Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 35: Chương 35:




Lưu Trạch Hằng đỡ Lưu Tiêu Di dậy, nhìn chằm chằm bạn nữ đã chạy đến đích, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cậu cố ý!”

“Xử lý vết thương của cậu ấy trước đã.” Trình Trí An nhìn trên đường chạy đầy cát đen, ban nãy cô ngã sấp đầu gối chà trên mặt đường máu me be bét, miệng vết thương còn dính đầy cát bụi trong lòng chỉ nghĩ phải rửa sạch miệng vết thương này đã.

Thế nên Lưu Tiêu Di được hai anh chàng siêu cấp đẹp trai dìu về vị trí cả lớp đang đứng, thu hút không ít ánh mắt hâm mộ của các bạn nữ xung quanh. Trong lớp cũng phân công vài bạn phụ trách hậu cần, nhìn thấy Lưu Tiểu Di ngã chảy máu, vội vàng lấy ô-xy già trong hộp cứu thương rửa sạch miệng vết thương cho cô trước khi băng lại.

Tô Băng ban đầu cũng đăng kí thi chạy tiếp sức nam nữ, nhưng vì trong lớp nói Lưu Tiêu Di chạy nhanh hơn Tô Băng, nên cả lớp quyết định đổi Tô Băng thành Lưu Tiêu Di. Tô Băng lúc này đứng một bên nhìn cô nói mát: “Có một số người không biết tự lượng sức, ảnh hưởng đến kết quả của cả lớp.”

Mọi người nghe lời Tô Băng nói đều không vui, Lưu Tiêu Di đâu có cố ý vấp ngã, hơn nữa vốn dĩ lớp bọn họ đã xếp hạng nhất từ dưới lên, không chỉ có vậy lớp ngay trên còn cách lớp họ một quãng xa, cho dù Lưu Tiêu Di có muốn thì cũng không cách nào "ảnh hưởng cả lớp" nổi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Băng thường ngày ở lớp đối với mọi người cũng khá tốt, không hiểu tại sao lại cứ nhất định nhằm vào Lưu Tiêu Di. Mọi người đều không thèm để ý đến lời Tô Băng nói, ai nấy đều đang vội vàng giúp Tiêu Di rửa sạch miệng vết thương. Lưu Trạch Hằng lấy một chai nước trong thùng mở nắp đưa cho Lưu Tiêu Di uống.

Rửa vết thương bình thường đều sẽ bị sót vì ô-xy già, đau đớn khiến Lưu Tiêu Di phải nhíu mày. Lưu Trạch Hằng lo lắng mấy bạn nhỏ này không biết xử lý vết thương, anh ngồi xổm xuống, lấy chai thuốc trong tay một bạn, nói: “Để tôi làm cho.”

Các bạn đưa thuốc cho anh xong thì đứng lên, nhìn Lưu Trạch Hằng giúp Lưu Tiêu Di rửa sạch miệng vết thương. Động tác của Lưu Trạch Hằng vô cùng nhẹ nhàng, Lưu Tiêu Di chỉ cảm thấy hơi đau một chút chứ không đến nỗi đau đớn như mấy bạn trẻ kia vừa làm.

Rửa sạch, bôi thuốc mỡ, băng bó xong xuôi.

Lưu Trạch Hằng mở điện thoại ra xem giờ, hội thao cũng sắp kết thúc, anh xin phép cô giáo tan sớm đưa Lưu Tiêu Di về nhà. Sau quay lại chỗ cô, ngồi xổm xuống, nói: " Trèo lên mình cõng cậu.”

Hiếm khi Lưu Trạch Hằng lại nói chuyện dịu dàng đến thế, mọi người đều tưởng bản thân lãng tai nghe nhầm rồi Nhưng mà, anh lại thực sự nói thế.Hóa ra núi băng cũng có lúc dịu dàng.

Lưu Tiêu Di dựa vào vai Lưu Trạch Hằng cả người nằm trên lưng anh, để anh cõng đi. Cô chào tạm biệt các bạn với cả Trình Trí An: “Mình về trước nhé, bye bye.”



“Bye bye, về cẩn thận, chú ý miệng vết thương đừng để dính nước.” một bạn nữ cẩn thận dặn dò cô.

“Mình biết rồi.”

Hôm nay hai người không đi xe đạp mà đi xe bus về. Lưu Trạch Hằng cõng Lưu Tiêu Di lên xe, có thể là do hai người về sớm nên trên xe còn rất nhiều chỗ trống. Sau khi lên xe Lưu Trạch Hằng lại nhớ tới người gạt ngã Lưu Tiêu Di ban nãy bèn hỏi: “Em quen bạn nữ ban nãy à?”

Lưu Tiêu Di lắc đầu nói: “Không quen, mọi chuyện xảy ra quá nhanh cũng quá loạn, em còn chưa nhớ được mặt ngang mũi dọc cậu ấy...”

“Anh nhớ.”



“Hả...” Lưu Tiêu Di thường ngày chỉ chơi chung với các bạn cùng lớp, ở đâu ra mà có người lớp khác biết cô? Cô cũng không hiểu nổi bạn nữ kia vì sao lại nhất quyết muốn ngáng chân cô.

Nếu không nhầm thì bạn nữ kia học lớp 19, nhưng rõ ràng cô có chơi với ai ở lớp đó đâu.

Tô Băng có bạn ở lớp 19, nhưng người ban nãy không phải bạn Tô Băng. Cô cảm thấy chuyện này hẳn là không phải do bạnTô Băng làm đâu ha? Nếu thật sự vì lí do này thì cô đúng là quá xui xẻo, nằm im cũng trúng đạn đi. Rõ ràng là Lưu Trạch Hằng từ chối tình cảm của người ta, tại sao người chịu tội lại là cô?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Logic điên khùng gì vậy? Trách cô chơi quá thân với anh à?

“Hình như em biết vì sao cậu ta làm vậy rồi, vì anh đấy.” Lưu Tiêu Di híp mắt nhìn Lưu Trạch Hằng.


“Tại anh?” Khuôn mặt Lưu Trạch Hằng ngạc nhiên thảng thốt, chỉ vào chính mình, lại hỏi thêm lần nữa: “Tại anh á?”

“Ừ.” Lưu Tiêu Di gật đầu.



“Em nói thử xem.”

Lưu Tiêu Di bắt đầu giải thích cho anh, mọi chuyện bắt đầu từ lúc Lưu Trạch Hằng từ chối Tô Băng, sau đó lại bị Tô Băng bắt gặp hai người có cử chỉ thân mật với nhau, cảm thấy là do Lưu Tiêu Di không chịu nói rõ ràng báo hại cô ấy mất mặt với các bạn. Từ đó về sau trong tối ngoài sáng luôn cố ý đâm chọc Lưu Tiêu Di. Cũng giống như vừa nãy, Tô Băng còn nói cô làm ảnh hưởng liên lụy cả lớp.

Chuyện vốn chẳng có gì, đột nhiên lại nhắc đến, khiến người nghe cũng cảm thấy không thoải mái.

“Mấy người bọn họ có bệnh gì vậy, không thì ngày mai anh tìm Tô Băng đó nói chuyện rõ ràng?” Lưu Trạch Hằng nghe xong vô cùng tức giận.

Lưu Tiêu Di hốt hoảng: “Anh định nói gì?”

“Còn nói gì nữa, thì nói anh không thích cô ta, đừng làm phiền mọi người xung quanh anh nữa, đặc biệt là em.”

Lưu Tiêu Di vội vàng xua tay, nói: “Bỏ đi, anh nói xong bọn họ lại cho rằng em nói xấu họ với anh, chỉ càng ghét em hơn thôi.”

“Cũng không thể dễ dàng bỏ qua như thế được, bằng không còn tận nửa năm học nữa cứ để bọn họ bắt nạt vậy sao? Anh đã nói với em như nào? Dám bắt nạt em, anh sẽ dạy dỗ bọn họ một bài học.”

“Thế anh định dạy dỗ người ta như thế nào đây, chúng ta không có bằng chứng chứng minh được cậu ta cố ý, hơn nữa nãy giờ em cũng chỉ đoán thôi.”


“Vậy em về sau cẩn thận chút, để anh suy nghĩ xem nên dùng cách nào trừng trị bọn họ cho em. Hôm nay không được tắm, anh giúp em lau người.” Lưu Trạch Hằng nói chuyện bình thản như không vậy.

Giọng anh bình thản đến nỗi bác gái bên cạnh tưởng bản thân nghe nhầm, quay đầu nhìn hai người ánh mắt khó hiểu, hai người xấu hổ chỉ biết đưa mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Chờ bác gái quay đi, Lưu Tiêu Di nhéo đùi anh nhỏ giọng giả vờ giận dữ: “Kêu anh không nói chuyện kiểu này nữa, anh vừa làm gì hả?”

Bác gái ban nãy chắc chắn cho cô là loại con gái không đứng đắn rồi.



...

Nhà trường quy định vận động viên tham gia thi đấu bị thương không được nghỉ, phải đến sân vận động cổ vũ các bạn thi đấu. Có điều vết thương của cô hôm nay còn có xu hướng nghiêm trọng hơn cả hôm qua, chắc là do thần kinh ai đó chậm chạp, sáng nay ngủ dậy mới cảm thấy cả người đau đớn, nhưng mà không được xin nghỉ cuối cùng Lưu Trạch Hằng phải cõng cô đi học.

“Trạch Hằng, anh thật tốt!” Lưu Tiêu Di đoán, đời này ngoài Lưu Trạch Hằng ra cô chắc chắn không tìm được người nào đối xử với cô tốt hơn anh.

Lưu Trạch Hằng hỏi: “Anh không tốt với em thì còn tốt với ai?”

“Có ba mẹ anh nha.”

“Bình dấm này mà em cũng ăn được? Đối với cha mẹ và ba mẹ vợ anh đều đối xử như nhau.”

“Đúng đúng đúng, anh là người có hiếu nhất, đối xử với ba mẹ em còn tốt hơn cả con gái ruột như em. Không đúng, em còn chưa kết hôn với anh đâu, cha mẹ vợ cái gì? không biết xấu hổ.”


“Tìm vợ mà còn cần mặt mũi? Sớm muộn cũng thành cẩu độc thân.”

“Thế cơ.” Lưu Tiêu Di không thèm đáp lại anh.

Lưu Trạch Hằng cõng Lưu Tiêu Di đến vị trí của lớp mình, vị trí cũng không tồi nằm dưới hai tán cây rất rậm rạp, vừa đủ che nắng, không nóng chút nào, còn có gió mát thổi qua. Trình Trí An cùng một bạn nam khác buổi sáng mỗi người xách hai chiếc ghế từ lớp bọn họ ra, vừa đủ ghế cho hai người bọn họ không cần Lưu Trạch Hằng phải chạy đi lấy.

Lưu Tiêu Di mới vừa ngồi xuống, Trình Trí An quan tâm hỏi: “Thế nào rồi, vết thương còn đau không?”

Lưu Tiêu Di lắc đầu, nói: “Miệng vết thương thì không đau lắm, nhưng mà ngã khá mạnh sáng nay ngủ dậy cả người đều ê ẩm.”

“Khả năng té bị thương gân cốt, mình có một lọ rượu thuốc dùng tốt cực, lát nữa thi đấu xong mình lấy cho cậu.” Trình Trí An nói.


“Không cần đâu ở nhà mình cũng có mấy chai rượu thuốc, nhưng mùi nồng lắm mình không thích dùng.” Lưu Tiêu Di vội vàng xua tay nói.

Lúc này, có một bạn nữ đi tới, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nói với Lưu Tiểu Di: “Xin lỗi cậu, Tiểu Di hôm qua mình thật sự không cố ý ngáng chân cậu...”



Lưu Tiêu Di nhìn bạn nữ đến xin lỗi, cảm thấy rất kỳ lạ, lại không thấy bạn nhỏ ấy liếc mắt trộm nhìn về phía Trình Trí An, Trình Trí An trừng mắt nhìn cậu ta, làm bạn nhỏ trở nên bối rối vô cùng: “Do mình nhất thời ganh tị chuyện cậu và Lưu Trạch Hằng quen nhau lại chơi thân với cả Trình Trí An, nên mới cố ý ngáng chân cậu, mình hứa từ nay về sau mình sẽ không bao giờ làm thế nữa.”

Lưu Tiêu Di không ngờ bạn nhỏ lại đột nhiên nói hết mọi chuyện trước mặt mọi người như vậy, hay là lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy? Nếu người ta đã đến tận nơi xin lỗi, cô cũng không bị thương nặng lắm cũng không dám trách người ta, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, hy vọng lần sau không gặp phải loại người ấu trĩ này.

Lưu Tiêu Di mơ mơ màng màng không để ý xung quanh, nhưng Lưu Trạch Hằng nhìn thấy rất rõ, lời xin lỗi hôm nay chắc chắn có liên quan đến Trình Trí An.

Lưu Tiêu Di cả ngày chỉ có thể ngồi ở khu vực trại không thể đi đâu, thật sự quá nhàm chán, bèn nhờ Lưu Trạch Hằng mua một ít đồ ăn vặt, ăn để giải sầu. Lưu Trạch Hằng ngày thường đều không cho cô ăn đồ ăn vặt, hôm nay thấy cô đáng thương nên phá lệ đi mua cho cô một ít .

Đằng sau kí túc xá có một cửa hàng bán đồ ăn vặt, bởi vì có rất nhiều người đã đến xem thi đấu, cửa hàng cũng vắng vẻ đôi chút. Lưu Trạch Hằng mua một ít kẹo với que cay, ra tới cửa lại nghe thấy tiếng mắng chửi vọng lại, lần theo tiếng động anh phát hiện, là Trình Trí An miệng ngậm thuốc lá đang mắng Tô Băng, nội dung cơ bản là, nếu Tô Băng còn dám đụng tới Lưu Tiêu Di cẩn thận cậu ta sẽ gọi người đến xử lý Tô Băng. Tô Băng bị dọa sợ không nói lên lời.

Lưu Trạch Hằng từng nghe Lưu Tiêu Di miêu tả Trình Trí An của mười năm sau, nói cậu ta nho nhã phong độ... Kỳ thực ngày thường ở lớp học cậu ta cũng rất ôn hòa, lễ độ, nhưng lúc này cậu ta vừa ngậm thuốc lá trong miệng vừa quát tháo bạn học nữ, thật sự không giống hình tượng thường ngày của cậu ta chút nào.

Trình Trí An vô tình phát hiện Lưu Trạch Hằng ở cửa hàng bán quà vặt nhìn cậu ta, bèn kêu Tô Băng đi trước. Lưu Trạch Hằng đi qua đó, Trình Trí An bị sặc khói thuố,c không ngừng ho khan chảy cả nước mắt. Lưu Trạch Hằng đưa cho cậu ta khăn giấy, nói: “Không hút được thuốc thì đừng bắt chước theo người ta.”

Lưu Trạch Hằng cũng đoán được, Trình Trí An chỉ đang giả làm lưu manh để dọa bạn nữ kia thôi.

“Khụ khụ...” Trình Trí An vừa ho khan vừa lau nước mắt giải thích: “Mình cảm thấy biện pháp này cũng khá hiệu quả.”

“Thế nên bạn nữ lớp 19 ban sáng cũng là cậu dọa?”

Trình Trí An không nói gì, ngầm thừa nhận.

“Cậu thích Tiểu Di?” Lưu Trạch Hằng có hơi mất bình tĩnh nói.

Chuyển ngữ: Nấm