Sầm Kim chẳng hiểu lắm, cái từ “đít” này dường như cô chưa bao giờ nói tới, bố mẹ cô cũng sẽ không nói, mà thường tìm một từ khác thay thế. Giờ lại bị người ta nói trước mặt bao nhiêu người như vậy, hơn nữa lại nói về bố cô, cô rất tức giận, liền đốp lại ngay:
- Cậu mới là đồ lưu manh, nói những từ bỉ ổi!
Chị Hồng mắng cậu bé đó:
- Kiến Kiến, bảo em đừng có nói ra sao em lại nói ra vậy?
Kiến Kiến không phục:
- Bố nó là kẻ lưu manh, sao không thể nói ra?
- Bố chị bảo chị không được nói chuyện này ra ngoài.
- Không phải em nghe được từ chị mà là anh em nói, anh em cũng không nghe chị kể mà là thấy đăng trên bảng tin tường như thế.
Sầm Kim vẫn cố cãi:
- Bố tớ không phải là kẻ lưu manh.
Kiến Kiến nói:
- Bố cậu đúng là kẻ lưu manh! Ông ấy thích nhìn đít phụ nữ.
- Bố tớ không phải thế!
- Phải! Phải!
Một đứa con trai lớn hơn chút nói:
- Nếu bố mày không nhìn đít mẹ mày thì sao mẹ mày sinh được ra mày?
Cô cứng họng rồi, bởi vì cô nhớ mang máng rằng có hôm nửa đêm cô muốn đi tiểu, vì trời mùa đông nên mẹ dậy lấy cho cô cái bô đến bên giường để cô đỡ ra ngoài khỏi lạnh. Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy mẹ xuống giường, vừa đi vừa kéo cái quần lót lên, lúc đó cô hơi ngạc nhiên, lẽ nào mẹ vừa bị tụt quần lót trong chăn?
Nhưng sau đó cô cũng không nghĩ nhiều đến việc này, bởi vì điều đó không có gì là mới mẻ, cái quần cạp chun mà cô mặc nếu mặc lâu thì chun quần sẽ bị gião, quần cũng bị tụt xuống, phải bảo mẹ thay chun mới. Có lẽ chun quần lót của mẹ cũng bị gião, quên chưa thay chun mới nên mới bị tụt.
Nhưng giờ nghe thấy cậu bé đó nói vậy, cô bỗng nhiên nhớ lại chuyện đó, có lẽ cái quần lót của mẹ không phải do bị gião chun mà tụt xuống, mà là…?
Cô xấu hổ quá, đang định trốn đi thì lại nghe chị Hồng mắng thằng bé đó:
- Trung Trung, em nói linh tinh cái gì vậy? Em nói như vậy thì bố em cũng là kẻ lưu manh, ông ấy không nhìn đít mẹ em thì sao mẹ em sinh được ra em?
Thật là hả dạ! Cô dừng bước thầm tự trách mình: sao mình chỉ biết chạy mà không biết đốp lại câu đó?
Nhưng chị Hồng lập tức chĩa mũi nhọn vào cô, nói rất nguy hiếp:
- Kim Kim, em đừng có mừng, chị không nói bố em không phải là kẻ lưu manh, mà chị chỉ muốn nói với Trung Trung rằng, nó chưa hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện. Chuyện của bố em là do bố chị đi điều tra và biết, chị rõ hơn ai hết, bố em là kẻ lưu manh vì bố em đã nhìn đít phụ nữ người khác.
- Bố em không thế!
- Có đấy! Chính tai chị nghe thấy bố chị nói với mẹ chị!
- Bố chị nói linh tinh!
- Bố chị nói linh tinh? Em đến chỗ bảng tin của trường mà xem đi, mọi người đều biết, chỉ có em không biết.
Có một đứa gào lên:
- Nào, đưa nó đến chỗ bảng tin đó đi để cho nó tự xem.
Mấy đứa trẻ xông lên đẩy cô về phía khu lớp học, cô không chịu đi:
- Tớ không đi! Tớ không đi! Mẹ tớ bảo tớ không được đến khu lớp học!
- Ha ha! Tại sao mẹ mày không cho mày đến khu lớp học? Chắc chắn là sợ mày nhìn thấy chuyện xấu của bố mày.
Cô bị mấy đứa trẻ vây quanh, đứa đẩy đứa kéo cô đến trước tấm bảng tin lớn. Chị Hồng chỉ vào một tờ áp phích có tranh biếm họa nói:
- Nhìn đi, đây chính là bố em!
Cô rụt rè nhìn tấm áp phích, hầu hết các chữ đều chưa biết, nhưng hai chữ “Sầm Chi” cô vẫn nhận ra, trên chữ gạch một dấu X lớn màu đỏ. Cô lại nhìn bức biếm họa, bên trái vẽ một người đàn ông cởi trần, chỉ mặc một cái quần sooc, những chiếc lông đen ở trên chân được vẽ rất cường điệu, giống như những cái đinh dựng đứng lên, trong tay người đàn ông đang ôm một người phụ nữ búi tóc phía sau, dưới đất có một thằng bé đang ngồi giương to mắt nhìn đôi nam nữ đó.
Bên phải bức vẽ vẫn là người đàn ông đó, vẫn cởi trần, vẫn mặc quần sooc, vẫn là nhưng chiếc lông chân đen cứng tua tủa như những cái đinh, nhưng lần này tay người đàn ông ôm một người phụ nữ eo thon, cái mông rất to, tóc uốn, đi giầy cao gót, và một đứa con gái ngồi trên đấy đang khóc oa oa, nước mắt vãi khắp nơi.
Cô cãi:
- Đây không phải bố tớ!
Có ai đó đẩy mạnh cô một cái từ phía sau:
- Tiến lên trước mà nhìn cho kỹ vào!
Mấy cánh tay đều đẩy cô, cô loạng choạng, ngã nhoài về phía trước, đập mặt vào tấm bảng tin xi măng khiến cô đau nhói.
©STENT:
Có một đứa sỡ hãi kêu lên:
- Mũi nó chảy máu kìa!
Cả đám đều thất thanh kêu lên:
- Đúng là chảy máu rồi! Không phải tớ đẩy.
- Tớ cũng không đẩy!
- Tớ còn chẳng chạm vào nó nữa!
- Đứa nào đẩy?
- Tớ không biết!
- Tớ không nhìn thấy.
Chị Hồng liền ra lệnh:
- Kim Kim, mau ngẩng đầu lên, nếu không chảy hết máu, em sẽ chết đấy!
Cô vội ngẩng đầu lên, nhưng lập tức cảm thấy trong miệng mình có vị gì đó tanh tanh lờ lợ, suýt nữa làm cô nghẹn, cô đành phải cúi xuống nhổ ra và thấy toàn là máu tươi, sợ quá cô khóc thét lên.
Chị Hồng lo lắng:
- Mau ngẩng đầu lên! Em bị chảy máu cam rồi, đừng chạm vào, chạm vào sẽ lại chảy máu đấy.
Cô lại ngẩng đầu lên.
Bốn bề không một tiếng nói, cô biết lũ trẻ đều đã bỏ chạy. Cô không dám cúi đầu xuống nữa, sợ máu chảy hết thì sẽ chết, đành phải cứ ngửa cổ lên đứng đó khóc.
Có người từ phía phòng học hét ra:
- Con nhà ai đang khóc đấy? Muốn khóc thì đi chỗ khác mà khóc! Ở đây đang họp, đừng có làm ồn! Làm ồn nữa tôi đưa lên đồn công an bây giờ!
Cô sợ quá không dám lên tiếng, cũng không dám cúi đầu xuống, đành phải nửa ngẩng đầu, ôm chặt mũi, chân đăm đá chân chiêu về nhà.
Đang đi bỗng nghe thấy có người hỏi:
- Kim Kim, mũi em sao vậy?
Cô nhận ra là tiếng của Vệ Quốc, lại khóc thút thít:
- Mũi em bị chảy máu, em sắp chết rồi.
Vệ Quốc nắm lấy tay của cô:
- Đi với anh, anh biết cách cầm máu mũi. Không cần ngẩng đầu lên, ngẩng lên như thế đi không nhanh được.
Cô bán tín bán nghi cúi đầu xuống, đi với Vệ Quốc đến trước vòi nước của trường.
Vệ Quốc nói:
- Cúi đầu xuống.
Cô không chịu:
- Không được cúi nữa, cúi thấp xuống là chảy máu!
- Không chảy đâu, mau cúi xuống đi!
Cô cúi đầu xuống, Vệ Quốc dùng tay lấy ít nước vỗ bồm bộp lên sau gáy cô. Vỗ được một lát, cậu nói:
- Ổn rồi, sẽ không chảy máu nữa đâu.
Cô ngẩng đầu lại bình thường, Vệ Quốc lại bảo cô ghé sát vào vòi nước hơn chút nữa, dùng tay vốc nước rửa mũi và xung quanh cho cô, sau đó vén áo của mình lau mũi cho cô, còn cố tình đưa cho cô xem chỗ áo đó:
- Nhìn đi, không chảy máu nữa đúng không? Em lấy một ít nước súc miệng đi, nếu không trong miệng sẽ có mùi máu tanh đó.
Vòi nước rất cao, xung quanh là một cái bể nước nhỏ, cách cái bể nước nên cô không thể với tới cái vòi nước, Vệ Quốc liền bế cô lên chỗ bệ xi măng bên cạnh vòi nước, nó được thiết kế để dành riêng cho mọi người giặt chăn chiếu, có thể trải chăn chiếu lên trên để giặt. Cái bệ đó cao gần bằng vòi nước, cô quỳ lên trên bệ là có thể ghé miệng vào vòi nước để lấy nước.
Cô súc sạch miệng xong, cậu lại bế cô xuống, rồi hỏi:
- Em không rửa mặt à? Thôi! Để anh giúp em lấy nước.
Cậu vốc nước để cô rửa mặt, bỗng sửng sốt kêu lên:
- Trán em bị sưng quả ổi rồi! Có phải vừa mới bị va không? Nhà em có mỡ lợn không?
- Em không biết, cần mỡ lợn để làm gì?
- Bôi chút mỡ lợn vào thì chỗ sưng đó sẽ tan đi. Thôi, đến nhà anh, nhà anh có mỡ lợn, để anh bôi cho em, nếu không về bố mẹ em sẽ phát hiện đấy.
Giờ cô mới sực nhớ ra là mẹ đã từng nhắc cô không được đến khu lớp học, nếu nhìn thấy cái u sưng trên đầu, chắc chắn mẹ sẽ đoán ra cô đã đi đâu. Cô vội cùng đi với Vệ Quốc đến nhà cậu để bôi mỡ lợn.
Cửa chính và cửa sổ phía trước của nhà Vệ Quốc đối diện với cửa sổ sau nhà của cô. Trước đây, khi Vệ Quốc vừa mới chuyển đến, bố cậu thường nhốt cậu ở trong nhà, không cho ra ngoài chơi. Nhưng đợi đến lúc bố đi làm rồi, Vệ Quốc lại đứng trước khung cửa sổ đó gọi cô:
- Kim Kim, Kim Kim, em có muốn xem bi ve của anh không? Màu xanh màu đỏ anh đều có hết.
Cô liền chạy đến bên cửa sổ nhà cậu, nói chuyện với cậu qua chấn song sắt cửa sổ. Cậu cho cô xem những viên bi ve, chúng thật là đẹp, nào là màu đỏ, nào là màu xanh, cậu hỏi cô:
- Em có thích không?
- Thích. Nhưng mẹ em không cho chơi bi ve, sợ em cho vào miệng rồi nuốt mất.
- Không đâu, anh cho em mượn chơi một lát.
Cô cầm mấy viên bi ve long lanh trên tay, cứ vuốt ve mân mê mãi, Vệ Quốc lại nói:
- Em có biết mở khóa cửa không?
- Em biết. Em còn biết khóa cửa nữa, cứ khi nào em ra ngoài chơi thì em đều tự khóa cửa nhà, về lại tự mở cửa để vào.
- Vậy thì tốt quá, này, đây là chìa khóa nhà anh, em giúp anh mở khóa cửa được không?
- Tại sao anh tự nhốt mình trong nhà?
- Không phải anh khóa mà bố anh khóa, ông ấy sợ anh gây chuyện bên ngoài.
- Vậy em thả anh ra thì anh có phá phách gì không?
- Không đâu, anh xin bảo đảm với Mao Chủ tịch.
- Em mở khóa cửa cho anh, liệu bố anh có mắng em không?
- Không đâu, anh sẽ không cho bố anh biết, trước năm giờ, chắc chắn anh sẽ về, em ở nhà đợi, anh sẽ gọi em, em giúp anh khóa cửa lại. Em mà giúp anh, anh sẽ cho em bi ve.
Cô mở khóa hộ Vệ Quốc mấy lần, cũng giúp anh khóa cửa lại nhiều lần, mỗi lần anh đều cho cô một viên bi ve, còn cô giấu chỗ bi ve đó trong một chiếc giầy cũ, sợ mẹ phát hiện sẽ bị tịch thu.
Một hôm, Vệ Quốc lại chạy ra ngoài chơi như thường lệ, chơi xong về nhà thì phát hiện ra kẻ đồng lõa không có nhà, cậu đành phải đi tìm kiếm khắp nơi, mãi mới tìm thấy Sầm Kim đang đào hố cát bên cạnh nhà vệ sinh nữ, không cần giải thích dài dòng, cậu kéo cô chạy như bay về nhà, nhưng chưa tới cửa nhà thì phát hiện khóa cửa đã bị mở, Vệ Quốc biết đã có chuyện lớn xảy ra, vội nói với cô:
- Chạy mau, bố anh phát hiện ra rồi!
Cô vắt chân lên cổ chạy ngay về nhà mình rồi vội vàng đến bên cửa sổ phía sau nhà để quan sát tình hình bên kia, nhìn thấy cửa nhà đối diện đã đóng, biết là Vệ Quốc đã bị bố lôi vào nhà và bị ăn đòn. Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu xin tha của Vệ Quốc:
- Con không dám nữa! Con xin chừa rồi!
Mẹ nhìn thấy cô nhoài người bên cửa sổ mãi không xuống liền lại gần hỏi:
- Con đang nhìn gì vậy?
- Anh Vệ Quốc đang bị đánh!
- Cậu ta lại nghịch ngợm à?
- Không phải nghịch ngợm, là do con quên không khóa cửa lại cho anh ấy.
Mẹ ngạc nhiên hỏi rõ nguyên nhân rồi chạy sang nhà Vệ Quốc để khuyên giải.
Sầm Kim từ cửa sổ sau nhà nhìn thấy mẹ gõ cửa, cửa nhà Vệ Quốc mở ra, bố Vệ Quốc xuất hiện ở cửa, hiếm khi thấy ông không đội mũ lính, không mặc quân phục, chỉ mặc một cái áo phông, bên dưới vẫn là quần quân phục, tay lăm lăm cái thắt lưng da.
Cô sợ đến nỗi mắt chớp liên tục, người nổi cả da gà, không dám tưởng tượng cái đó quất lên người sẽ đau đớn đến mức nào.
Sau đó, cô thấy bác mời mẹ vào trong nhà.
Một lát sau mẹ về.
Cô hỏi:
- Vệ Quốc chết chưa ạ?
Mẹ cười:
- Làm sao mà chết?
- Con nghe anh ấy kêu rất thảm thiết, cứ như sắp chết vậy.
- Thằng bé đó rất thông minh, nó không kêu như vậy thì sao có người nghe thấy mà qua can chứ?
- Mẹ anh ấy đâu ạ?
- Mẹ Vệ Quốc mất rồi. Nếu mẹ nó còn sống thì bố nó dám đánh nó như vậy không? Nếu ai dám đánh con mẹ như vậy mẹ sẽ liều mạng với người đó!
Cô vội ra vẻ khôn ngoan:
- Con có mẹ đây nên bố không dám đánh con.
Mẹ lại cười:
- Kể cả con không có mẹ thì bố cũng sẽ không đánh con, chỉ sợ bố sẽ tìm cho con bà mẹ kế thôi.
Bố nghe thấy liền vội vã tuyên bố:
- Mẹ con cứ nói linh tinh. Chắc chắn bố sẽ chết trước mẹ.
Mẹ vẫn chì chiết:
- Ý anh là nếu em chết trước anh thì anh sẽ tìm mẹ kế cho Kim Kim?
- Cho dù em có chết trước anh thì anh cũng sẽ không tìm mẹ kế cho Kim Kim. Cả đời Kim Kim chỉ có một người mẹ duy nhất. Chỉ sợ khi anh chết rồi, em sẽ tìm cho Kim Kim một ông bố dượng thôi.
- Nói linh tinh, Kim Kim chỉ có một ông bố duy nhất.
Bố hạ giọng nói:
- Kim Phần, anh cứ thấy con người đó có mưu đồ xấu với em.
Mẹ cười nói:
- Suốt ngày anh cứ nghĩ người ta có mưu đồ xấu với em, đừng có nghĩ ngợi nhiều. Người ta là sĩ quan, kiểu phụ nữ nào mà chẳng từng gặp rồi, làm sao có thể có mưu đồ xấu với em? Trước đây anh thường nói cái lão Tần có mưu đồ xấu với em, kết quả thì thế nào? Người ta chẳng để mắt gì đến em.
- Anh vẫn cho rằng em nên tránh xa anh ta ra một chút.
- Em có qua lại gì với anh ta đâu mà phải tránh xa? Hôm nay là vì anh ta đánh con trai.
- Người ta đánh con người ta, em quan tâm làm gì?
- Anh hỏi con gái anh đi, nó đồng lõa với thằng bé đó, ngày nào cũng thả cho thằng bé đó ra, hôm nay vì nó mải chơi nên thằng bé đó không tìm thấy để nhờ khóa cửa lại, mới bị ăn đòn.
Bố quay sang nói với cô:
- Kim Kim, đừng chơi với con nhà đó.
- Con không chơi với anh ấy, con chỉ giúp anh ấy mở khóa cửa thôi.
- Bố biết, ý bố là sau này đừng giúp nó mở khóa cửa nữa. Con thả nó ra nếu nó làm việc xấu gì thì con phải chịu trách nhiệm đấy.
Nhưng việc này không còn là vấn đề nữa, bởi vì từ đó về sau, bố Vệ Quốc không còn nhốt cậu ở trong nhà. Vệ Quốc nói với cô:
- Hôm đó mẹ em nói với bố anh rằng: Anh nhốt con ở trong phòng nhỡ xảy ra hỏa hoạn hay lụt thì làm thế nào? Có phải định thiêu sống hay để thằng bé chết đuối không?
- Mẹ em chưa bao giờ nhốt em trong nhà cả.
- Bố anh nghe lời mẹ em, bà nói nhốt vào như vậy không ổn, nên bố anh không nhốt anh nữa.
Mặc dù Sầm Kim giúp Vệ Quốc mở cửa nhiều lần nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô vào trong nhà cậu, phòng ốc hơi bừa bộn, cô đứng ở chỗ cửa ra vào đợi, cậu thò tay vào trong một cái lọ rồi rút ra, trên ngón tay dính chút mỡ lợn:
- Nào, để anh bôi vào chỗ sưng của em, lát sẽ tan hết.
Vừa được bôi mỡ lợn xong, cô vội vàng hỏi:
- Đã tan chưa?
- Đâu có nhanh như vậy?
- Sao vẫn chưa tan? Mẹ em sắp về rồi, em sợ mẹ em sẽ phát hiện ra rồi mắng em, mẹ bảo em không được đến khu lớp học.
- Đừng sợ, em rủ chỗ tóc mái phía trước mặt xuống, mẹ sẽ không nhìn thấy cái u này đâu.
- Nhưng lúc rửa mặt cho em, mẹ sẽ vén chỗ tóc đó lên.
Vệ Quốc nói một cách ngưỡng mộ:
- Em lớn như vậy rồi mà mẹ vẫn rửa mặt cho à? Từ nhỏ anh đã tự mình rửa mặt. Đừng lo, nhỡ mẹ em nhìn thấy cái u trên đầu thì em không thừa nhận đã đến chỗ khu lớp học là được.
- Không được, không đến khu lớp học thì đâu có thể bị va đầu vào cái bảng tin xi măng đó.
- Em nói là va vào cửa nhà, em không nhìn thấy cái rãnh trước cửa nên chân giẫm hụt và ngã xuống, đầu va vào thềm nhà xi măng.
- Anh nói phét giỏi thế!
- Nếu anh không nói phét thì đã bị bố anh đánh chết lâu rồi!
- Tại sao bố anh lại thích đánh anh như vậy?
- Bởi vì anh đã hại chết mẹ anh.
Cô ngạc nhiên:
- Anh đã hại chết mẹ anh?
- Không phải cố ý, lúc mẹ sinh anh vì khó sinh nên bác sĩ chỉ cứu được anh, không cứu được mẹ anh.
- Không phải cố ý thì không phải là lỗi của anh.
Vệ Quốc nói với vẻ rất miễn cưỡng:
- Bố anh nghĩ là lỗi của anh, anh biết làm thế nào?