Trúc Mã Quá Dính Người - Hàn Tuế

Chương 3




Một ngày nọ, Hứa Hiểu Thần đến trường tìm tôi, lúc đó tôi đang đi dạo với Lâm Thanh.

 

Lâm Thanh nhìn Hứa Hiểu Thần rồi nhìn tôi, cười mập mờ: "Uyển Uyển, đây là ai?"

 

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Hứa Hiểu Thần đã chen vào: "Bạn trai."

 

Hứa Hiểu Thần cười tươi như hoa khiến tôi tức đến nỗi sặc nước miếng, ho mấy cái liền.

 

Lâm Thanh đau lòng chỉ vào tôi: "Uyển Uyển, không ngờ cậu lại là người như vậy, cầm thú đến mức trẻ con cũng không tha."

 

Hứa Hiểu Thần cười rạng rỡ: "Chị Lâm, em không còn nhỏ nữa, có thể làm bạn trai chị ấy được rồi."

 

Tôi liếc Hứa Hiểu Thần một cái, nói với Lâm Thanh: "Tiểu Lâm, trẻ con không biết gì đâu, đừng để ý."

 

Lâm Thanh làm ra vẻ thâm trầm gật đầu, cười rất khiếm nhã: "Tớ hiểu, tớ hiểu mà... À, Uyển Uyển, tớ chợt nhớ ra tớ còn có tiết môn tự chọn, tớ phải đi đây, tạm biệt nhé."

 

Vừa nói hết câu, Lâm Thanh nhanh chóng chạy mất, tôi nhìn bóng lưng cô ấy mà tức tối.

 

Lừa đảo! Rõ ràng là chúng tôi đã chọn môn học cùng nhau!

 

Khi tôi còn đang lầm bầm về Lâm Thanh, bỗng nhiên cảm thấy tay ấm ấm, cúi đầu nhìn, tôi thấy bàn tay của Hứa Hiểu Thần đang nắm lấy tay tôi.

 

Tôi nhớ lại những gì cậu vừa nói, đỏ mặt, hất tay cậu ra.

 

Cậu đột nhiên làm nũng: "Chị Uyển, chị cho em nắm tay chị nha? Hồi nhỏ chị thường nắm tay em, bây giờ em lớn rồi, đến lượt em nắm tay chị, như vậy mới công bằng."

 

"Em đã nói là hồi nhỏ rồi còn gì, nếu không phải chị luôn nắm tay em, chắc em đã lạc từ lâu rồi."

 

"Vì vậy bây giờ đến phiên em nắm tay chị, nếu không có một ngày chị đi lạc thì sao?"

 

Tôi ho khan một tiếng, lấy lại vẻ mặt vô cảm: "Em đến gặp chị có chuyện gì vậy? Chị nhớ hôm nay không phải Chủ nhật."

 

Hứa Hiểu Thần ở lại quê để học, còn tôi thì học đại học ở thành phố A. Quê tôi rất gần thành phố A, chỉ mất hơn một tiếng đi xe. Nhưng, ngoại trừ chiều Chủ nhật được nghỉ, những thời điểm khác, trường trung học của Hứa Hiểu Thần cấm không cho học sinh ra ngoài.

 

Cậu chớp mắt: "Ngày mai là Chủ nhật, ngày mai là sinh nhật chị..."

 

Tôi cũng chớp mắt: “Vậy ngày mai em đến là được mà."

 

Cậu tỏ vẻ kiêu ngạo: "Không được, em muốn mình là người đầu tiên chị nhìn thấy vào ngày mai."

 

Tôi cười: "Người đầu tiên chị nhìn thấy vào ngày mai chắc chắn không phải là em mà là bạn cùng phòng của chị."

 

"Em không quan tâm, em nhất định phải là người đầu tiên nhìn thấy chị."

 

Cậu nắm lấy tay tôi, đột nhiên tiến lại gần, ôm mặt tôi, buộc tôi phải nhìn vào mắt cậu: "Hôm nay chúng ta đi thuê phòng nhé? Vừa nãy em thấy gần trường chị có một khách sạn."

 

Đi... Thuê phòng?

 

Mặt tôi đỏ bừng, bị sốc đến mức không nói nên lời: "Em đang nói linh tinh gì vậy, em nghĩ gì thế?"

 

Tôi gõ mạnh vào đầu cậu: "Sao em có thể không trong sạch như vậy!”

 

Cậu tỏ vẻ tội nghiệp: "Người không trong sạch rõ ràng là chị... Không phải hồi nhỏ chúng ta đã từng ngủ cùng nhau sao? Hơn nữa, em chỉ muốn trò chuyện với chị suốt cả buổi đêm thôi mà."

 

Tôi im lặng nhìn lên trời.

 

Cái gọi là "ngủ chung" có nhiều ý nghĩa khác nhau mà, phải không?

 

Hơn nữa, đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi.

 

Chỉ nằm dưới chăn trò chuyện, rồi tối đến lại thò ra một bàn tay quái gở? Nghĩ thôi đã thấy sợ.

 

Dù muốn đánh cậu một trận nhưng tôi cũng biết đó chỉ là suy nghĩ mà thôi.

 

Tôi thở dài: "Thôi, đừng có đùa nữa, em không còn nhỏ nữa, mau về đi, nếu không thì thầy cô và các bạn sẽ lo lắng."

 

Cậu nhìn tôi thật lâu, biểu cảm giống như một con thú nhỏ bị hành hạ: "Đừng có suốt ngày dùng giọng điệu của người lớn để dạy dỗ em, chị nghĩ chị lớn lắm à?"



 

"... Chị chỉ vừa đủ tuổi để lấy giấy chứng nhận thôi." Cuối cùng, cậu bổ sung thêm.

 

Tôi tức đến nỗi không thở được, bị sặc nước miếng của chính mình và ho dữ dội.

 

Cậu lấy một chai nước trong túi ra, mở nắp đưa cho tôi, lẩm bẩm: "Đã lớn từng này rồi mà vẫn bị sặc nước miếng của chính mình."

 

Tôi nhận lấy chai nước, uống mấy ngụm lớn, đến khi thấy đáy chai mới trả lại cho cậu: "Buổi chiều chị còn có tiết nên không chơi với em nữa, chị đi đây."

 

"Đừng mà." Cậu đột nhiên nắm lấy tay tôi.

 

"Đừng làm loạn nữa, thả chị ra."

 

"Không thả. Trừ khi chị cho em ở lại."

 

"Chị cho em ở lại kiểu gì?"

 

"Để em ở đây với chị một ngày, hôm nay em sẽ ở khách sạn một mình, sau sinh nhật chị thì em sẽ về."

 

"Không được, hôm nay em phải về, nếu không chị sẽ gọi dì Trương."

 

Cậu đột nhiên trở nên kích động: "Từ Tiểu Uyển, chị bao nhiêu tuổi? Thế mà lại đi mách phụ huynh!"

 

"Nếu không thì làm sao chị có thể khống chế được một đứa trẻ không nghe lời như em?"

 

"Em không phải là một đứa trẻ, em đã mười bảy tuổi rồi."

 

"Rõ ràng còn ba tháng nữa."

 

"Cũng gần gần rồi," Cậu lầm bầm không hài lòng.

 

Tôi không nhịn được cười.

 

"Tiểu Thần, chúng ta đi ăn nhé?"

 

Hứa Hiểu Thần gật đầu, ngoan ngoãn đi theo tôi.

 

Khi đến nhà ăn, tôi gọi cho cậu một phần sườn xào chua ngọt, tôi nhớ cậu rất thích ăn món này, chỉ có điều, điều làm tôi hơi bực bội là, dù cả hai chúng tôi đều là người tỉnh H, nhưng cậu lại không thích ăn cay, thay vào đó, cậu thích đồ ăn ngọt.

 

Vì thế, mỗi lần dì Trương nấu ăn, dì sẽ cho ít ớt hơn, không giống như ba mẹ tôi, một bát thức ăn đều đầy ớt.

 

Hứa Hiểu Thần nhìn sườn chua ngọt trong bát, cười tươi đầy thoả mãn: "Tiểu Uyển, chị thật tốt với em."

 

"Ôi, ai bảo em là em trai chị cơ chứ?"

 

Không ngờ cậu lại tức giận: "Em không phải là em trai chị, em không phải họ Từ! Từ bây giờ, chị không được gọi em là em trai, cũng không được gọi em là em trai nhỏ, gọi em là Tiểu Thần!"

 

Tôi gật đầu, chỉ chăm chú ăn cơm, không muốn để ý đến cậu.

 

Cậu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh: "Tiểu Uyển, 'Anh yêu em' trong tiếng Pháp nói như thế nào?"

 

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, miệng đầy cơm, suýt nữa bị nghẹn: "Em hỏi làm gì?"

 

"Em tò mò, nói cho em biết đi."


 

"Je t'aime." Tôi nói nhỏ.

 

"Cái gì? Tiểu Uyển, chị nói to lên, em không nghe thấy."

 

Tôi trừng mắt nhìn cậu: "Em làm gì vậy? Đây là nhà ăn, biết đâu ở đây có người quen của chị, em muốn làm chị xấu hổ à?"

 

Cậu không cho là đúng: "Dù sao thì mặt chị cũng dày, mất mặt một chút cũng không sao cả."

 

"Hứa Hiểu Thần!!" Tôi rất muốn dùng đôi đũa trong tay để đập c.h.ế.t cậu.

 

"Ăn xong rồi thì về cho chị nhờ."

 



"Không, em không đi!"

 

"Em phải đi! Nếu hôm nay em không đi, lần sau chị sẽ không gặp em nữa! Chị đếm đến ba, em phải nhượng bộ! Ba, hai..."

 

"Em đi là được chứ gì?" Hứa Hiểu Thần ủ rũ, cậu không nói nữa, chỉ tập trung vào việc ăn uống.

 

Ăn xong, tôi tiễn cậu đi.

 

Ngày hôm sau, khi tôi đang rửa mặt trong ký túc xá, bỗng nghe thấy Lâm Thanh gọi tôi, cô ấy nói Hứa Hiểu Thần đang ở dưới lầu.

 

Tôi đứng ở ban công nhìn xuống, liếc mắt đã thấy Hứa Hiểu Thần đang đứng dưới gốc cây anh đào bên ngoài ký túc xá, cầm một hộp bánh ngọt, dáng vẻ trông rất gầy gò.

 

Cậu đứng đó ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy tôi, tôi mỉm cười với cậu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy xuống. Thấy tôi đến, cậu ấy lập tức tỏ vẻ tội nghiệp: "Tiểu Uyển, cuối cùng thì chị cũng đã đến. Em đã ở đây đợi chị rất lâu rồi."

 

Tôi muốn hỏi tại sao cậu không dùng điện thoại, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra, điện thoại của cậu đã bị giáo viên tịch thu vào tháng trước...

 

"Không phải em đã về rồi sao?"

 

"Em về rồi lại qua đây!" Cậu bất mãn lầm bầm, biểu cảm đáng yêu vô cùng.

 

Tôi không nhịn được cười, vỗ vỗ vai cậu: "Em đó, không phải em nói em đã lớn rồi sao? Sao vẫn như trẻ con thế? Được rồi, chúng ta đợi ở đây một lát nhé, bạn cùng phòng của chị sẽ xuống ngay thôi. Bọn họ tới, chị sẽ dẫn em đi ăn cái gì đó ngon ngon."

 

"Ừm."

 

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, thấy bạn cùng phòng của tôi đến, cậu cười chào họ rồi mang bánh đi theo sau họ.

 

Cậu nhanh chóng hoà nhập với mấy người bạn cùng phòng với tôi, còn tôi thì bị bỏ rơi một bên.

 

Lâm Thanh đột nhiên lại gần tôi, cười như một con mèo vừa ăn vụng cá: "Uyển Uyển, không ngờ hai cậu là thanh mai trúc mã! Mà bạn trai của cậu cũng đẹp trai đấy, tuy hơi nhỏ tuổi một chút nhưng nhỏ tuổi cũng tốt, có thể huấn luyện thành một chú chó trung thành, haha."

 

Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy sát khí: "Gì vậy! Chó trung thành gì chứ, đúng là linh tinh, tớ không điên như cậu, ngay cả trẻ con cũng không tha."

 

Lâm Thanh bĩu môi: "Ý tớ là cậu ấy thực sự rất tốt ..."

 

Bữa ăn này rất ngon và thịnh soạn, nhưng tốn rất nhiều tiền, khiến tôi cảm thấy đau lòng.

 

Tiểu Lâm, Tiểu Trương và Tiểu Lý đều mũm mĩm nằm trên ghế, giống như quả bóng được bơm căng.

 

Hứa Hiểu Thần cũng hài lòng lau miệng, đề nghị: "Em mời mọi người đi xem phim nhé."

 

Hào phóng vậy sao? Tôi hơi ngạc nhiên.

 

Nhưng nghĩ lại, cậu chỉ là một học sinh cấp 3, còn nghèo hơn tôi, mà hôm nay là sinh nhật tôi, sao tôi có thể để cậu mời được? Vì vậy tôi đã hào phóng nói: "Để chị mời."

 

Hứa Hiểu Thần lén nhìn tôi, không nói gì.

 

Tôi lập tức cảm thấy mình bị lừa, không phải cậu nói sẽ mời sao? Sao cuối cùng lại là tôi mời...

 

Thật đau lòng.

 

Sau khi xem phim, Hứa Hiểu Thần đã đuổi Tiểu Lâm và những người khác đi, bí mật nói với tôi: "Tiểu Uyển, em có thứ này muốn đưa cho chị."

 

Bên ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

 

Cậu sẽ tặng tôi cái gì nhỉ? Là dây chuyền? Vòng tay? Hay là Hán phục?

 

Cậu lấy chiếc băng đô trong cặp sách ra, đeo lên đầu tôi, dịu dàng nói: "Tiểu Uyển, tuy món quà nhẹ nhưng nặng tấm lòng, em biết chị không phải là người yêu tiền, vậy nên em tặng chiếc băng đô này cho chị, nó sẽ đại diện cho tấm lòng của em."

 

...

 

Ai nói tôi không yêu tiền? Không ngờ, quen nhau nhiều năm như vậy, Hứa Hiểu Thần vẫn không hiểu tôi...

 

Tôi sờ sờ chiếc băng đô trên đầu, tiếc là không có gương, nếu không tôi đã nhìn cho kỹ rồi.

 

Cậu nhẹ giọng hỏi tôi: "Tiểu Uyển, chị có mệt không? Em đưa chị về nhé?"

 

Tôi ngước nhìn cậu, trong rạp chiếu phim đã vắng người, rất yên tĩnh, ánh đèn nhấp nháy chiếu vào mặt cậu, đôi mắt cậu như đại dương bao la, tôi khẽ cười, trong lòng như có cái gì đó sụp đổ.