Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai - Chương 55




Mặc dù Victor đã hứa sẽ không nói về cuộc gặp gỡ hôm nay với Tiểu Kim, nhưng Sầm Kim biết chắc chắn cậu ta sẽ nói với Tiểu Kim ngay. Cô thấy cũng chẳng có vấn đề gì, ngược lại, nếu Victor giấu Tiểu Kim thì lại khiến cô lo lắng.



Hôm đó về nhà, cô đã chủ động nói với con gái:



- Hôm nay mẹ đã hẹn gặp… Victor.. một lát.



Tiểu Kim hỏi đùa:



- Để interview (phỏng vấn) ạ?



- Không phải, cái chính là muốn hỏi cậu ta… hoàn cảnh của cậu ta.



- Có hỏi được không ạ?



- Hỏi được một số điều.



- Mẹ đã hỏi những gì?



- Hỏi về bố mẹ của cậu ấy.



- Sao mẹ lại hỏi về bố mẹ của anh ấy?



Cô hơi khó nói:



- Là trước đây mẹ có quen mấy người, muốn hỏi bố mẹ cậu ấy có phải là… người mẹ quen biết không.



- Vậy có phải không?



- Chắc không phải, trừ phi nó nói dối.



- Sao anh ấy phải nói dối?



Cô cũng tin Victor không nói dối.



Tiểu Kim hỏi:



- Mẹ, what do you think of him (Mẹ thấy anh ấy thế nào?)



- Cũng… được.



- Chỉ “cũng được” thôi ạ?



- Vậy con thấy thế nào? Muốn mẹ nói rất được? Excellent (Ưu tú, đặc biệt xuất sắc?) Rất thích?



- No (Không). Con cũng chỉ thấy anh ấy… cũng được, so với mấy người ở trong trường high school (trung học) của chúng con thì hơn một chút, nhưng anh ấy lớn lên ở China, có rất nhiều điểm khác con.



Cô thấy con gái có sự nhận thức rất xác đáng nên yên tâm hơn rất nhiều:



- Nếu muốn con có thể mời cậu ta đến nhà chơi để tìm hiểu thêm, đôi khi có một số điểm ở trường và ở nhà thờ không hiểu được thì có thể hiểu qua một vài hoạt động ở gia đình.



©STE.NT



Cuối tuần sau, Victor quả thật đã đến nhà chơi, nhưng không phải chính thức, vẫn đợi ở ngoài cửa, sau đó Tiểu Kim chạy vào xin phép mẹ:



- Mẹ, con đi tập xe nhé.



- Ai đưa con đi tập xe?



- Victor.



- Đi đi, lái xe cẩn thận.



Con gái hoan hỉ chạy đi, cô nghe thấy ngay tiếng xe phóng đi. Tập xe khoảng nửa tiếng đồng hồ thì hai đứa về, nhưng không gặp cô, hai đứa trốn vào phòng ngủ của Tiểu Kim.



Cô nhanh chóng xuống bếp làm cơm, chuẩn bị giữ Victor lại ăn cơm, nhưng cơm còn chưa nấu xong thì nghe tiếng mở cửa và tiếng ô tô lái đi, sau đó Tiểu Kim vào báo lại:



- Mẹ, anh Victor về rồi, anh ấy hỏi con có phải chào mẹ không, con bảo không cần.



- Sao con không giữ cậu ta ở lại ăn cơm?



- Anh ấy… nói có việc.



- Có phải cậu ta rất sợ mẹ không?



- Hơi chút.



- Cậu ta sợ mẹ cái gì? Mẹ có ăn thịt cậu ta đâu.



Tiểu Kim cười khúc khích:



- Anh ấy biết mẹ không ăn thịt anh ấy, nhưng sợ mẹ… sẽ không thích anh ấy.



- Sao mẹ lại không thích nó? Nó có điểm nào không tốt đâu?



- Vậy mẹ có thiện cảm với anh ấy rồi ư?



Cô không trả lời thẳng:



- Mẹ thích hay không không quan trọng, quan trọng là con có thích hay không.



- Con cảm thấy… con hơi thích anh ấy.



- Chỉ hơi thôi ư?



Tiểu Kim nói dối:



- Hơi thôi vẫn chưa đủ sao? Sao mẹ tham lam giống anh ấy thế?





Cô tưởng tượng điệu bộ của Victor trước mặt Tiểu Kim đòi được yêu nhiều hơn một chút, thì bất giác cười và thuận miệng hỏi luôn:



- Con chọn đại học L, có phải vì cậu ta không?



- Không phải, anh ấy cũng không muốn cả đời ở đây, đợi anh ấy học xong tiến sĩ, tìm được việc thì chưa biết chừng sẽ đến nơi khác.



- Vậy hai đứa làm thế nào?



- Còn tận mấy năm nữa…



- Nhưng cũng không thể không nghĩ chuyện này



- Đến lúc đó hãy hay.



Cô lo lắng nói:



- Chỉ sợ đến lúc đó tình cảm của hai đứa đã quá sâu đậm rồi, mà cậu ta phải đến một nơi khác, vậy hai đứa sẽ phải một chốn đôi nơi, rất buồn đấy.



- Con có thể đến đó cùng anh ấy, anh ấy cũng có thể ở lại đây tìm việc.



- Nhưng…



- Thế mẹ nói xem phải làm thế nào?



Cô cũng không nói được nên làm thế nào, không thể vì tương lại có thể một chốn đôi nơi mà bây giờ lại chia lìa đôi uyên ương? Cô đành phải cảnh báo:



- Dù sao mẹ cũng thấy… nên có chuẩn bị tốt về tư tưởng.



- Con đã chuẩn bị rồi.



- Chuẩn bị thì tốt rồi.




Mấy hôm sau, Tiểu Kim hào hứng xông đến báo cáo với cô:



- Mẹ, con có bằng lái xe rồi!



- Con đi thi rồi?



- Vâng.



Cô hỏi thừa một câu:



- Ai đưa con đi?



- Victor.



Tiểu Kim nói rồi đưa cho cô xem bằng lái xe mới lấy, cô nhìn ảnh thẻ của con gái mà trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cảm thấy con gái đang được sự giúp đỡ của Victor, từ từ dang rộng đôi cánh, từ từ rời xa. Giờ Tiểu Kim có bằng lái xe rồi, có thể tự lái xe, có lẽ cuối tuần nào đó, khi đó cô thức dậy thì phát hiện ra xe của mình đã không còn ở trong gara nữa, con gái đã lái xe đi, và điện thoại của nó cũng tắt, cô không thể biết con bé đi đâu, lại không có xe để đi tìm nó, cũng không dám báo cảnh sát, đành phải ngồi nhà lo lắng thấp thỏm.



Nhưng cô biết không cho Tiểu Kim thi bằng lái xe cũng không ổn, con bé sắp vào đại học rồi, mặc dù cùng một đại học với cô, nhưng con gái học buổi chiều và tối, không thể carpool (đi nhờ xe, dùng chung xe) với cô. Cô cũng không thể cả đời kiềm soát cô bé, không cho nó lái xe,



Cô thấy Tiểu Kim gọi điện cho bố nó, chắc là hỏi chuyện mua xe, hai bố con nói chuyện rất vui vẻ, nói được một lúc thì Tiểu Kim ấn điện thoại vào tay cô:



- Mẹ, bố muốn nói chuyện với mẹ.



Cô yếu ớt nói:



- Alo?



Chỉ Thanh bên kia đầu dây lại vui mừng phấn khởi:



- Petal có bằng lái xe rồi à? Thật không đơn giản nhỉ? Bằng tuổi nó anh mới chỉ biết đi xe đạp.



- Nó vừa điện thoại bảo anh mua xe cho nó sao?



- Không phải nó nói anh mua xe, mà là anh muốn mua cho nó, nó chỉ nói với anh là nó đã có bằng lái rồi. Anh muốn bàn với em một chút, em xem có thể giúp nó chọn xe ở chỗ em, mua rồi anh gửi séc ngay cho em.



- Vội cái gì?



- Anh nói rồi, giờ con gái đã có bằng lái xe, anh phải thực hiện lời hứa.



- Đợi nó học đại học rồi mua cũng chưa muộn.



- Thì nó sắp lên đại học đấy thôi?



- Còn mấy tháng nữa mới đi học.



- Tranh thủ đang rỗi để nó lái thử trước, quen dần đi thì tốt hơn không? Đừng để đến lúc vào học mới lái xe lại xảy ra chuyện.



Cô biết Chỉ Thanh nói có lí nhưng cô vẫn không muốn để Tiểu Kim sớm có xe, bèn thoái thác:



- Giờ em chưa có khoản tiền lớn như vậy để gối vào.



- Vậy trả góp đi!



- Trả góp thì phải trả lãi, không hợp lí.



- Thế em cho anh số tài khoản, anh chuyển luôn cho em.



- Giờ em cũng không có thời gian đi xem xe cho nó.



Đâu ngờ đến cuối tuần sau Chỉ Thanh liền tới, nói muốn địch thân đưa Tiểu Kim đi mua xe, trải nghiệm cảm giác tận tay trao chìa khoá xe cho con gái.



Sầm Kim không nỡ làm mất sự hào hứng của hai bố con, đành phải lái xe đưa hai người đi xem xe, cứ vội vội vàng vàng, cũng chẳng thèm trả giá, chẳng thèm xem có được chiết khấu hay không, cứ thế mua cho con gái một chiếc xe hãng Honda mui trần, có hệ thống định vị GPS, màu đỏ, hai cửa, còn đắt hơn cả xe bố mẹ, khiến con gái mê mẩn.



Mua xe xong, ba người vào nhà hàng ăn cơm, sau đó bố đi xe con gái, cô lái xe một mình, cùng về nhà.




Tiểu Kim vừa về nhà liền trốn vào phòng riêng gọi điện thoại, chắc là gọi cho Victor báo tin vui đã mua xe mới.



Còn lại hai ông bà già ngồi nhìn nhau.



Chỉ Thanh hỏi:



- Nghe Tiểu Kim nói là cậu Victor đó đưa nó đi thi bằng lái?



- Ừ.



- Victor… nó thế nào?



- Khá được.



Cô lại nói tình hình gặp gỡ Victor.



Chỉ Thanh trách móc:



- Chuyện lớn như vậy mà em cũng không nói với anh một tiếng?



- Thì em đang nói với anh đấy thôi?



- Ý anh là… lúc đó.



- Lúc đó nói với anh và giờ nói với anh thì có gì khác nhau?



- Anh phải đích thân đi gặp cậu ta.



- Anh gặp cậu ta có tác dụng gì?



- Anh đích thân nói chuyện với nó, trực giác của anh rất chuẩn, đặc biệt chuẩn đối với đàn ông.



- Vậy anh tự đi mà nói với Tiểu Kim, xem anh có dám không.



Chỉ Thanh lên gác, một lát sau đi xuống, lộ vẻ đắc ý:



- Anh nói với Tiểu Kim rồi, Tiểu Kim đã hẹn Victor ngày mai đến chơi tennis.



Cô cũng rất vui, có thể có cơ hội thử thách Victor, bất giác cười nói:



- Anh còn biết chơi tennis?



- Sao lại không biết? Mấy năm rồi đánh suốt, Victor đấu nổi với anh hay không còn khó nói đấy.



Chỉ Thanh nói với lên gác:



- Petal, xuống đây, bố muốn bàn với con chút chuyện.



Con gái đi xuống, cười hỏi:



- Bố bàn chuyện gì ạ?



- Bố mẹ quyết định thế này, nếu Victor đánh thắng bố, bố sẽ đồng ý cho hai đứa date, nếu nó không thắng nổi bố vậy thì… quá kém, bố sẽ không cho phép con date với nó.



Sầm Kim tưởng Tiểu Kim sẽ phản đối, đâu ngờ con bé vui vẻ nói:



- Được ạ, cứ quyết như vậy đi!



Chỉ Thanh liền sợ:



- Có phải nói chơi tennis giỏi hơn bố không?



- Con không biết, bố chưa chơi với anh ấy bao giờ, sao con biết được?




- Thế con không sợ nó thua bố, bố không cho con date với nó?



- Nếu anh ấy đến bố cũng không đánh thắng thì con còn date với anh ấy làm gì? Con sẽ date với người của đội bóng trường.



Tối hôm đó, Chỉ Thanh lên gân lên cốt, kéo con gái và Sầm Kim đến một sân quần vợt nhỏ, muốn hai mẹ con cùng tập luyện với anh. Sầm Kim cũng có chơi được mấy lần nhưng đã quên sạch từ lâu, chỉ thấy cái vợt sao mà nặng nề, không thề giơ nổi. Tiểu Kim cũng không biết đánh thế nào, cuối cùng Chỉ Thanh tìm một ông nước ngoài đứng xem để cùng đánh mấy hiệp.



Sầm Kim không ngờ Chỉ Thanh còn biết chơi môn này, mặc quần soóc áo phông, chạy trên sân tennis, trông trẻ hơn rất nhiều.



Tối đó, Chỉ Thanh đợi con gái ngủ xong liền tới gõ cửa phòng Sầm Kim, cô do dự một lát rồi mở cửa cho anh. Anh vừa vào là ôm chầm lấy cô, cô đùa:



- Anh không dưỡng sức à, ngày mai còn chơi với con rể chứ?



- Việc này không ảnh hưởng đến việc chơi.



Hai người ân ái xong Chỉ Thanh không chịu về phòng khách ngủ, cứ nằm ườn trong phòng cô, ôm cô nói:



- Đợi anh chuyển về đây, ngày nào chúng mình cũng có thể vui vẻ thế này.



- Khi nào anh chuyển qua?



- Cố gắng trước khi Petal vào học, ngày đầu tiên đi học, đích thân anh đưa con gái đi.



- Có phải đi mẫu giáo đâu, nó sẽ cho anh đưa đi?



- Nếu không cho đưa đi, anh cứ lái xe theo sau.



Thực ra cô cũng rất muốn tự mình đưa Tiểu Kim đến trường, chỉ có điều cảm xúc này đã bị Chỉ Thanh nói ra nên cô cứ trêu chọc anh.



Anh hỏi nhỏ:



- Bé yêu, anh chuyển qua đây, không cần tìm chỗ ở chứ?




Cô biết anh có ý gì, nhưng ngại trả lời, chỉ ấp úng nói:



- Nếu anh tạm thời chưa tìm được chỗ thì anh có thể ở lại chỗ em một thời gian.



- Có câu nói này của em là được rồi.



Chỉ Thanh lại ôn lại những kỷ niệm thú vị khi con gái còn nhỏ, rồi mới ôm cô ngủ thiếp đi.



Hôm sau, Victor như hẹn đến nhà, lần này rất chính thức vào phòng khách bái kiến cô Sầm và chú Chỉ.



Sầm Kim hỏi:



- Cháu ăn sáng chưa?



- Cháu ăn rồi ạ.



- Hay ăn bát cháo, bánh màn thầu đi? Đúng phong vị Trung Quốc đấy.



Tiểu Kim nói thay Victor:



- Anh ăn đi, ngon lắm, em cũng thấy rất ngon.



Victor rụt rè đồng ý ăn chút, Tiểu Kim chạy ngay vào phòng ăn lấy cháo và màn thầu bày lên bàn. Hai ông bà già biết ý trốn lên gác, để hai đứa trẻ ăn cho thoải mái.



Một lát sau, Tiểu Kim từ dưới gọi lên:



- Bố ơi, có phải bố muốn chơi tennis với anh Victor không? Anh ấy xong rồi.



Hai bố mẹ lúc này mới dám xuống, Sầm Kim nói:



- Vừa ăn xong đi đánh bóng ngay không tốt đâu?



- Đã được một lúc rồi, chúng con có thể thong thả đi đến sân. Mẹ, lát nữa mẹ lái xe đến đón chúng con.



- Con không muốn mẹ đi xem?



- Mẹ có muốn xem không? Thế giờ lái xe đi luôn, đợi lát nữa đưa bọn con về, đánh bóng xong mệt sẽ đi không nổi, đúng không Victor?



Victor cười nói:



- It’s up to you. (Em quyết đi).



Sầm Kim đợi ba người ra khỏi nhà liền ở lại dọn dẹp xong xuôi ở bếp rồi mới lái xe đến sân tennis, nhìn thấy Chỉ Thanh và Victor đang khởi động.



Tiểu Kim thấy mẹ đến lập tức tuyên bố:



- Hay lắm, mẹ đến rồi, có thể bắt đầu được rồi.



Hai người đàn ông thi đấu rất nghiêm túc.



Cô thấy Victor cũng mặc quần soóc áo phông, vẫn là thanh niêm nên xem ra trẻ hơn Chỉ Thanh nhiều. Cũng không biết có phải Victor nhường Chỉ Thanh hay không hay là trình độ Chỉ Thanh cao hơn thật, hai người đánh không phân cao thấp, cuối cùng có lẽ là do thể lực, Chỉ Thanh dần dần không trụ được, để Victor vượt lên thắng.



Cả nhà vui vẻ lái xe về, hai người đàn ông đi tắm rửa, hai người phụ nữ vào bếp làm cơm, Tiểu Kim cứ líu la líu lo, rất phấn khởi. Chỉ Thanh và Victor tắm táp xong đi ra cũng cùng vào bếp giúp một tay. Sầm Kim lùi về tuyến sau, xem hai đấng mày râu vừa nói chuyện vừa bận rộn, lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Thấy cậu Victor không giống như Chỉ Thanh hồi trẻ, chuyện bếp núc cái gì cũng biết, hình như Victor còn có thể làm mấy món ngon.



Cô khen ngợi:



- Victor, cháu rất tháo vát, còn biết xào cà, chú Chỉ cháu đây lúc còn trẻ chẳng biết nấu món gì đâu.



Chỉ Thanh nói:



- Xem kìa cứ lôi chuyện xấu hồi xưa của anh ra, giờ chẳng phải anh đã học được rồi đây thôi?



Victor nói:



- Cháu cũng sau khi sang Mỹ mới học nấu cơm, bởi vì không làm thì không có cái ăn.



- Giờ cháu đều tự nấu ăn lấy?



- Vâng, học sinh từ Đại lục qua như cháu đều tự nấu nướng, ăn không quen món ăn ở đây, lại còn đắt nữa…



Tiểu Kim vội thể hiện mình:



- Em cũng biết nấu nướng, em biết nướng bánh ga tô, em sẽ làm bánh ga tô cho mọi người ăn.



Cô thấy Victor nhìn Tiểu Kim với ánh mắt rất cưng nựng, Tiểu Kim muốn với lên cái tủ rất cao để lấy bột làm bánh, Victor liền đến giúp Tiểu Kim, cậu đứng sau lưng con bé, cao hơn nó một cái đầu, cậu chỉ với tay là lấy được bột làm bánh, tay kia rất tự nhiên ôm nhẹ vai Tiểu Kim, Tiểu Kim thì ngửa mặt lên nhìn cậu ta, còn cậu ta cũng cúi xuống nhìn Tiểu Kim, cảnh tượng rất ngọt ngào.



Tiểu Kim lấy mấy quả trứng gà đập vào bát, dùng máy đánh trứng trộn đều, Victor lập tức đón lấy nói:



- Để anh làm cho, đánh cái này mất sức, mệt lắm.



Cô rất cảm động, nước mắt sắp trào ra, vội chạy vào nhà tắm đứng một lát.



Lúc ăn cơm, Victor vẫn có chút ngại ngùng, chưa thoải mái, nhưng Tiểu Kim rất xởi lởi, ngồi bên cạnh Victor, dùng đũa gắp thức ăn cho cậu ta, còn luôn chạm vào cậu ta.



Thấy con gái hạnh phúc như vậy, Sầm Kim yên tâm hơn rất nhiều, chỉ không biết niềm hạnh phúc này có thể kéo dài được bao lâu, sợ lúc này càng hạnh phúc thì sau này chia tay càng đau khổ.



Cô đã trải qua chuyện với Vệ Quốc, đã có những suy nghĩ rất thấu đáo về tình yêu, luôn cảm thấy thế gian này chẳng có tình yêu vĩnh cửu gì, quá nhiều sự cám dỗ, toan tính, nhưng con người lại qua yếu đuối, trái tim khó đoán định, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long có thể trở thành điều xa xỉ hoặc là chuyện cổ tích.



Mặc dù cô cảm thấy mình đã nhìn thấu đáo tình yêu, nhưng cô vẫn không than thân trách phận, cô cảm thấy sự thấu đáo của cô vẫn là khá chín chắn, không phải sự thấu đáo vì tức giận, đau khổ mà cho rằng “trên thế gian này không có tình yêu”, mà là sự thấu đáo rất bình tĩnh cho rằng “mọi chuyện trên thế gian đều thiên biến vạn hoá”. Cái trước về cơ bản phủ nhận trên thế gian này vẫn có tình yêu, chỉ có điều không có tình yêu vĩnh cửu mà thôi.



Cô cũng không đau khổ vì thế gian này không có tình yêu vĩnh cửu, dường như chuyện này không liên quan gì đến cô, dường như cô đang đọc một cuốn sách, trong đó viết về rất nhiều chuyện tình, cô đều đã đọc, phát hiện thấy mỗi chuyện tình đều có vẻ đẹp và điều nuối tiếc riêng của nó, không có gì là lạ.



Nhưng giờ Tiểu Kim đã bắt đầu biết yêu, cô rất mẫn cảm đối với câu “trên thế gian này không có tình yêu vĩnh cửu”, nếu tình yêu của Tiểu Kim và Victor không thể vĩnh cửu thì phải làm thế nào? Nếu người như Vệ Quốc cuối cùng còn có thề thay lòng,vậy thì thế gian này còn có ai sẽ không thay lòng nữa đây?



Sống trong thời đại này, khà năng Victor không thay lòng dường như còn nhỏ hơn Vệ Quốc không thay lòng.