*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 34: Nhẫn kim cương (5): Vụиɠ ŧяộʍ không phải phong cách của anh
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Tóc vàng miễn cưỡng cong khóe miệng, "Chúc mừng."
Ivy khoe nhẫn kim cương xong, thì nhướng mày, vẻ mặt lập tức tăng thêm khí thế, chuyển từ phòng thủ sang công kích, "Hai người là ai?"
"Ồ, tôi là bạn học cùng tổ của anh ấy, đến đây đưa USB." Cô gái tóc vàng bị khí thế của cô ấy trấn áp, lần này ngoan ngoãn đưa USB cho Ivy.
"Tôi... tôi chỉ đi ngang qua xem Sở Hiên có ở đây không." Đầu óc Cố Ninh có chút loạn.
Cô gái tóc vàng lập tức vạch trần, "Không phải cô vừa mới nói với tôi Sở Hiên có chuyện đến trường rồi sao?"
Cố Ninh lúng túng.
Ivy biết rõ liếc nhìn Cố Ninh, đưa ra kết luận: "Bây giờ Sở Hiên không có ở đây. USB tôi sẽ đưa." Ý là tiễn khách.
Tóc vàng và Cố Ninh bỏ chạy.
Sau khi ai về nhà nấy, Cố Ninh mới đi về căn hộ của mình. Cho đến khi ngồi xuống ghế salon, trái tim của cô vẫn còn đập loạn.
Chuyện Sở Hiên sẽ có vợ người ngoại quốc này, từ năm xếp lại mệnh bàn của anh, Cố Ninh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bây giờ mới phát hiện ra, sự chuẩn bị tâm lý dường như vẫn có hơi không đủ...
Không, không phải là không đủ, mà là quá không đủ.
Bên tai Cố Ninh đều là tiếng máu huyết dâng trào chảy ầm ầm qua thái dương, ồn ào đến mức không thể suy nghĩ thấu đáo.
Gần đây anh sẽ chỉ có bạn gái, nhưng bây giờ lại có vị hôn thê, chẳng lẽ thời gian có bạn gái, cũng giống như thời điểm anh có tiền, đều tới sớm?
Vậy là lần trước anh đã nói dối, nói gì mà chưa có bạn gái.
Nhưng mà anh sắp kết hôn rồi, lần này đến Úc từng bước ép sát, còn nụ hôn mãnh liệt đó, rốt cuộc tính là có ý gì? Anh là một người đàn ông đã có vị hôn thê, thế nào cũng không nên như vậy chứ?
Tâm trí của Cố Ninh rối bời.
Chẳng lẽ sau khi tới đây, anh nhìn thấy người mà mình thích khi còn bé, lại bị Tiếu thiếu kích động, đột nhiên nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nên nhất thời bị kích động?
Đúng vậy, anh đã biến mất nhiều năm như vậy, nếu như thật sự muốn theo đuổi cô một lần nữa, thì không phải đã tới từ lâu rồi sao?
Cố Ninh đờ đẫn ngồi trên salon, thiếu gia thấy có chuyện không ổn, đi tới cọ cọ tay cô, Cố Ninh mới nhận ra, tay cô lạnh như băng, vẫn còn đang run rẩy.
Như vậy không được.
Cố Ninh đứng dậy lục trong kho đĩa CD của mình, từ trong góc tìm được một bộ phim kinh dị của Mỹ, trong đó có một người đàn ông đeo mặt nạ rất khoa trương đuổi theo một cô gái xinh đẹp ngực bự khắp nơi, tay cầm đủ loại vũ khí gϊếŧ người mà quan tâm.
Phim kinh dị có tác dụng dời sự tập trung rất tuyệt vời, khi nhạc nền xuất thần vang lên, máu giả bắn loạn khắp nơi, thì cuối cùng Cố Ninh cũng ném Sở Hiên và vị hôn thê của anh ra sau đầu.
Vào lúc cao trào đại kết cục chém người bổ dưa, thì đột nhiên có người gõ cửa, Cố Ninh bị dọa sợ run cầm cập, hét lên một tiếng. Người bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Cố Ninh, thì dừng lại một chút, rồi lập tức bắt đầu mở cửa bằng chìa khóa.
Cố Ninh tạm dừng phim, chạy ra mở cửa. Ngoài cửa là Sở Hiên.
Sở Hiên nhìn lướt qua màn hình TV, rồi sải bước đi tới muốn tắt phim, cau mày, "Nhát gan mà còn xem cái này, buổi tối không muốn ngủ sao? Em lại không cho anh ở."
Không phải chứ? Vị hôn thê của anh đang ở bên cạnh, mà anh còn muốn tới ở? Anh cho rằng cô ấy là Ninja Rùa à?
Sở Hiên tự đi tới bật đèn lên, trong phòng đột ngột sáng choang, sau đó cầm hộp cơm chưa mở ra trên bàn lên nhìn, "Chưa ăn?"
Cố Ninh đã sớm quên chuyện ăn uống rồi.
Sở Hiên xắn tay áo, cầm hộp cơm đi vào phòng bếp.
Cố Ninh đi theo sau, "Anh không về nhà sao?"
Sở Hiên sửng sốt một chút, rồi xoay người đáp, "Em yên tâm, anh chỉ ở một lát rồi sẽ đi."
Sở Hiên đổ cơm vịt quay và cải xanh trong hộp cơm lên đĩa sứ trắng, "Ninh Ninh, bản thân em phải nhớ ăn, không thể lúc nào cũng bảo người ta nhìn chằm chằm, giống như một đứa trẻ được."
Cố Ninh đứng ở sau lưng nhìn anh bỏ đĩa vào lò vi sóng, không biết nói từ đâu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, "Sở Hiên, anh có xem một bộ phim cũ, tên là Chuyện tình Tokyo [1] chưa?"
[1] Chuyện tình Tokyo là một bộ phim truyền hình Nhật Bản được chuyển thể từ truyện tranh của Fumi Saimon. Phim được phát sóng trên đài truyền hình Fuji trong 11 tập từ tháng 1 đến tháng 3 năm 1991. Các diễn viên bao gồm Yūji Oda, Honami Suzuki và Narimi Arimori.
"Nghe nói qua, chưa xem qua, thế nào?"
"Nữ chính trong bộ đó tên Rika, rất dễ thương, cô ấy thích nam chính Kanji, vô cùng vô cùng thích, nhưng Kanji đã thầm mến người bạn học cũ tên Satomi, sau này khi Rika và Kanji ở bên nhau, thì Kanji hở một chút là đi tìm Satomi, với một cuộc điện thoại của Satomi, bất kể Rika và Kanji đang làm gì, thì Kanji luôn lập tức chạy đến. Rika cứ đợi, đợi mãi một người, cuối cùng hai người vẫn chia tay."
"Cho nên?" Đinh một tiếng, Sở Hiên lấy cơm vịt quay ra khỏi lò vi sóng.
"Cho nên Kanji như vậy là không đúng." Cố Ninh kết luận.
Sở Hiên đặt đĩa lên bàn, thuận miệng đáp, "Đã ăn trong bát lại trông trong nồi? Chân đạp hai thuyền? Đó không phải là tra nam sao?"
Anh còn biết à? Cố Ninh không nói nhìn anh.
"Sở Hiên, hai người chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng không cấm kỵ, nhưng người khác có thể sẽ cảm thấy khó chịu."
Sở Hiên nhét chiếc đũa vào tay Cố Ninh, ấn cô ngồi xuống, hơi nhíu mày, "Người khác?"
"Huống chi, suy nghĩ của anh cũng chưa chắc đơn thuần như vậy, ngày hôm trước ở Ninh Hợp Đường..." Cố Ninh đỏ mặt.
Sở Hiên lập tức biết cô đang nói đến chuyện đè vào tường ngày hôm trước, lỗ tai cũng có chút đỏ, xoay người đi vào phòng bếp, lấy một ly nước ra đưa cho Cố Ninh, vẻ mặt đã tự nhiên hơn nhiều, "Lần đó là sai lầm. Em yên tâm, sau này anh sẽ cố gắng hết sức... ừm ... kiềm chế."
Sai lầm? Anh cũng đã có vị hôn thê rồi, có thể hở chút là "sai lầm" như vậy sao?
Sở Hiên ngồi đối diện Cố Ninh, "Ninh Ninh, em nói đâu đâu nhiều như vậy, rốt cuộc đang muốn nói cái gì?"
"Sở Hiên tôi cảm thấy anh không về nhà mà vứt vị hôn thê vừa xuống máy bay ở bên cạnh rồi chạy tới hâm cơm cho tôi là không đúng."
Cố Ninh thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng nói ra.
Sở Hiên im lặng vài giây.
Sở Hiên mở miệng: "Vị hôn thê?"
"Ivy á. Tóc ngắn, mắt to. Hôm nay tôi đã gặp." Cố Ninh chỉ chỉ bên cạnh.
Sở Hiên nhìn theo ngón tay chỉ vách tường của cô, hai mắt híp lại.
"Em đã gặp?"
"Ừm. Hôm nay tôi đi qua nhà bên, bởi vì cô gái tóc vàng trong phòng thí nghiệm của anh đến tìm anh đưa USB, gõ cửa, sau đó cô ấy liền mở ra. Cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của anh, đưa cho chúng tôi xem nhẫn kim cương đính hôn của hai người. Đó là một chiếc nhẫn kim cương hình vuông lớn, còn có một vòng kim cương nhỏ, đúng không?"
Sở Hiên không nói gì.
Cố Ninh cảnh giác nhìn Sở Hiên, "Anh sẽ không nói rằng hai người chỉ là quan hệ bạn học thôi, cô ấy đang bịa đặt chứ? Tôi nhìn thấy giường của hai người rồi, tối hôm qua rõ ràng... rõ ràng là ngủ cùng nhau."
Sở Hiên yên lặng nhìn Cố Ninh một hồi, đột nhiên hỏi: "Vị hôn thê của anh tới đây, em định làm gì?"
Cố Ninh im lặng trong hai giây. Anh thật sự thừa nhận.
Làm gì? Còn có thể làm gì?
"Không làm gì. Tôi ngược lại cảm thấy anh, tốt nhất vẫn không nên thường xuyên chạy qua bên này, dù con gái có rộng lượng đến đâu thì cũng không chịu nổi."
Sở Hiên ngồi ở đối diện dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn Cố Ninh, "Ninh Ninh, nhưng mà em cũng không muốn mãi mãi không gặp anh có đúng không?"
Cố Ninh không nói lời nào. Như vậy thì có thể làm gì?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Hiên lộ ra vẻ khó lường, hơi nhích lại phía trước một chút, đôi mắt híp lại, giọng điệu bí ẩn, có chút dụ dỗ, "Không bằng như thế này, mỗi buổi tối em hãy giúp anh giữ ban công, sau khi cô ấy ngủ rồi, thì anh đến gặp em, hai chúng ta đều vui vẻ, cô ấy cũng sẽ không 'không chịu nổi', vẹn cả đôi đường, em thấy thế nào?"
Anh đang nói đùa à? Đây là ý tưởng xấu xa gì vậy? Vụиɠ ŧяộʍ sao?
Cố Ninh nhìn chằm chằm Sở Hiên.
Hoàn toàn không để ý tới đôi mắt trợn tròn của Cố Ninh, Sở Hiên dường như lại nghiêm túc suy tính một chút, "Như vậy không ổn, lén lén lút lút, không phải phong cách của anh."
Sở Hiên đứng lên, "Chúng ta dứt khoát ngửa bài với cô ấy đi, em cũng sang đó ở cùng."
Anh nói gì? Ở cùng nhau? Sang đó ở?
Sở Hiên đã hạ quyết tâm, nắm lấy tay Cố Ninh, kéo cô ra khỏi ghế, đi ra cửa.
Đây tính là gì? 3P? Không đúng, hình như phải gọi là song phi [2]? Không đúng cô đang nghĩ gì vậy? Đầu óc của Cố Ninh loạn thành một mớ, chớp mắt đã bị Sở Hiên kéo đến cửa.
[2] Song phi: hai nữ một nam làm chuyện ấy ấy.
"Vị hôn thê của anh tính cách phóng khoáng, chơi rất cởi mở, đi cầu xin cô ấy, nói không chừng sẽ đồng ý." Sở Hiên đưa tay mở cửa.
Bất kể anh đang nói đùa hay nghiêm túc, thì bây giờ Cố Ninh cũng thà chết chứ không muốn đi qua gặp Ivy.
Sở Hiên kéo Cố Ninh rất mạnh. Cố Ninh rất sợ gây ra tiếng động rồi bị Ivy ở bên cạnh nghe thấy, nên không dám ồn ào, đành phải níu lấy khung cửa, kiên quyết không đi.
Sở Hiên kéo không nhúc nhích được, quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Cố Ninh đáng thương như một động vật nhỏ, đang giữ chặt khung cửa không chịu buông tay. Sở Hiên nhướng mày, đột nhiên tiến lên hai bước, tay vòng qua đầu gối của Cố Ninh, không nói lời nào bế ngang cô lên.
Bản thân đang ở nhà, nên không đem theo tấm bùa nào trên người, Cố Ninh khóc không ra nước mắt, ôm như thế này, thì càng không thể giải thích được, im lằng giãy trong ngực của anh.
Sở Hiên hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của cô, ôm cô sải bước đi tới cửa căn hộ của mình, để cô dựa vào tường, nhấc một đầu gối nhấc lên chống đỡ, dành một tay mở cửa.
Căn hộ của Sở Hiên tối thui.
Sở Hiên vào cửa, đặt Cố Ninh xuống, tiện tay bật đèn lên.
Khắp nơi đều yên tĩnh, không có một chút tiếng động. Sở Hiên ném chìa khóa lên bàn ăn, đi tới mở cửa phòng ngủ, bật đèn lên.
Bên trong không có một ai.
Đôi lời tâm tình của editor: Chớt rồi, chương này cộng với dòng sự kiện phốt tra nam pháo vương hôm qua + hôm nay kíƈɦ ŧɦíƈɦ thật sự luôn ấy, ở nhà dịch nên cứ 10p là mình lại mở face ngồi đọc tin bốc phốt mới và bình luận của dân tình, làm xém quên cả đăng truyện. =)))))