Tuy rằng Tư Đình còn ngờ ngợ nhưng nếu như Diệc Yên thật sự đau bụng thì hắn không thể bỏ mặc cô được.
- Thế nào rồi? Anh lấy thuốc cho em uống.
Hắn ngồi xuống quan tâm hỏi han cô, ai ngờ Diệc Yên nhân cơ hội hắn lơ là mà phản công. Cô nhổm người cướp lấy trái xoài trên tay hắn, nhanh nhảu chạy ra khỏi bếp.
Trước đó cô còn không quên khoe khoang chiến thắng của mình bằng cách lắc lư trái xoài trước mặt Tư Đình. Có lẽ Tư Đình đã đoán được phần nào trò quỷ của cô nên trên mặt hắn không biểu hiện ra ngạc nhiên.
Thế nhưng điều này không có nghĩa là hắn không tức giận.
- Lâm Diệc Yên! Em đừng bao giờ đem sức khỏe bản thân mình ra thử thách sự kiên nhẫn của anh thêm bất cứ lần nào nữa!
Tư Đình gằn giọng, Diệc Yên khiến hắn cảm thấy mọi sự quan tâm của mình chỉ giống như một trò đùa đối với cô. Hắn phải dằn lòng suy nghĩ trước sau, ép buộc mình phải có trách nhiệm với mọi sai lầm và đau đớn của cô, ấy thế mà cô cứ đơn giản không tim không phổi lừa gạt hắn.
Lòng tốt của hắn không có giá trị đến thế sao?
Từ nhỏ đến lớn Trịnh Tư Đình đã tha thứ cho những hành động ngây thơ không suy tính của Diệc Yên quá nhiều lần, nhưng hắn cũng là con người, hắn biết thế nào là tổn thương.
Hiện tại cả hai bọn họ đều đã lớn, hắn không thể tiếp tục bao dung cho những lỗi sai lặp đi lặp lại không hồi kết của Diệc Yên nữa.
- Xí, em chỉ là đùa một chút thôi mà, sao anh phải căng như thế chứ? Nhỏ mọn quá trời ạ.
Lời nói của Diệc Yên chẳng khác gì đổ dầu vào lửa khiến Tư Đình tức đến bật cười.
Hắn đỡ trán cười một hồi trước vẻ mặt khó hiểu của Diệc Yên, tới khi hắn dừng lại thì cô không còn dám nói nửa câu.
Không hiểu sao cô cảm thấy loại thái độ này của Tư Đình có điểm đáng sợ…
- Lâm Diệc Yên à Lâm Diệc Yên, em vẫn luôn thấy mình là người đúng, còn lỗi sai tất cả đều là anh, anh nhỏ mọn, anh không đủ bao dung, anh không hiểu em… Thôi, anh mệt rồi, đi nghỉ đây. Trước khi em nhận ra lỗi lầm của mình thì đừng tới tìm anh.
Tư Đình giữ vững lí trí để không trút giận lên Diệc Yên, nhưng hắn tạm thời không muốn nhìn thấy cô nữa. Hắn biết kiểu gì cô cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể thẳng thắn nhìn nhận cái sai của mình, chừng đó đã đủ để hắn bình tĩnh lại rồi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tư Đình xa dần, Diệc Yên ngơ ngác gãi gãi đầu. Cô không hiểu mình đã làm sai điều gì. Chỉ là đùa cợt chút xíu mà thôi, có đến mức để Tư Đình làm quá lên như thế không?
Và vậy là Diệc Yên lại thản nhiên vào bếp tiếp tục ăn xoài. Không nghĩ được thì nhất quyết không nghĩ nữa, trước mắt cứ ăn ngon là cô vui vẻ rồi.
…
Đến tận tối Diệc Yên vẫn không nhìn thấy Tư Đình. Ba mẹ Lâm vẫn chưa trở về nên đêm tới cô lại ôm đồ sang nhà ba mẹ Trịnh để ngủ.
- Tiểu Đình ra ngoài với Nhất Long và Trần Uy rồi, thằng bé không nói với con chuyện này sao?
Mẹ Trịnh đang ngồi trên ghế sofa ngạc nhiên nhìn cô mà nói. Diệc Yên quả thật không biết, nếu biết trước cô đã không sang tầm giờ này.
- Dạ, con...
- Thằng bé cũng không nói cho bác khi nào về, con cứ lên phòng nó nghỉ ngơi trước đi.
Diệc Yên nghe lời mẹ Trịnh bước lên tầng trên, nhưng khi cô vặn tay nắm cửa phòng Tư Đình thì ngỡ ngàng nhận ra nó đã bị khóa lại. Từ trước tới giờ Tư Đình chưa bao giờ khóa cửa để tiện cho cô sang, thế mà hôm nay…
Cô thầm nghĩ: "Chẳng lẽ lời anh ấy nói ban chiều là sự thật?"
Lâm Diệc Yên cứ tưởng đó chỉ là câu nói nhất thời trong khi tức giận của hắn mà thôi, đợi hắn nguôi ngoai kiểu gì hai người cũng lại như bình thường.
Nhưng…
Diệc Yên cúi đầu, đôi môi anh đào xinh đẹp mím thật chặt. Lúc đó cô không hề cố ý chọc tức hắn, cô chỉ muốn đánh lạc hướng hắn để giật lại trái xoài mà thôi.
Diệc Yên không nhận thấy mình có lỗi, nếu như Tư Đình đã phũ phàng như thế thì cô cũng không thể mặt dày mày dạn bám lấy để hắn càng thêm phiền chán.
Trở về phòng riêng của mình, Diệc Yên uốn mình trong chăn ấm chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ. Cả căn nhà rộng lớn giờ chỉ có mỗi cô, không gian chìm dần vào tĩnh mịch.
Kể từ khi bắt đầu có kí ức cô vẫn luôn ngủ cùng Tư Đình vào những dịp ba mẹ Lâm không có ở nhà. Bọn họ lo lắng cho sự an toàn của cô nên sớm liền gửi cô sang nhà họ Trịnh nhờ chăm sóc.
Vì thế mà lớn đến chừng này tuổi rồi đây là lần đầu tiên Diệc Yên ngủ một mình ở nhà. Cho dù đã kéo rèm kín mít và khóa kĩ cửa sổ cửa phòng cẩn thận thì Diệc Yên vẫn không có cảm giác an tâm, khi đi ngủ càng không dám tắt đèn.
Cô vùi đầu vào gối ôm, lẩm bẩm tự nói:
- Tư Đình đáng ghét, càng ngày càng khó hiểu… Làm bộ né tránh mình cái gì, rõ ràng là đang muốn đuổi mình ra khỏi địa bàn của anh ấy…
Không lẽ cô phiền lắm sao? Đến mức hắn sẵn sàng đối xử như thế với thanh mai trúc mã thân thiết lớn lên cùng nhau…
Suy nghĩ của Diệc Yên cứ chạy miên man không tới đích, chẳng mấy chốc cô đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.