Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống HE

Chương 20





“Bọn họ thật quá đáng!”
Lúc Văn Dục xuống tới, sắc mặt mấy người lớp sáu đều rất khó coi, ai nấy lòng đầy căm phẫn thi nhau lên án, “Người lớp hai vì điểm số mà không cần mặt mũi luôn sao?”
“Tớ đi tìm ban tổ chức phản ánh.”
“Đúng vậy, phải báo cáo bọn họ, dám làm bị thương người khác!”
“Thôi bỏ đi, đừng nói nữa, dù sao chấn thương của tớ cũng không nặng lắm.” Sắc mặt Tôn Văn Thụy tối sầm, “Hơn nữa chúng ta cũng không có chứng cứ, tình huống lúc đó, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là do không cẩn thận —— bản thân cậu ta cũng bị ngã, làm sao còn có thể lựa chọn té hướng nào?”
Chân cậu đã được băng bó lại, Văn Dục liếc nhìn bên ngoài băng vải cũng không rõ vết thương cụ thể thế nào.
“Dù sao cũng bị chảy máu, ” Cát Nhiên cau mày, “Cậu gọi điện cho ba cậu đến đón đi nhé? Lát nữa tớ sẽ báo lại với thầy Chu.

Cậu bị thương thành thế này, tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.
“Không được!” Tôn Văn Thụy kêu lên, “Tớ không muốn đi bệnh viện, tớ không sao, hôm nay ai cũng đừng hòng bắt tớ đi, tớ thề nhất định phải sống chết cùng lớp chúng ta!”
Cậu ta nói cực kỳ hiên ngang lẫm liệt, người xung quanh đều bật cười.

Lớp phó văn thể ở bên cạnh nén đau gượng cười: “Ngài và Phó ca đúng là anh em tốt, đều bị thương như nhau, bị thương rồi vẫn không muốn đi.

Vừa nãy nếu không phải nhờ có học bá khuyên nhủ, tớ nghĩ Phó ca sẽ còn tiếp tục giấu chúng ta.”
“Phó ca cũng bị thương sao?” Lúc Phó Dư Hàn thi đấu, Tôn Văn Thụy bận điểm danh cho nên hoàn toàn không biết chuyện này.
“Thì thế, ” Lớp phó văn thể ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, “Cho nên tớ lại phải tìm người khác chạy tiếp sức thay cậu ấy.”
Lại?
“Phó ca không thể chạy sao?” Tôn Văn Thụy hỏi.
“Ừ.” Lớp phó văn thể thở dài, “Học bá đổi cho cậu ấy.”
Tôn Văn Thụy sửng sốt, quay đầu lại muốn đi tìm Phó Dư Hàn, không ngờ vừa xoay lưng liền nhìn thấy Văn Dục mỉm cười với mình, “Cậu có sao không?”
Mấy ngày gần đây, Tôn Văn Thụy âm thầm xem cái tên chuyên bức bách người khác này thành tình địch, vừa nhìn thấy hắn cười tâm tình liền kém đi, giọng điệu không mấy thân thiện đáp: “Không chết được.”
“Cậu chú ý thái độ một chút.” Từ Thiến Di chọt chọt lưng cậu ta hai cái.
“Không sao, tôi cũng không phải thật sự quan tâm cậu.” Văn Dục cười cười, “Tôi chỉ là giúp Phó Dư Hàn hỏi thăm một chút mà thôi.”
Quan hệ của hai người bọn họ trở nên tốt đẹp như vậy từ bao giờ? Mọi người xung quanh sau khi nghe thấy, biểu tình đều trở nên rất quái lại.
Tôn Văn Thụy lại là một tên thần kinh thô, nghe vậy chỉ ừm một tiếng, xoay người hướng lên trên khán đài vẫy vẫy tay, hô to: “Phó ca, tớ không sao đâu ——”
“……” Phó Dư Hàn đang chăm chú nhìn xuống bất chợt yên lặng xoay đầu sang hướng khác.
Quá mất mặt rồi —— Hiếm hoi lắm các lớp mới ngồi chung một chỗ với nhau, có không ít người nhân cơ hội này âm thầm quan sát Phó Dư Hàn.
Văn Dục không kìm được nghiêng đầu, thấp giọng cười hai tiếng, cực kỳ ngắn ngủi, không có ai phát hiện.
“Tóm lại là, đã có Văn Dục thay thế vị trí của Phó ca, tớ còn phải đi tìm người thay thế Tôn Văn Thụy, Lý Uy ——”
“Lý Uy bị gọi đích danh, mặt mày xám xịt, “Anh trai, lát nữa tớ còn phải chạy một ngàn năm trăm mét nữa đó.”
Sau lưng lớp phó văn thể bị người chụp lấy, Từ Thiến Di nói: “Quên đi, để tôi đến thay.”
“……” Lớp phó văn thể chớp chớp mắt, “Làm sao để nữ sinh tham gia chạy tiếp sức chứ?”
“Thế nào, ” Từ Thiến Di nhướng mày, “Cậu kỳ thị sao?”
Tuy rằng Từ Thiến Di không đánh nhau, nhưng khí thế kia của cô, vừa nhướng mày liền khiến lớp phó văn thể lúng túng.

Cậu ta vội vàng xua tay nói: “Tớ nào dám chứ, nhưng mà không phải nữ sinh sẽ chạy chậm hơn nam sinh sao.”
Sự khác biệt này là do đặc điểm sinh lý khác nhau của nam và nữ, toàn bộ khối mười hai ngoại trừ lớp chuyên văn không đủ nam sinh, thỉnh thoảng sẽ có nữ sinh tham gia, tất cả những lớp còn lại đều là ban khoa học tự nhiên, cho nên cơ bản đều là nam sinh thi đấu.
Nhưng mà ——
“Nói thẳng ra, việc này cũng là do tôi gây nên, cho nên tôi phải tự mình giải quyết.” Từ Thiến Di nói, “Đều học lớp mười hai cả rồi, không lo tập trung chạy nước rút cho kỳ thi đại học, cả ngày nghĩ đến những chuyện này, bọn họ cũng thật rảnh rỗi đến đau trứng.

Đầu tiên chưa nói đến việc tôi không thích cậu ta, yêu đương khi nào chẳng được, lại cứ nhất định phải là bây giờ?”
Tôn Văn Thụy đứng im cũng trúng đạn, khoé miệng mất tự nhiên run rẩy một cái.
Phương Giai Viễn bên cạnh chủ động giải vây giúp cậu ta: “Không phải cậu còn đang theo đuổi Văn Dục sao?”
Từ Thiến Di nghẹn họng.
Văn Dục: “Tôi cũng không đồng ý.”
“Đấy, cậu ấy còn chưa đồng ký mà.” Từ Thiến Di phất tay đuổi người, “Được rồi, cứ như vậy đi, tôi chạy thay cho Tôn Văn Thụy.

Mục tiêu của lớp hai có thể là những người tham gia chạy tiếp sức của lớp chúng ta, cũng có thể là tất cả thành viên lớp.

Tóm lại, mọi người nên cẩn thận một chút.”
Lớp phó văn thể tranh thủ chạy đi báo cáo với ban tổ chức, đem danh sách thành viên chạy tiếp sức của lớp sáu sửa lại, lúc trở về không quên trêu đùa mọi người: “Thầy Vương tổ thể dục còn hỏi, lớp chúng ta sao lại xui xẻo đến mức gặp nhiều tai nạn như vậy, suýt chút nữa tớ đã kể cho thầy, này là do lớp mình và lớp hai kết thù rồi.”
Tôn Văn Thụy hỏi: “Trần Mộng Nhàn có nói gì không?”
Ban tổ chức yêu cầu cần có hai học sinh làm công tác đọc phát thanh ở đại hội, cho nên sáng nay Trần Mộng Nhàn bị lớp trưởng gọi đi.
“Không có, cô ấy không có ở đó, bận đi kiểm tra việc chuẩn bị cơm trưa cho mọi người rồi.”
Tôn Văn Thụy bĩu môi.
Văn Dục quay trở về hàng ghế sau, ngồi xuống hỏi: “Tôn Văn Thụy thích Trần Mộng Nhàn à?”
Phó Dư Hàn liếc mắt nhìn hắn.
“Chậc, đúng là trai thẳng.” Văn Dục đút tay vào túi, lắc lắc đầu.
“Hình như tôi còn chưa trả lời mà.” Phó Dư Hàn nói.
“Tôi đoán được.” Văn Dục càng nhích lại gần cậu, “Hơn nữa, chúng ta đã biết nhau lâu như vậy…… Không có ai nói với cậu, phản ứng của cậu rất dễ đoán sao?”
Không có, ngoại trừ Dương Phàm, tất cả mọi người đều nói rằng, bọn họ không hiểu cậu đang nghĩ gì.
Phó Dư Hàn hừ một tiếng: “Cậu nói xem tôi đang suy nghĩ cái gì?”
“Đang khịt mũi coi thường tôi đúng không.”
“Không, là đang chúc cậu may mắn trong môn chạy tiếp sức.”
Văn Dục nghiêng đầu nhìn cậu, biểu cảm có chút ngoài ý muốn.
“Lợi hại nha, cậu vì xếp hạng của lớp mà nguyện ý cổ vũ tôi thi đấu.”
“……” Phó Dư Hàn thu hồi tầm mắt, cười nhạt một tiếng, “Hừm.’
Văn Dục cũng không nói nữa, tập trung quan sát các trận đấu trên sân.
Cho dù đại hội thể thao có bao nhiêu trận đấu đồng thời diễn ra đi nữa, thì điền kinh vĩnh viễn là hạng mục thu hút nhất, chiếm được trọn vẹn sự quan tâm của khán giả.


Bên cạnh đường chạy, tiếng hoan hô phát ra từ các lớp vang lên không ngừng.

Thành viên lớp sáu nhoài cả người qua lan can trên khán đài, cuồng nhiệt cổ vũ cho tuyển thủ lớp mình.
Bị người lớp hai ác ý nhằm vào, trong lòng bọn họ đều nghẹn một cổ tức giận không có chỗ phát tiết, vì vậy tiếng cổ vũ lại càng kích động hơn.

Văn Dục thậm chí thấy được một nữ sinh nhỏ nhắn hô đến khàn cả giọng…… Nhưng vẫn không nhớ được bạn học này tên gì.
Chuyển tới Tam Trung hơn nửa tháng, số người Văn Dục nhớ tên còn chưa đến mười người, càng đừng nói đến những thứ khó hiểu như “ý thức danh dự tập thể”.
Dù vậy, điều này cũng không ảnh hưởng đến quyết định chạy thay Phó Dư Hàn của hắn…… Tốt xấu gì thì hiện giờ hắn cũng là một thành viên lớp sáu, đúng không?
Làm sao có thể…… Trơ mắt thờ ơ nhìn bạn học lớp mình bị người lớp khác làm bị thương chứ.
“Nghĩ gì vậy.” Phó Dư Hàn quơ quơ hai ngón tay trước mặt hắn.
Văn Dục chợt hoàn hồn: “…… Hả?”
“Từ Thiến Di gọi cậu.” Phó Dư Hàn lạnh nhạt nói.
Từ Thiến Di đến gọi Văn Dục đi làm nóng người —— sáng nay cô không thi đấu, cho nên cũng chưa khởi động gì.

Lúc này, cô đứng phía dưới khán đài nhìn lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra dưới ánh mặt trời.
Chuyện Từ Thiến Di tuyên bố muốn theo đuổi hắn, bạn học mấy lớp đều biết.

Văn Dục biết có người đang nhìn mình, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng hiện giờ vô cùng thú vị.
Thật ra nếu xem kỹ, ánh mắt Từ Thiến Di nhìn hắn không có quá nhiều rung động, đại khái chỉ là thưởng thức mà thôi.
Có thích một người hay không, chỉ cần nhìn ánh mắt liền có thể đoán được.
“Này, Phó Dư Hàn.” Trước khi Văn Dục đi xuống dưới, gọi cậu một câu.
Phó Dư Hàn giương mắt.
“Cậu muốn thắng không.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn?” Phó Dư Hàn có chút khó hiểu.
“Vậy thì…… Cậu làm cho Dương Phàm nhắn cố lên cho tôi đi.”
“……”
Giúp cậu ta thực hiện giấc mơ lớn à.
Phó Dư Hàn im lặng trợn trắng mắt.
Văn Dục không chờ cậu trả lời, cùng Từ Thiến Di đi xa.

Tuấn nam mỹ nữ song song đi cùng nhau, dáng vẻ thoạt nhìn có vài phần xứng đôi vừa lứa.
Phó Dư Hàn nhẹ nhàng hừ một tiếng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên có chút khó xử.

Cậu ngừng chốc lát, lấy di động ra khỏi túi, nhắn một tin cho Dương Phàm.
Phó Dư Hàn: Tan học chưa?
Mười phút sau, Văn Dục nhận được một bức ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện.
Phó Dư Hàn: Lát nữa lớp bọn tớ thi chạy tiếp sức, Văn Dục cũng tham gia.
Dương Phàm: Hahaha cậu ấy vậy mà còn tham gia hoạt động tập thể sao? Loại chuyện này trước đây cậu ấy chưa từng làm bao giờ.

Văn Dục không thường tập luyện đâu.
Phó Dư Hàn: Vậy cậu động viên cậu ta một cái đi, tên khốn này nói nếu không có anh em tốt cổ vũ, cậu ta sẽ chết đó.
Dương Phàm: Cậu lừa tớ sao, cậu ấy không bao giờ nói chuyện như vậy cả.
Phó Dư Hàn: Ừm.
Dương Phàm: Chuyện gì đã khiến các cậu giảng hòa vui vẻ như vậy hả, có phải là tình yêu đối với lớp sáu của Hàn Hàn không.
Phó Dư Hàn:……
Dương Phàm: Văn Dục ca ca cố lên [bắn tim]
“Có chuyện gì khiến cậu cười vui vẻ như vậy?” Từ Thiến Di lấy ra hai chai nước từ máy bán hàng tự động, đưa cho Văn Dục một chai.
Văn Dục cầm lấy: “Không có gì.

Có phải chúng ta nên đi điểm danh không?”
“Đợi thêm một lát nữa.” Từ Thiến Di hỏi, “Chạy thêm một vòng chứ?”
“Được.”
Phó Dư Hàn vẫn luôn ngồi tại chỗ của mình, giữa chừng ngoại trừ Cát Nhiên đến hỏi thăm tình huống cũng không có ai tới gần cậu.
Đại hội thể thao năm ngoái cậu cũng ngồi ở đây, hàng ghế phía sau rất yên tĩnh, hơn nữa bởi vì không bất tiện như bây giờ, cho nên rất ít bị người khác chú ý, rất tự do tự tại.
Cậu nhìn chằm chằm vào hai bóng người ở phía xa sân vận động, nhìn bọn họ song song chạy chậm bên cạnh đường biên hết vòng này đến vòng khác.
Cũng không biết vì sao lại nhìn rõ như vậy.
Hai mươi phút sau, loa phát thanh truyền đến giọng nói rõ ràng của Trần Mộng Nhàn “Mời các bạn học sinh tham gia hạng mục chạy tiếp sức đến vị trí điểm danh tiến hành điểm danh trước trận đấu.” Phó Dư Hàn thấy hai người nọ đi ra từ bên kia sân vận động.
Đây là trận đấu gần như được tất cả mọi người quan tâm nhất, bởi vì chạy tiếp sức chính là cạnh tranh của tập thể lớp, hơn nữa thứ hạng đạt được hôm nay chiếm tỉ lệ điểm số rất cao.
Phó Dư Hàn nhìn bạn học vốn dĩ đang ngồi yên tại chỗ đã sôi nổi chạy đến hàng ghế đầu tiên, chen chúc
cùng nhau thành ba hàng người.
“Lớp sáu ——”
“Cố lên ——”
Đám người thưa thớt bắt đầu hò hét làm nóng bầu không khí.
Nhìn có chút ngốc.
Phó Dư Hàn vốn dĩ không muốn đến đó, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới những lời Dương Phàm vừa nói cho mình trong trong nhắn ban nãy, “Văn Dục chưa bao giờ thi đấu hạng mục nào ở đại hội thể thao, tiết thể dục cũng thường xuyên xin nghỉ vì sợ vết thương cũ tái phát.” Trong lòng cậu không hiểu sao bị kích thích một chút.
…… Tốt xấu gì người ta cũng thay mình thi đấu.
n oán…… Tạm thời bỏ qua đi vậy.
Cậu đỡ lưng ghế, chậm rì rì đứng lên, từng bước một đi xuống phía dưới.
Khối lớp mười đã bắt đầu thi đấu, cậu chỉ vừa mới đi đến hàng thứ ba, giống như hạc trong bầy gà đứng ở ngoài cùng.
“Phó ca?” Chân Tôn Văn Thụy bị thương nên không chen chúc lên phía trước, đúng lúc nhìn thấy Phó Dư Hàn, “Sao cậu lại xuống đây rồi?”

“Đến xem thử.” Phó Dư Hàn cúi đầu, trông thấy bàn chân quấn đầy băng vải trắng của cậu ta, “Chân có sao không.”
“Vẫn tốt.

Còn cậu, vết thương ở đâu?”
“Bị căng cơ.” Thi nhảy cao lại tự làm mình bị thương có hơi mất mặt, Phó Dư Hàn không muốn nói nhiều, hỏi ngược lại, “Cậu bị giày đinh dẫm trúng còn chưa đi bệnh viện sao?”
“Cũng không phải dẫm thật…… Hơn nữa quà tặng tớ đã chuẩn bị rồi, vẫn chưa có tặng đâu.” Lời này Tôn Văn Thụy nói ra cực kỳ nhỏ, “Làm sao có thể đi chứ.”
Phó Dư Hàn đột nhiên hiểu ra, câu nói “Chậc, đúng là trai thẳng” kia của Văn Dục có ý gì.

Cậu lắc đầu nói: “Quả thật liều mạng…… Buổi chiều sau khi kết thúc thi đấu, nhớ đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Tôn Văn Thụy cười rộ lên, dáng vẻ cực kỳ chân chó: “Được rồi Phó ca!”
Thứ tự thi đấu môn chạy tiếp sức lần lượt là khối mười, khối mười một và khối mười hai.

Vào lúc mười một giờ năm mươi lăm phút, các tuyển thủ lớp mười hai rốt cuộc cũng vào vị trí trên đường chạy.
Chu vi một vòng sân vận động là bốn trăm mét, lượt thi đấu đầu tiên gồm bốn lớp.

Lúc lớp hai đang chạy, người lớp sáu vẫn còn chưa thấy đâu.
Nhìn chung có thể thấy —— trong các lớp, lớp ba là lớp có nhiều học viên thể thao nhất, cho nên mỗi kỳ đại hội, thành tích của bọn họ vẫn luôn dẫn đầu.

Cũng vì vậy mà tuyển thủ lớp khác khi chạy tiếp sức chung lượt với lớp ba phải chịu áp lực rất lớn.
Những người đã từng thi đấu điền kinh đều biết rằng, nếu chạy cùng với người nhanh hơn có thể khiến tốc độ của mình tăng lên, nhưng nếu đối thủ quá nhanh so với mình, sẽ dễ dàng khiến bản thân nhụt chí.
Người lớp ba vừa xuất phát, tất cả tuyển thủ lớp một, hai và bốn đều bị bỏ lại một khoảng xa, khiến cuối cùng thành tích của ai cũng không quá lý tưởng.
“Cố lên cố lên cố lên! Tình huống rất có lợi cho chúng ta!” Lớp phó văn thể gào lên một câu cuối cùng trước khi vào vị trí thi đấu.
Bốn thành viên xuất phát tại bốn vị trí khác nhau trên sân vận động, lần lượt là Triệu Lôi, Từ Thiến Di, Văn Dục và lớp phó văn thể.
Trên thực tế, trước khi bắt đầu thi đấu, các lớp đều sẽ hỏi thăm lẫn nhau về thành viên xuất trận.

Hai năm qua, thành viên lớp sáu chưa từng thay đổi là bí mật công khai.

Vì vậy, khi mọi người trông thấy hoa khôi của lớp bọn họ tự mình ra trận, cả khán đài tức khắc ồ lên.
Lớp trưởng lớp bảy ở sát bên cạnh rống to: “Cát Nhiên! Lớp các cậu làm sao vậy, đến mức mời luôn cả Từ tỷ ra sân!”
“Đó là do cậu ấy tình nguyện!” Cát Nhiên cao giọng đáp.
“Bạn học chuyển trường cũng thi sao? Cậu ta chạy có tốt không?”
“Tớ không biết! Cậu đi hỏi lớp phó văn thể lớp bọn tớ đi!”
“Năm nay Phó ca không thi đấu sao?”
Lần này Cát Nhiên không đáp, quay đầu nhìn về Phó Dư Hàn.

Lúc này cậu vốn dĩ đang nhìn xuống sân đấu, có chút thất thần không nghe rõ: “Hả?”
Cát Nhiên chỉ chỉ về phía lớp bảy.
Phó Dư Hàn vừa quay đầu liền trông thấy Diệp Khải đứng trên cao, trong miệng liên tục truy vấn “Phó ca, sao cậu không thi đấu.” Phó Dư Hàn cạn lời, hỏi ngược lại: “Cậu còn không biết xấu hổ đi hỏi tôi sao?”
“Tớ thì làm sao?”
“Nhờ phước cậu,” Phó Dư Hàn chỉ vào thắt lưng mình, “Nên sáng nay tôi liền bị căng cơ.”
Diệp Khải ôm đầu “hét” lên: “Phó ca tớ xin lỗi ——”
Phó Dư Hàn đang muốn trả lời, một cơn gió bỗng nhiên thổi qua.
Đùng một tiếng, súng lệnh vang lên.
Một khắc kia, bất kỳ lời xin lỗi chân thành hay giả vờ khách sáo nào cũng đều trở nên không còn quan trọng nữa.

Người xung quanh bắt đầu sôi nổi hò hét, ra sức cổ vũ lớp của mình.
Bên tai Phó Dư Hàn không ngừng vang lên “Lớp năm cố lên”, “Lớp sáu chiến thắng”, “Lớp bảy đẹp trai nhất”, vân vân và mây mây.

Cậu quay đầu lại, ánh mắt vô thức rơi xuống người chạy thứ ba của lớp sáu đang ở gần khán đài nhất.
Văn Dục không biết từ khi nào đã vào tư thế chuẩn bị xuất phát, hắn ngồi xổm trên mặt đất, một chân trước một chân sau, đầu quay về phía sau quan sát tình hình.
Trên thực tế, nếu như không trải qua luyện lập, người dùng tư thế xuất phát này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ.

Phó Dư Hàn không biết Văn Dục có thể chạy được không, nhưng theo trực giác của cậu, Văn Dục không hề làm màu.
Triệu Lôi cầm theo gậy đầu tiên lập tức xuất phát, so kè ngang ngửa với thành viên lớp năm.
Lớp bảy và lớp tám là ban khoa học xã hội, nhiều nữ ít nam, vô cùng bất lợi ở hạng mục thi đấu này.

Cho nên trên thực tế, lượt chạy tiếp sức thứ hai của khối mười hai chỉ còn là cuộc so tài giữa lớp năm và lớp sáu.
Triệu Lôi ở lớp sáu là người có khả năng chạy, tuy lúc so tài còn kém một chút so với tuyển thủ lớp năm, quãng đường đầu tiên luôn bị chậm hơn cậu ta, cũng may không tụt lại xa quá.
Lúc trao gậy, gậy của lớp năm nửa chừng bị rơi xuống, đại khái làm chậm trễ mất nửa giây, tranh thủ khoảng thời gian chênh lệch này, Từ Thiến Di liền đuổi kịp.
Cô chớp mắt lao về phía trước.
Dáng người Từ Thiến Di cao gầy, chân lại dài, sải chân rất lớn, hơn nữa chạy cũng không tệ.

Học sinh khối lớp mười, lớp mười một ở một bên xem náo nhiệt còn sợ chuyện chưa đủ lớn, tất cả đều ồn ào cổ vũ cô.
Đáng tiếc là, thành viên chạy thứ hai của lớp năm là một nam sinh chạy rất giỏi, ở khoảng cách hơn năm mươi mét đã vượt qua Từ Thiến Di.
Phó Dư Hàn trông thấy Văn Dục đã chuẩn bị tốt tư thế xuất phát, tay phải duỗi về phía sau chờ.
Từ Thiến Di dùng hết toàn lực, rốt cuộc cũng không kéo ra chênh lệch quá lớn, thời điểm người thứ ba của lớp năm lao đi, cô đã kịp trao gậy vào tay Văn Dục.


Thiếu niên khẽ động cổ chân, chớp mắt liền giống như chim lao về phía trước.
“Văn Dục cố lên ——” Từ Thiến Di rướn về trước hô to.
“Tôi đệt! Học sinh chuyển trường này của lớp các cậu không phải là người bay đấy chứ?”
“Học viên thể thao có thể chuyển đến học lớp sáu sao?”
“Cái rắm ấy, cậu ấy thi tháng được hạng nhất, cho nên người ta vào lớp sáu bằng thực lực bản thân đó.”
Người lớp bảy đứng bên cạnh đã hâm mộ muốn chết, thành viên lớp sáu lại càng muốn nổ tung, một đám không ngừng hướng về đường chạy rống khàn cả giọng.
Trần Mộng Nhàn trên loa phát thanh liều mạng cổ vũ: “Vận động viên cố lên! Vận động viên cố lên!” Giọng điệu kia thật khiến mọi người nghi ngờ, nếu không có giáo viên bên cạnh, có khả năng cô đã trực tiếp hô lớp sáu cố lên.
Mười mét, năm mét…… năm mét, mười mét……
Văn Dục nhanh chóng vượt qua người chạy thứ ba của lớp năm, đồng thời gia tăng ưu thế trong thời gian cực ngắn, gió thổi tung mái tóc hắn lẫn chiếc áo đồng phục đang khoác trên người.
Người lớp sáu gần như muốn điên rồi.

Về thi cử, bọn họ có thể ngạo nghễ trong toàn khối, nhưng lại chưa từng chiếm được ưu thế lớn như vậy trong các kỳ đại hội thể thao.

Văn Dục giao gậy lại cho lớp phó văn thể, bản thân tiếp tục chạy về phía trước một đoạn, không đến chỗ điểm danh mà chậm rãi đi về phía khán đài.
Lớp phó văn thể không hổ danh là niềm tự hào thể thao của bọn họ, nhẹ nhàng đem ưu thế lấy được giành hạng nhất về cho lớp sáu.

Điểm số cuối cùng cần một chút thời gian để thống kê, lúc Văn Dục chậm rãi trở về bên dưới khán đài liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của bạn học.
“Tôi đệt, Văn Dục, cậu quá giỏi rồi!
“Anh trai quá lợi hại, có phải cậu gắn mô tơ vào chân không?”
Văn Dục cười cười, không tiếp lời, tự mình ổn định hơi thở.
Lớp phó văn thể từ phía sau ba chân bốn cẳng nhào đến, một phát ôm lấy cổ Văn Dục: “Cái đệt, trình độ này của cậu mà còn dám nói mình không thường xuyên luyện tập? Nếu không phải sang năm tốt nghiệp rồi, tớ nhất định bằng bất cứ giá nào cũng phải đăng ký cho cậu bốn hạng mục điền kinh!”
Hắn mới chuyển đến nửa tháng, vẫn còn duy trì khoảng cách như có như không với đại đa số người trong lớp —— đương nhiên, có một số người là do Văn Dục chủ động giữ khoảng cách —— nhưng trong nháy mắt này, ở khoảnh khắc hắn vượt qua người chạy thứ ba kia của lớp năm, cả tập thể này liền đón nhận hắn.
Cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Văn Dục bị lớp phó văn thể nhào tới làm lảo đảo một chút, cảm giác vi diệu kia tạm thời bị gián đoạn, hắn kéo tay lớp phó văn thể xuống, nửa thật nửa đùa nói: “Tôi là người thủy tinh đấy, đụng vào liền vỡ.”
Triệu Lôi và Từ Thiến Di rất nhanh đã trở lại, cười đùa trêu chọc Văn Dục.
Phó Dư Hàn thu hồi tầm mắt, giữa sự phấn khích náo nhiệt của mọi người, im lặng quay trở về vị trí của mình.
Kết thúc phần thi chạy tiếp sức là giờ nghỉ trưa, lớp trưởng các lớp sắp xếp người đi lấy cơm hộp, sân vận động hiếm hoi lắm mới yên tĩnh đôi chút.

Ánh nắng mặt trời giữa trưa vô cùng gay gắt, tận phía sau khán đài mới có một chút bóng râm, bạn học hàng trước lấy cơm hộp xong liền sôi nổi thu dọn cặp sách lui ra sau, bỏ trống ba hàng ghế đầu bị mặt trời chiếu rọi.
Phó Dư Hàn vốn dĩ ngồi ở hàng ghế phía sau, cả người chìm trong bóng tối.

Chẳng mấy chốc, ban tổ chức đã công bố thành tích cuối cùng của hạng mục chạy tiếp sức, bàn tay đang nghịch điện thoại của cậu hơi ngừng một chút, nghiêng tai lắng nghe.
Khóe mắt thoáng trông thấy thứ gì đó đến gần, Phó Dư Hàn theo bản năng quay lại, nhìn kỹ, thế mà lại là một bình nước đá Văn Dục đưa tới.
Dưới ánh mặt trời sáng rỡ, mặc dù hắn đứng trong bóng râm nhưng trên người lại tựa như mang theo một tầng ánh sáng nhu hoà.

Vầng trán Văn Dục vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trên mặt như thường lệ lại là nụ cười “tiêu chuẩn” khiến người ta chán ghét.
“Hạng nhất chạy tiếp sức khối mười hai ——”
“Lớp ba, 39 giây 58.”
“Hạng nhì chạy tiếp sức khối mười hai ——”
“Lớp sáu, 41 giây 06.”
……
“Cầm lấy, cậu bị choáng sao?” m thanh thông báo kết thúc, Văn Dục quơ quơ bình nước trong tay, “Nhanh lên, tôi còn phải lấy cơm giúp cậu.”
Phó Dư Hàn lấy lại tinh thần, nhận lấy đồ trong tay hắn: “Cảm ơn.”
“Tiện tay thôi, ai bảo Tôn Văn Thụy bạn tốt của cậu đi không được.” Văn Dục đem nước và cơm hộp đưa cho Phó Dư Hàn, “Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn để Cát Nhiên đưa cơm giúp đâu.”
“…… Vì sao?”
“Cô ấy có ý với cậu, cậu không thấy sao?” Văn Dục ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Cậu vốn đồng tính, tốt nhất đừng làm chậm trễ người ta.”
Buổi sáng hai người bọn họ còn ngồi cách nhau ba chiếc ghế, hiện giờ đã giảm xuống chỉ còn một.
Ghế dựa trên sân vận động rất nhỏ, hai nam sinh tay dài chân dài chỉ ngồi cách nhau một chiếc ghế, quả thật có thể coi là “kề vai sát cánh.”
Phó Dư Hàn bỗng chốc ngây người.
Cậu vốn dĩ không thể hiện cảm xúc gì, ngây người cũng là dáng vẻ như vậy, nhưng không biết vì sao Văn Dục lại nhìn ra được: “Thế nào, cậu không biết sao?”
Phó Dư Hàn lắc đầu.
“Rất rõ ràng mà.” Văn Dục cười cười, “Ánh mắt cô ấy nhìn cậu và người khác không giống nhau.”
“……”
Phó Dư Hàn tiêu hoá xong những lời này, chốc lát mới nói: “Không ngờ được, người ngày thường còn chẳng thèm nhớ mặt người khác lại giỏi hóng chuyện đến vậy.”
“Quan sát con người là sở thích của tôi.

Cậu từng thấy nghiên cứu viên nào hỏi tên chuột bạch chưa hả?”
“…… Thần kinh.”
Phó Dư Hàn cúi đầu mở cơm hộp, ăn một miếng, quay đầu đi không nhìn Văn Dục: “Vừa rồi tôi cảm ơn không phải vì cơm hộp.”
“Hả?” Văn Dục quay sang hỏi.
“Là cảm ơn cậu đã thay mặt lớp sáu chiến thắng.”
“…… Tôi cũng không phải là vì lớp sáu.” Văn Dục nói, “Tôi chỉ vì muốn giữ gìn hình tượng ‘học sinh gương mẫu’ mà thôi.”
“…… À.” Phó Dư Hàn lạnh nhạt hừ một tiếng, “Sống như vậy có mệt không.”
Giọng cậu rất nhẹ, giống như không phải đang hỏi, mà chỉ là châm biếm mà thôi.
Nhưng Văn Dục lại nghe được, nghe vô cùng rõ ràng.
Biểu cảm trên gương mặt hắn khẽ đổi.
“Chân cậu có sao không?”
“Vẫn ổn,” Văn Dục ánh mắt sâu kín, “Không có vấn đề gì lớn.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Chiến thắng hạng mục chạy tiếp sức khiến toàn bộ thành viên lớp sáu hưng phấn hết cả buổi trưa.

Lễ khai mạc và chạy tiếp sức là hai hạng mục nặng ký nhất, bọn họ đều đã thắng lớp hai.
Buổi trưa tổng cộng có một giờ nghỉ ngơi, Trần Mộng Nhàn tranh thủ từ bên ban tổ chức trở về, Tôn Văn Thụy kéo theo cái chân tàn tật của mình đi tìm người bệnh thứ hai là Phó Dư Hàn tiếp thêm can đảm.
Cậu ta dự định chờ Trần Mộng Nhàn cơm nước xong sẽ gọi cô đến phía sau khán đài bày tỏ.
Phương Giai Viễn đã mang sôcôla chuẩn bị sẵn từ trước đến khu vực đó chờ rồi.
Phó Dư Hàn không quá xem trọng chuyện này, nhưng không lay chuyển được Tôn Văn Thụy, cho nên đành đi theo qua, đứng ở lối đi nhỏ chờ kết quả.
Phương Giai Viễn giao lại quà tặng xong cũng lui ra, trả lại không gian cho hai người kia, tự mình đến đứng chung một chỗ với Phó Dư Hàn.
“Phó ca, cậu cảm thấy cậu ấy có thành công không?”
Phó Dư Hàn nói: “Không lạc quan lắm.”
“Tớ cũng cảm thấy như vậy.” Phương Giai Viễn có chút hâm mộ nhìn xung quanh, mặc dù chẳng nhìn thấy gì, “Nhưng dù sao thì, có người mình thích thật tốt…… Đây mới chính là tuổi trẻ.”
“Đừng đùa.”Phó Dư Hàn lạnh nhạt nói, “Yêu thầm vô cùng khổ sở.”
“Sao cậu lại hiểu rõ như vậy.” Phương Giai Viễn à một tiếng, “Phó ca, đừng nói là cậu cũng……”

“Không có.” Phó Dư Hàn chặn ngang lời cậu ta, nâng cằm chỉ chỉ về phía bên ngoài, “Bên kia hình như đã xảy ra chuyện gì, sao lại ồn ào như vậy, cậu đi xem thử xem?”
Phương Giai Viễn đối với đề tài “yêu thầm” này đã tò mò muốn chết, nhưng lại không dám ép hỏi Phó Dư Hàn, đành phải giương đôi mắt trông mong nhìn cậu.
Phó Dư Hàn quét qua một ánh mắt lạnh nhạt: “Tôi đi không tiện lắm.”
“…… Haiz.” Phương Giai Viễn nhận mệnh, nhấc chân đi hỏi thăm.
Qua một lúc lâu sau mới trở về.
Không có chuyện gì lớn, chỉ là lúc dọn dẹp cơm hộp, lớp phó lao động của lớp ta và lớp hai oan gia ngõ hẹp gặp nhau, sau đó ồn ào một trận, dẫn đến một cuộc gây gổ nhỏ trong đám người, cuối cùng tất cả đều bị Diêu chủ nhiệm tóm đi xử phạt.
Phó Dư Hàn không có hứng thú đối với chuyện này, cậu không thích cãi nhau.

Nếu có sức như vậy còn không bằng nghĩ xem môn nhảy xa ba bậc diễn ra vào chiều nay phải làm thế nào.
Vết thương đã tốt lên một chút, nhưng vẫn còn đau.
“Phía sau có chỗ đi thẳng lên phải không?” Cậu đột nhiên hỏi.
“Có một cầu thang.” Phương Giai Viễn nói, “Sao vậy, cậu muốn đi lên sao? Lão Tôn vẫn còn ở phía sau đó.”
“Nghe động tĩnh hình như đã đi vào bên trong rồi, cậu đi xem thử xem? Đường vòng phía trước hơi dài.”
“Được.”
Phương Giai Viễn cẩn thận đi đến chỗ ngoặt, nhìn vào bên phải, ở bên cạnh nhà kho quả nhiên thấy được một mảnh góc áo, cầu thang đi lên ở ngay cạnh đó.
“Có thể đi rồi, Phó ca.” Phương Giai Viễn vẫy vẫy tay, “Nhưng cậu đi lên làm gì vậy?”
“Lấy thuốc, nếu không buổi chiều sẽ không bình phục kịp để thi nhảy xa ba bậc.” Phó Dư Hàn vỗ vỗ cậu, “Ở đây chờ tôi, lát nữa tôi xuống ngay.”
“Được.”
Phó Dư Hàn chậm rãi đi qua.
Cậu cố gắng hết sức ưỡn thẳng eo, động tác có chút gượng gạo, chờ đến lúc tới được lầu hai đã tốn không ít thời gian.
Lối ra cầu thang ở đây nằm phía trên khán đài, gần chỗ ngồi của Phó Dư Hàn hơn.
Không ngờ, cậu vừa mới xoay người bước ra từ trong chỗ rẽ liền trông thấy Văn Dục đứng dậy, nhét một cái chai vào trong cặp sách.
Nhưng cặp sách kia không phải của hắn, mà là của Phó Dư Hàn.
Cái chai kia…… Hình như là bình Vân Nam bạch dược.
……
Chẳng phải cậu ta nói chân không sao ư?
Phó Dư Hàn đứng ở đó nhìn trong chốc lát, sau đó thở dài một hơi.
Cậu cũng không định vạch trần, đứng đợi khoảng hai phút mới đi trở về lấy thuốc, lấy xong liền đi.
Văn Dục quay đầu nhìn cậu, cũng không kêu lại.
Phó Dư Hàn tránh ở cầu thang tự mình bôi thuốc, đến lúc đi xuống mới phát hiện Trần Mộng Nhàn đã đi rồi.

Phương Giai Viễn cùng Tôn Văn Thụy song song đứng chờ ở cửa cầu thang lầu một.
Nghe thấy tiếng cậu, hai người đồng thời ngẩng đầu.
Phó Dư Hàn nhìn lướt qua phía dưới: “Sao rồi?”
“Cô ấy nói muốn trở về suy nghĩ lại.” Tôn Văn Thụy vẻ mặt đưa đám, “Quà tặng cũng không nhận, nói phải giảm cân.”
“Cậu tặng cái gì?”
“Sôcôla.”
“……”
Tôn Văn Thụy cào tóc, thảm thiết nói: “Nếu cô ấy thật sự thích Văn Dục thì làm sao bây giờ!”
“…… Dù sao Văn Dục cũng sẽ không thích cô ấy.” Phó Dư Hàn khô khan an ủi nói.
“Tuy là cậu nói cậu ta đã có người mình thích, nhưng nói thế này nghe lại giống như Trần Mộng Nhàn không xứng với cậu ta vậy……” Tôn Văn Thụy có chút uất ức, “Rất khó chịu đó Phó ca.”
“Tôi xin lỗi.” Phó Dư Hàn nói, “Nên trở lại rồi? Hai giờ sẽ thi nhảy xa ba bậc, tôi phải đi chuẩn bị.”
“Đi thôi! Biến thất tình thành động lực, phải xử lý bọn lớp hai!”
Bước chân Phó Dư Hàn ngừng một chút: “Thật ra cô ấy không trực tiếp từ chối chứng tỏ cậu có hy vọng, không cần quá đau lòng.”
“Có thật không?” Tôn Văn Thụy vui mừng hỏi.
“Thật, cậu cố gắng chút nữa, hấp dẫn cô ấy.”
Dù sao khác giới yêu đương cũng không vướng bận rào cản nào.
Có thứ hạng giành được trong cuộc thi chạy tiếp sức làm nền, áp lực của Phó Dư Hàn vào buổi chiều không lớn lắm.

Từ trước đến giờ, cậu luôn giành hạng nhất hạng mục nhảy xa ba bước, lần này thắt lưng bị thương, chỉ lấy được hạng ba.
Vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng kỳ lạ chính là, lúc cậu thi đấu trở về phát hiện Văn Dục, người không tham gia hạng mục nào chiều nay, lại không có ở chỗ ngồi, trên sân vận động cũng không —— ít nhất những nơi Phó Dư Hàn có thể liếc mắt liền thấy không hề có Văn Dục.
Không phải là cũng bị người ta kéo đi thổ lộ rồi chứ? Phó Dư Hàn bị ý tưởng của chính mình làm choáng váng một chút.
“Phó Dư Hàn!” Cát Nhiên đột nhiên từ bên ngoài chạy tới, vừa thấy cậu liền vội vàng chạy lên khán đài.
Cô thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng vì chạy quá nhanh.
Bỗng dưng nhớ đến lời Văn Dục nói lúc trưa, “Cô ấy có ý với cậu”, Phó Dư Hàn không hiểu sao cảm thấy không được tự nhiên: “Có chuyện gì vậy?”
“Bọn Tiền Khải Nhạc tranh thủ lúc nghỉ trưa mở cổng đã đi ra ngoài, còn lôi cả Thiến Thiến đi, đến bây giờ vẫn chưa trở về.” Cát Nhiên sắp khóc đến nơi, “Đã hơn một tiếng rồi! Tớ gọi cho Thiến Thiến cũng không được, bây giờ cổng đã đóng, tớ không thể ra ngoài, cậu có cách nào liên lạc với Văn Dục được không?”
Phó Dư Hàn sửng sốt: “Văn Dục có liên quan gì đến chuyện này?”
“Tớ nghe mọi người nói, lúc đó cậu ấy cũng theo chân bọn họ rời đi.” Cát Nhiên nói, “Cậu có thể giúp tớ hỏi thăm một chút được không?”
“…… Cậu ta?” Phó Dư Hàn lấy điện thoại ra, “Cậu ta đi theo làm gì, trước lúc thi đấu tôi còn thấy cậu ta trên chỗ ngồi mà.”
“Tớ không biết…… Tớ sắp phải thi nhảy xa rồi, không có cách nào đi tìm Thiến Thiến cả.”
Cát Nhiên là một người sống rất nề nếp, lần đầu tiên Phó Dư Hàn thấy cô gấp gáp như vậy.
“Để tôi đi tìm.” Phó Dư Hàn thở dài, “Cậu đi thi đấu đi, đừng lo lắng.”
“Cảm ơn cậu.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Phó Dư Hàn đi xuống khán đài.
Ống nghe điện thoại liên tục phát ra chuỗi âm thanh kết nối, chẳng mấy chốc liền bị đối phương ngắt đi.
“……” Cái tên này thật là.
Phó Dư Hàn đi đến phòng y tế, dùng lý do thắt lưng bị thương muốn đi bệnh viện khám, yêu cầu bác sĩ một tờ giấy ra cổng.
Lúc này Văn Dục mới gửi tin nhắn đến.
Văn Dục: Có chuyện gì sao?
Phó Dư Hàn: Cậu ở đâu?
Văn Dục: [ Chia sẻ vị trí ]
Phó Dư Hàn click vào nhìn một cái, nhận ra hắn đang ở khu chợ phía sau sân vận động.
Phó Dư Hàn: Cậu chạy đến đó làm gì?
Văn Dục: Xem người ta tỏ tình.
Văn Dục: Cậu có tới không?
Phó Dư Hàn: Hôm nay là ngày tỏ tình sao?
Văn Dục:?
Phó Dư Hàn: Không có chuyện gì, tôi đang đến đó.
Hai phút sau Văn Dục mới hồi âm.
Văn Dục: Từ từ thôi, không vội..