Sáng hôm ngày Lễ Tạ ơn, Sầm Kim ngủ đến mười giờ mới dậy, vì tối qua cô như chìm trong kí ức, hầu như cả đêm không ngủ, đến khoảng năm giờ sáng mới cố chợp mắt một lúc, mơ rất nhiều, ngủ không ngon, đầu óc cứ ong ong.
Cô dậy ra khỏi giường, chải tóc vệ sinh một lượt, mở cửa phòng ngủ, phát hiện ra cửa hai phòng ngủ đối diện đều đã mở, biết hai bố con đã dậy rồi. Cô đi xuống lầu, cũng không thấy hai bố con đâu, nhưng thấy một mảnh giấy nhắn để trên bàn ăn của Chỉ Thanh: Anh đưa Petal đi tập xe, bữa sáng trên bếp, hai bố con ăn rồi.
Cô đi đến bếp lò nhìn vào, trong có một cái nồi đựng đầy cháo loãng, còn có cả một cái bát nhỏ đặt trong một cái nồi, bên trong là mấy cái bánh màn thầu cô mua từ cửa hàng Trung Quốc về, đã được hấp nóng, vẫn chưa nguội.
Cô biết Tiểu Kim không biết nấu cháo, cũng không biết hấp màn thầu, Tiểu Kim chỉ biết dùng đồ bếp Âu, chủ yếu là toaster (máy nướng bánh mì), oven (bếp nướng), biết nướng bánh gato, làm cookie (bánh quy), là do học được ở lớp nấu ăn trong trường, nhưng Tiểu Kim không biết dùng đồ bếp Trung Quốc. Bữa sáng này chắc chắn là do Chỉ Thanh nấu, xem ra anh ta nói “bây giờ thường xuyên tự nấu nướng” không phải là ba hoa.
Cô lấy nửa bát cháo, mang cả bát màn thầu đặt lên bàn ăn, rồi thêm một đĩa rau, ăn một bữa sáng đầy đủ. Lâu lắm rồi không dùng màn thầu, cháo làm bữa sáng vì Tiểu Kim không thích ăn. Cứ những thứ mà Tiểu Kim không thích ăn thì cô cũng không thích làm, làm ra rồi một mình ăn chẳng thích thú gì. Hôm nay có thể là do Chỉ Thanh không biết Tiểu Kim thích ăn cái gì nên mới làm màn thầu và cháo, cũng có thể vì do bố làm mà Tiểu Kim lại thích ăn.
Ăn sáng xong, cô mang bát ra bồn rửa, phát hiện ra trong bồn rửa bát rất sạch sẽ, bát đĩa tối qua và sáng nay hai bố con ăn đều đã được rửa sạch, khiến cô nghĩ chắc mặt trời mọc từ đằng Tây rồi.
Người ta thường nói tình yêu là động lực cho làm việc nhà, trước đây khi Chỉ Thanh sống cùng cô, vừa không biết nấu cơm lại cũng chẳng biết làm thức ăn, rửa bát cũng chỉ động động một chút. Còn giờ cơm cũng biết nấu, bát cũng tự giác rửa, đúng là con người yêu ai và không yêu ai thật khác một trời một vực.
Cô mở tủ lạnh, lấy chút thịt cá rau củ quả ra, chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn cho Lễ Tạ ơn. Tiểu Kim không thích ăn gà tây, cô cũng không thích ăn gà tây, cho nên không mua gà tây về. Không biết Chỉ Thanh có thích ăn không, nếu thích ăn thì có thể bảo Chỉ Thanh cùng Tiểu Kim đi nhà thờ ăn.
Cô đang bận rộn thì hai bố con về.
Con gái phấn khởi báo cáo:
- Mẹ, bố nói con lái xe rất tốt, có thể thi lấy bằng rồi.
Xưa nay vẫn là cô dạy Tiểu Kim lái xe, tất nhiên cô biết con bé lái xe rất tốt, còn việc thi lấy bằng ở thành phố này không khó, thậm chí không cần phải lên đường cao tốc, chỉ ở chỗ shopping plaza (trung tâm mua sắm) lái đi mấy vòng, thi xem quay xe dừng xe mấy chỗ là được. Nếu Tiểu Kim đăng ký thì chắc chắn sẽ qua. Nhưng cô vẫn cứ trì hoãn, chưa để con gái thi. Giờ con bé chưa có bằng thì không thể tự lái xe được, đi đâu cũng phải cô đưa đi, như vậy chí ít cô cũng biết con bé đã đi đâu. Nếu con bó đã có bằng lái thì muốn đi đâu cũng có thể tự lái xe, vậy sao cô có thể yên tâm được?
Cô thoái thác nói:
- Không cần vội thi lấy bằng làm gì, ở nhà có một cái xe, thi xong cũng không dùng tới.
Chỉ Thanh đề nghị:
- Để Petal thi lấy bằng đi, có rồi anh sẽ tặng con một chiếc.
Tiểu Kim hỏi:
- Bố tặng con xe của bố?
- Tất nhiên sẽ không tặng con xe cũ.
- Bố mua cho con xe mới?
- Tất nhiên là mua xe mới.
Tiểu Kim vui sướng:
- Bố, bố tốt quá, cảm ơn bố, bố tốt quá!
Mẹ có vẻ không vui:
- Con cứ nghe ông ấy hứa bừa, một chiếc xe mới mấy chục nghìn ông ấy muốn mua nhưng liệu có mua nổi không?
Tiểu Kim rất thông minh hỏi:
- Có phải còn cần step mother (mẹ kế) phê chuẩn?
Cô rất ghét cách gọi “step mother”, nếu cô mất rồi, Tiểu Kim phải sống cùng với bố, vậy con bé sẽ gọi người phụ nữ đó là step mother còn được, nhưng giờ cô vẫn sống sờ sờ đây, Tiểu Kim lại không sống cùng với bố, sao có thể gọi người phụ nữ đó là “step mother” được? Nhưng cô biết chẳng qua con bé nói theo cách nói tiếng Anh mà thôi, nên cô không tiện sửa cho nó.
Chỉ Thanh rất thẳng thắn nói:
- Làm gì có step mother gì, bố đã chia tay với cô ta lâu rồi, cho dù chưa chia tay thì về mặt kinh tế hai người cũng độc lập, mua cho con một chiếc xe không có vấn đề gì, cứ coi như bố tặng con một món quà lớn đi.
Con gái càng vui vẻ hơn, nháy nháy mắt với mẹ:
- Mẹ, có nghe thấy không, bố đã divorce (ly hôn) với Amanda rồi.
- Họ á, lúc thì divorce, lúc thì remarry (tái hôn), ai biết đâu được.
Chỉ Thanh khẳng định:
- Lần này là divorce thật.
- Lẽ nào trước đây đều là divorce giả?
- Thực ra hai năm trước đã divorce rồi, sau đó cũng không đăng ký kết hôn lại nữa, chẳng qua chỉ là về sống với nhau thôi.
- Thôi, đừng nói linh tinh chuyện của hai người trước mặt con cái.
Tiểu Kim nhấn mạnh:
- Mẹ, có nghe thấy không? Lần này là bố divorce thật đấy, sẽ không remarry với cái cô Amanda nữa!
- Việc này có liên quan gì đến mẹ?
- Sao lại không liên quan? Hai người có thể remarry (tái hôn)!
Cô cảm thấy ánh mắt của Chỉ Thanh hình như đang thăm dò suy nghĩ của cô, cô lạnh nhạt nói:
- Già thì đã già rồi, còn remarry cái gì chứ.
Chỉ Thanh đùa cợt:
- Nếu mẹ con muốn remarry thì cũng sẽ không remarry với bố đâu.
- Tại sao?
- Mẹ con có lựa chọn khác tốt hơn.
Cô mắng:
- Trước mặt con đừng có nói linh tinh!
Tiểu Kim giúp mẹ chứng minh sự trong sạch:
- Mẹ không có lựa chọn tốt hơn đâu.
Cô không nhịn được cười phá lên.
Tiểu Kim nhận thức được câu nói của mình chưa chuẩn, liền sửa lại:
- I mean, Mom doesn’t have any other choice. (Ý con là mẹ không có lựa chọn khác).
Lần này đến Chỉ Thanh cũng phải bật cười.
Tiểu Kim hơi xấu hổ bực tức:
- Cười cái gì! Hai người hiểu ý của con mà.
- Hiểu, hiểu, con nói mẹ không có bạn trai.
- Mẹ, mẹ không có bạn trai đúng không?
- Không có.
- Bố, nghe thấy không? Mẹ không có bạn trai.
- Mẹ con có bạn trai cũng sẽ không cho con biết.
- Hàng ngày con ở với mẹ, con biết mẹ không có bạn trai, con bảo đảm cho mẹ.
Ba người đang nói rất sôi nổi thì có người bấm chuông, Tiểu Kim nói:
- A, Sharon đến đón con rồi, còn phải đến church (nhà thờ), bố mẹ ở nhà nhé, bye bye.
Sharon là cô gái Đài Loan, ở ngay cạnh nhà, cùng đến church với Tiểu Kim, mỗi lần có hoạt động của giáo hội đều đến đón Tiểu Kim.
Sầm Kim ra cửa chào Sharon, quay đầu lại hỏi:
- Chỉ Thanh, anh có muốn đi cùng Tiểu Kim đến nhà thờ không? Muốn đi thì ngồi luôn xe của Sharon này.
Sharon cũng mời nhiệt tình, nhưng Chỉ Thanh nói:
- Anh không theo đạo, thôi miễn đi.
Tiểu Kim đi rồi, Chỉ Thanh nói:
- Em để đó, đợi anh lên thay quần áo rồi xuống làm.
Cô nói hài hước:
- Không ngờ anh học nhanh như vậy, xem ra cô ta dạy dỗ anh cũng không tồi đâu.
- Không phải dạy dỗ, mà là bị ép, cô ta chẳng biết làm cái gì, cũng không muốn làm, cũng chẳng muốn ăn. Anh có cách nào khác đâu, tự phải làm mà ăn thôi?
- Hơ hơ, trước đây anh không như vậy nhỉ? Việc gì cũng không biết làm, mà cũng chẳng muốn làm, còn thà không ăn còn hơn…
- Lúc đó ở trong nước, nhiều nhà hàng, còn có thể đến chỗ bố mẹ ăn chực, đâu giống như cái nước Mỹ quỷ quái này.
Chỉ Thanh lên gác, một lát không thấy xuống, trong lòng cô thấy không vui, thay quần áo gì mà lâu như vậy? Xem ra vừa rồi chỉ là buôn dưa lê, cuối cùng vẫn đợi cô nấu cho ăn.
Một lát sau cô nghe thấy Chỉ Thanh gọi cô trên gác:
- Bé yêu, em mau lên đây!
Cô sợ anh ta có ý đồ không hay với cô, muốn nhân lúc con gái không ở nhà, muốn lừa cô lên giường bèn trả lời:
- Em đang bận dở, có việc gì thì anh cứ xuống đây nói đi.
Chỉ Thanh lộc cộc đi xuống lầu, trong tay cầm một tờ giấy in:
- Em xem đây là thế nào?
- Sao vậy?
- Đây hình như là thư tình Petal viết, em xem đi.
- Anh tìm thấy ở đâu?
- Trên bàn của Petal.
Cô trách:
- Con người anh hay quá nhỉ, sao lại vào phòng ngủ con gái lục tung lên thế?
- Anh không lục tung, nó để trên bàn.
- Để trên bàn cũng không được tự tiện lấy xem, đáng lẽ anh không nên vào phòng ngủ của nó.
- Em cứ xem trước đi, con bé hình như đang yêu đơn phương.
Cô nghe hai chữ “đơn phương” thì cũng không còn để ý đến việc tôn trọng quyền riêng tư của con gái nữa, lau sạch hai tay, cầm bức thư của con gái rồi xem:
Until Forever Ends (Cho đến khi bể cạn đá mòn)
I’m standing from a distance (Em mãi mãi vẫn từ xa đứng nhìn)
And as I watch you move (Em cứ dõi theo bước anh đi)
So beautifully, perfectly (Đẹp tuyệt vời và hoàn hảo biết bao)
But there’s nothing I can do (Nhưng em chỉ có thể ngắm anh từ xa)
When I think of you and me together (Khi em nghĩ đến chúng ta bên nhau)
Forever (Mãi mãi ở bên nhau)
It makes me cry (Vui đến nỗi khiến em rơi lệ)
Can we try? (Liệu chúng ta có thể thử không?)
I need something that can never stop (Em chỉ mong mãi mãi không ngừng thở)
I don’t want to start all over again (Em không mong bắt đầu lại từ đầu)
But how will I know until it’s done (Nhưng nếu không đến tận bể cạn đá mòn)
I’ll have to wait until forever ends (Sao em biết chúng ta có thể bên nhau cả đời?)
I know you don’t know me (Anh thậm chí không biết em là ai)
I shouldn’t feel like this (Em yêu anh sâu sắc đến nhường nào)
But I think you’d go with me perfectly (Nhưng em biết chúng ta là đôi trời sinh đất tạo)
Because it feels like something’s missing (Vì không có anh cuộc sống của em vô cùng hụt hẫng)
Can you see how beautiful you make me feel (Anh làm cho cuộc đời em đẹp đến vậy)
Is this real? (Đẹp đến nỗi em hoài nghi có phải thật không?)
Let’s give this a try (Chúng ta hãy bắt đầu yêu nhau đi)
Don’t let it pass by (Đừng để tuổi thanh xuân đẹp đẽ qua đi)
I need something that can never stop (Em chỉ mong mãi mãi không ngừng thở)
I don’t want to start all over again (Em không mong bắt đầu lại từ đầu)
But how will I know until it’s done (Nhưng nếu không đến khi bể cạn đá mòn)
I’ll have to wait until forever ends (Sao em biết chúng ta có thể bên nhau cả đời?)
If forever ends (Nếu mọi thứ đều chấm hết)
I hope we stay friends (Em nguyện giữ tình bạn với anh)
But I need you to know (Nhưng em mong anh hiểu cho)
That I can’t let this go (Em sẽ không để nó cứ thế trôi đi)
I can wait (Em có thể đợi anh)
For however long it takes (Đợi bao lâu cũng được)
But I’m tired of dreaming (Nhưng em mệt mỏi bởi những giấc chiêm bao)
I want the real thing (Hãy cho em một minh chứng)
I need something that can never stop (Em chỉ mong mãi mãi không ngừng thở)
I don’t want to start all over again (Em không mong bắt đầu lại từ đầu)
But how will I know until it’s done (Nhưng nếu không đến khi bể cạn đá mòn)
I’ll have to wait until… (Sao em biết chúng ta yêu nhau đến trọn đời?)
Forever ends (Bể cạn đá mòn)
Forever ends (Mãi mãi không ngừng thở)
When will forever end? (Biển có khi nào khô cạn, đá có khi nào nát tan?)
Until forever ends (Cho đến khi biển cạn đá mòn anh mới có thể biết được)
Cô đọc đi đọc lại mấy lần, càng đọc càng lo, càng đọc càng buồn, cô không ngờ con gái tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể viết ra một bài thơ rung động đến tận tâm can, tình cảm đã chín muồi như vậy, sự trải nghiệm đã không còn là sự thất vọng của một đứa trẻ không có được đồ chơi nữa, mà là một sự đau khổ xuyên suốt cuộc đời, yêu mà không có được, không có được nhưng vẫn yêu, thật đau khổ biết bao!
©STE.NT
Chỉ Thanh lo lắng hỏi:
- Thế là thế nào?
- Em sao biết? Em cũng vừa mới xem, mà anh là người phát hiện ra trước.
- Bình thường em không phát hiện con có dấu hiệu gì lạ sao?
- Cái gì mà dấu hiệu? Em chưa từng hỏi chuyện riêng tư của Tiểu Kim.
- Nó cũng không để lộ ra?
- Không, chỉ có một lần, nó hỏi em Trúc mã thanh mai là nghĩa gì.
- Trúc mã thanh mai? Vậy em nói thế nào?
- Em kể lại nguồn gốc của từ trúc mã thanh mai, là do Lý Bạch viết trong Trường can hành gì gì đó.
- Em không hỏi nó tại sao lại hỏi từ này?
- Sao hỏi thế được?
- Có gì mà không hỏi được?
Cô hơi giận:
- Anh nói hỏi được, vậy đợi con gái về anh đi mà hỏi nó.
Chỉ Thanh lập tức co vòi rụt cổ:
- Sao anh lại hỏi nó mấy việc này? Em hỏi thì hay hơn, em là mẹ.
- Mẹ thì phải ôm đồm hết? Anh là bố thì không phải lo gì cả?
- Anh đâu có ý đó? Ý anh nó là con gái, mấy việc này làm mẹ hỏi rõ nguyên nhân thì hợp lý hơn, nếu là con trai, anh sẽ chịu trách nhiệm hỏi.
- Nếu là con trai, anh lại dám hỏi nó có yêu đứa con gái nào không?
- Hừm, có thể cũng không dễ hỏi, nhưng có thể hỏi ám chỉ, thăm dò một chút.
- Em lại còn chưa thăm dò sao?
Cô kể lại cuộc nói chuyện với con gái có liên quan đến Lewis và Michael, rồi tổng kết lại:
- Tiểu Kim cũng mồm mép lắm, hỏi thì hỏi nhưng chẳng biết được gì.
Hai người đều im lặng. Một lát sau cô nhắc:
- Mau để bức thư lại chỗ cũ đi, kẻo nó về phát hiện ra.
- Em cũng lên đây, chúng ta cùng tìm xem còn có thể tìm ra cái gì không.
Cô kiên quyết phản đối:
- Đừng lục lọi phòng của nó, thế là xâm phạm quyền riêng tư của nó.
- Chúng ta chỉ xem thôi, không nói ra.
- Không nói ra cũng không thể xem.
Chỉ Thanh cầm bức thư của Tiểu Kim lên gác, lại một lát sau vẫn chưa xuống. Cô không yên tâm, sợ anh ta tự ý làm bừa, vẫn lục lọi phòng của Tiểu Kim, bèn đi lên gác, lại thấy Chỉ Thanh đang ngồi ngây ra trên giường của con bé.
Cô gọi:
- Mau ra đi! Anh ngồi trên giường nó làm gì?
Chỉ Thanh như người bừng tỉnh sau cơn mơ, ra khỏi phòng ngủ của Tiểu Kim, than thở:
- Nhớ lại lúc nó nhỏ, ngồi phía trước xe đạp của anh, nhìn thấy hàng bán kem liền kêu gào “bố con muốn ăn kem”. Lúc đó đến từ “kem” còn chưa sõi, vậy mà lớn như vậy rồi, lại đang phải chịu sự đau khổ của tình yêu. Bé yêu, làm thế nào bây giờ? Chúng ta giúp nó thế nào? Anh không muốn thấy nó đau khổ. Thằng đó là ai? Anh thật muốn cho nó một trận!
Cô cũng rất buồn, cũng không muốn con gái chịu đau khổ, nhưng thấy Chỉ Thanh nóng nảy như vậy, lại sợ anh ta thật sự đánh ai đó, đành phải an ủi lại anh ta:
- Có lẽ chúng ta nên nghĩ như vầy, có một đứa khiến con gái yêu như vậy vẫn còn tốt hơn là cả đời không gặp được kẻ nào đáng để yêu?
- Vậy có lẽ là kinh nghiệm của bản thân em, có được hay không không quan trọng, chỉ cần được yêu là được.
- Lẽ nào anh không nghĩ như vậy?
- Anh? Anh đã yêu thì luôn muốn có, không có được thì thà không yêu còn hơn.
- Nói thì đơn giản như vậy, tình yêu mà, đâu có thể anh muốn yêu thì yêu, muốn không yêu thì không yêu? Nếu thật sự có thể như thế thì không gọi là yêu.
- Vậy phải làm thế nào? Chúng ta sao giúp nó được?
- Nếu muốn giúp nó thì bản thân anh phải lấy lại tinh thần đã. Với cái bộ mặt bi thương đó của anh bây giờ thì còn muốn giúp ai? Có lẽ bài thơ này là do nó viết trước đây, chuyện này giờ đã qua rồi, cho nên nó mới vứt bừa tờ giấy này như vậy chứ, chưa chừng đang chuẩn bị vứt vào thùng rác thì sao?
- Cứ cho là đã qua rồi, nhưng tâm hồn nó vẫn bị tổn thương, anh sẽ không tha cho thằng thối tha đó!
- Chưa chừng lại chẳng có thằng thối tha nào.
Cô an ủi nói:
- Chẳng qua đây chỉ là một bài thơ, người viết thơ thường viết lên sự bi thương và đau khổ, nếu không thì không viết được thơ hay.
- Cũng mong suy luận của em là đúng.
Hai người cố gắng trấn tĩnh lại, xuống nhà tiếp tục chuẩn bị bữa mừng Lễ Tạ ơn. Nhưng cô không chú tâm, bóc vỏ tôm thỉnh thoảng lại ném cả chỗ thịt tôm đi, còn vỏ tôm thì lại cho vào trong bát