Giờ mẹ Sầm Kim đã trở thành ứng cử viên tốt nhất để cô thổ lộ bí mật trong lòng, bởi vì mẹ thân thiết hơn hai cô bạn cùng phòng, cũng dày dạn kinh nghiệm hơn bọn họ, có chuyện gì cô đều thích nói với mẹ hơn.
Mấy lần gần đây nhất, Vệ Quốc lại nhắc đến chuyện không xứng với cô, khiến cô rất bất an, nếu thật sự anh nghĩ như vậy thì cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể khuyên nhủ được, vậy phải làm thế nào?
Lúc gọi điện cho mẹ, cô đã nói về sự lo lắng của Vệ Quốc, mẹ cũng rất bất an:
- Haizz! Cái thằng bé này, sao lại cứ nghĩ bế tắc như vậy? Bây giờ hai đứa đều đang học thạc sĩ, học lực bằng nhau. Mà nó còn đang dạy ở trường đại học G, nếu muốn trở thành tiến sĩ thì lại càng dễ, so với người ngoài thi vào thì dễ hơn chứ?
Cô biết bằng thạc sĩ của Vệ Quốc là do cô bịa ra, cho nên không lạc quan được như mẹ, cô lo lắng hỏi:
- Nếu anh ấy thực sự tự ti như vậy thì phải làm thế nào? Hồi xưa bố làm thế nào? Khi bị coi là phái hữu có phải bố cũng rất tự ti không mẹ?
- Tất nhiên là rất tự ti rồi, lại sĩ diện, không muốn liên lụy đến mẹ.
- Vậy mẹ làm thế nào để xua tan cái suy nghĩ đó của bố?
- Lúc đó mẹ đã chuyển đến trường của bố, ông ấy không thể đuổi mẹ đi.
- Vậy con cũng làm thế, không ra nước ngoài, ở lại đại học G, anh ấy cũng không thể đuổi con đi.
Mẹ thở dài nói:
- Ôi! Mẹ luôn lo sợ con cũng giống mẹ ở điểm này, kết quả là sợ thế nào thì con vẫn giống mẹ.
- Tại sao mẹ sợ con giống mẹ ở điểm này? Giống mẹ thì không tốt sao?
- Tốt cái gì, vì tình yêu mà không biết phải chịu bao nhiêu là đau khổ.
- Thế mẹ mong con lại ngớ ngớ ngẩn ngẩn, chẳng yêu ai sao?
- Tất nhiên cũng không phải thế, mẹ chỉ hi vọng con đừng quá nặng nề trong tình yêu, coi trọng quá thì sẽ dễ bị tổn thương.
Mẹ nói chắc như đinh đóng cột:
- Nếu nó dám làm tổn thương đến con gái mẹ thì mẹ sẽ không khách khí với nó!
- Anh ấy sẽ không làm tổn thương con, anh ấy nói mãi mãi sẽ không thay lòng đổi dạ. Con chỉ sợ anh ấy làm tổn thương chính mình thôi, nếu anh ấy làm tổn thương chính anh ấy thì còn đau lòng hơn là làm tổn thương con.
Mẹ cô an ủi:
- Giờ không giống như trước đây, mấy cái phong trào chính trị như vậy là những mối họa một sớm một chiều không thể dự liệu được. Hiện giờ cho dù nó có sa sút tinh thần thế nào thì cũng chỉ là học vấn thấp một chút mà thôi, nhưng nó đã học được thạc sĩ thì cũng không coi là thấp, tin rằng nó sẽ không tự ti quá.
Cô quyết định lần tới khi gặp sẽ nói với anh thái độ kiên quyết không ra nước ngoài của mình, hi vọng có thể xua tan những suy nghĩ của anh.
Nhưng lần gặp mặt tiếp theo đã đem lại cho cô một sự bất ngờ ngoài mong đợi, khiến cô quên mất cả sự tự ti của anh, bản thân cô còn suýt chút nữa thì lại thấy mình tự ti.
Hôm đó anh bỗng nhiên đến phòng cô ở, đó là lần đầu tiên anh vào phòng cô, cô vừa ăn xong bữa trưa đang chuẩn bị đi ngủ, đã lên giường nằm. Điền Lệ Hà cũng đã chui vào chăn, chỉ có Viên Dật còn đang ngâm chân, vì Viên Dật sợ lạnh, không ngâm chân thì không thấy ấm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Viên Dật nói như ra lệnh:
- Đào Hồng mau ra mở cửa đi, có thể là anh Trương Cường tới, nhưng chân tớ đang ướt.
Cô nghe nói Trương Cường đến thì chui ra khỏi chăn, quần áo xộc cệch chạy ra mở cửa, dù sao cái diện mạo của cô cũng đã bị Trương Cường và Vương Phong thấy rồi, cũng chẳng có gì phải quan tâm.
Nhưng cô vừa mở ra thì thấy Vệ Quốc đang đứng ở cửa, quần áo chỉnh tề, khôi ngô tuấn tú, bất thình lình ngây ra.
Viên Dật cũng phát hiện ra không phải là Trương Cường lập tức phát lệnh:
- Đóng cửa, đóng cửa!
Cô vội vội vàng vàng đóng cửa, nhưng lại sợ Vệ Quốc chạy mất, nên vội mở hé cửa chen ra:
- Sao anh lại tới đây?
- Có chuyện tìm em.
Anh giải thích:
- Là thế này, bố anh tới, muốn gặp em.
Cô phấn khích vô cùng:
- Thật sao? Ông đang ở đâu? Ở chỗ khu nhà anh?
- Không.
Anh nói tên nhà trọ rồi hỏi:
- Giờ em có thể đi với anh được không?
- Được, được, em đi thay quần áo, anh đợi em.
- Anh xuống nhà đợi em.
Cô quay vào phòng, nói hết sức phấn khởi:
- Bố anh ấy đã đến rồi, muốn gặp tớ, tớ mặc cái gì đây?
Hai cô bạn cùng phòng còn căng thẳng hơn cả cô, người thì nói mặc cái này, người thì nói mặc cái kia, ý kiến không thể thống nhất. Cuối cùng cô sợ Vệ Quốc đợi không nổi đi mất nên lấy bừa một bộ mặc vào, chạy xuống lầu, thấy anh liền hỏi:
- Em mặc thế này đi gặp bố anh được không?
- Em mặc cái gì cũng đẹp.
Anh đưa cô đến trước cửa khu kí túc xá, nhìn thấy có một chiếc ô tô dừng ở đó, có mấy đứa trẻ đang bu quanh cái xe tò mò ngắm nghía, một người thanh niên mặc quân phục đứng bên cạnh.
Vệ Quốc nói với người đó:
- Cậu Thôi, cô ấy đến rồi, chúng ta đi.
Cô lên xe cùng anh, nhưng không ngồi cùng, cô ngồi phía sau, anh ngồi phía trước.
Đến nhà khách, anh đưa cô tới một cái phòng, sau mấy chục năm cách xa cô lại một lần nữa nhìn thấy bác sĩ quan trong huyền thoại, vẫn là bộ quân phục, không đội mũ quân đội, vẫn mái tóc hoa râm, nhưng không còn dáng vẻ cao ngời ngời như trong kí ức của cô, hình như thấp hơn Vệ Quốc một cái đầu, có thể trong những năm qua cô cũng đã cao lên rất nhiều, Vệ Quốc lại càng cao hơn, mà cuộc đời cách mạng của bác sĩ quan thì đã đến đích rồi.
©STE.NT
Vệ Quốc giới thiệu:
- Bố, Kim Kim đến rồi.
Bác sĩ quan rất nhiệt tình giơ tay ra với cô:
- Kim Kim à? Cháu đã lớn nhiều rồi.
Cô không biết phải xưng thế nào, trong lúc bối rối, cô vội ứng phó:
- Cháu chào bác sĩ quan.
Bác sĩ quan cười:
- Khà khà! Vệ Quốc nói đến họ của bác cháu cũng không biết.
- Cháu tưởng bác họ Vệ.
- Mẹ cháu chưa bao giờ nói với cháu là bác họ Doãn?
- Chưa ạ, mẹ cháu cũng gọi bác là ông sĩ quan.
- Khà khà! Đúng thế đúng thế, mấy hôm trước bác đã nói chuyện điện thoại với bà ấy, trong điện thoại bà ấy vẫn gọi bác là ông sĩ quan.
- Bác và mẹ cháu đã gọi điện thoại cho nhau ạ?
- Ừ! Bà ấy không nói với cháu à?
- Chỗ phòng cháu không có điện thoại, mẹ cháu gọi điện thoại cho cháu không được tiện lắm.
- Cháu lớn giống y hệt mẹ cháu hồi trẻ.
Sự quan tâm của bác sĩ quan hầu như đều về mẹ cô, hỏi thăm từng chút từng chút về cuộc sống những năm qua, những chuyện vặt vãnh cũng rất quan tâm.
Có lẽ do bị sự ảnh hưởng của bác sĩ quan, cô như có ảo giác ngồi trước mình đây chính là người bố đã chia tay với mẹ bao nhiêu năm, bỗng gặp được cô thì chỉ muốn hỏi thăm cặn kẽ về tình hình của mẹ. Cô thấy người đàn ông già tóc hoa râm này vẫn chưa quên người phụ nữ mà ông đã từng yêu thương cách đây nhiều năm, nhưng lại chỉ có thể gián tiếp hỏi thăm tin tức người yêu như vậy, sống mũi cô cũng cảm thấy cay cay, nên cố gắng nói thật chi tiết.
Vệ Quốc gọt hoa quả, bày lên bàn ở giữa hai người, còn anh ngồi đối diện nghe họ nói chuyện.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, miệng thì nói chuyện nhưng trong tâm trí cô lại vẽ ra bức tranh: Một vài năm sau đó, cô có con gái, nó cũng đã trưởng thành, lúc đó Vệ Quốc đã tóc hoa râm, một dịp tình cờ Vệ Quốc gặp được con gái cô, vậy là lại từng chút từng chút nghe về tình hình của cô.
Cô cố lắc đầu như thể muốn thoát khỏi bức tranh đó. Trời ạ, sao có thể nghĩ như vậy? Sao Vệ Quốc lại có thể rơi vào vết xe đổ của bác sĩ quan được? Cô thì lại không kết hôn với người đàn ông khác, sao lại đến lượt Vệ Quốc đi vào vết xe đổ của bố anh?
Nhưng cô lập tức nghĩ nếu Vệ Quốc không gặp con gái cô mà là con gái của một phụ nữ khác, vậy thì anh lại hỏi từng chút về mẹ của đứa con gái đó, cũng chính là một người phụ nữ khác. Bức tranh đó có vẻ còn khủng khiếp hơn, nếu hai bức tranh đó nhất định phải có một bức là thật thì cô thà lấy bức tranh trước còn hơn. Không thể cùng sống với anh thì cũng phải sống trong lòng anh, nếu như phải chọn một trong hai cách.
Bác sĩ quan nói:
- Bác nghe mẹ cháu nói về tình hình của bố cháu, bác biết mẹ cháu chắc chắn rất hận bác, nhưng vấn đề của bố cháu cũng không phải là chuyện do một người xử lý, đó đều là quyết định của tập thể, hơn nữa các bác là cán bộ cơ sở, cũng không có quyền quyết định xử lý vấn đề của bố cháu như thế nào, các bác chỉ có thể báo cáo tình hình lên cấp trên, quyết định cuối cùng đều do trên quyết định cả.
Cô rất hiểu:
- Cháu biết, các bác cũng là báo cáo trung thực, không nói dối, không bịa đặt.
- Cháu là người hiểu biết, nếu có cơ hội cháu cố gắng nói chuyện nhiều hơn với mẹ cháu, để tháo gỡ khúc mắc này.
- Cháu biết.
- Cháu nói với mẹ cháu, bảo bà ấy đừng lo, bác sẽ liên hệ với phía thành phố E, lo cho xong chuyện của bố cháu, giờ ông ấy tuổi đã cao rồi, về giảng dạy thì khó có thể được.
- Mẹ cháu cũng không muốn để bố cháu về thành phố E dạy học, bà chỉ muốn làm được cho bố cháu cái bảo hiểm y tế.
- Bác biết, mẹ cháu đã nói với bác, bác sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề này. Bác có chuẩn bị chút tiền ở đây, nghỉ hè cháu mang về đưa cho mẹ cháu, trước khi làm xong chuyện của bố cháu thì bà ấy có thể dùng số tiền này chữa bệnh cho ông ấy.
Cô vội vàng từ chối:
- Không được, không được, mẹ cháu nhất định sẽ không cầm tiền của bác đâu.
- Cứ coi như là bác trả lại cho bà ấy.
- Bác không nợ tiền mẹ cháu tại sao phải trả?
- Bác nợ bà ấy rất nhiều, năm xưa vì cứu Vệ Quốc bà ấy đã bỏ tiền ra trả cho người bán hoa quả đó để chuộc nó lại.
- Cái đó thì hết bao nhiêu? Cùng lắm cũng chỉ mười mấy đồng thôi.
- Mười mấy đồng lúc đó đâu có ít, cũng bằng nửa tháng lương ngày ấy đó.
- Thế cũng chỉ là nửa tháng lương, nhưng chỗ này của bác quá nhiều.
Bác sĩ quan kiên trì nói:
- Nửa tháng lương thời kỳ đó cộng với tiền lãi những năm qua mà còn không nhiều như vậy sao? Bao nhiêu năm qua mẹ cháu vì chữa bệnh cho bố cháu đã phải ăn uống đạm bạc, bà ấy đã sống quá khổ rồi. Chút tiền này cháu nhất định phải nhận, nếu không bác sẽ giận đấy.
Cô vẫn không chịu nhận, Vệ Quốc nhận số tiền nói:
- Đưa cho con đi, lát con sẽ đưa cho Kim Kim, cô ấy không nhận thì con sẽ trực tiếp đưa cho cô Đào.
Cô quá vui mừng:
- Vâng, tết này anh đưa em về nhà đi. Cháu thay mặt bố mẹ cháu mời bác và anh tết này đến nhà cháu chơi.
Bác sĩ quan cười khà khà nói:
- Cái miệng con bé Kim Kim này vẫn ngọt như mía lùi, cứ bác sĩ quan, anh Vệ Quốc, nghe mà ngất ngây.
Cô lập tức nói to:
- Bác sĩ quan, anh Vệ Quốc, mời bác và anh tết này đến nhà cháu chơi.
Bác sĩ quan nói:
- Khà khà, bác sợ bố mẹ cháu lại đuổi bác đi thôi.
- Chắc chắn không đâu ạ.
Vệ Quốc mím môi cười.
Khi cô và Vệ Quốc về đến trường thì trời đã tối, anh đưa cô về kí túc xá.
Cô thở dài nói:
- Thực ra bố anh đối với mẹ em cũng rất chân thành, em không thể phân biệt rõ giữa ông ấy với bố em, ai yêu mẹ em hơn ai.
- Tất nhiên là bố anh yêu hơn.
- Tại sao?
- Khi bị rơi vào cảnh cùng đường, bố em mới yêu mẹ em, còn bố anh lại yêu mẹ em khi mẹ em rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Cô không nghĩ ra câu phản bác.
Anh nói:
- Bố anh thua là vì không đúng thời cơ.
- Tại sao?
- Ông ấy đã đến muộn, nếu ông ấy gặp mẹ em trước thì sau đó sẽ không có nhiều bi kịch xảy ra như vậy.
- Nhưng thế thì không có em.
Anh đồng tình nói:
- Đúng thế, nhưng thế thì không có em, cho nên anh vẫn mong bố anh đến muộn.
- Bố anh sau này không tái hôn?
- Sau này có tái hôn một lần.
- Ồ! Em cứ tưởng…
- Là sau khi biết bố mẹ em tác hợp lại với nhau.
Cô hiếu kỳ hỏi:
- Vậy mẹ kế của anh sao rồi? Giờ đang ở đâu?
- Ly hôn lâu rồi. Kết hôn chưa được hai năm thì ly hôn.
- Anh có thích mẹ kế của anh không?
- Không có cảm giác gì. Không thể nói là thích, cũng không thể nói là không thích, chuyện của họ anh không quan tâm.
- Nếu mẹ em làm mẹ kế của anh thì anh có thích không?
- Tất nhiên là rất thích rồi, nhưng không thể được.
Anh buồn buồn nói:
- Bố anh rất đáng thương đúng không? Người mình thương yêu hết lòng nhưng mãi mãi không thể có được, không thể có được nhưng vẫn yêu.
Cô cũng rất thương cảm.
Anh lại nói:
- Thật ra bố em không xứng đáng với tình yêu của mẹ em bằng bố anh.
Cô phụ họa:
- Đúng thế, trước đây ông đã từng có một lần kết hôn, lại không nói với mẹ em.
Anh phản bác lại:
- Cuộc hôn nhân đó không phải là vấn đề của ông, bởi vì ông vốn không biết cuộc hôn nhân đó cũng được tính.
Cô tò mò hỏi:
- Rốt cuộc anh đứng ở lập trường nào để nói vậy?
Anh có vẻ bối rối:
- Anh chẳng đứng ở lập trường nào cả, chỉ là nói thực tế thôi.
Cô vui vẻ nói:
- May thay chúng ta không bỏ lỡ thời cơ.
- Ai?
- Em và anh.
Anh im lặng một lát rồi nói:
- Nếu chúng ta đã bỏ lỡ thì phải làm thế nào?
- Chúng ta vẫn chưa bỏ lỡ mà.
- Anh nói là nếu.
- Nếu chúng ta đã bỏ lỡ? Vậy chúng ta hãy cùng nhảy hồ tự tử, vẫn là anh ôm em, chúng ta cùng nhảy xuống tận đáy.
- Giờ em vẫn chưa biết bơi hả?
- Em biết bơi rồi.
- Vậy sao có thể chìm xuống đáy được.
Cô kéo anh dừng lại, đứng trước mặt anh, vòng hai tay ôm lấy eo anh:
- Như thế này, thắt thật chặt vào, giống như một hòn đá to, cùng chìm xuống tận đáy, em đảm bảo sẽ không buông tay giữa chừng.
- Em muốn chết vậy, không sợ sao?
- Nếu cùng nhảy với anh thì em không sợ, còn anh?
- Anh cũng không sợ.
Cô nhiệt tình nói:
- Vậy quyết định như vậy nhé, nhỡ có xảy ra chuyện gì hai người chúng ta không thể sống cùng nhau thì chúng ta sẽ cùng chết.
- Nhưng chết cũng không phải là chuyện dễ như vậy, rất nhiều trách nhiệm, rất nhiều nghĩa vụ.
- Trách nhiệm, nghĩa vụ gì?
- Nếu em chết rồi mẹ em chắc chắn sẽ khóc đến chết.
- Nếu anh chết rồi thì bố anh cũng sẽ khóc đến chết.
- Thế nên sao có thể chết được? Có thể bố anh trước đây cũng như vậy, muốn chết nhưng không thể chết, vì có anh.
- Mẹ em trước đây cũng hay nói nếu không vì em thì bà đã chết từ lâu rồi.
- Bố mẹ đều vì con cái mà đành phải sống trên thế gian này; con cái vì bố mẹ cũng đành phải sống trên thế gian này. Đấy, làm người là thế mà.
Cô ngắt lời anh:
- Chúng ta không nói chuyện chết hay không chết nữa, chúng ta lại không bỏ lỡ thì tại sao lại phải nghĩ đến cái chết chứ?
- Được, không nói nữa.
- Nghỉ hè anh cùng em về thành phố F đi, đi gặp mẹ em.
- Em không sợ mẹ mắng em sao?
- Tại sao bà lại mắng em?
- Bởi vì anh, từ nhỏ đã là đứa trẻ xấu.
- Chẳng phải anh đã thay đổi rồi sao?
Cô nói thẳng:
- Em đã từng nói với mẹ em chuyện của chúng mình, bà rất thích anh, thật đấy, nhưng em nói dối bà là anh đang học thạc sĩ.
- Tại sao phải nói dối thế? Có phải bà ấy coi thường anh là sinh viên công nông binh không?
Cô hơi chút xấu hổ thừa nhận:
- Hơi sợ, nhưng bà không coi thường anh, là em lo vớ vẩn thôi.
Anh cười nói:
- Thực ra em không cần phải nói dối, anh đã học thạc sĩ tại chức, nhưng anh cũng giống như mấy vị thạc sĩ thoát li, phải thi một cách chính quy, chỉ vì anh đã là giáo viên của trường đại học G nên mới học tại chức, cứ coi là nửa thoát li, mỗi một học kỳ chỉ dạy một khóa.
Cô giật mình kinh ngạc:
- Vậy sao? Anh học lúc nào?
- Vừa học xong học kỳ trước.
- Á? Thật sao? Vậy tại sao anh không nói sớm?
- Anh tưởng em biết rồi.
- Sao em biết được?
- Em không nhờ người điều tra anh sao?
- Không có. Tại sao em lại nhờ người điều tra anh? Lẽ nào còn có ai hiểu anh hơn em?
Anh ôm cô chặt vào lòng, nói thầm thì:
- Kim Kim, Kim Kim.