*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 32: Nhẫn kim cương (3): Vẫn là anh nhảy qua
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Thoáng một cái đã qua nhiều năm.
Cố Ninh ngây người ở lại Ninh Hợp Đường cho đến khi cả căn phòng ngập tràn ánh hoàng hôn. Tiểu Sơn tự hỏi, "Cố Ninh, cậu không về nhà sao? Có muốn tôi đưa cậu về không?"
"Không cần, hai người đi trước đi, tôi còn có chút chuyện." Cố Ninh lướt điện thoại không nhìn lên.
Tiểu Sơn và Nguyên Nguyên đi trước, Cố Ninh xem quẻ cho mấy khách hàng hỏi chuyện trên Internet, hoàn thành tất cả nhiệm vụ có thể làm trong trò chơi điện thoại, rồi lại phóng khoáng rút hết số tiền tích góp bấy lâu trong trò chơi vào thẻ —— một cái SSR cũng không rút được, thở dài một hơi, đứng dậy.
Trong phòng không bật đèn, không biết trời đã tối hẳn từ lúc nào, Cố Ninh khóa cửa đi xuống lầu tìm xe buýt về nhà.
Trong nhà không có gì thay đổi, thiếu gia đang ngủ trên ghế salon, Cố Ninh đi vào phòng của khách, đồ của Sở Hiên đều không còn nữa, ngay cả trước giường của Cố Ninh cũng được thay bằng một tấm thảm.
Anh đã quay về, thu dọn đồ đạc xong, lại rời đi.
Cố Ninh lững thững vào phòng bếp, muốn tìm túi mì gói. Khi tay vừa chạm vào nắp hộp phân loại, thì đột nhiên đổi ý, mở tủ lạnh ra. Đồ trong tủ lạnh vẫn còn đó. Cố Ninh lấy ra hai quả cà chua và hai quả trứng, tìm bao gạo, đong một cốc gạo đổ vào nồi cơm điện, thêm nước theo tỷ lệ, nhấn bắt đầu.
Dầu muối đều đầy đủ, Cố Ninh tự làm một đĩa trứng cà chua, chờ cơm chín, thì ăn sạch.
Khẩu vị khá tốt.
Phía trước vẫn còn mấy thập niên dài đằng đẵng không nhìn thấy điểm cuối, ngày tháng luôn trôi qua.
Mùa hè năm đó, Sở Hiên tỏ tình xong, chưa đầy mười ngày sau, thì đi Đại học Hoa báo cáo. Cố Ninh chợt hiểu ra, Sở Hiên nói cô cố gắng thi vào một trường đại học gần Đại học Hoa, là có ý gì.
Từ khi ra đời, trong cuộc sống của Cố Ninh đã có Sở Hiên, cho dù cảm thấy anh phiền phức, thì anh cũng là một sự tồn tại không thể coi nhẹ, là một phần cuộc sống của Cố Ninh.
Đột nhiên không thấy Sở Hiên nữa, giống như đời người bị người ta đào lên một đoạn lớn, Cố Ninh không có cách nào thích ứng được.
Cũng may mỗi tối trước khi đi ngủ, Sở Hiên đều sẽ trò chuyện một lúc với Cố Ninh. Làm mẹ Cố mỗi tối đều mắng Cố Ninh: "Ninh Ninh, đã mấy giờ rồi mà còn thay quần áo? Sao nửa đêm lại sấy tóc?" Sau đó khi mẹ Cố phát hiện ra Cố Ninh đang trốn trong phòng gọi video với Sở Hiên, thì không nói gì nữa.
Cố Ninh càng căm ghét Sở Hiên hơn trước đây. Nếu không phải tên đó đột nhiên tỏ tình trước khi đi, thì cũng sẽ không khó chịu như vậy?
Cố Ninh thầm cảm thấy, anh nhất định là cố ý.
Sở Hiên bây giờ cũng giống như khi đó vậy, hôn xong, thì phất tay một cái, sau đó lại đột nhiên biến mất.
Anh đi đâu chứ?
Cố Ninh cầm điện thoại lên, tìm số của Sở Hiên, rồi lại đặt xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho Tiểu Sơn, "Sở Hiên có tìm cậu không?"
Qua thật lâu Tiểu Sơn mới chậm rãi trả lời, "Không tới. Tìm không thấy người, cậu gấp rồi?" Trong giọng điệu mang theo ý cười trên sự đau khổ của người khác.
Cố Ninh suy nghĩ một chút rồi lại gửi, "Lừa tôi? Nói cho cậu biết, tôi nguyền rủa cậu mất trắng."
Tiểu Sơn phản ứng lại trong vài giây, "Nữ hiệp, sư phụ, sợ cậu rồi. Thật sự không tới."
Cố Ninh ngủ đến nửa đêm, thì giống như bị người ta đánh thức đột ngột.
Người tỉnh, nhưng không thể cử động được. Cố Ninh mở mắt ra nhìn xung quanh, tối thui.
Cố Ninh thở dài, "Ngươi lại đến. Cứ luôn làm vậy, vui không?"
Không có ai trả lời.
"Sở Hiên không có ở đây, ngươi liền bắt nạt ta." Không nhúc nhích được thì không nhúc nhích vậy, tùy ý đó. Cố Ninh dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau, Cố Ninh rót cho mình một ly sữa, nướng một lát bánh mì, lúc đang ăn, thì có người gõ cửa.
Cố Ninh ngậm bánh mì đi mở cửa, ngoài cửa là Sở Hiên. Sở Hiên mặc đồ thể thao, tinh thần sảng khoái, ánh mắt nhìn miếng bánh mì cô đang cắn, khẽ nở một nụ cười.
Cố Ninh cũng quan sát anh từ trên xuống dưới. Anh sống rất tốt, xem ra không có chuyện gì cả, cũng không lang thang đầu đường.
"Có chuyện sao?" Cố Ninh để cho anh đi vào.
"Chờ em ăn xong, thì đưa em tới Ninh Hợp Đường." Sở Hiên ngồi xuống.
Cố Ninh ngẩn người, anh còn nhớ chuyện làm tài xế? Còn tưởng rằng anh giận dỗi không tới.
"Ngày hôm qua bận rộn, phải đi thu xếp chỗ ở, còn phải chuyển nhà, dọn dẹp nhà, buổi tối không kịp đến Ninh Hợp Đường đón em." Sở Hiên giải thích.
Cố Ninh không nhịn được hỏi, "Bây giờ anh ở đâu?"
"Anh đã tìm được một chỗ không tệ, có thời gian sẽ dẫn em đi qua xem một chút."
Sở Hiên vừa lái xe, vừa thản nhiên nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có nhắc tới chuyện hai người hôn nhau ngày hôm qua, anh không nói, thì Cố Ninh cũng không nói, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, coi như hai người trưởng thành nhất thời không khống chế được, nhiệt huyết dâng trào?
Sở Hiên đưa Cố Ninh đến Ninh Hợp Đường, Tiểu Sơn nhìn thấy hai người bọn họ cùng đi, thì nở nụ cười, "Hai người rốt cuộc cũng hòa thuận rồi?"
Giọng điệu của Sở Hiên rất thoải mái, "Không có. Vẫn còn đi đày ở Ninh cổ tháp."
Tiểu Sơn nói với giọng điệu tràn đầy đồng cảm, "Sư huynh, cải tạo cho tốt, tranh thủ lập công, chúc anh sớm ngày được mãn hạn ra tù, đoàn tụ với gia đình."
Buổi tối, Sở Hiên tới đón Cố Ninh đúng giờ.
Sở Hiên đưa Cố Ninh đến dưới lầu, đậu xe xong, thì lại không có ý định rời đi, đôi mắt trong veo nhìn Cố Ninh, nhưng không nói lời nào.
Cố Ninh bị ánh mắt của anh làm cho mềm lòng, thầm nghĩ, để cho anh lên ngồi một lát, chắc không có gì đâu? Quả nhiên, Cố Ninh còn chưa nói gì, thì Sở Hiên đã đi theo sau cô.
Khi hai người ra khỏi thang máy, Cố Ninh cảnh cáo, "Chỉ có thể ngồi một lát, buổi tối không được ăn vạ không đi..."
Lời còn chưa kịp nói xong, đã thấy Sở Hiên đi thẳng tới trước cửa nhà hàng xóm, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Giống như vừa mới nghe thấy lời của Cố Ninh, Sở Hiên có chút kinh ngạc quay đầu lại, hơi nhướng mày, "'Ăn vạ không đi' cái gì?"
Cố Ninh hóa đá.
Sở Hiên rất hài lòng với hiệu quả của thuật hóa đá mà anh thi triển, nhếch miệng, xoay người lại, kéo tay Cố Ninh, "Anh vừa mới mua nhà, có muốn vào thăm không?"
Tòa nhà này theo kiểu ba căn một tầng, căn hộ của Sở Hiên nằm cạnh Cố Ninh, cấu trúc bên trong hoàn toàn giống nhau, chẳng qua là đối xứng, giống như hai cánh của một con bướm.
Bởi vì là thiết kế thống nhất theo chủ đầu tư, nên sàn nhà tường phòng bếp và phòng tắm cũng giống hệt nhau. Nhưng mà phong cách thì lại khác với của Cố Ninh, Sở Hiên đã mua một vài món đồ nội thất, đều có đường nét lạnh lẽo cứng rắn, dễ thấy nhất là một cái bàn làm việc có thể điều chỉnh, phía trên là mặt cong ba cạnh, phía trước là một cái ghế máy tính công thái học [1].
[1] Ghế máy tính công thái học:
"Anh mua ngày hôm qua? Bọn họ đang bán nhà? Sao tôi không biết?" Cố Ninh nhìn quanh, nghi ngờ hỏi.
"Tấm bảng bán nhà đã đặt ở dưới lầu từ ngày đầu tiên anh đến, em không thấy sao?"
Có sao? Cố Ninh thực sự không chú ý.
"Ngày hôm qua rất vội, anh đã bàn bạc với chủ nhà, thanh toán bằng tiền mặt, cho nên bọn họ lập tức đưa chìa khóa cho anh." Sở Hiên kéo Cố Ninh vào phòng ngủ, bên trong trống không, chỉ có một chiếc giường lớn.
Sở Hiên dùng ngón tay gõ lên tường phòng ngủ, "Nếu có chuyện gì, thì em chỉ cần gõ tường, là anh có thể nghe thấy."
Cố Ninh chợt hiểu ra, phía bên kia bức tường chính là phòng ngủ của mình.
Sở Hiên đi tới mở cửa ban công phòng ngủ, thò đầu nhìn qua ban công bên cạnh, "Hoặc là em có thể nhảy thẳng từ ban công." Nhìn xuống dưới, cau mày, "Quên đi, quá cao. Vẫn nên là anh nhảy qua."
Cố Ninh không nói nên lời.
Sở Hiên đi tới, trầm ngâm nhìn Cố Ninh một lát, "Anh biết em không muốn ở cùng với anh, như thế này thì không tính là ở cùng đúng không?"
Đôi lời tâm tình của editor: Nhà cạnh nhau, lại còn là kiểu phòng ngủ nhảy qua nhảy lại được thì có khác gì đang ở chung nhà, chỉ khác phòng đâu chứ. Sở Hiên đúng tâm cơ. =)))))