*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 30: Nhẫn kim cương (1): Không được làm bậy không phải là có thể làm à
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Tiểu Sơn không nói hai lời chui vào trong xe nghiên cứu, "Sư huynh, anh không chọn trần bầu trời sao [1] à?"
[1] Một trong những trang bị "chỉ Rolls-Royce mới có" chính là bầu trời sao trên trần xe.
Sở Hiên đi vào lấy đồ, "Anh cảm thấy Ninh Ninh thích cửa sổ trần."
Tiểu Sơn sờ chỗ này một chút, động chỗ kia một chút, "Ghế sau anh chọn ba ghế à? Tại sao không chọn hai ghế độc lập?"
Sở Hiên cẩn thận liếc nhìn Cố Ninh ở ngoài xe, tỉnh rụi thấp giọng đáp, "Ba ghế cho cục cưng ngồi được tiện lợi, với lại đồ cho em bé đi chơi rất nhiều, cũng có chỗ để."
Tiểu Sơn trầm ngâm gật đầu.
Cố Ninh ở ngoài xe dường như nghe thấy "em bé" gì đó, cảnh giác hỏi, "Hai người nói gì vậy?"
Hai người đàn ông đồng thanh đáp, "Không nói gì."
Nguyên Nguyên thần bí chọt Cố Ninh, "Em nghe, hình như anh Sở nói ghế ngồi cho em bé gì đó."
Cố Ninh miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng. Cười cũng không cười nổi.
Bọn họ đều đang xem xe, một mình Cố Ninh lên lầu đi tới Ninh Hợp Đường, tiện tay vuốt một cái, nhìn lại mệnh bàn của Sở Hiên, vẫn còn ngôi sao may mắn chiếu rọi, thanh quý quyền cao chức trọng như vậy.
Mấy ngày nay Cố Ninh đều dành thời gian kiểm tra mệnh bàn của Sở Hiên một lần, ngoại trừ thỉnh thoảng có rung rung không nhìn thấy được, thì tạm thời không có gì đáng ngại.
Tương lai rực rỡ của anh vẫn còn đó.
Mệnh bàn ban đầu của Sở Hiên, vốn không giống như thế này.
Sở Hiên vốn có cuộc sống cũng khá tốt, nhưng sẽ không đi nước ngoài, cũng sẽ không lấy vợ ngoại quốc gì cả, năm đó Cố Ninh đã nghiêm túc xem đi xem lại nhiều lần, sau khi tốt nghiệp anh sẽ học tiếp bằng Tiến sĩ, rồi đầu quân cho một công ty quốc tế, làm đến giám đốc kỹ thuật, sau đó tự mình đi ra gây dựng sự nghiệp, nhanh chóng mở rộng công ty, cả cuộc đời đều là thăng tiến không ngừng.
Chỉ là cô gái Cố Ninh mười sáu tuổi liên tục đặt mệnh bàn của hai người cạnh nhau, dùng bí pháp gia truyền cho hai người hợp hôn, nhưng cho dù chờ bao lâu, thì sợi vàng giữa cung hôn nhân kia, cũng không xuất hiện.
Nếu sợi vàng không kết nối được, thì giữa hai người không có nhân duyên.
Khi đó ở dưới nhà Cố Ninh có một cặp vợ chồng, ngày nào cũng cãi vã, ngày nào cũng ném chậu đập chén, gà bay chó chạy, động một chút là gọi 110. Có một lần Cố Ninh buồn chán, lén hỏi người vợ ngày sinh của hai vợ chồng bọn họ, lập mệnh bàn cho bọn họ, phát hiện cặp vợ chồng bất hòa này mặc dù ngày ngày ồn ào anh chết tôi sống, nhưng đường nhân duyên giữa mệnh bàn lại rất bền.
Cố Ninh nhìn đường nhân duyên còn dày hơn cốt thép kia, thật là ghen tị.
Mỗi ngày nhìn chằm chằm nghiên cứu cung hôn nhân nước giếng không phạm nước sông của hai người, Cố Ninh bắt đầu nghĩ bậy.
Cố Ninh nghĩ, cung hôn nhân giữa mệnh bàn của cặp vợ chồng kia, thật ra thì trông cũng không khác gì những sợi vàng khác đan vào mệnh bàn.
Trước đây khi ông nội của Cố Ninh tay nắm tay truyền tử vi ba mươi sáu vòng, đã từng nghiêm túc cảnh cáo, mệnh bàn này trông giống như là tiện tay lập ra, nhưng thật ra đó là gốc rễ số mệnh của mỗi người, nhất định không được làm bậy, nếu không sẽ gây ra tai họa chuốc rắc rối.
Cố Ninh cẩn thận suy nghĩ những lời này. Ý của không được làm bậy, thật ra không phải là có thể làm à?
Người không biết thì không sợ, trong mắt của cô gái Cố Ninh mười sáu tuổi, trời đất bao la cũng không lớn bằng chuyện không nối đường nhân duyên với Sở Hiên được, sau mấy tháng nhìn chằm chằm vào mệnh bàn của hai người, cuối cùng cũng không nhịn được mà duỗi móng vuốt ngứa ngáy.
Một sợi vàng mảnh được dán vào ngón tay của Cố Ninh, chậm rãi kéo từ cung hôn nhân của Cố Ninh ra, từ từ kéo dài, được Cố Ninh nhẹ nhàng điểm một cái, dán vào cung hôn nhân của Sở Hiên, các cung hơi rung rung một lúc, rồi ổn định.
Cố Ninh đắc ý một trận trong lòng. Nhìn đi, đơn giản biết bao?
Một lúc sau, mệnh bàn của Sở Hiên đột nhiên rung rung kịch liệt, Cố Ninh bị dọa tới kéo đường nhân duyên ở giữa ra. Nhưng sự dao động đó vẫn không dừng lại, ngược lại càng mãnh liệt hơn.
Mệnh bàn của Sở Hiên liên tục khác thường, bắt đầu hỗn loạn lan rộng từ cung hôn nhân, những sợi vàng đan nhau trong mệnh bàn lần lượt biến mất, ba mươi sáu cung trở nên không hoàn chỉnh, mấy chục ngôi sao bay loạn giống như chim sổ lồng vậy.
Tay của Cố Ninh run còn lợi hại hơn mệnh bàn của Sở Hiên, vung tay giải tán mệnh bàn của anh, rồi lập lại một lần nữa.
Mệnh bàn lập ra lần này không rung nữa, nhưng vẫn còn lộn xộn.
Mệnh bàn của chính Cố Ninh, lại không xảy ra chuyện gì.
Lúc đó Sở Hiên đã đi Đại học Hoa, qua mấy ngày sau, mẹ Sở nhận được điện thoại, nói ký túc xá của Sở Hiên bị cháy, Sở Hiên hít phải một ít khói, cũng may là không đáng ngại, đang nằm viện theo dõi.
Chân của Cố Ninh mềm nhũn.
Lo lắng đề phòng được một năm như vậy, cuối cùng Cố Ninh cũng tìm ra cách, dùng sợi vàng mệnh bàn của mình, sắp xếp lại mệnh bàn của Sở Hiên.
Lúc sửa mệnh bàn của Sở Hiên, Cố Ninh giống như một người thợ thủ công vậy, vô cùng tỉ mỉ và kiên nhẫn, ba mươi sáu cung được bện lại, các ngôi sao không an phận cũng tự tìm vị trí của mình, ổn định lại.
Mệnh bàn phi tinh của Sở Hiên có chút khác biệt so với trước kia, lần này Cố Ninh không dám lộn xộn nữa, sau khi nhìn kỹ, thì còn là một số mệnh cực kỳ tốt, Cố Ninh yên tâm.
Chỉ cần tương lai của Sở Hiên vẫn tốt, thì việc xuất hiện người vợ ngoại quốc kia, đều coi như mây trôi.
Sau khi sửa xong, Cố Ninh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới xem mệnh bàn của mình, sợi vàng vốn đang trổ bảy bảy tám tám, hơn trăm ngôi sao loi nhoi chen chúc chung một chỗ lộn xộn, chỉ trong chốc lát, đột nhiên "phốc" một tiếng, toàn bộ biến mất.
Kể từ đó, Cố Ninh trở thành một người không có mệnh bàn.
Cố Ninh an ủi bản thân, dù sao cũng không phải số mệnh đại phú đại quý gì, cũng không có gì phải tiếc. Cuộc sống như bây giờ mỗi ngày đều không biết ngày mai sẽ như thế nào, thật ra thì vẫn khá kíƈɦ ŧɦíƈɦ?
Chẳng qua là người dạy Cố Ninh sửa mệnh bàn nói, mệnh bàn của Sở Hiên là mượn một nửa sợi vàng của Cố Ninh, nếu như hai người quá thân thiết, thì có thể sẽ khiến cho mệnh bàn của Sở Hiên không ổn định.
Cố Ninh làm tráng sĩ chặt tay [2], kiên quyết chia tay với Sở Hiên, sau đó anh quả nhiên thuận buồm xuôi gió, đi theo quỹ đạo mệnh bàn mới mà Cố Ninh tạo cho anh.
[2] Tráng sĩ chặt tay (壮士断腕): truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ.
Nhưng anh bây giờ lại trở lại.
Cố Ninh thở dài.
Anh vào ở chung cư, lại ký tên mua cổ phiếu, trở thành cộng sự của Ninh Hợp Đường, những ngày qua hai người càng thân thiết, Cố Ninh lại càng không yên, nhưng mệnh bàn của Sở Hiên trông vẫn khá ổn, cũng không có gì không ổn.
Nhưng chiếc xe này, lại khiến Cố Ninh nghi ngờ.
Sở Hiên đúng là đại phú đại quý, nhưng cũng là chuyện của sau ba mươi tuổi, nhìn lại mệnh bàn của anh, Sở Hiên hai mươi mấy tuổi, vẫn còn đang đi theo vận mệnh rõ ràng của mình, sự nghiệp học hành xuất chúng, nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng cũng không có tiền như vậy.
Chẳng lẽ mệnh bàn tự tay đan thành, lại xảy ra vấn đề gì?
Nói không chừng là do hai người quá thân thiết đã gây họa.
Cố Ninh lo lắng, nếu hai người còn gần gũi như vậy, thì không biết một ngày nào đó, mệnh bàn của anh có thể giống như của Cố Ninh, vỡ tan đến cùng?
Tất cả cố gắng năm đó đều uổng phí.
Vẫn phải tìm cách làm cho anh đi.
"Tiểu Sơn, chỗ của cậu còn phòng trống không?" Sau khi mấy người bọn họ lên lầu, Cố Ninh bắt đầu hỏi.
Tiểu Sơn là một tiểu địa chủ, mua một căn nhà cũ ở một huyện khá xa về phía tây, miễn cưỡng chia ngôi nhà hai phòng ngủ với phòng khách thành bốn phòng nhỏ, một mình ở một phòng, những phòng khác thì cho du học sinh thuê.
Sở Hiên vốn định đi lên chào Cố Ninh rồi đi tới phòng thí nghiệm, nhưng nghe vậy đã dừng lại.
"Gần đây đúng là có người trả phòng, thế nào, cậu có khách thuê nhà giới thiệu cho tôi sao?" Tiểu Sơn vừa đáp vừa mở máy tính.
"Sư huynh cậu thế nào?" Cố Ninh hỏi.
Đôi lời tâm tình của editor: Như vậy chương này đã làm rõ lý do Cố Ninh kiên quyết chia tay và không muốn ở quá gần Sở Hiên rồi.