Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai - Chương 42




Cô vội vàng về nhà mình trước 6h sáng.



Lúc Chỉ Thành về, cô đã ngủ rồi, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy có tiếng người mở cửa vào phòng, sau đó tiếng mở tủ lạnh. Cô biết là Chỉ Thanh, chắc đói lắm, đang tìm đồ ăn.



Cô lại ngủ thiếp đi.



Sau đó cô bị anh đánh thức, cảm thấy có cơ thể trần truồng áp sát vào cô, hình như vừa mới tắm xong, vẫn còn chưa lau khô hẳn.



Cô hỏi:



- Anh về rồi à? Em ra ga đón anh mà không đón được lại phải về.



- Đường sắt bị nước ngập nên hỏng, tàu chạy muộn chút, khiến em đi mất công.



- Không có gì.



- Nhớ anh không?



- Ừ.



- Nhớ em quá đi! Vừa rồi có phải đang mơ làm tình không?



- Ừ.



- Mơ như thế nào?



- Ờ, không nhớ rõ…



- Có phải mơ thấy chúng mình đang… làm không?



Cô không trả lời.



Mấy ngày tiếp theo, cô cảm thấy tinh thần anh Chỉ Thanh hơi sa sút, nhưng cô không biết là tại sao, có lẽ do việc tu sửa mộ cho Lận Phong đã khiến anh nghĩ lại chuyện cũ, có lẽ trực giác đã mách bảo anh về bí mật của cô và Vệ Quốc.



Cô sợ Chỉ Thanh sẽ nhắc đến giấc mơ có liên quan đến Vệ Quốc, hoặc thẳng thừng hỏi chuyện của cô với Vệ Quốc, nếu anh thực sự muốn hỏi thì cô không có đủ can đảm để nói dối, chỉ có thể nói với anh sự thật, nhưng cô rất lo anh biết được sự thật rồi thì sẽ tìm Vệ Quốc gây chuyện.



Nhưng anh không hề nhắc đến giấc mơ đó, cũng không hỏi đến chuyện cô và Vệ Quốc, mà lục tung các ngóc ngách trong nhà để tìm tài liệu ôn tập TOEFL, GRE của cô, bắt đầu học thuộc từ đơn.



Cô hỏi:



- Anh định thi TOEFL,GRE?



- Ừ.



- Sao bỗng nhiên lại muốn ra nước ngoài.



- Vẫn luôn có tư tưởng này, nhưng tiếng Anh kém quá.



- Sao giờ lại nhớ đến?



- Nghỉ hè không có việc gì, em cũng ôn lại đi.



- Em cũng chẳng có chút hứng thú nào, chỉ muốn ngủ thôi.



Cô thực sự chỉ muốn ngủ, ngày nào cũng lười nhác, nấu một nồi cháo, xào hai món thức ăn, để ăn cả ngày, ăn hết sạch sành sanh thì mới lại uể oải nấu bữa cơm.



Ngày nào cũng ăn cháo khiến cả hai thấy phát ngán. Chỉ Thanh đề nghị ra nhà hàng, cô cũng chẳng có hứng thú:



- Thôi, giờ có đến nhà hàng thì em cũng chắng thích ăn món gì cả.



-Vậy coi như em đi cùng anh đi, anh vẫn có hứng thú với mấy món ăn ở nhà hàng.



Cô vẫn không đồng ý:



- Anh nghỉ hè không lên lớp, không có lương, chúng ta đừng vung tay quá trán, cứ đi nhà hàng suốt thế.



Sự nhiệt tình của Chỉ Thanh giảm đi một nữa, nhưng vẫn kiên trì nói:



- Anh có thể hỏi mượn tiền bố mẹ anh.



- Sao lại thế? Anh đã có gia đình rồi còn hỏi tiền bố mẹ, hơn nữa lại mang đi ăn nhà hàng, thế sao được?




Anh không nói gì nữa.



Không biết có phải Chỉ Thanh đã bị cuộc sống canh suông nước lợ làm cho sợ quá không, anh lại chủ động yêu cầu về thành phố F trước, nhưng lúc đó cô không còn muốn về thành phố F sớm nữa, bởi vì như vậy sẽ không được gặp Vệ Quốc. Cô miễn cưỡng nói:



- Giờ lại đi? Chẳng phải đã nói là tháng Tám mới đi sao?



- Em không muốn sớm gặp bố mẹ à?



- Em đã nói với họ là tháng Tám sẽ về, giờ bỗng nhiên về trước… em sợ họ chưa chuẩn bị xong.



- Chuẩn bị cái gì?



- Lắp điều hòa.



- Em gọi điện thoại hỏi xem lắp điều hòa xong chưa?



Cô đành phải gọi điện thoại, mẹ nói điều hòa lắp xong rồi.



Chỉ Thanh đắc ý nói:



- Thấy chưa, anh đã nói mà?



Cô nghĩ cho dù mình không về thành phố F thì cũng không gặp được Vệ Quốc, bởi vì Chỉ Thanh ngày nào cũng ở nhà, cô không dám sang bên nhà anh.



Vậy là cô đồng ý về thành phố F trước.



Bố mẹ thấy họ về sớm hơn thì mừng vô cùng, tiếp đón họ như đón quan trạng về làng, cho họ phòng có điều hòa. Phòng có điều hòa chính là cái phòng duy nhất vừa lắp điều hòa, còn các phòng khác vẫn dùng quạt.



Mẹ giải thích người thành phố F đều như vậy, chỉ lắp điều hòa một phòng, ăn cơm ngủ nghỉ đều ở phòng đó, bởi vì điều hòa đắt, đâu có thể một nhà mà lắp mấy cái điều hòa được? Hơn nữa điện ở thành phố F cũng rất căng thẳng, lắp nhiều điều hòa thì động một cái lại nhảy áp mất điện, chẳng bằng lắp một cái thôi.



Nhưng đôi vợ chồng trẻ sao có thể độc chiếm điều hòa được? Trước tiên họ muốn đổi phòng cho bố mẹ, bố mẹ không đồng ý, họ lại mời bố mẹ cùng ngủ ở phòng có điều hòa, nói mấy nhà lắp điều hòa cũng đều như vậy, cả nhả lớn nhỏ đều ngủ chung một phòng. Tất nhiên bố mẹ càng không đồng ý, cuối cùng hai ông bà cứ nhấn mạnh là mấy tấm thân già này không chịu nổi gió của điều hòa, và đã thuyết phục được đôi vợ chồng trẻ ở phòng có điều hòa.



©STE.NT



Có điều hòa hay không có điều hòa là hoàn toàn khác nhau, ở thành phố G, nhà họ không có điều hòa, chỉ dùng quạt, ở nhà không quạt trần thì quạt để bàn, đều bậc nấc to nhất, vẫn nóng đến nỗi không ngủ nổi. Giờ ở phòng có điều hòa rồi, mát mẻ hơn nhiều, mặc dù điều hòa chạy hơi, như có một cái máy bay nhỏ bay vào của sổ, nhưng quen rồi cũng không cảm giác gì.




Hai ông bà già bao toàn bộ việc ăn uống, hàng ngày cứ sáng sớm đã ra ngoài mua đồ ăn sáng, mà cũng phải hỏi từ tối hôm trước xem ai muốn ăn gì, đến hôm sau cứ thế mà mua về. Có vài món ăn sáng để nguội thì không ngon, hai ông bà già vẫn cố đợi đến khi đôi vợ chồng trẻ dậy rồi mới đi mua.



Sau đó hai ông bà lại ra chợ mua rau cỏ, rau đều mua trong ngày, làm cơm cũng chỉ nấu bữa nào ăn bữa đó, không để thừa lại, nói thức ăn thừa không ngon, không có chất dinh dưỡng.



Khi Sầm Kim mới về nhà còn cùng bố mẹ đi chợ được mấy lần, nhưng lần nào cũng kêu xa quá, nóng quá, sau đó mẹ bảo cô không cần đi nữa, dù sao cũng không mua mấy thức ăn, hai ông bà đi có thể xách về được.



Cô cũng không quá ép buộc bản thân làm cô con gái hiếu thảo, bởi vì cô thật sự chẳng có hứng thú với việc đi chợ, người vốn đã lười biếng, ăn gì cũng không cảm thấy ngon, chơi gì cũng không cảm thấy vui. Cô nghĩ có thể là vì cứ nghĩ tới Vệ Quốc, không biết anh giờ như thế nào? Có phải lại đang âm thầm theo đến thành phố F hay không?



Chỉ Thanh sống rất vui vẻ ở thành phố F, được ở phòng có điều hòa, ăn thì được ăn những món ngon, lại không phải động tay vào việc gì, cứ ôm vợ ngủ đến tận mặt trời quá con sào mới dậy ăn sáng, ăn sáng xong lại đọc báo xem ti vi, hay làm vài ván cờ với bố vợ, ngủ trưa, cùng vợ đi dạo phố, sống sướng như tiên, mấy quyển sách TOEFL, GRE mang theo vẫn để trong túi du lịch chưa thèm lấy ra.



Ở thành phố F một thời gian, Sầm Kim phát hiện mình đã có thai, mồm thì vô duyên vô cớ lại tiết nước bọt. Cô nói với mẹ:



- Hai hôm nay con cứ ra nước miếng.



Mẹ nói:



- Có phải có gì rồi không?



- Con không biết nữa.



- Chắc là có bầu rồi, lúc mẹ có mang con cũng như vậy, mồm cứ ra nước miếng, mau đi bệnh viện kiểm tra đi.



Cô và Chỉ Thanh đến bệnh viện kiểm tra nước tiểu, bác sĩ nói:



- Chúc mừng, chị sắp được làm mẹ rồi!



Hai người hoan hỉ về nhà, báo tin cho bố mẹ, hai ông bà già xúc động đến nỗi rơi nước mắt:



- Kim Kim, chúc mừng con, con sắp được làm mẹ rồi! Chỉ Thanh, chúc mừng con, con sắp trở thành ông bố trẻ rồi!



Chỉ Thanh lập tức gọi điện về cho bố mẹ:



- Bố, mẹ, vợ con có bầu rồi!




Bố mẹ chồng cũng rất vui:



- Chúc mừng các con, sắp được làm bố làm mẹ rồi!



Thời gian tiếp theo, cả nhà chỉ tiếc là không thể cung phụng cô như một pho tượng sống, việc gì cũng không cho cô làm, bản thân cũng cảm thấy thiêng liêng vô cùng, mua một đống sách về mang thai sinh nở, lên dây cót học, đi sâu nghiên cứu những vấn đề đó.



Sau kỳ nghỉ hè, cô và Chỉ Thanh trở về thành phố G, đợi đến tận khi Chỉ Thanh đi làm, cô mới có cơ hội báo tin này cho Vệ Quốc:



- Em có thai rồi.



- Thật sao? Đi bệnh viện kiểm tra chưa?



- Rồi, đến bệnh viện lớn nhất ở thành phố F kiểm tra, sau khi về lại đến bệnh viện của trường kiểm tra một lần, họ đã phát cho em thẻ chăm sóc sức khỏe thời kỳ mang thai, bảo me phải định kỳ đi kiểm tra.



- Chúc mừng em.



Anh ôm lấy cô, quay mấy vòng trong phòng, sau đó đặt cô xuống, để cô ngồi, anh áp đầu vào bụng cô nghe, rất lâu vẫn không chịu buông ra.



Cô cười anh:



- Còn nhỏ lắm, đâu có nghe thấy? Chỉ nghe thấy tiếng bụng em kêu thôi?



Anh vẫn không động đậy.



Cô dùng tay nhấc đầu anh lên, phát hiện anh đang khóc:



- Sao vậy? Anh… không vui sao?



- Sao lại không vui? Là vui quá đấy. Tiểu Kim Kim trước đây giờ đã sắp làm mẹ rồi, sau này đừng làm việc nặng nữa, có việc gì cứ gọi anh.



Chỉ Thanh vẫn mỗi tuần về một lần, mấy ngày ở nhà cứ chiều chiều lại đưa cô đi dạo bộ, nói đi nhiều vận đồng nhiều có lợi, sau này dễ sinh.



Cô cũng biết đi bộ rất có ích, nhưng cô rất sợ gặp Vệ Quốc, sợ anh nhìn thấy hai người tay khoác tay nhau đi bộ thế này sẽ buồn.



Có mấy lần, gặp Vệ Quốc thật, hai bên chào hỏi nhau một cái rồi ai đi đường nấy, trong lòng cô rất buồn, mong người đi tản bộ bên cạnh mình là Vệ Quốc. Nhưng nhìn thấy điệu bộ mãn nguyện hạnh phúc vô cùng của Chỉ Thanh thì lại nghĩ nếu đi bên cạnh mình là Vệ Quốc thật, cô sợ sẽ làm Chỉ Thanh buồn.



Nếu đi bên trái là Vệ Quốc, đi bên phải là Chỉ Thanh thì hay biết mấy. Và hay nhất mang thai sinh đôi, một là của Vệ Quốc, một là của Chỉ Thanh, hay một trai một gái, thế thì tốt quá.



Cô biết ý tưởng này là thái quá, trong cuộc sống của cô không thể thực hiện được, chỉ có thể là giấc mơ bí mật của riêng cô. Nhưng có lẽ trong một tương lai nào đó của dòng sông lịch sử nhân loại, việc như vậy sẽ biến thành việc chính đáng, chỉ cần hai bên yêu nhau thì có thể sống cùng nhau, nếu hai bên không yêu nhau thì không cần sống cùng nhau, thế giới này sẽ bớt đi được rất nhiều, rất nhiều bi kịch.



Cô không biết suy nghĩ kỳ quái của mình có phải do việc mang thai gây nên không, nhưng cô biết vì mang bầu nên có rất nhiều điểm cô đã thay đổi khác với trước.



Trước đây cô là một người nhởn nhơ, rất hiếm khi ốm, cũng không sợ mắc bệnh, nhưng giờ cô trở nên tham sống sợ chết, cơ thể hơi khó chịu là cô lại sợ ảnh hưởng đến đứa bé. Cô không đi giày cao gót nữa mà đi giày đế bằng, cũng không đi xe đạp nữa mà đi bộ đến trường.



Không chỉ có vậy, cô còn trở nên rất đa sầu đa cảm, tự than thân trách phận, thay đổi như chong chóng. Trước đây, Chỉ Thanh không nấu nướng cô thấy anh rất lười, giờ Chỉ Thanh không nấu nướng cô lại nghĩ anh không yêu cô và con. Nhưng cô không nói ra, chỉ giữ trong lòng, để anh tự đi giác ngộ. Anh không giác ngộ được cô lại càng cảm thấy anh không yêu cô và con, thường xuyên khóc thảm thiết khiến anh chẳng hiểu ra làm sao.



Lúc đó, đại học G đang chiếu bộ phim truyên hình Khát vọng, trước giờ cô vốn không thích xem thể loại phim này, nhưng vào khoảng thời gian đó, cô xem rất say mê, mặt thì xem tình yêu hận thù của Lưu Huệ Phương, Tống Đại Thành, Vương Hộ Sinh nhưng trong lòng lại nghĩ đó là những tình cảm trắc trở của cô và Vệ Quốc, Chỉ Thanh. Chỉ có điều khác với phim Khát vọng là Lưu Huệ Phương vừa không yêu Tống Đại Thành, vừa không yêu Vương Hộ Sinh, Lưu Huệ Phương đối với Tống Đại Thành là cái ơn, đối với Vương Hộ Sinh là sự thông cảm, còn cô thì lại vừa yêu Vệ Quốc, vừa yêu Chỉ Thanh.



Mỗi khi bản nhạc đầu phim cất lên là cô gác bỏ hết các giáo án đang cầm trên tay và nằm ra giường xem ti vi. Cô sợ sóng ti vi sẽ ảnh hưởng đến con nên đặt ti vi ở vị trí cao hơn so với giường, còn bụng mình thì ở chỗ thấp hơn.



Mỗi khi bản nhạc cuối phim cất lên thì cô lại nhâm nha hát cùng với Lý Na:



Bao nhiêu chuyện đã qua dường như mới ngày hôm qua.



Bao nhiêu bạn bè cũ dường như vẫn đang bên ta.



Cũng trĩu nặng suy tư, tương phùng là khổ hay vui?



Hôm nay nâng chén chúc mừng, người tốt cuộc đời sẽ bình an.



Ai có thể cùng ta say, cùng ta nếm trải năm dài tháng rộng.



Cách nhau gang tấc nhưng đều là duyên phận,tình này ấm lòng nhân gian.



Cô vừa hát vừa thầm cầu mong đứa con trong bụng có một cuộc sống bình an, cầu chúc cho bố mẹ bình an, chúc cho Vệ Quốc và con trai anh có cuộc sống bình an, chúc cho mình và Chỉ Thanh sống bình an, chúc cho bố mẹ chồng bình an, chúc cho tất cả bạn bè thân thích một cuộc sống bình an.



Đến khi cô chúc được cũng kha khá rồi thì bài hát vừa vặn đến câu: Hôm nay nâng chén chúc mừng, người tốt cuộc đời sẽ bình an.



Mỗi lần hát đến câu này cô đều rơi nước mắt, bản thân cũng không biết là tại sao.