Tiểu Kim dỗ dành bố mẹ:
- Thôi thôi, bố mẹ đừng khóc thút tha thút thít nữa, mọi việc cứ thế mà tiến hành thôi, chuyện này cứ giao cho con.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Chỉ Thanh nói:
- Vậy bố xuống nhà nấu cơm.
Sầm Kim vẫn dặn dò mấy câu:
- Tiểu Kim, con có gọi điện thoại cho Victor không? Mau gọi đi, nhưng đừng đùa ác nó.
- Con biết rồi.
Cô vừa đi được mấy bước lại lùi dặn thêm:
- Mẹ thấy có lẽ đừng nói với nó vội, chỉ mời nó tối nay đến nhà mình ăn tối rồi nói cũng chưa muộn.
- Con biết phải làm thế nào, mẹ cứ lo việc của mẹ đi.
Cô đành phải lui ra khỏi phòng Tiểu Kim, xuống nhà giúp Chỉ Thanh nấu cơm.
Bầu không khí trong bếp rất gượng gạo, hai người đều không biết phải nói gì, liên tục làm rơi cái nọ, đổ cái kia.
Cuối cùng, Chỉ Thanh phá vỡ sự im lặng, hỏi thăm dò:
- Nếu em không phản đối, anh muốn nói chuyện này với Lận Phong. Ý anh không phải chỉ chuyện của Petal và Victor, chuyện đó anh sẽ không nói với bất kỳ ai, chỉ giữ trong lòng. Anh muốn chỉ chuyện… Petal không phải là con anh, anh muốn nói với Lận Phong.
- Nếu anh cảm thấy nói với cô ấy sẽ tốt hơn thì anh cứ nói đi.
- Anh nghĩ nói với Lận Phong sẽ hay hơn. Cô ấy luôn canh cánh trong lòng chuyện Petal là con của anh với em, cô ấy nói nếu là con của người không quen biết thì cô ấy sẽ không… băn khoăn gì nữa.
- Vậy anh mau nói với cô ấy đi. Anh lên gọi điện cho cô ấy, cơm để đây em nấu.
Chỉ Thanh cởi tạp dề ra, lên gác gọi điện thoại.
Cô nấu cơm với tâm trạng hoang mang, lúc thì sợ Tiểu Kim sẽ theo Chỉ Thanh đến chỗ Lận Phong sống, lúc lại nghĩ Tiểu Kim sẽ về Trung Quốc tìm bố đẻ Vệ Quốc, và điều cô lo lắng nhất là điều đang thể hiện, sợ Tiểu Kim bình tĩnh như vậy chỉ là giả vờ, giờ nó đang làm chuyện ngốc nghếch trong phòng ngủ.
Cô vội vàng lên gác, đến trước cửa phòng Tiểu Kim, nghe thấy con gái đang gọi điện thoại, nói chuyện cười khúc kha khúc khích, cũng không biết là đang nói chuyện với ai. Cô nghĩ chắc không phải đang nói với Victor, bởi vì chuyện này không có gì đáng cười, kể cả hai đứa đều rất thoải mái nhưng cùng lắm cũng chỉ là không buồn, chứ không đến độ nói chuyện cười khúc khích như vậy, nếu không thì chắc là do bị tác động mạnh quá, thành ra thần kinh có vấn đề.
Cô muốn mở cửa ra xem rốt cuộc là chuyện gì nhưng lại nghĩ thế thì quá lỗ mãng. Cô đứng lại một lát thấy con gái không giống kẻ phát điên, thì lại bần thần đi xuống gác.
Một lát sau, Chỉ Thanh cũng đi xuống lầu, đắc ý báo cáo lại:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh!
- Thế nào? Cô ấy rất vui?
- Hừm! Phụ nữ bọn em thật là nhỏ nhen! Con vẫn là con đó, trước nói là của anh thì kiểu gì cũng không chịu chấp nhận, giờ nói là không phải của anh thì chấp nhận rất thoải mái, sớm biết như vậy thì anh cứ bịa ra câu chuyện dỗ Lận Phong.
Cô lo lắng hỏi:
- Có phải anh muốn đưa Tiểu Kim đến chỗ cô ấy sống không?
- Sao anh lại làm thế được? Nó đang học ở đây, anh đưa nó đi đâu?
- Vậy anh nói Lận Phong chấp nhận Tiểu Kim là có ý gì?
- Nghĩa là trong lòng cô ấy không còn khúc mắc nào nữa.
Cô không hỏi tiếp nữa, bởi vì hiện tại trong đầu cô toàn là những chuyện về Tiểu Kim và Victor:
- Anh bảo liệu Tiểu Kim có giả vờ không?
- Giả vờ cái gì?
- Giả vờ không có gì.
- Làm gì có chuyện đó? Sao lại phải giả vờ?
- Sợ chúng ta lo lắng?
-Chỉ Thanh cũng không trả lời mà chạy phắt lên gác, một lát sau lại chạy xuống.
- Anh thấy chắc con bé không giả vờ đâu, anh nghe nó nói chuyện điện thoại rất vui vẻ.
- Anh nghe thấy nó nói về chuyện gì không?
- Hình như là chuyện nhóm máu, anh không tiện nghe.
- Là chuyện nhóm máu?
Việc khiến cô lo lắng vẫn chưa thể lắng xuống.
Một lúc sau, Chỉ Thanh cũng lo lắng hỏi:
- Liệu Victor có làm gì… thái quá không?
- Em cũng lo việc này… anh xem hay anh thử xin nghĩ mấy hôm… đưa Tiểu Kim đi học đón về?
- Em sợ Victor làm hại Tiểu Kim?
Chỉ Thanh không tán đồng nói:
- Sao lại có chuyện đó được? Dù sao Tiểu Kim cũng là em gái nó, lại là người nó từng yêu, sao nó lại làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy?
- Thế anh nói mấy chuyện thái quá là chỉ cái gì?
- Anh sợ nó nghĩ quẩn…
- Nó là con trai, có gì mà phải nghĩ quẩn.
- Con trai thì không nghĩ quẩn? Con trai còn nặng tình hơn con gái… chẳng qua là ngại, không thể hiện ra mà thôi.
Cô phát hiện ra sự lo lắng của mình đối với Victor vẵn chưa bằng nửa của Tiểu Kim, thấy hơi hối hận, càng khâm phục Chỉ Thanh hơn, đã biết Tiểu Kim không phải là con gái mình những vẫn yêu thương con bé, nếu là cô, rất có thể sẽ không làm được như thế. Victor là con trai Vệ Quốc, cô cũng không cảm thấy yêu thương nó nhiều hơn, trước đây khi ở trong nước như vậy và giờ vẫn như vậy.
Một lát sau, Tiểu Kim cũng đi xuống nhà, nhìn thấy bàn đầy thức ăn thừa liền tiện tay bốc một miếng cho vào mồm.
Chỉ Thanh xót xa hỏi:
- Đói hả con? Bố lấy cơm cho con. Con ăn chút gì trước đi.
- Vâng!
Tiểu Kim ngồi xuống bàn, trêu chọc:
- Bố mẹ, con gái của bố mẹ trưa nay chưa được ăn gì đây!
Sầm Kim mới sực nhớ ra hôm nay con gái không đi nhà thờ, không ăn trưa ở đó, còn cô sau khi về chỉ lo nghĩ mấy chuyện không đâu nên đến cơm trưa cũng không nấu cho con.
Hai bố mẹ vội vàng lấy cơm cho Tiểu Kim, để cô bé ăn lót dạ, cả hai người cùng làm nên cũng nhàn hơn hẳn.
Chỉ Thanh hỏi:
- Petal, con có mời Victor đến ăn cơm không?
- Con mời rồi ạ.
- Con có nói lý do không?
- Con nói bố mẹ muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ấy.
Sầm Kim lo lắng:
- Bảo con đừng có đùa ác sao con lại…
Tiểu Kim ấm ức nói:
- Con đâu có đùa ác! Bố mẹ chẳng phải muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ấy còn gì? Lẽ nào bố mẹ bảo anh ấy đến để kể chuyện tiếu lâm cho anh ấy nghe?
- Con nói như vậy lại dọa nó sợ, không dám tới.
Tiểu Kim mỉm cười:
- Anh ấy đâu có nhát gan như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ tới, bởi vì anh ấy cũng muốn nói chuyện nghiêm túc với bố mẹ.
- Nó muốn nói chuyện gì với bố mẹ?
- Đợi anh ấy đến rồi bố mẹ sẽ biết.
Sầm Kim đoán Victor sẽ cho hai ông bà, đặc biệt là cô mấy bài giảng về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống, những ảnh hưởng đối với thế hệ sau này, con người không thể sống quá ích kỷ, phải biết chịu trách nhiệm về những hành động của mình. Cô đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận lời trách móc của cậu ta, dù gay gắt thế nào cũng sẽ tiếp thu, bởi vì chuyện này thật sự là trách nhiệm của cô, còn Victor chỉ là người bị hại.
Hai bố mẹ đều thấp thỏm, còn con gái thì lại vui vẻ khác thường, thình thoảng chạy ra cửa nhìn qua kính trông ngóng, có lúc lại gọi điện thoại truy hỏi:
- Sao vẫn chưa tới? Anh đến đâu rồi?
Sầm Kim dặn:
- Tiểu Kim, nó đang lái xe, con đừng gọi liên tục như thế, cẩn thận kẻo xảy ra chuyện.
- Không sao, anh ấy lái xe rất giỏi, đừng nói là gọi điện thoại, kể cả…
Con gái lè lưỡi, không nói tiếp, nhưng hai người lớn đều hiểu câu con gái chưa nói hết rốt cuộc là cái gì, không tránh khỏi sự lúng túng, lại thấy xót xa trong lòng, sau này sẽ không có “kể cả” nữa.
Cứ như mấy trăm năm trôi qua vậy, Victor cuối cùng đã tới, sắc thái vẫn tốt, không giống với vẻ như vừa bị người ta cho biết đã phạm tội cam luyen anh em, lễ phép chào mấy người, rồi giúp bày cơm, dọn mâm.
©STE.NT
Tất cả đều đã sẵn sàng, bốn người ngồi vào, khách sáo một lượt rồi im lặng ăn, Sầm Kim không nén nổi hỏi:
- Victor, Tiểu Kim đã nói với cháu chuyện đó chưa?
- Ý cô là chuyện của bố cháu?
Cô không biết cậu ta nói “bố cháu” là chỉ ai, bèn ngại ngùng quay sang cầu cứu con gái:
- Tiểu Kim, con chưa nói cho cậu ấy biết à?
- Con nói rồi.
Cô quay sang Victor:
- Vậy cháu nghĩ thế nào?
Victor lưỡng lự định nói gì xong lại thôi, đưa mắt nhìn Tiểu Kim tỏ ý thăm dò, cuối cùng hạ quyết tâm nói:
- Cô Sầm, lúc đầu Petal bảo cháu dọa cô chú một trận, nhưng cháu thật ngại…
Chỉ Thanh hỏi:
- Dọa? Dọa cô chú cái gì?
- Là thế này ạ, Petal vừa gọi điện thoại nói với cháu chuyện đó… em ấy nói với cháu bố đẻ của em ấy không phải là… chú Chỉ, mà là… bố cháu… ý cháu muốn nói là bố Vệ Quốc của cháu.
Cuối cùng cũng có người nói ra những lời khó nói đó, Sầm Kim thở dài một tiếng rồi hỏi dò:
- Vậy cháu dự định thế nào về chuyện này?
- Cháu? Dự định? Chúc mừng ạ?
- Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?
- Chúc mừng Petal tìm được… biological father (bố đẻ), việc này không đáng chúc mừng sao?
- Nhưng hai đứa…
- Ồ! Là thế này, chúng cháu không sao, bởi vì bố đẻ cháu không phải là… Doãn Vệ Quốc, mà là Lưu Chính Huy…
- Ai nói với cháu?
- Bố cháu.
- Nhưng khi cháu được mổ tim, chẳng phải ông ấy đã truyền máu cho cháu đấy sao?
- Dạ vâng, cháu là nhóm AB, nếu cần truyền thì hầu như ai ai cũng có thể truyền máu cho cháu.
Chỉ Thanh hỏi:
- Vậy bố Vệ Quốc của cháu là nhóm A?
- Vâng.
Chỉ Thanh đắc ý nói:
- Anh đã biết từ lâu anh ta nhóm máu A, xem tính cách của anh ta chỉ có thể là nhóm máu A… bảo thủ, bi quan, không tin vào chính mình, thiếu tích cực…
Tiểu Kim khen bố:
- Bố là người có nhóm máu O điển hình, yêu chính trị, không cam tâm thất bại, vừa lãng mạn lại vừa rất hiện thực, bố là nhóm anh hùng.
Chỉ Thanh được con gái khen thì tỏ ra rất vui:
- Hơ hơ! Nhóm máu thật chứng tỏ được vấn đề nhỉ.
Tiểu Kim lại khen mẹ mấy câu:
- Mẹ, mẹ là nhóm máu B, cũng rất tự tin, thông minh, đa tài, xinh đẹp, có thể làm nên sự nghiệp mà rất nhiều người không làm được.
Không đợi mẹ khiêm tốn, Tiểu Kim lại chuyển sang Victor, nheo nheo mắt nói:
- Hai chúng ta là nhóm máu tốt nhất, nhóm máu AB, ôm trọn những ưu điểm của họ. Giỏi đối nhân xử thế, công bằng trong mọi vấn đề, đốt lên ngọn lửa tình yêu đẹp, trong tình yêu luôn tạo ra sự kịch tính. Victor, còn gì nữa nhỉ? Anh vừa nói với em mà em chỉ nhớ có mỗi thế.
Victor hơi xấu hổ cười:
- Đó đều là những cái trên mạng nói linh tinh, anh nói với em nghe để em vui thôi, không thể coi là thật được.
- Em không coi là thật, em chẳng đang rất vui đấy thôi? Mau nói đi, còn gì nữa không?
- Anh cũng không nhớ, đợi lát ăn xong chúng ta cùng lên mạng xem.
Victor nói rồi cho tay vào túi áo lấy điện thoại:
- Chú, cô, mọi người ăn đi, cháu gọi điện cho bố cháu.
Hai người cùng đồng thanh hỏi:
- Bố nào?
- Bố Vệ Quốc.
Chỉ Thanh nghi hoặc:
- Anh ta ở Trung Quốc mà? Giờ bên đó đang là sáng sớm đúng không?
- Sáng sớm, nhưng bố cháu rất bận rộn, ngày nào cũng rất muộn mới đi ngủ, vừa nãy cháu gọi điện thoại, ông vẫn chưa ngủ.
Sầm Kim ngăn lại:
- Muộn như vậy có thề ông ấy đã ngủ rồi, đừng làm phiền nữa, đợi mai hãy gọi đi.
- Không có gì, cháu nói với bố là sẽ đến đây, thông báo tin này cho mọi người, chắc chắn ông vẫn chưa ngủ, còn đang đợi điện thoại của cháu.
- Ông ấy đợi điện thoại của cháu? Vậy cháu… gọi điện cho ông ấy đi.
Victor dùng điện thoại di động gọi cho Vệ Quốc, nói mấy câu rồi đưa điện thoại cho Sầm Kim:
- Bố muốn nói chuyện với cô.
Không biết tại sao cô lại hơi run rẩy, nhận điện thoại, phải dùng một tay nắm một tay giữ. Cô lẩy bẩy nói:
- Hello, alo…
Bên kia một giọng rất vang:
- Alo…
- Alo…
- Alo…
Hai người cứ như hai kẻ miền núi lần đầu tiên gọi điện thoại, “alo” tới “alo” lui mấy lần, đầu bên kia đã tìm được từ:
- Kim Kim à?
- Là em, anh Vệ Quốc?
- Là anh, xin lỗi, không nói với em sớm, khiến mọi người phải sợ.
Cô nhìn thấy Chỉ Thanh đã đưa hai đứa đi chỗ khác, phòng ăn chỉ còn lại mình cô. Cô kiềm chế sự xúc động hỏi:
- Chuyện bố đẻ của Victor, anh không nhầm chứ?
- Không nhầm đâu, phía bên nhà bố đẻ nó vì chuyện phân chia tài sản nên đã thử DNA.
- Tài sản? Bố đẻ nó đã qua đời?
- Ồ! Chưa, là vì ông ta có chút tài sản, trước đây hai đứa con sợ bị người ngoài tranh nhau tài sản nên yêu cầu đi xét nghiệm.
- Thế trước đây Victor không biết kết quả xét nghiệm sao?
- Nó biết.
- Thế lúc em hỏi, tại sao nó nói bố đẻ nó là anh?
- Chắc sợ em nói lại với anh, nó tưởng anh không biết.
- Đáng lẽ nó phải nói với em, nếu không đã không phải lo lắng như thế!
- Có thể nó không ngờ Tiểu Kim lại là… con gái anh. Đừng trách nó.
Cô không trách Victor chút nào, chỉ thấy cổ họng nghèn nghẹn, hỏi rất phấn khởi:
- Tiểu Kim là con gái anh, anh có vui không?
- Sao lại không vui? Từ lúc Duy Kim gọi điện nói với anh chuyện này anh vẫn đang uống rượu chúc mừng đây, uống cứ thấy lâng lâng…
- Anh biết uống rượu?
- Hơ hơ, không biết, nhưng vui quá nên uống một chút.
- Anh muốn qua Mỹ thăm Tiểu Kim không?
Anh do dự:
- Việc này, nói sau đi.
Cô biết tại sao anh do dự:
- Vợ và con gái anh đều khoẻ chứ?
- Họ rất khoẻ, cám ơn em đã hỏi thăm
- Giờ em gọi điện thoại không làm phiền họ chứ?
- Hơ hơ, giờ không phải là cái thời ở khu uyên ương trước đây, nhà rộng nhiều rồi…
Cô biết nên gác điện thoại, nhưng cô không nỡ:
- Cái cặp hồng đó, là anh cho Victor?
- Phải.
- Sao anh muốn cho nó cái cặp hồng đó?
- Nó xin anh, anh cho nó, dù sao anh có mang bên mình cũng chẳng để làm gì.
- Bài hát Chỉ có thể nhớ lại ngày xưa là anh dạy nó hát?
- Không anh chưa từng dạy nó.
Nhận ra giọng anh có vẻ không để tâm đến chuyện đó, cô rất thất vọng:
- Là anh nói với nó rằng bọn em ở thành phố L?
- Ừ, trước khi nó ra nước ngoài, sợ không có ai đón, anh đã nói với nó là có hàng xóm cũ ở thành phố L của Mỹ, nếu nó không có ai đón thì có thể liên hệ với em.
Chủ nghĩa thực dụng quá nhỉ! Cô không cam tâm hỏi tiếp:
- Anh có kể cho nó nghe về chuyện trước đây không?
Anh hình như không biết cô đang chỉ chuyện gì:
- Chuyện trước đây? Chuyện về gi?
Cô rất thất vọng, xem ra anh đã thực sự thoát khỏi quá khứ. Cô do dự một lát rồi hỏi:
- Giờ anh sống có hạnh phúc không?
- Cám ơn em đã hỏi thăm, rất hạnh phúc.
Cô nghe thấy mấy tiếng “rất hạnh phúc” thì không hỏi gì thêm nữa, có hỏi nữa thì cũng tự chuốc lấy buồn phiền.
Nói chuyện điện thoại xong, Sầm Kim liền gọi mấy người kia quay lại phòng ăn tiếp tục ăn. Cô xin lỗi:
- Xin lỗi, để mọi người phải… hú hồn một phen.
Tiều Kim nói:
- Con thích, cứ như đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Cô thấy Victor nhìn Tiểu Kim với ánh mắt tràn đầy yêu thương, cái nhìn đó rất giống Vệ Quốc, khiến lòng cô cứ vương vấn, nhưng cô tự an ủi mình, có lẽ trong thiên hạ, đàn ông khi yêu đều có ánh mắt như vậy, hoặc bởi vì bản thân cô vẫn chưa thể get over (quên) hoàn toàn Vệ Quốc, cho nên nhìn ai cũng đều thấy giống Vệ Quốc.
Tiều Kim nói:
- Victor, giờ em giống anh, có hai bố, hai mẹ.
Cô không nén nổi hỏi:
- Con lấy đâu ra hai mẹ?
- Amanda đấy, cô ấy không phải là mẹ của con sao? Stepmother (mẹ kế), đợi cô ấy chuyển tới đây, con có thể tự lái xe đến chỗ cô ấy chơi.
Cô cảm thấy hơi buồn, biết con gái sẽ không còn hoàn toàn thuộc về mình nữa. Cô muốn con bé cởi mở, nhưng khi sự cởi mở đó lên đến mức mẹ không còn là duy nhất nữa, thì trong lòng cô lại thấy buồn.
Chỉ Thanh hỏi:
- Con có muốn đi thăm biological father của con không?
Tiều Kim không trả lời trực tiếp:
- Lễ Giáng sinh Victor sẽ về Trung Quốc, con về cùng anh ấy.
Sầm Kim lo lắng hỏi:
- Victor, cháu sẽ về Trung Quốc? Visa của cháu hết hạn chứ?
- Hết rồi, phải xin lại ạ.
- Vậy liệu có làm được visa không?
Tiểu Kim cướp lời:
- Đừng lo, nếu không làm được visa con có thể kết hôn với anh ấy, làm thủ tục để anh ấy qua.
Bố mẹ đều sững ra, mẹ cản:
- Bố con… ý mẹ là bố Vệ Quốc… giờ đã có gia đình mới, hai đứa đến chỗ bố liệu có bất tiện không?
Victor rất chắc chắn:
- Không có gì, cháu thường xuyên đến đó, chưa bao giờ có chuyện gì ạ.
- Vợ ông ấy… cháu gọi là gi?
- Gọi là cô.
- Cô ấy có chào đón cháu đến thăm bố Vệ Quốc không?
- Cô ấy rất vui vẻ.
- Nhưng nếu Tiểu Kim cũng đi…
- Không có gì, cô ấy rất cởi mở.
Tiểu Kim xin xỏ:
- Mẹ, cho con đi nhé, bố chắc chắn cho con đi chứ?
Chỉ Thanh nét mặt rất phức tạp, nhưng vẫn cắn răng gật gật đầu.