Hai người im lặng một lát, Sầm Kim lại hỏi:
- Anh… chuyển đến đây… cô ấy không buồn sao?
- Là cô ấy cứ hết lần này đến lần khác giục anh đến.
Cô không tự chủ được liền cao giọng:
- Cô ấy giục anh đến thì anh đến luôn? Sao anh lại ngốc như vậy?
- Sao anh lại ngốc?
- Cô ấy giục anh là để thăm dò ý anh, sợ anh cứ nghĩ tới bên này, nên mới đẩy anh đến với em. Nếu đẩy anh đi mà anh không đi thì cô ấy sẽ biết anh rất yêu cô ấy. Nhưng cô ấy vừa mới đẩy đi anh lại đi luôn, anh làm thế cô ấy đau lòng lắm.
Chỉ Thanh làu bàu:
- Anh thật không thể hiểu phụ nữ, đẩy đi cũng là do bọn em đẩy đi, đẩy người ta đi rồi lại buồn, rốt cuộc là chơi kiểu chiến thuật gì vậy? Đàn ông sao biết được trong lòng phụ nữ các em đang nghĩ gì?
- Anh muốn biết trong lòng phụ nữ rốt cuộc đang nghĩ gì? Rất đơn giản, hãy luôn nhớ rằng, anh phải suốt đời suốt kiếp chỉ yêu một mình cô ta thôi, không được yêu người khác, cho dù cô ta có đẩy anh, xua đuổi anh, anh đều không được bỏ chạy, mãi mãi đợi cô ta, quan tâm đến cô ta, tuyệt đối không lầm lỡ.
Anh nhìn cô hỏi:
- Có phải em như vậy không?
- Em?
- Năm xưa em cũng đẩy anh đi, có phải thực lòng cũng không muốn anh đi?
Cô như người bị túm từ giấc mơ này quẳng sang giấc mơ khác, một lát sau mới làm rõ được mối quan hệ của cô ta, anh ta, anh, em, giải thích lại:
- Em không nói em… ý em là dù sao lúc đó em khác Lận Phong.
Anh ngắt lời cô:
- Đúng, anh biết em khác cô ấy, lúc đó trong tim em đã có một người, còn trong tim Lận Phong không có ai.
- Anh biết trong tim cô ấy không có ai mà anh còn rời xa cô ấy? Sao anh nỡ lòng làm như vậy? Một mình cô ấy cô đơn, bơ vơ, lại không thể sinh con, kết quả cô ấy vừa đẩy anh đi anh lại chạy mất, như thế không làm cho cô ấy đau buồn đến chết sao?
- Anh đâu có chạy ngay.
- Không chạy ngay cũng như vậy, cuối cùng anh vẫn chạy đi đấy thôi?
Chỉ Thanh cúi đầu, không nói nữa.
Cô hỏi:
- Còn anh? Anh… chạy đến đây, không nhớ cô ấy… chút nào sao?
Anh thẳng thắn nói:
- Sao lại không nhớ chứ? Cô ấy không biết lo cho bản thân, sức khỏe lại rất… yếu, còn bệnh tật nữa, anh không có ở đó… e là cô ấy bữa nào cũng ăn mì ăn liền.
- Vậy anh còn không mau về chăm sóc cô ấy?
- Nhưng anh cũng không thể cả đời… chăm sóc nhé! Anh cũng muốn có… một cuộc sống bình thường… muốn có một gia đình.
- Anh sống với cô ấy lẽ nào không phải là một gia đình? Lẽ nào anh sống với cô ấy không phải là… một cuộc sống bình thường?
- Thế sao gọi là cuộc sống bình thường?
- Không có con thì không bình thường?
- Cũng không chỉ có chuyện con cái, cô ấy cơ bản là… không muốn make love.
Điều này đúng là nằm ngoài sự dự đoán của cô:
- Tại sao? Cô ấy… không yêu anh?
- Bảo không yêu thì hình như không phải, rất nhiều lần ấy chủ động đòi hỏi, nhưng đến lúc làm thực sự thì cô ấy lại… thay đổi chủ ý… hoặc là khóc, hoặc là giữ chừng lại dừng.
Cô sững ra một lát rồi mới sực hiểu, có thể ân ái sẽ khiến Lận Phong nhớ đến chuyện mình không thể sinh con, sẽ cảm thấy làm bao nhiêu cũng đều là công cốc. Cô đặt mình vào địa vị cô ấy và cũng có thể hiểu được, nếu trách chỉ có thể trách sự kiện kinh hoàng đó, đã làm thay đổi cuộc đời Lận Phong, đã làm thay đổi cuộc đời Chỉ Thanh, cũng làm thay đổi cả cuộc đời cô.
Mặc dù cuộc sống của mỗi người đều bị ảnh hưởng vì chuyện đó, đều đã có sự thay đổi, nhưng nỗi đau của cô và Chỉ Thanh dù tăng lên bao nhiêu cũng không thể nhiều hơn của Lận Phong. Cô không biết làm thế nào mới có thể giúp Lận Phong, nếu không có Chỉ Thanh kẹt ở giữa, có lẽ cô sẽ làm bạn tốt với Lận Phong, để Lận Phong đến thành phố L tìm việc, chưa chừng cô còn có thể chăm sóc Lận Phong và còn có thể đả thông tư tưởng cho cô ấy.
Nhưng có Chỉ Thanh kẹt ở giữa, cô không tiện làm bạn với Lận Phong, không chỉ cảm thấy khó xử khi đối mặt với nhau, mà về tình cảm cũng có chút mắc mớ.
Cô nhớ đã từng đọc một bài báo ở đâu đó, nói là có một đôi vợ chồng, người vợ mắc bệnh nặng, nằm liệt trên giường không thể chăm sóc gia đình, cũng không thể ân ái với chồng, còn người chồng đó là một người đàn ông rất trọng tình, không bao giờ phản bội vợ. Cuối cùng nhờ sự khuyên nhủ của người vợ, hai người đã li hôn, người đàn ông lấy một cô vợ trẻ khỏe. Nhưng ông vẫn không vứt bỏ người vợ trước đang bị bệnh nặng, hai người cùng hợp sức chăm sóc người vợ trước, ba người cùng sống một cuộc sống hạnh phúc.
©STE.NT
Cô không biết bài báo đó rốt cuộc có phải là sự thật không, báo chí trong nước thích đăng những bài lấy nước mắt người đọc, nhà báo viết xong phủi mông mà đi, nhưng ba người họ vẫn còn phải sống. Cô tưởng tượng mình chính là bà vợ trước bị lâm bệnh nặng, nếu không có con, cô chắc chắn sẽ tự chấm dứt mọi chuyện, còn kéo chồng vào làm gì? Lại còn để liên lụy đến người vợ mới? Không cẩn thận mệt mỏi cả đời, sao có thể chịu đựng được?
Đối với tâm trạng của người vợ mới, cô càng hiểu hơn, bởi vì tình cảnh của cô hiện giờ rất giống với tình cảnh của người vợ mới, có điều khác là cô không làm đăng ký với Chỉ Thanh, nhưng trước đây họ đã là vợ chồng, giờ cùng sống với nhau, vậy có cái gì khác với người vợ mới đó đâu?
Có lẽ có thể hiểu được tâm trạng và dự định của Chỉ Thanh. Rốt cuộc anh nghĩ thế nào? Rốt cuộc anh muốn ở đâu? Hay là muốn cả hai? Nhưng việc đó không thể thuận theo anh ta! Anh ta muốn cả hai nhưng Lận Phong và cô đều không bằng lòng.
Cô lược bớt những suy nghĩ vừa rồi, hỏi thẳng:
- Vậy làm thế nào? Cũng không thể một mình lấy hai bà?
- Chỉ có thể trách số phận quá tàn nhẫn, nếu không cuộc sống của chúng ta sẽ rất đơn giản.
Cô bỗng rơi nước mắt, bản thân cũng không biết tại sao.
Anh hốt hoảng:
- Bé yêu, bé yêu, em sao vậy? Có phải anh nói cái gì không đúng không? Anh không nói gì mà.
- Em biết, anh không nói gì. Em cũng không biết tại sao lại khóc, có thể là già rồi, tuyến lệ… quá phát.
Anh đồng ý:
- Anh cũng vậy, mấy năm nay cứ thấy hình như tim yếu mềm hơn, rất mau nước mắt…
Cô khóc một lát rồi đề nghị:
- Anh về với cô ấy đi.
- Cứ chuyển đi chuyển lại, đâu có thể cứ một chốc một lát lại chuyển đi chuyển về được? Giờ kinh tế khó khăn, công việc cũng không dễ tìm, đặc biệt là làm ngành của anh, đâu có thể nói đi là đi ngay, về là về ngay được?
- Vậy… bảo cô ấy cũng chuyển tới đây?
- Thế cũng là một cách hay.
Cô không biết mình đang làm gì, có lẽ tự đưa mình vào tình huống khó xử. Nhưng cô nghĩ đến cảnh Lận Phong ở một mình, lại ốm yếu bệnh tật, đầy vết thương, bữa nào cũng ăn mì ăn liền, trong lòng rất thương. Cô đề nghị:
- Đợi cô ấy đến đây, hai người mua lấy một căn nhà ở thành phố P mà an cư đi. Giờ giá nhà rẻ, đang là cơ hội tốt để mua nhà. Anh với cô ấy sống với nhau mà mãi không mua nhà?
- Nhà bên đó đắt, anh với cô ấy lại suốt ngày… chia chia hợp hợp.
Cô cười đau khổ:
- Cái tuổi này rồi còn như hai đứa trẻ, lát hợp, lát lại chia tay. Nhưng cứ chia chia hợp hợp như hai người chứng tỏ tình cảm của hai người vẫn rất sâu đậm, nếu không đã chia tay là chia tay, đâu có thể hợp lại được?
Nửa đêm hôm đó, cô bị đánh thức bởi tiếng thổn thức của Chỉ Thanh, ban đầu tưởng rằng anh nằm mơ, nhưng lật mặt anh lại, nhìn kĩ một chút mới phát hiện ra không phải anh nằm mơ mà là đang tỉnh.
Cô quan tâm hỏi:
- Sao vậy?
Anh khóc không thành tiếng:
- Anh… buồn quá.
Cô hiểu ý anh, nhưng không biết an ủi anh thế nào. Bình thường anh như không có chuyện gì nhưng thực ra trong lòng rất đau khổ. Cô ôm anh vào lòng, để anh khóc trong lòng cô. Anh lại thở dài một lát, rồi bắt đầu hôn cô, sau đó hai người ân ái. Cô nhớ đến lời trêu chọc của Tiểu Kim, lo lắng nói:
- Chúng ta sẽ không… có con chứ.
- Có đứa con thì không hay sao?
- Hay cái gì, anh đã từng này tuổi rồi, có sinh lại sinh ra một đứa… thiểu năng trí tuệ.
- Sao thế được? Em thông minh như vậy, anh cũng kém cỏi gì đâu, chúng ta chắc chắn không thể sinh ra con thiểu năng trí tuệ, em xem Tiểu Kim, thông minh, xinh đẹp biết bao! Anh quen một đôi vợ chồng từ trong nước qua, vợ đã bốn mươi tám rồi còn sinh đôi đấy.
- Gan họ cũng lớn qua thể. Gần năm mươi tuổi mới sinh, đến khi về hưu con vẫn… chưa trưởng thành ai nuôi dạy chúng?
Nước Mỹ không ép người về hưu, ít nhất còn có thể làm hai chục năm nữa.
- Sau hai chục năm con cũng chưa tự lập được.
Chỉ Thanh an ủi:
- Đừng lo, chúng ta từng này tuổi rồi, xác suất có thai chắc rất thấp… gần như bằng không.
Cô không biết cơ hội có thai ở tuổi này của cô có phải bằng không hay không, nhưng cô phát hiện ra ở cái tuổi này, cô lại rất dễ đạt đến cao trào, không biết có phải nhiều năm không ân ái không, hay thật như người ta nói: tam thập như sói, tứ thập như hổ.
Ngược lại, đối với Chỉ Thanh, rõ ràng không còn được sung sức như hồi trẻ, mặc dù mồm vẫn bốc phép chỉ cần chạm vào cô lại thích làm, nhưng đến khi làm thật thì cũng phải mất một lúc mới xung trận được, không giống như hồi trẻ, trên bảo dưới nghe. Giờ Chỉ Thanh có vẻ như lần nào cũng rất thư thả, chưa bao giờ nói: Xin lỗi, anh đi trước một bước, đợi lát rồi lại lần nữa, như vị đại tướng đã nắm chắc sách lượt tác chiến, hạ gục kẻ địch rồi minh mới nhẩn nha xông lên.
Còn cái kiểu như hai người vừa nói chuyện vừa ân ái chắc chỉ xảy ra trong hôm nay, nếu cứ để thả lỏng thì Chỉ Thanh có thể sớm không giữ nổi, cô không biết là chuyện tốt hay xấu, đối với cô, chắc là chuyện tốt; nhưng đối với Chỉ Thanh, có lẽ chưa hẳn đã là hay, bởi nó chứng tỏ anh đã già đi.
Ân ái xong, hai người nằm trên giường. Cô than thở:
- Trước cứ nghe người ta nói: vợ chồng khi trẻ, bầu bạn khi già, xem ra không sai.
Chỉ Thanh trêu:
- Chúng ta vẫn chưa già, em thử nghiệm ở đâu?
- Ai nói chúng ta chưa già?
- Anh già rồi, nhưng em chưa già, em còn… trẻ hơn hồi xưa. Đúng là mỗi người mỗi khác.
- Ý anh là gì? Lẽ nào cô ấy… già rồi?
Anh im lặng rất lâu, mơ hồ nói:
- Có lẽ là vì cô ấy… sức khỏe không tốt.
Anh chưa bao giơ kể chi tiết về thời gian Lận Phong lưu lạc đến Đông Nam Á, rốt cuộc đã phải chịu những nỗi khổ gì. Nhưng từ chuyện Lận Phong không thể sinh con cho thấy, chắc là nỗi khổ vấn đề đó. Cô buồn cho Lận Phong, cũng thêm kính trọng Chỉ Thanh hơn, anh biết tất cả nhưng không hề ghét bỏ, mà vẫn yêu cô ấy, đàn ông như vậy rất khó tìm.
Cô nửa đùa nửa thật nói:
- Nếu hôm nay chúng ta có con thật thì em sẽ sinh nó ra, rồi tặng cho Lận Phong.
Anh không lên tiến, rất lâu sau mới nói:
- Thế cũng không thể gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng cô ấy. Tiểu Kim cũng là con gái do hai chúng ta sinh ra đấy thôi? Nếu cô ấy có thể chấp nhận đứa con của anh với người phụ nữ khác thì đã chấp nhận Tiểu Kim từ lâu rồi.
- Em cũng chỉ nói đùa thôi, nếu có con thật thì sao em nỡ đem tặng cho người khác.
- Anh cũng không nỡ tặng cho người khác.
Anh rất thành khẩn và cũng rất mong đợi nói:
- Bé yêu, chúng ta sinh đứa nữa đi. Trước đây anh không chăm sóc tốt Tiểu Kim, lần này anh nhất định sẽ đền bù gấp nhiều lần, hãy tin anh, anh sẽ là một người chồng, người cha tốt, anh sẽ chăm sóc em và con thật tốt, giờ anh biết nấu nướng rồi.
Cô kéo chủ đề về với chuyện giữa anh và Lận Phong:
- Vậy phải làm thế nào?
- Cho nên mới nói anh rất khó mà.
- Nhưng anh trốn tránh như vậy cũng không phải là cách hay?
- Vậy em nói anh phải làm thế nào?
Cô cũng chẳng nghĩ ra được cách nào.
Xem ra phụ nữ nghiêm túc hơn đàn ông, khi gặp trở ngại trên một con đường nào đó như chuyện Ngu Công dời núi, họ vẫn quyết không vòng đường khác đi, dù cho có mất cả cuộc đời chũng quyết không thể rời đi nổi ngọn núi đó vẫn không chịu đi đường vòng.
Đàn ông thì khác, một đường không đi được thì trước tiên nghĩ các dời núi, thực sự không thể dời nổi thì lại chọn con đường khác để đi.
Cô hiểu những khúc mắc trong lòng Lận Phong, nhưng cô không biết làm thế nào thể tháo gỡ, cô nghĩ Chỉ Thanh nên về đó, nhưng cô cũng biết Chỉ Thanh có về thì cũng chưa chắc đã tháo gỡ được những khúc mắc đó, còn khiến Chỉ Thanh buồn bực, không chịu đựng nổi.
Vấn đề không có giải pháp.
Cuộc sống cứ thế trôi qua giữa hữu giải và vô giải như vậy.
Vào một buổi tối cuối tuần, Tiểu Kim cùng Victor đi xem phim. Hai vợ chồng đã quen rồi, cũng không lo lắng nữa, ở nhà xem ti vi đợi con gái.
Gần mười một giờ, Tiểu Kim mới về, phấn khởi báo cáo nội dung bộ phim với bố mẹ, còn đánh hết sạch chỗ thức ăn mà bố mẹ đã tỉ mẩn nấu cho, khiến hai vợ chồng xúc động đến nỗi nước mắt rưng rưng.
Không biết tại sao Sầm Kim cứ cảm thấy Tiểu Kim có cái gì đó khác thường, nhưng cô nhất thời không nghĩ ra, cho đến khi con bé lên gác rồi cô mới đột nhiên nhận ra, đuổi lên gác, gõ cửa phòng com bé.
Tiểu Kim mở cửa hỏi:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Con… vừa rồi về có phải trên đầu con cái cặp hai cái cặp tóc màu hồng không?
- Sao ạ?
- Cho mẹ xem xem…
Con gái không hài lòng:
- Cặp tóc thì có gì đáng xem đâu mẹ?
Cô không chút nhượng bộ:
- Lấy ra đây cho mẹ xem.
Tiểu Kim chưa bao giờ thấy mẹ tỏ thái độ cứng rắn như vậy, lo sợ suýt ngất luôn, đó chính là hai cái cặp tóc tự làm, bên ngoài sợi thép nhỏ bọc dây nhựa màu hồng, bởi vì lâu rồi nên sợi nhựa hồng đã hơi bạc màu. Cô run rẩy hỏi:
- Hai cái cặp này con lấy ở đâu?
- Ông cho con.
- Nói láo ! Ông chỉ có một cái, sao con có hai cái?
Con gái không lên tiếng.
Cô gắt lên:
- Con nhất định phải nói cho mẹ biết, cái cặp hồng này lấy ở đâu ! Con không nói thật mẹ sẽ… đánh con !
Tiếng hai mẹ con nói chuyện đã làm kinh động Chỉ Thanh, anh chạy lên gác hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Petal sao lại làm mẹ giận thế?
Sầm Kim bực bội nói:
- Xuống đi, đây không phải việc của anh.
Chỉ Thanh sợ quá không dám hỏi gì nữa.
Tiểu Kim cũng ấm ức khóc.
Sầm Kim dịu giọng nói:
- Tiểu Kim, mẹ chỉ muốn con nói thật cho mẹ biết, cái cặp hồng này là ở đâu mà cò?
- Là Victor cho con…
Cô giận dữ chỉ vào con gái nói:
- Thằng đó… tại sao thằng đó lại nói dối?
- Anh ấy nói dối cái gì?
- Nó là… tại sao nó nói tên của bố nó là… Lưu cái gì đấy?
- Tên của bố anh ấy là Lưu… cái gì?
- Sao nó có cái cặp hồng này?
- Sao con biết được? Victor thấy con có một cái, anh ấy nói anh ấy cũng có một cái… sau đó anh ấy cho con cái của anh ấy.
Chỉ Thanh hỏi:
- Cái cặp hồng là thế nào? Rất quý sao?
- Không phải rất quý, mà… đây là đồ lúc em còn nhỏ, bố đã làm cho em.
- Chỉ mỗi chuyện đó? Ông làm cho mẹ, giờ Petal đeo, có gì là không ổn?
- Anh biết cái gì ! Cái cặp hồng này em đã tặng cho bố em một cái, còn cái kia…
Chỉ Thanh hiểu ra rất nhanh:
- Có phải tặng anh ta?