*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm đi học, Phó Khôn ở trong sân vừa chờ Phó Nhất Kiệt vừa ngắm nghía xe đạp mới của mình, thưởng vì cậu vào được Nhất Trung, bố mua cho cậu một con xe Emmelle hàng cũ, 250 tệ.
Vốn là định mua xe mới, nhưng ném đi mấy trăm gần một nghìn, mẹ kiên quyết không đồng ý, bố đành phải nhượng bộ, mua con xe cũ, nhưng bố đã tự tay tỉ mỉ sửa sang lại xe, nước sơn tróc ra cũng được phun lại lần nữa.
Phó Khôn tuy ăn diện, nhưng không có ý kiến gì với đồ gì nhà mình cũng dùng rất bền cả, cậu chỉ muốn đổi con xe phượng hoàng của mẹ thôi là được, cho nên chiếc Emelle 28 này đã coi như bất ngờ khổng lồ rồi.
Phó Nhất Kiệt đeo cặp sách chạy xuống tầng, lúc chạy qua hành lang, nó ngó xuống Phó Khôn đang mặc đồng phục học sinh Nhất Trung dưới tầng, không nhịn được dừng bước.
Mẹ đã sửa áo sơ mi đồng phục ngắn đi theo yêu cầu của Phó Khôn, không còn rộng như vậy nữa, đã vừa din, quần đen cùng với cà vạt thêm vào tư thế hai tay bỏ vào túi khiến Phó Khôn trông rất…
Phó Nhất Kiệt suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nghĩ ra được từ thích hợp nhất, đẹp trai, tiêu sái, ngầu…
“Nhanh lên! Hôm nay chào cờ đấy!” Phó Khôn ngẩng đầu lên nhìn nó, gọi to.
Phó Nhất Kiệt nhanh chóng vừa nhảy vừa chạy xuống, nhảy lên yên xe sau rồi, liền ôm lấy eo Phó Khôn: “Đi đi.”
“Ôm chặt thế làm gì, sợ không mọc rôm à.” Phó Khôn đạp mấy cái, chiếc xe đạp này đúng là đạp thoải mái hơn chiếc cũ, nhịp điệu nhẹ nhàng, đạp nhẹ một cái là chạy đi được rất xa.
“Sợ ngã.” Phó Nhất Kiệt cười, ra cổng rồi nó buông lỏng tay, chỉ dùng một tay bám vào eo Phó Khôn.
“Đã bao giờ làm em ngã đâu,” Phó Khôn đạp xe thật nhanh, “Tan học tự em về đi, bọn anh tan học muộn.”
“Ừm.” Phó Nhất Kiệt đáp, nhìn chằm chằm lưng Phó Khôn, nhìn chăm chú một lúc lại xốc áo Phó Khôn lên nhìn vào trong.
“Làm gì thế?” Phó Khôn cảm nhận được hơi thở của thằng bé sau lưng.
“Xem.” Phó Nhất Kiệt cảm thấy Phó Khôn hôm nay rất khác với Phó Khôn trước đây, không biết là vì Phó Khôn đã thành học sinh cấp hai, hay là vì bộ đồng phục học sinh này, hoặc là vì nguyên nhân nào khác.
“Muốn xem thì về nhà xem,” Phó Khôn trở tay ra sau kéo áo xuống, còn tiện tay búng một cái lên trán nó, “Cởi sạch cho em xem chán luôn.”
Phó Nhất Kiệt không nói gì.
Phó Khôn những lúc ở nhà chỉ có đúng một cái quần đùi trên người, có lúc nóng quá, cậu còn ngủ trần, Phó Nhất Kiệt nhìn cũng không thấy lạ.
Nhưng hôm nay, lúc Phó Khôn nói ra câu này, Phó Nhất Kiệt đột nhiên có cảm giác khang khác.
Là cảm giác thế nào, nó cũng không nói rõ được.
Sững sờ nửa buổi, nó xốc áo Phó Khôn lên, lại gần cắn một miếng lên eo Phó Khôn.
“AAAAA,” Phó Khôn kêu lên, một phát cắn này của Phó Nhất Kiệt quá đột ngột, đã vậy cắn còn chẳng nhẹ, cậu sợ tới mức suýt nữa đâm thẳng xe vào cây ven đường, “Phó Một Khúc, em bệnh không nhẹ đâu!”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, chỉ lau miệng, chính nó cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên cắn Phó Khôn một cái, cho nên cũng không biết nên nói gì.
Phó Khôn dừng xe, chống chân xuống đất quay đầu lại xoa mạnh eo mình: “Em làm gì thế?”
“Không biết.” Phó Nhất Kiệt cúi đầu, đáp thành thật.
“Sáng ra ăn bốn cái bánh bao thêm hai quả trứng gà mà em vẫn đói à!” Phó Khôn trừng nó, “Còn điên nữa là tôi ném anh xuống bây giờ! Đại đội trưởng!”
“Ừm.” Phó Nhất Kiệt vẫn cúi đầu.
“Ai…” Phó Khôn thở dài, tiếp tục đạp xe về hướng trường học.
Phó Nhất Kiệt cũng thở dài, nó thấy rất lúng túng, giữa đường cắn anh mình một cái, như bị bệnh thần kinh.
Càng nghĩ càng không hiểu nổi.
Để vơi bớt tâm trạng u buồn của mình, Phó Nhất Kiệt bám lấy vai Phó Khôn, dẫm lên trục xe bánh sau rồi đứng lên.
“Lại làm cái gì thế?” Phó Khôn hỏi.
Phó Khôn đạp rất nhanh, gió thổi từ phía trước thổi cà vạt bay vào mặt Phó Nhất Kiệt.
“Mông mỏi, đứng một lúc.”Phó Nhất Kiệt duỗi tay ra nắm lấy cà vạt, nhẹ nhàng giật một cái, lắc cổ tay, hô một tiếng, “Chaaa!”
Phó Khôn đột nhiên bóp phanh xe, Emelle 250 kêu két một tiếng rồi dừng lại, Phó Nhất Kiệt không đứng vững, người đổ lên lưng Phó Khôn.
“Xuống.” Phó Khôn nói rất bực tức.
Phó Nhất Kiệt cũng không nhiều lời, cứ thế nhảy xuống luôn, phía trước chính là Tam Tiểu, nó không quay đầu lại chạy một mạch về phía trước.
“Điên rồi à…” Phó Khôn sửa sang xong phanh, rồi vén áo lên nhìn chỗ eo mình bị Phó Nhất Kiệt cắn, một vòng hồng hồng sưng lên có thể thấy rõ ràng, “Cũng tròn đấy.”
Không ít học sinh cũng đã sửa lại đồng phục, áo sơ mi của nữ thì được thu gọn eo, váy thì cắt lên trên chút chút, hầu hết học sinh nam thì thu gọn ống quần lại.
Lúc Phó Khôn đi vào phòng học, nhìn thấy hình tượng của mọi người đã khá hơn nhiều so với hôm vừa mới mặc thử đồng phục nhận được, nhân thể cũng phát hiện ra mấy bạn học nữ trông cũng được, nhưng lại chẳng nhớ ra được tên ai.
Đã có sơ đồ chỗ ngồi trong lớp, Phó Khôn tìm thấy bàn có tên mình rồi ngồi xuống, học cấp hai vẫn là bàn hai người, cậu nhìn lướt qua cái tên đầu kia bàn.
Trần Lị?
Cái tên này hơi quen quen, nhưng lại không nhớ ra được ngay là ai.
Đợi tới lúc Trần Lị đặt mông xuống ngồi bên cạnh cậu, cậu mới nhớ ra đó là bạn học nữ hỏi tên cậu ngày hôm đó.
Trần Lị cũng đã sửa lại đồng phục học sinh, Phó Khôn cảm thấy mặt mũi con bé cũng thường thường, thế nhưng giữa một đám con gái mới lớn…. Ngực lại siêu to.
“Có duyên vậy à,” Trần Lị đưa tay xé tờ giấy ghi tên bên góc bàn cậu xuống, bỏ vào ngăn kéo mình.
Phó Khôn không nói gì, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hai chúng ta không cần vẽ vĩ tuyến 38* đâu, trò của học sinh tiểu học, quá ngây thơ,” Trần Lị lấy ra một cái khăn lau bàn, “Cậu có thể dịch lại đây chút, con trai người to.”
Bàn trước là Cẩu Thịnh và một bạn học nữ béo, hai người đang cầm thước bàn bạc vị trí cụ thể của đường vĩ tuyến 38 ngu ngốc, Phó Khôn cảm thấy Trần Lị ở chuyện này lại rất có lí trí, cho nên quay mặt lại nói với con bé một câu, “Cảm ơn.”
“Cậu mặc đồng phục học sinh đẹp thật đấy.” Trần Lị nói.
Phó Khôn ngây người, Trần Lị đổi đề tài quá nhanh, cậu chẳng biết nên đáp lại ngay thế nào.
“Tớ thấy trong trường cấp hai, ăn mặc đẹp nhất chính là cậu.” Trần Lị nói tiếp, giọng còn không nhỏ, “Chân cậu dài.”
Bạn học xung quanh đều nghe thấy lời của con bé, ai cũng quay đầu lại nhìn, Cẩu Thịnh ngồi đằng trước cười sâu xa.
Phó Khôn cảm thấy rất mất mặt, lại không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là đi ra khỏi phòng học.
Cái con bé này có vấn đề gì à?
Hôm nay Phó Nhất Kiệt nhìn đồng phục Tam Tiểu chẳng thấy vừa mắt chút nào, trước đây lúc Phó Khôn cùng nó mặc đồng phục màu xanh nước biển của Tam Tiểu, nó cũng chẳng cảm thấy cái bộ đồng phục này xấu là bao.
Hôm nay tự nhiên lại không thể nào chịu nổi.
Luc tan học, Phó Nhất Kiệt cúi đầu thu dọn cặp sách, Tưởng Tùng ngồi sau còn hung hăng vòng tới vòng lui cạnh nó, màu xanh nước biển nhanh chóng che lấp tầm mắt nó.
“Cậu nên làm gì thì làm đi, đừng có thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt tớ nữa.” Phó Nhất Kiệt phất tay với nó.
Ăn đồ ăn đối với Phó Nhất Kiệt, chính là mê hoặc không thể nào cưỡng lại, tuy quan hệ giữa nó và Tưởng Tùng vẫn luôn rất tốt, không đãi ăn thì nó vẫn sẽ cùng Tưởng Tùng về nhà, nhưng nếu như có đồ ăn, nó có thể lờ đi sắc xanh nước biển trên người Tưởng Tùng.
Phó Nhất Kiệt và Tưởng Tùng đi trong con hẻm, Tưởng Tùng muốn ăn kẹo bông, Phó Nhất Kiệt thì ăn gì cũng được.
Trên con hẻm có không ít quầy hàng, bỏng rồi các loại kẹo, kẹo bông, kẹo leng keng*, kẹo kéo, Tưởng Tùng đi một đường, hàng nào cũng mua một ít.
“Nghỉ hè bà nội cho tớ nhiều tiền lắm, cho lén ấy, mai hai chúng ta lại ăn tiếp,” Tưởng Tùng vỗ túi, “Ăn hết rồi là không lo bị mẹ phát hiện.”
Hai người bọn họ vừa ăn vừa đi, nửa còn lại của con hẻm kia vì xa trường học, không bày sạp gì, cũng vừa khéo ăn được gần xong.
“Cảm ơn.” Phó Nhất Kiệt lau miệng.
“Khách sáo với tớ làm gì…” Tưởng Tùng vỗ vai nó, vỗ hai cái lại đột nhiên nắm lấy vai Phó Nhất Kiệt, giọng nói có xen lẫn căng thẳng: “Đó là Thất Trung đúng không? Người kia là Uông Chí Cường?”
Thất Trung đối với học sinh Tam Tiểu, chính là xã hội đen thu nhỏ, ngồi xổm chờ người trước cổng trường, chặn con gái, cướp tiền, đều là học sinh Thất Trung.
Phó Nhất Kiệt liếc theo hướng Tưởng Tùng chỉ, cách bọn họ chừng mười mét, có bốn năm người hoặc ngồi hoặc đứng trên vỉa hè, mặc đồng phục Thất Trung, ai cũng ngậm thuốc lá, đang nhìn chăm chú hai bọn họ.
Người đứng sau cùng đúng là Uông Chí Cường, bởi vì liên quan tới Phó Khôn, Phó Nhất Kiệt nhớ rất kỹ người này.
Có điều, lâu lắm rồi Phó Khôn không đánh nhau với thằng này.
Phó Nhất Kiệt ghét thằng này, vốn trông đã ngổ ngáo, giờ mặc vào cái áo phông trước sau đều in chữ đỏ “Trung học số bảy” trông y như tội phạm cải tạo, giờ lại càng xấu hơn, áo thoáng qua trước mắt một cái, không liếc mắt nhìn rõ sẽ hiện lên bốn chữ, “trại giam số ba”.
“Không biết, đi thôi.” Phó Nhất Kiệt kéo Tưởng Tùng định sang đường đi.
Nhưng lúc nó vừa định xoay người, bên kia đã có người gọi: “Cu!”
Đường Tuấn ném thuốc lá trong tay xuống đất, lúc gã đi tới chỗ Phó Nhất Kiệt và Tưởng Tùng, Uông Chí Cường nhưng thật ra lại muốn ngăn lại, Đường Tuấn không biết trong hai đứa trẻ con kia có một đứa là em trai Phó Khôn.
Nhưng nghĩ lại, thằng cha vẫn không cản.
Vốn là cả một học kỳ này nó đã không xung đột gì với Phó Khôn, nhưng Trương Khả Hân vào Thất Trung, thằng cha đột nhiên cảm thấy Trương Khả Hân trước đây chẳng bao giờ để ý vậy mà cũng xinh phết…. Hứa Giai Mỹ tuy cũng xinh đấy, nhưng lâu rồi thằng cha chỉ thấy phiền.
Có điều, Trương Khả Hân với Phó Khôn là một đôi, chuyện này thì ai cũng biết, Trương Khả Hân nhìn thẳng cũng chẳng nhìn lọt nó, nó cũng chẳng thể nói thẳng với Phó Khôn là nhường Trương Khả Hân cho tao được, cho nên nó thấy dùng Đường Tuấn đến bới móc vài chuyện cũng không tệ.
Bàn luận tới chuyện kéo bè kéo lũ đánh nhau, Phó Khôn không phải là đối thủ của nó, Phó Khôn ở phương diện này rất độc lập, chưa bao giờ gọi hội đánh cả, cùng lắm là có thêm Tôn Vĩ, đánh thắng được thì đánh, đánh không được thì chạy.
“Nãy thấy hai đứa mày ăn vui vẻ lắm,” Đường Tuấn nhìn chằm chằm vào Tưởng Tùng, lúc mua đồ ăn đều là Tưởng Tùng trả tiền, “Tao cũng đang đói, đưa ít tiền cho bọn tao ăn bữa cơm nào.”
Tưởng Tùng nhìn qua Đường Tuấn, bốn người đã vây hai đứa lại, chạy là chuyện không thể, nó cúi đầu móc từ đâu đó ra hai tệ đưa cho Đường Tuấn.
“Đệch!” Đường Tuấn không nhận lấy tiền, chửi một câu.
Mấy thằng vây quanh kéo hai đứa nó tới đầu con hẻm bên cạnh, đẩy sát vào tường, Đường Tuấn vỗ lên mặt Tưởng Tùng mấy cái: “Đừng có ép tao điên lên.”
Tưởng Tùng phán đoán qua tình hình, nó không có sức chiến đấu, Phó Nhất Kiệt bên cạnh có vẻ càng không có sức chiến đấu hơn, nếu có Phó Khôn ở đây thì tốt rồi… Vì thế, nó cúi đầu móc hết tiền trong túi ra: “Tổng cộng có từng này thôi.”
Đường Tuấn cầm tiền qua nhìn, có chừng hai mươi tệ, cũng không tệ lắm, thằng cha vỗ đầu Tưởng Tùng: “Thế mới đúng chứ.”
Sau đó xoay mặt qua nhìn Phó Nhất Kiệt: “Mày thì sao.”
Phó Nhất Kiệt như thể không nghe thấy thằng cha nói gì, còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, cũng không nói gì.
“Nói mày đấy, tiền đâu!” Đường Tuấn đẩy mạnh nó một cái, Phó Nhất Kiệt va vào tường.
“Nó không có tiền.” Tưởng Tùng nhanh chóng chắn lại trước mặt Phó Nhất Kiệt, “Nó có tiền đã không cần em đãi rồi.”
“Mẹ nó, mày cút sang một bên,” Đường Tuấn nắm lấy quai cặp Tưởng Tùng hất nó sang một bên, rồi nắm lấy tóc Phó Nhất Kiệt dí đầu thằng bé vào tường, “Lấy tiền ra!”
“Đừng đánh!” Tưởng Tùng cuống lên, bò dậy định kéo Đường Tuấn lại, nhưng rất nhanh đã bị Uông Chí Cường kéo ra.
Phó Nhất Kiệt nhíu mày, thò tay vào túi, kéo ruột túi ra ngoài: “Tự tìm đi, tìm được thì cho anh hết.”
Phó Nhất Kiệt có tiền, mười tệ, mẹ cho, nó vẫn chưa đụng vào, mười đồng cũng coi như khoản to rồi.
Có điều, Đường Tuấn hẳn sẽ không tìm được, Phó Nhất Kiệt rất để ý chuyện tiền nong và đồ ăn, tiền đều được nó để phía dưới lớp vải lót của ngăn thấp nhất trong cặp.
Cũng không phải là nó tiếc không tiêu, nó sợ bị mất.
Đường Tuấn và Uông Chí Cường đúng là không thể nào móc được tiền của nó ra, cuối cùng dưới cơn nóng giận, Đường Tuấn trở tay quăng một bạt tai lên mặt Phó Nhất Kiệt, móng tay vạch ra một vết xước rỉ máu trên mặt nó, vừa đau vừa rát.
Sách trong cặp cũng bị ném hết xuống đất, vừa dẫm vừa vò cho nát xong, cả đám kia chậm rãi bỏ đi.
Tưởng Tùng nhìn thấy vết thương trên mặt Phó Nhất Kiệt cùng với sách vở bị dẫm lung ta lung tung, tức giận không chịu được, chạy đi định đuổi theo, Phó Nhất Kiệt kéo nó lại: “Cậu làm gì thế.”
“Bắt nạt người khác!” Giọng Tưởng Tùng đã run lên, “Khốn kiếp!”
“Cậu đánh thắng được chúng nó không?” Phó Nhất Kiệt nhặt khăn tay mình từ dưới đất lên, xoa mặt, “Về nhà đi.”
Tưởng Tùng nhìn Phó Nhất Kiệt nhặt từng quyển sách một bỏ lại vào cặp sách, không thể hiểu nổi tại sao bạn có thể bình tĩnh được như vậy, nhưng một lúc sau nó lại như thể hiểu được ra điều gì, vỗ tay một cái: “Đúng! Về nhà nói cho anh cậu!”
“Cậu mà dám nói cho anh tớ biết, tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa.” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn nó.
“Vậy…” Tưởng Tùng sững sờ.
“Được rồi, đi thôi.” Phó Nhất Kiệt đeo cặp lên, đi ra khỏi con ngõ.
Chuyện này chắc chắn không thể để Phó Khôn biết được, Phó Khôn mà biết, chắc chắn sẽ đi tìm Uông Chí Cường.
Phó Khôn mới vừa vào được Nhất Trung, Nhất Trung quản học sinh rất nghiêm, nếu như đánh nhau…có thể nào sẽ bị đuổi học mất không? Nếu như bị đuổi, vậy thì tiền của mẹ và nỗ lực nửa năm làm Phó Khôn gầy đi trông thấy chẳng phải sẽ là sẽ đổ bể à.
Phó Nhất Kiệt cúi đầu đi vào trong hành lang, lúc đi qua nhà bếp thì gọi một tiếng, “Mẹ!”
Mẹ ở trong cũng gọi ra: “Ô, con trai cưng về rồi à, ăn trứng gà kho không con?”
“Con làm bài tập đã.” Phó Nhất Kiệt nuốt nước bọt.
“Ôi, Nhất Kiệt giỏi thật đấy,” Một dì nào đó cảm thán một câu, “Ngoan hơn Khôn Tử.”
“Đương nhiên!” Những lúc người khác khen con trai mình, mẹ chưa bao giờ khiêm tốn cả.
Phó Khôn vẫn chưa về, Phó Nhất Kiệt để cặp sách xuống, thấm ướt khăn tay, đứng trước gương tỉ mỉ lau lại mặt mình, cũng ổn, vết thương ở trên mặt, không dài, cũng không chảy máu nữa.
Lúc Phó Khôn về, Phó Nhất Kiệt đã gục xuống bàn làm bài tập, Phó Khôn lần nào phanh xe cũng phải bóp phanh xe thật chặt, phát ra một tiếng “Kéttttt” chói tai thật dài.
Cho nên cậu vừa vào sân cái, người cả tòa đều biết cậu về.
“Một Khúc,” Phó Khôn vào phòng, đặt một cái kem đá trước mặt nó, “Ăn nhanh lên, anh phóng xe cả đường, chỉ sợ chảy…”
Phó Nhất Kiệt cầm lấy kem đá bóp bóp, vẫn cứng lắm, nó liếm liếm: “Mẹ bảo không cho anh đạp xe nhanh thế.”
“Không nhanh thì em có mà húp nước,” Phó Khôn cười, cởi áo sơ mi ra, đứng trước quạt.
Phó Nhất Kiệt vừa ăn kem vừa say sưa nhìn tấm lưng dính mồ hôi của Phó Khôn, kỳ nghỉ hè này Phó Khôn phơi nắng cho người đen xì, có điều, màu da này vẫn rất đẹp.
“Anh đi dội người trước,” Phó Khôn đứng trước quạt một lúc vẫn không thấy đỡ, đi vào gian phòng nhỏ cầm quần áo chuẩn bị đi xối người, “Làm xong bài tập chưa?”
“Vẫn chưa.” Phó Nhất Kiệt theo bản năng dùng đầu mình che sách lại.
Nhưng lúc Phó Khôn nhìn lên bàn, vẫn ngây người, đưa tay qua cầm đi sách của nó: “Sách em sao lại thế này?”
Sách ngữ văn của Phó Nhất Kiệt bị tách thành hai nửa, chỉ có một phần ba là vẫn liền với nhau, thằng bé là một đứa trẻ rất cẩn thận, sách dùng cả một học kỳ rồi vẫn như mới.
Phó Khôn ngay lập tức nhận ra được có chuyện gì đó không đúng: “Xảy ra chuyện gì? Ai làm?”
“Không ai cả, rơi xuống đất xong em đạp một cái thành ra như thế.” Phó Nhất Kiệt dời đầu sang chỗ khác, sợ chốc Phó Khôn lại gần thấy được vết thương trên mặt nó.
“Em lừa ai đấy,” Phó Khôn nằm nhoài xuống bàn nhìn nó, “Có ai tìm em gây sự đúng không?”
“Không có.” Phó Nhất Kiệt lại quay đầu, quay nửa bên mặt bị thương về phía tường.
“Lộn lại,” Phó Khôn nắm lấy cằm nó, “Anh xem mặt em nào!”
“Em đang làm bài mà.” Phó Nhất Kiệt hất tay cậu ra.
Phó Khôn vừa thấy như vậy là biết chắc chắn có chuyện gì rồi, vặn lấy vai quay cả người nó lại, rồi thấy vết thương trên mặt nó.
“Đệt!” Phó Khôn không nhịn được chửi một câu, “Đứa nào làm!”
“Không cần anh quan tâm.” Phó Nhất Kiệt hơi nóng nẩy, chẳng nghĩ gì đã nói một câu.
Phó Khôn sững sờ, hơi nghi ngờ tai mình: “Em nói cái gì?”*Vĩ tuyến 38: Đường vĩ tuyến này chia bán đảo Triều Tiên thành hai nửa là Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên và Đại Hàn Dân Quốc.
*kẹo leng keng: giống kiểu bánh khảo nhỉ??
*kem đá:
Nhỏ cưỡi anh đi học, lớn cưỡi anh đi ngủ ( ͡° ͜ʖ ͡°)