Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm

Chương 8: Diệc Yên bị Tư Đình bỏ rơi giữa đường




Những lời nói vô tình của cô lúc nào cũng khiến hắn tức giận, nhưng hắn cũng không muốn đôi co tiếp nữa. Im lặng vài giây, hắn nghiêm giọng nói:

- Giờ thì theo anh xuống xe cùng đến bệnh viện nào, không được phép từ chối.

Diệc Yên ôm đầu gào khóc trong lòng, giờ thì cô có mà chạy đằng trời. Tính Tư Đình rất kiên quyết, chuyện hắn đã muốn làm thì nhất định phải thực hiện bằng được, cho dù cô có sử dụng đủ loại âm mưu quỷ kế gì thì cũng không có tác dụng.

...

Bởi vì trong bệnh viện có người quen làm việc nên rất nhanh Diệc Yên đã được bọn họ "chiếu cố" một cách chu toàn, từ chụp X-Quang đến cộng hưởng từ,… chỉ để xem cô có chỗ nào bị gãy xương hay tụ máu không.

Suốt quá trình Diệc Yên bị nhân viên y tế xoay vòng vòng, chờ đợi hết chụp cái này rồi chụp cái nọ, cho dù cô không bị bệnh thì cũng bởi vì chuyện này mà mệt mỏi muốn rã rời.

Đó chính là lí do mà Diệc Yên rất ghét khi nghe đến hai từ bệnh viện.

Sau khi nắm trong tay kết quả thì Tư Đình mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn không có bị gì, chủ yếu là vết thương ngoài da cần được bôi thuốc mà thôi.

Diệc Yên ngồi lệch người trên ghế chờ, cả gương mặt in rõ hàng chữ "Tôi đã từng là nạn nhân của Trịnh Tư Đình".

Trên đường lái ô tô về hắn luôn im lặng không nói lời nào, tính cô thì vô tư nên sự chú ý đều tập trung vào cảnh vật ngoài cửa kính.

Khi xe vừa lướt ngang qua tiệm váy cưới thì trong đầu Diệc Yên bỗng chốc lóe lên ánh sáng, vừa mở miệng đã nói những câu vô thưởng vô phạt.

- A, tiệm váy cưới kia đẹp quá! Đợi sau này tốt nghiệp đi làm rồi em sẽ lấy tháng lương đầu tiên của mình để mua một chiếc váy thật xinh đẹp. Em sẽ mặc nó vào ngày cưới của chúng ta, anh thấy thế nào hả Tư Đình?

Cô vui vẻ cười nói dường như đã quên lời cảnh cáo ban sáng của hắn.

Tư Đình vẫn im lặng lái xe, còn cô thì vẫn ngang nhiên nói tiếp.



- Đến lúc ấy không biết em sẽ xinh đẹp và hạnh phúc đến thế nào ha? Còn anh sẽ là chú rể trong bộ vest đen lịch lãm điển trai, nắm tay cùng em bước lên lễ đường dưới sự chúc phúc của mọi người--

- Em có thôi ngay không? Bớt bớt mơ tưởng viễn vọng xa vời đi! – Hắn ngắt lời cô.

Diệc Yên lúc này vẫn chưa nhận ra thái độ khó chịu của hắn.

- Sau hôn lễ chúng ta sẽ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, vợ chồng chúng mình có thể ngủ chung giường, cùng nhau tạo ra em bé rồi...

Tư Đình đang lái xe thì bị câu nói này của Diệc Yên làm phân tâm, hắn đạp phanh gấp thắng xe lại, âm thanh "két" chói tai vang vọng.

"Em còn nói thêm lời nào nữa thì đừng trách tại sao anh lại cho em đi bộ về nhà đấy Lâm Diệc Yên!"

Lúc này cô mới chú ý tới sắc mặt của hắn, xem ra là đã bị cô chọc điên tiết thật rồi.

- Ờ thì em nói vậy cũng có gì sai đâu, sao anh cứ làm quá lên vậy? Sớm muộn gì anh cũng thuộc về em thôi mà.

- Xuống xe.

- Mắc gì đuổi em xuống hoài vậy, ở đây còn xa nhà lắm đấy!

- Vậy thì ngồi trên xe và im lặng.

- Ùa…

Mới lái xe đi được một đoạn thì Diệc Yên lại vô tư nói chuyện tiếp, đúng là nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu mà.

- Em chưa từng đi Pari bao giờ, nghe nói ở đấy đẹp lắm! Tư Đình à, hay là sau này chúng ta đến đó hưởng tuần trăng mật đi.

Xe thắng một cái "két" tiếp.



- Xuống xe!

Cùng là một câu nói nhưng giọng điệu của hắn khác hoàn toàn so với lúc nãy, dù cô có van xin năn nỉ đến mấy hắn cũng quyết tâm cho cô đi bộ về.

Đây cũng không phải là lần đầu hắn thả cô giữa đường. Chính vì thế mà Diệc Yên đã sớm quen, bĩu môi một cái rồi nhanh chóng bước xuống xe y như thủ tục.

Chiếc xe lái vụt đi dưới đôi mắt trợn tròn của Diệc Yên. Trên đường, Tư Đình gọi điện đặt grap đến địa chỉ hắn vừa mới thả cô, vốn dĩ hắn chỉ muốn cảnh cáo cô một chút mà thôi, đoạn đường từ đây về nhà khá xa nên hắn không đời nào bỏ mặc cho cô tự đi bộ được. Tư Đình cũng không có ý xấu gì, hắn chỉ là sợ Diệc Yên yêu sớm mà bỏ bê việc học, làm ảnh hưởng đến tương lai sau này mà thôi.

...

Qua vài chục phút, Tư Đình nhận được thông báo grap hủy đơn vì không tìm thấy người mà hắn muốn họ đón.

Tư Đình đã về đến nhà, nghe được tin này hắn bỗng chốc lo lắng, vội vàng lái xe quay trở lại.

Còn về phía Diệc Yên, cô trời sinh mù đường nên không biết khi nào đã đi lạc. Dù vậy nhưng cô vẫn rất lạc quan, bên miệng vừa hát vu vơ vài câu vừa mò đường.

Nhưng duyên phận thật là kì quái, Diệc Yên gặp được nhóm nữ sinh đã nhốt cô ở nhà vệ sinh hôm trước.

Phách Ly cười cợt đánh giá cô từ trên xuống dưới, lên giọng:

- Yo, sao đi lạc vào địa bàn của tụi tao rồi?

- Tôi...

Diệc Yên chưa kịp nói hết câu thì bỗng chốc đã có một người nam nhân bước tới chắn trước mặt cô, tình cảnh giống như anh hùng cứu mỹ nhân vậy.

- Tụi em định ỷ đông hiếp yếu đó à?