Khương Ninh trợn to hai mắt, vội vàng nói: "Đương nhiên không phải!"
Yến Nhất Tạ dường như không còn đủ kiên nhẫn để nghe cô ấy nói, nên cô ấy đã quay xe lăn và rời đi.
Hắn lạnh lùng buông một câu: "Tôi không có thời gian giúp cô."
*
Khương Ninh cũng không vì vậy mà chán nản, cô đã nhờ cậy, còn Yến Nhất Tạ chịu giúp hay không là việc của hắn. Nhưng như vậy thì cô phải nghĩ biện pháp khác.
Tuy chưa nghĩ ra được cách nhưng cô cũng không ngồi yên, cô đã tìm hoặc mượn tất cả các sách giáo khoa của các môn học ở cấp THCS và THPT rồi xem lại từ đầu.
Khi giáo viên lớp Wang nhìn thấy cô ở bên ngoài, ông ấy đã giật mình và tự hỏi liệu tiểu Khương Ninh có phải đã bị thứ gì đó nhập rồi không.
Sau khi tan học, Khương Ninh do dự không biết có nên tự mình đến vài văn phòng không, có lẽ sẽ có luật sư tiếp quản vụ án dù cô có là trẻ vị thành niên.
Không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên có chuyển biến, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen quen thuộc đang đậu ở cổng trường và quản gia của Yến Nhất Tạ đang đợi cô ở đó.
"Khương Ninh, đây là thông tin liên lạc của luật sư Quách."
Trong quán trà sữa, quản gia đẩy cho Khương Ninh danh thiếp và một chuỗi số điện thoại cá nhân viết trên giấy trắng: "Tôi đã gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ tiếp quản vụ án của cô. Nhưng cho tôi thay luật sư Quách hỏi một câu, yêu cầu của cô là gì?"
Khương Ninh kinh ngạc trong chốc lát, Yến Nhất Tạ đổi ý rồi sao?
Phải một lúc lâu sau cô mới định thần lại được và nói: " Đương nhiên cháu hy vọng kẻ ngọai tình sẽ trắng tay rời đi."
Quản gia lắc đầu nói: "Trong trường hợp bình thường một bên ngoại tình sẽ không ảnh hưởng đến việc phân chia tài sản. Trừ khi hai bên ký thỏa thuận và người đàn ông đồng ý ra khỏi nhà, thì tòa án mới có thể phán quyết như vậy. Nhưng tôi nghĩ cha của cô..."
Đây cũng là lý do tại sao Khương Ninh vẫn án binh chưa động..
Khương Ninh cảm thấy có chút chột dạ nói: "Ông ta nhất định sẽ không ký thỏa thuận."
“Vậy thì phải sử dụng một số phương pháp đặc biệt trong phạm vi pháp luật cho phép.” Quản gia mỉm cười: “Cứ giao cho luật sư Quách, cô có thể tìm anh ấy bất cứ lúc nào để nắm rõ tiến độ.”
Khương Ninh nhìn kỹ danh thiếp trong tay.
Cô cũng cũng từng lăn lộn trong xã hội, vỏ bọc tuy rằng chỉ mười bốn tuổi, nhưng bên trong vỏ bọc đương nhiên không chỉ là sự hiểu biết của mười bốn tuổi.
Nhìn thoáng qua cô đã nhận ra rằng giá thuê luật sư sẽ rất cao - tóm lại, đứa trẻ 14 tuổi không thể trả nổi.
Có vẻ như cô ấy lại nợ Yến Nhất Tạ một ân huệ lớn.
Trong lòng Khương Ninh có chút phức tạp.
Trầm mặc một lát, Khương Ninh hỏi: "Thiếu gia của ông... Sao lại đột nhiên đổi ý?"
Cô nghĩ rằng nếu Yến Nhất Tạ đã nói sẽ không giúp mình, thì sẽ thực sự không giúp cô.
Quản gia dừng một chút, nói: "Thiếu gia không biết, là tôi ngầm giúp cô."
Khương Ninh nở nụ cười: "Cậu ấy cũng bảo ông nói như vậy sao?"
Quản gia nghẹn lời, hồi lâu mới cười khổ: "Thiếu gia có lòng tự trọng rất cao."
Khương Ninh nhún vai: "Được rồi, cháu sẽ xem như là ông giúp cháu, nhưng cháu sẽ báo đáp lòng tốt này."
“Tôi nghĩ thiếu gia cũng không cần cô báo đáp lòng tốt.” Quản gia nói, “Có điều mong là bạn học Khương sẽ không lặp lại trò đùa giống như sáng nay nữa.”
Khương Ninh ngẩn người.
Quản gia không biết có nên nói những lời không nên nói hay không, nhưng ông vẫn luôn cảm thấy cô gái trước mặt không có ý xấu, ngược lại còn thật sự đối với thiếu gia rất tốt, cho nên có vẻ như sẽ không có hại gì nếu nói với cô ấy. Do dự một lúc, quản gia nói cho Khương Ninh biết lý do tại sao chân của Yến Nhất Tạ lại bị tật.
"Thiếu gia bị nhốt trong tầng hầm và bị bỏ đói trong một thời gian dài khi còn nhỏ, sau này tự mình thoát ra ngoài, nhưng không may từ trên cao rơi xuống. Sau đó, đội tìm kiếm cứu nạn đã xuống tầng hầm để tìm cậu ấy, ở dưới đó rất tối và có rất nhiều nhện ... "
“Cho nên tôi nghĩ tuy rằng cậu ấy không biểu hiện ra, nhưng hẳn là rất sợ bóng tối và nhện.” Quản gia chậm rãi nói: “Nhưng cậu ấy sẽ không thể hiện sự yếu đuối,. Bởi vì theo nguyên tắc của cậu ấy, kẻ yếu sẽ bị bỏ rơi. "
Mặc dù quản gia đã lược bỏ một số chuyện, nhưng trong lòng Khương Ninh vẫn chua xót.
Cô bắt đầu tự trách mình.
Những chuyện mình làm thật hời hợt, thực ra cô chẳng hiểu gì về quá khứ và hiện tại của Yến Nhất Tạ cả.
“Cháu hiểu rồi, sau này cháu sẽ không đùa như vậy nữa.” Khương Ninh trấn tĩnh lại, hỏi: “Ta có thể trao đổi số điện thoại với nhau không? Để tiện liên lạc.”
...
Trước khi Khương Ninh về nhà, cô đã liên lạc qua điện thoại với Luật sư Quách một lần, nói cho luật sư Quách biết tình hình cơ bản một cách chi tiết, đồng thời cung cấp tất cả những thông tin mà cô có thể cung cấp, bước tiếp theo là chờ tin tức.
Giải quyết xong biến cố lớn trong lòng, Khương Ninh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, cô cũng đón nhận một niềm vui bất ngờ.
Quản gia không chỉ trao đổi số điện thoại di động với cô, mà còn cho cô biết số điện thoại di động của Yến Nhất Tạ.
Sau khi Khương Ninh làm xong bài tập, cô ở trong phòng, mở cửa sổ, nhìn ra bóng đêm và lưu số điện thoại di động của Yến Nhất Tạ vào điện thoại, nhìn mười một con số điện thoại di động, cô tự thấy rất vui vẻ.
Nhưng cô có nên gọi đến không?
Khi nào gọi thì thuận tiện hơn?
Khương Ninh liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới chín giờ, chắc hẳn hắn vẫn chưa ngủ.
Dù sao thì mình cũng phải nói lời cảm ơn.
Khương Ninh luôn luôn làm theo ý mình, không chút do dự liền trực tiếp bấm số.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy chỉ mới nói "Tớ là Khương Ninh", đầu bên kia đã lạnh nhạt cúp máy.
Khương Ninh: ...
Khương Ninh thấp giọng thấp giọng mắng đồ tính tình cổ quái, sau khi bình tĩnh rồi mới kiên nhẫn gọi lại một lần nữa.
Sau nửa phút chờ đợi, chỉ khi đường dây sắp bị ngắt kết nối, bên kia mới bắt máy..
Sau khi bắt máy, Yến Nhất Tạ không nói gì.
Khương Ninh đành phải chủ động lên tiếng: "Tớ là Khương Ninh, người mới gọi điện thoại là tớ."
Yến Nhất Tạ nói một cách bình tĩnh, "Tôi biết."
Khương Ninh nghẹn ngào: "Vậy sao cậu còn cúp máy?"
Yến Nhất Tạ ngồi trong sân, nhìn ánh trăng trên bầu trời, giọng điệu lạnh lùng: "Thật ngại quá, tôi đã ngủ rồi, không rảnh nghe cô nói.”
Khương Ninh bỏ qua sự chế giễu của hắn và xin lỗi về chuyện buổi sáng: "Tớ xin lỗi, tớ không biết là cậu sợ nhện. Như vầy đi, ngày mai tớ sẽ mang cho cậu một bảo bối to và tốt hơn làm quà tạ lỗi." "
Yến Nhất Tạ cau mày khi nghe Khương Ninh nói "bảo bối".
“Không cần xin lỗi, tôi không nhỏ nhen như vậy.” Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói.
Khương Ninh cười nói: "Quản gia của cậu hôm nay đã tới gặp tớ và đã âm thầm giúp tớ."
Giọng điệu của Yến Nhất Tạ nghe có vẻ hậm hực: "Tôi đã bảo ông ấy cứ mặc kệ cô, ông ấy lại tự mình quyết định."
Khẩu thị tâm phi. Dễ thương đấy.
Khương Ninh ý cười càng sâu, khóe miệng cong lên: "Dù sao tớ cũng phải cảm ơn ông ấy, bởi vì ông ấy là người của cậu, cho nên tớ cũng cảm ơn cậu."
Hắn lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ nhận lời cảm ơn của cô thay cho ông ấy, xem như là báo đáp cho phần cơm thiu của cô ngày hôm nay."
Khương Ninh: "…………"
Dễ thương cái đách! Có cần phải trả thù như vậy không?
Sau khi cúp điện thoại, quản gia nhìn thấy Yến Nhất Tạ vẫn ngồi ở trong sân, cầm điện thoại hồi lâu không nhúc nhích, trong bóng đêm không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Danh bạ điện thoại di động của cậu chủ trẻ luôn trống rỗng, cha mẹ cậu muốn tìm cậu ấy đều phải thông qua ông.
Nhưng bây giờ — quản gia thấy thiếu gia do dự hồi lâu, có vẻ như đang đấu tranh kịch liệt, cuối cùng vẫn lưu lại ID người gọi.
“Khụ.” Quản gia từ cửa bước vào: “Thiếu gia, bên ngoài trời lạnh, nên vào trong thôi.”
Yến Nhất Tạ nhanh chóng cất điện thoại giả vờ như không có chuyện gì.
Yến Nhất Tạ quay xe lăn đi vào nhà, khi đi ngang qua quản gia, hắn nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Ông nói cho cô ấy biết số điện thoại di động của ta sao? Làm ta bị cô ấy gọi điện quấy rầy vào nửa đêm." "
Quản gia cúi đầu đối với hắn: "Cậu có thể không lưu."
Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói: "Đã chặn rồi, cô ta mà còn gọi điện thoại đến làm ồn ào thì đánh gãy chân cô ta.”
Quản gia: "……"
Quản gia đã quen, mặt không đổi sắc hỏi: "Được, sáng mai cậu muốn ăn cái gì? Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị."
Yến Nhất Tạ suy nghĩ một lúc rồi bước vào phòng.
"Măng tây xào thịt."