Trúc Mã Quá Dính Người - Hàn Tuế

Chương 1




Lúc Hứa Hiểu Thần thổ lộ tình cảm với tôi, tôi đang đu đưa trên chiếc xích đu trong sân, nghe được lời nói của cậu, tôi như bị sét đánh: "Hả? Em nói gì cơ?"

 

"Em thích chị..." Hứa Hiểu Thần cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.

 

"Em thích chị?"

 

Tôi thở dài, cảm thấy áy náy, không ngờ một đóa hoa xinh đẹp của đất nước lại bị mình làm khổ sở đến như vậy.

 

Tôi và Hứa Hiểu Thần có thể được coi là một đôi thanh mai trúc mã, chỉ có điều, khác với những cặp thanh mai trúc mã khác, tôi lớn hơn cậu ấy 5 tuổi.

 

Khi tôi học lớp năm, cậu ấy còn đang bò lổm ngổm ở trường mẫu giáo. Khi tôi tốt nghiệp cấp 3, cậu ấy vẫn chỉ là một cậu nhóc mới bước vào giai đoạn đổi giọng.

 

Nếu cậu lớn hơn tôi năm tuổi, có lẽ hai chúng tôi cũng sẽ trở thành một cặp thanh mai trúc mã ngọt ngào như trong tiểu thuyết, nhưng thực tế thì tôi hơn cậu năm tuổi.

 

Cho dù cậu ấy có bao nhiêu tuổi, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về cậu vẫn mãi là hình ảnh cậu bé năm tuổi trần truồng té nước vào tôi trong bể bơi.

 

Nó thực sự... rất khó quên.

 

Trong mắt cậu lấp lánh ánh sao, nắm lấy tay tôi: "Tiểu Uyển, em rất thích chị, em đã thích chị từ lâu rồi."

 

Tôi nhìn làn khói bay ra trên lầu, nhanh chóng đổi chủ đề: "... Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em mau về đi, nếu không dì Trương sẽ đến giục em đấy."

 

Anh tỏ vẻ tổn thương: "Tiểu Uyển, sao chị không trả lời em? Hôm nay chị đến nhà em ăn cơm nhé? Em biết ba mẹ chị không có ở nhà."

 

"Cái đó... Chị có mì ăn liền."

 

Cậu nắm tay tôi, nói như một người trưởng thành: "Em không cho phép chị ăn mì ăn liền, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!”

 

Tôi trừng mắt nhìn cậu: "Mấy năm nay chị có ăn đâu!"

 

"Em mặc kệ, hôm nay chị phải về với em."

 

Tôi khăng khăng không chịu, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu nài nỉ kéo về nhà.

 

——

 

Trên bàn ăn, dì Trương tươi cười gắp đồ ăn cho tôi: "Tiểu Uyển, ăn nhiều vào nhé, nhìn con gầy quá!"

 

"Đúng vậy, ăn nhiều thịt vào, bà nội Trần của con đặc biệt mang gà từ quê lên, rất bổ dưỡng cho cơ thể!" Chú Hứa cũng phụ hoạ theo.

 

"Cảm ơn dì Trương, cảm ơn chú Hứa."

 

Tôi cười khúc khích, cúi đầu ăn cơm với lương tâm cắn rứt.



 

Chú dì rất tốt với tôi, nếu tôi làm con cái của họ hư hỏng, thật sự là quá tàn nhẫn.

 

Ăn cơm xong, Hứa Hiểu Thần kéo tôi vào phòng, sau đó khóa cửa lại.

 

Lúc cậu quay lại, tôi giật mình lùi lại sát tường: "Em định làm gì?"

 

Hình như cậu đã mười sáu tuổi? Đến độ tuổi này thì đúng là đang trong giai đoạn dậy thì, chẳng lẽ cậu có ý đồ gì đó với tôi?

 

Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của cậu, tôi bỗng nhớ ra cậu chỉ là một cậu nhóc, tôi nhận ra mình đã suy nghĩ quá đen tối.

 

Anh cười tươi như một cậu bé ngốc nghếch, kéo tôi ngồi xuống đất, rồi lục tung đống đồ, tìm thấy rất nhiều thứ.

 

"Chị còn nhớ không? Những thứ này đều là chị tặng em."

 

"Hả?" Tôi bày tỏ sự nghi ngờ.

 

Tôi liếc qua, thấy một con búp bê, đó là món quà sinh nhật mà dì tôi tặng khi tôi tròn sáu tuổi. Sau đó, khi Hứa Hiểu Thần được một tuổi, tôi đã dùng con búp bê đó để trêu chọc cậu, kết quả là cậu nắm chặt con búp bê, không chịu buông ra, khóc thét lên. Tôi cũng không chịu buông ra, còn khóc theo cậu ấy, khiến mọi người đều kinh ngạc. Mẹ tôi vội vàng kéo tôi ra, kể từ đó, con búp bê thuộc về Hứa Hiểu Thần, còn tôi thì buồn thúi ruột trong một thời gian dài.

 

Tại sao một cậu bé lại muốn giành con búp bê với tôi? Thật nực cười....

 

Nhìn lại những thứ lộn xộn trên sàn, ngoài những món quà tôi đã tặng cậu bao năm qua, còn có cả kẹo và thiệp chúc mừng đã để ở đó nhiều năm, cùng với một số đồ mà cậu đã lén lút lấy từ nhà tôi.

 

Tôi nhìn những thứ đó mà cảm thấy đau lòng không thôi.

 

Có lẽ Hứa Hiểu Thần tưởng tôi cảm động, thế là cười hì hì: "Chị không cần phải cảm động đâu, em sẽ không chịu nổi.

 

Tôi trừng mắt nhìn cậu: "Ai cảm động? Mấy năm nay em đã lấy đi bao nhiêu đồ của nhà chị, chị chưa đánh em đã là tốt lắm rồi."

 

"..."

 

Không biết tại sao, dù đã vào cấp 3, lẽ ra Hứa Hiểu Thần phải bận rộn với việc học hơn, cậu phải ở nhà làm bài tập về nhà chứ? Thế nhưng, cậu lại đến nhà tôi thường xuyên hơn.

 

Một ngày nọ, khi tôi đang nằm trên giường xem một số thứ không đứng đắn, Hứa Hiểu Thần đến nhà tôi.

 

Tôi hoàn toàn không biết cậu ấy đã bước vào, cho đến khi cậu lại gần xem điện thoại của tôi và thốt lên: "Chị Uyển, chị đang xem cái gì vậy?!"

 

Tôi vội vàng che điện thoại lại: "Đừng xem những thứ không phù hợp với trẻ em."

 

Cậu đỏ mặt: "Vậy tại sao chị có thể xem?"

 

Tôi mỉm cười kiêu hãnh: "Chị đã hai mươi mốt tuổi rồi, đã có thể lấy giấy đăng ký kết hôn, còn em thì vẫn chưa đủ tuổi."

 



Cậu im lặng một lúc rồi nói: "Vậy, khi nào em đủ tuổi, chúng ta cũng nhau xem nhé?"

 

Ờm... Cũng không được ổn cho lắm.

 

Buổi trưa một hôm nọ, Hứa Hiểu Thần ở nhà một mình, muốn đến nhà tôi ăn cơm, trong khi ba mẹ tôi cũng đã ra ngoài. Lúc ở nhà một mình, tôi chỉ muốn ăn mì ăn liền, nhưng cậu nhất quyết bắt tôi phải nấu cơm cho cậu.

 

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi quyết định lấy cơm thừa hôm qua trộn với hai quả trứng để làm một nồi cơm chiên trứng. Ai ngờ, Hứa Hiểu Thần lại rất kén chọn, chạy xuống siêu thị bên dưới mua rau về, nhất quyết bắt tôi nấu cho cậu.

 

Vì lười nên tôi hiếm khi nấu ăn, tay nghề nấu nướng của tôi thực sự không tốt lắm, đôi khi vô tình lỡ tay, một thìa muối lớn rắc xuống, tôi cũng không dám nếm thử hương vị.

 

Hứa Hiểu Thần giúp tôi thái rau.

 

Tôi đang mải mần món cá, đột nhiên cậu đưa tay ra nói: "Đừng cử động, trên mặt chị có cái gì ý." Sau đó cậu đưa tay ra lau cho tôi.

 

Tôi nhìn bàn tay cậu, ngây người: "Sao em lại dùng tay cắt ớt để chạm vào chị!"

 

Làm tôi hắt hơi mấy cái liên tiếp.

 

Cậu cười hì hì.

 

Hai chúng tôi mày mò hồi lâu, làm cho căn bếp trở nên bừa bộn, cuối cùng cũng hoàn thành một bữa ăn.

 

Sau khi món ăn được dọn lên, nhìn chúng khá ngon miệng, tôi không khỏi phàn nàn: "Tiểu Thần, em nói xem, để chị nấu cho em một bữa ăn thì có dễ dàng không?"

 

Cậu bưng bát đũa ra nói: "Được rồi, được rồi, lần sau em sẽ nấu cho chị ...Nhưng địa điểm vẫn là ở nhà chị."

 

Tôi trợn mắt nhìn cậu: "Nếu lại nấu ở nhà chị, mẹ chị nhất định sẽ lột da chị cho mà xem!"

 

"Có em ở đây, dì sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu!" Cậu xới cho tôi một bát cơm, bắt đầu ăn: "Chị có cảm thấy như đang ở nhà không?"

 

"Em nghĩ sao? Đây vốn là nhà của chị!"

 

Cậu vẫn không bỏ cuộc: "Ý em là, khi ăn cùng em, chị có cảm thấy ấm cúng như đang ở nhà không?"

 

Tôi gắp thịt vào bát cậu: "Ăn của em đi! Phòng bếp bừa bộn quá, lát nữa em dọn dẹp nhé, còn bát đĩa nữa, cũng để em rửa. Đây là phần thưởng vì em bắt chị nấu ăn cho em!"

 

Cậu im lặng, giả vờ như không nghe thấy tôi nói gì, sau đó gắp một miếng thịt lên, cắn một miếng: "Từ Tiểu Uyển, có phải chị đã bỏ cả một hũ muối vào không vậy?"

 

"Đâu có, chị chỉ cho một chút thôi."

 

Sau đó tôi cắn một miếng.

 

Tôi nói với vẻ mặt không chút xấu hổ: "Chắc chị rắc hơi mạnh tay..."