Yến Nhất Tạ cau mày nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh chân mình một lúc, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn lạnh như băng không để ý tới cô.
Anh trực tiếp đẩy xe lăn, vòng qua Khương Ninh, đi xuống sân giống như lướt qua một đống rác không liên quan.
Khương Ninh nhanh chóng đứng dậy từ thảm cạnh cửa: "Cậu ăn sáng chưa?"
“Tớ mang theo một cái bánh mì sandwich.” Khương Ninh nói, như muốn khoe ra bảo bối nào đó, mở cặp sách trên lưng ra, cẩn thận lấy ra hai cái bánh mì thịt nguội được bọc kỹ trong bọc ni lông rồi đưa cho hắn, trên mặt mang theo nụ cười: “Tớ đã tự làm nó đó, mất cả sáng mới làm xong, ngon lắm đó! "
Yến Nhất Tạ ngồi trên xe lăn, ngước nhìn cô và không nói gì.
Sân cỏ im lìm chết lặng.
Khương Ninh liếc mắt nhìn thiếu niên tái nhợt ảm đạm, sau đó nhìn về phía quản gia chỉnh tề đứng ở dưới mái hiên, nhất thời nghi ngờ mình đang đối mặt với hai bức điêu khắc.
Cô dừng lại, lấy ra hai quả trứng nữa, tiếp tục nhiệt tình giải thích: "Chà! Chúc mừng vị thí sinh này đã đoán đúng, trong cặp vẫn còn hai quả trứng luộc! Vậy mà còn có hai quả trứng luộc cơ đấy! Tớ vốn dĩ muốn giếm làm của riêng cơ! Nhưng vì cậu thông minh như vậy, tớ sẽ trao nó cho cậu như một phần thưởng! "
Biểu cảm của Yến Nhất Tạ bắt đầu có chút thay đổi.
Khương Ninh vui mừng khôn xiết, đang định tiếp tục nói chuyện thì đã thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt giống như nhìn một kẻ đần.
Khương Ninh: "…………"
Yến Nhất Tạ liếc nhìn trứng và bánh mì kẹp trong tay cô, lạnh lùng nói: "Nói cho cô ấy biết ta ăn gì vào bữa sáng."
Quản gia dưới mái hiên nói lời xin lỗi với Khương Ninh: "Thiếu gia sẽ không ăn những món lề đường như vậy vào bữa sáng. Bữa sáng của cậu ấy thường là cơm nếp hầm với gan ngỗng, nấm cục phô mai, cá hồi hồng Đại Tây Dương đặc chế, cháo gạo ngọt sữa Pháp, Subieria cũng hầm nấm thông... "
Khương Ninh: "..." Chà, anh là nhất! Vậy mà cũng không sợ nghẹn chết!
Thấy bầu không khí ngưng trệ một hồi, quản gia chủ động cầm lấy chiếc bánh mì tự làm từ tay Khương Ninh, nói: "Bạn học Khương, cô có muốn vào ăn không? Thiếu gia có mấy món chưa chạm vào và chúng vẫn còn nóng. "
Ông ấy tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên gặp ông ấy ngày hôm qua, và khi Khương Ninh nhìn sang, ông ấy mỉm cười hiền hậu.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn tái mặt, ủ rũ nói: "Đừng tự ý ra quyết định."
Khương Ninh có ký ức của kiếp trước nên cũng chẳng hề sợ Yến Nhất Tạ, biết hắn nhìn thì có vẻ lãnh khốc, giống như ma quỷ cao cao tại thượng quan sát chúng sinh, nhưng cũng có mặt mềm mại mỏng manh.
Vì vậy cô mong đợi nhìn quản gia: "Được chứ! Cháu có thể vào không? Tớ đặc biệt thích ăn nấm tùng, những thứ khác cũng thích.”
Năm nay nhà họ Khương không mấy khá giả, ăn ở nhà đều là bữa cơm giản dị, ngay cả đón năm mới cũng không được ăn một bữa thịnh soạn như vậy, Khương Ninh chắc chắn không ngại nếu có thể ăn một bữa.
Hơn nữa, Yến Nhất Tạ chắc hẳn phải rất giàu có khi sống trong một lâu đài cổ lớn như vậy, đầu bếp cũng là đầu bếp hạng 1. Nghe tên món ăn thôi đã khiến cô thèm thuồng.
Tuy nhiên, không có sự cho phép của thiếu gia, quản gia không dám đưa Khương Ninh vào.
Ông liếc nhìn bóng lưng lãnh đạm của thiếu gia, thở dài, xấu hổ nhìn Khương Ninh: "Hôm khác thì sao?"
Yến Nhất Tạ nghe cuộc nói chuyện giữa hai người đằng sau lưng liền tức giận đến mức bật cười, con nhỏ này hóa ra là đến ăn chực.
“Không có hôm khác.” Yến Nghiêu quay xe lăn lại, lạnh lùng nhìn Khương Ninh: “Rốt cuộc cô tới đây để làm cái quái gì?
Khương Ninh không hề sợ hãi: "Không phải đã nói rồi sao, tụi mình học chung trường và thuận đường nên tớ muốn đi học cùng với cậu."
Yến Nghiêu nhìn cô, ánh mắt sắc bén như dao uy nghiêm trên núi tuyết: "Cô thiếu tiền à?"
"Ả?"
Khương Ninh sửng sốt một chút.
Mới nhận ra những gì anh ấy đang nói.
Trong lòng cô có chút khó chịu, trong suốt mười năm qua, những người tiếp cận anh đều là vì tiền sao?
Cô ấy thì thầm: “Tớ đến với cậu không phải vì tiền.”
“Vậy thì tốt.” Thiếu niên lạnh lùng nói, “Tôi cũng không có thói quen bố thí cho ăn xin mọi lúc mọi nơi.”
Sắc mặt tái nhợt của hắn tràn đầy giễu cợt: "Thiếu tiền tiêu vặt thì tìm người lớn, thiếu người chọc ghẹo thì tìm bạn học. Đừng có ý đồ gì với tôi, sẽ chẳng được gì đâu."
Khương Ninh: "..."
Quản gia nhìn cô gái đang đứng ngẩn người dưới mái hiên, trong lòng đổ mồ hôi hột cho thiếu gia.
Thiếu gia nghiến răng nghiến lợi sống một mình từ nhỏ, xua đuổi mọi người tiếp cận như một con sói đơn độc. Đây là cách sống của anh, cô gái mười ba, mười bốn tuổi vẫn còn là một cô bé, và cô ấy nhất định sẽ bị dọa khóc.
Quản gia không khỏi tiến lên một bước, lo lắng Khương Ninh tức giận quay đầu rời đi.
Nhưng cô gái không rời đi.
Cô định thần lại, và ánh ban mai chiếu vào khuôn mặt cô qua những kẽ hở trên lá, phủ một lớp sáng nhẹ lên làn da trắng của cô.
Cô ấy nhìn Yến Nhất Tạ, chân thành và... Nhẹ nhàng nói "Tớ chỉ muốn làm bạn với cậu mà thôi... Như vậy có được tính là có ý đồ không?"
Người quản gia sững sờ.
Ông vô thức nhìn thiếu gia, thiếu gia chẳng thèm nhấc mi mắt, góc mặt nghiêng lãnh đạm như tượng đá, nhưng những ngón tay đang vịn trên tay vịn lại dùng sức một chút.
"Bạn bè cũng có thể xuất phát từ một phía. Cậu không coi tớ là bạn cũng không sao, miễn tớ xem cậu là bạn là được rồi." Khương Ninh lại cười: "Vì đã là bạn bè thì phải bắt đầu từ việc qua nhà."
Yến Nhất Tạ ngước mắt lên im lặng nhìn cô.
Khương Ninh nhìn lại anh không hề chớp mắt, cố gắng làm cho nụ cười của mình rạng rỡ thân thiện hơn.
Sau đó Yến Nhất Tạ không chút do dự quay đầu về phía người quản gia và nói: "Lần sau còn để ta thấy có người đột nhập vào nhà thì đánh gãy chân cô ta cho ta."
Khương Ninh: "..." Đúng là một tên nhóc u ám cổ quái cứng đầu, quả là khó đối phó!
Sợ rằng Yến Nhất Tạ thực sự sẽ đánh gãy chân cô, còn lề mề thêm nữa sẽ bị trễ giờ, Khương Ninh chỉ có thể từ bỏ việc tiếp tục thuyết phục Yến Nhất Tạ làm bạn của mình.
Cô chạy nhanh như chớp về phía hàng rào chạm khắc, vừa chạy vừa vẫy tay mà không ngoảnh đầu lại: "Ngày mai tớ sẽ quay lại! Cậu cân nhắc đi nhé, xem xem ngày mai cậu có muốn làm bạn với tớ không!"
Vừa chạy nhanh vừa ra vẻ, cô không cẩn thận bị cỏ dại mọc thành bụi làm vấp ngã, Khương Ninh mặt mũi tái nhợt, suýt chút nữa đã bật khóc vì đau.
Nhưng ngay sau đó cô ấy đã đứng dậy, vỗ nhẹ đống bụi trên cặp sách của mình rồi biến mất trong bụi cây như một con thỏ màu vàng nhạt đang bay đi.
Sau khi cô rời đi, căn biệt thự như mất đi sức sống trong tích tắc im lìm.
Không có âm thanh dư thừa, chỉ thỉnh thoảng có những tiếng chim kêu vô hồn.
Trên thực tế thường là như vậy, nhưng khi biệt thự có thanh âm rồi lại khôi phục sự im lặng chết chóc thì càng khiến người ta đặc biệt khó chịu.
Người quản gia đi sau Yến Nhất Tạ và đưa cho anh ta chiếc ô cán dài màu đen.
Yến Nhất Tạ nhận lấy nó mà không nói một lời.
Quản gia do dự một hồi mới mở miệng nói: "Cô bé này... Ở đây nhiều cỏ dại quá. Lúc đi xuyên qua chắc cô ấy đã ngã hơn một lần rồi. Tôi thấy mắt cá chân của cô ấy bị trầy xước vài đường."
Yến Nhất Tạ nghĩ đến khoảnh khắc vừa đứng dậy khỏi mặt, dưới lớp quần tây lộ ra một đoạn mắt cá chân nhỏ, mảnh mai trơ trọi, cùng với vài vết máu hẹp dài, giống như những vết cắt trên ngó sen tuyết.
Sắc mặt hắn đột nhiên có chút khó coi.
Quản gia thấy hắn rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất tầm mắt, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt, quản gia cũng không đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì, liền liếc mắt nhìn bánh mì kẹp và trứng luộc trong tay, bèn đi đến thùng rác ở lối vào định vứt bỏ.
“Làm gì vậy?” Yến Nhất Tạ hỏi.
Quản gia nói: "Nếu thiếu gia không muốn ăn thì để tôi đem vứt."
Yến Nhất Tạ không lên tiếng, quản gia tiếp tục đi về phía thùng rác, nhưng chưa kịp bước được mấy bước thì có tiếng xe lăn, Yến Nhất Tạ đi ngang qua ông và dễ dàng giật lấy chiếc bánh sandwich từ tay ông.
"Ta có bảo ông vứt đi sao?"