Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 26: Chương 26:




Thời gian quay lại trước một ngày, chủ nhật.

Sau khi Lưu Tiêu Di mua xong bữa sáng, xách theo bữa sáng về nhà, ở nhà ăn xong bữa sáng, vẫn luôn ngốc trong phòng không ra, vẫn luôn nghĩ đến lời Lưu Trạch Hằng nói.

Lưu Trạch Hằng nói thích cô, thích thật lâu……

Lưu Tiêu Di cười lạnh, cẩu xả……

Nhất định là do bị Trình Trí An kích thích.



Lưu Tiêu Di nhớ tới trước đây khi bọn họ không có kết giao, mỗi lần cô nói chuyện với anh, vẻ mặt anh luôn nghiêm túc, cái biểu tình kia khó coi như ăn SHIT

Thích?

Rõ ràng chính là chán ghét!

Lưu Tiêu Di từ nhỏ có một thói quen, có việc gì không vui đều sẽ ghi nhật ký. Mấy ngày nay nhớ lại quả thực cô đều ghi lại sự việc hằng ngày của cô với Lưu Trạch Hằng, bởi vì viết quá nhiều nên cô thường sẽ không xem lại. Hôm nay ma xui quỷ khiến cô lại mở sổ nhật ký ra xem lại nổi dung, viết về cô và Lưu Trạch Hằng mỗi một ngày, nhìn thấy mình hai ngày ba bữa liền sẽ tỏ tình với Lưu Trạch Hằng, viết Lưu Trạch Hằng mỗi một biểu tình cao lãnh không để ý tới.



Đại khái là do nhàm chán, cô bắt đầu đếm số lần cô tỏ tình với Lưu Trạch Hằng.

Ba mẹ ở nhà làm cơm trưa, ăn xong cơm trưa liền đi làm, Lưu Tiêu Di ăn xong cơm trưa tiếp tục đếm, một bên xem nhật ký trước kia , một bên đếm số lần tỏ tình.

Không nhiều không ít, vừa vặn ba năm, tỏ tình 432 lần!

Kỳ thật cô thổ lộ cũng không thấp thỏm bất an, dụng tâm như lần đầu tiên. Đại đa số cũng là bộ dnasg như ngày thường, ví dụ như lúc Lưu Trạch Hằng nấu cơm cho cô, cô sẽ nói: “Trạch Hằng, cậu làm đồ ăn ăn rất ngon, tớ rất thích cậu nha!”

Người đối diện mặt lạnh, yên lặng ăn cơm, không để ý tới cô.

Buổi sáng bình thường không có gì lạ, lúc đi xuống lầu đi học, đột nhiên toát ra một câu: “Trạch Hằng, chúng ta kết giao đi!”

Lưu Trạch Hằng giống như không nghe thấy cái gì, tiếp tục xuống lầu……



……

Rất nhiều rất nhiều loại thổ lộ hằng ngày, Đại Băng Sơn đều lấy mặt lạnh ứng đối. Mỗi lần đều chịu đả kích, mỗi lần đều tự mình điều tiết tâm thái, một lần nữa xuất phát. Lưu Tiêu Di thật bội phục năng lực tự điều tiết tâm trạng trước kia của mình, đại khái là còn ở tuổi ngây ngô khờ dại, không biết sợ là gì.

Nếu là ngày lễ tết mà tỏ tình thì sẽ nghiêm túc hơn một chút, chọn quà tặng cho anh, nghiêm túc bày tỏ. Bất quá đối phương sẽ không thu quà tặng của cô, còn bảo cô về nhà học bài, đừng nghĩ lung tung.



Hiện tại nhớ tới, nàng vẫn rất tức giận, dựa vào cái gì cô bày tỏ với anh mấy trăm lần, anh đều mặt lạnh đối đãi, còn anh chỉ bày tỏ một lần, còn không cho cô cự tuyệt!

Dựa vào cái gì?



Nếu Đại Băng Sơn đưa ra ý muốn kết giao, đương nhiên sẽ không được như anh mong muốn.

*

Sáng thứ hai, Lưu Tiêu Di lại đúng hạn đi qua nhà anh, lợi dụng thời gian trước khi đi học để làm bài.

Lưu Tiêu Di chào Hằng ba Hằng mẹ xong, trực tiếp đi vào phòng Lưu Trạch Hằng, vừa vặn anh đã thay xong đồng phục. Cô ôm vở bài tập trước ngực, biểu tình đặc biệt nghiêm túc nói với anh: “Trạch Hằng, tớ trở về đếm qua nhật ký, từ nghỉ hè lớp 8 đến nghỉ hè lớp 11, tớ bày tỏ với cậu 432 lần, cậu phải trả lại cho tớ chừng đó lần mới được.”

Lưu Trạch Hằng nhướng mày hỏi: “Trả xong rồi, cậu liền ở bên tôi?”

“Xem tâm tình.”

432 lần chỉ là trước năm 17 tuổi, từ 17 tuổi đến 20 tuổi cô cũng bày tỏ vô số lần. Nếu không phải cô cường ngủ anh thì không biết cô còn bày tỏ với anh bao nhiêu lần thì anh mới bằng lòng vì cô mà xoay người.

Nếu, Lưu Trạch Hằng thật sự từ nghỉ hè năm lớp 7 đã thích cô, như vậy thì anh quá ác rồi.


Cảm giác anh xem mình như con khỉ xiếc, nhiều nhăm như vậy xem đến thực vui vẻ đi.

“Xem tâm tình?” Lưu Trạch Hằng không quá thích đáp án này của cô, mày nhíu lại, bước một bước về phía Lưu Tiêu Di.

Lưu Tiêu Di lui về phía sau một bước, anh lại đi tới một bước, thẳng đến đem cô bức đến ven tường……



Lưu Tiêu Di bình tĩnh mà nhìn anh: “Cậu muốn làm gì?”

“Cậu nói xem tâm tình?”

Lưu Tiêu Di đụng phải đôi mắt lạnh băng của anh, không luống cuống mà kiên định gật đầu: “Đúng vậy!”

Lưu Trạch Hằng nhàn nhạt hỏi: “Nếu, tôi bày tỏ với cậu 432 lần, cậu lại không đáp ứng tôi. Loại chuyện tốn công vô ích, lãng phí thời gian như vậy, cậu cảm thấy tôi sẽ làm sao?”

Biết rõ đối phương đều sẽ không đáp ứng mà vẫn luôn bày tỏ, thật là tốn công vô ích.

Lưu Trạch Hằng thông minh, biết rõ làm chuyện gì không có kết quả, anh sẽ không làm; cô ngốc, cô cho rằng cô có thể hòa tan đại băng sơn ngàn năm, nên làm loại chuyện ấu trĩ này.

“Cậu có thể không làm, không ai có thể cưỡng bách cậu.” Lưu Tiêu Di cúi đầu, cảm xúc hạ xuống, nhỏ giọng mà nói: “Cho tới nay, tớ đều ngu như vậy, làm loại chuyện tốn công vô ích này.”

Nói ra cảm thấy thực ủy khuất, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

Lưu Trạch Hằng bị cô dọa, cho rằng cô lại phát bệnh, hoảng loạn: “Cậu làm sao vậy, cậu đừng khóc.”

“Tớ…… Tớ không biết…… Tớ cảm thấy rất khổ sở……” Lưu Tiêu Di che lại ngực hơi hơi cong lưng.

Cha mẹ ở bên ngoài, Lưu Trạch Hằng sợ bọn họ phát hiện việc phát sinh trong phòng, đóng cửa phòng lại khóa trái. Anh đỡ Lưu Tiêu Di ngồi trên giường, lấy bịch khăn giấy trên bàn học, rút lung tung mấy tờ, lau nước mắt cho Lưu Tiêu Di.

Lưu Tiêu Di lấy khăn giấy trong tay anh nói: “Tự tớ làm được.”


Hai người đều ngồi ở mép giường, trầm mặc, không nói lời nào.

Lưu Tiêu Di dùng khăn giấy xì nước mũi, mang chút ủy khuất nói từng chữ rõ ràng: “Lưu Trạch Hằng, tớ khóc, cậu cũng không an ủi tớ, quả nhiên cậu không phải thực sự thích tớ!”

Lưu Tiêu Di ôm sách của cô, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Hằng mẹ ở thiên đại sảnh chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy cô đi đến huyền quan, hỏi: “Tiêu Di, ăn bữa sáng, con muốn đi đâu vậy?”

Lưu Tiêu Di không có đáp lại, dẫm lên đôi giày màu trắng, mang vào, mở ra cửa gỗ đi ra ngoài.



Lưu Trạch Hằng cầm cặp sách, đi từ phòng ra. Hằng mẹ hỏi: “Trạch Hằng, Tiêu Di làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Lưu Trạch Hằng nhàn nhạt mà nói, đi đến huyền quan mang giày vào.

Hằng mẹ hỏi: “Ai, không ăn bữa sáng sao?”

“Không ăn.” Lưu Trạch Hằng nói xong, đi ra ngoài cửa, đóng cửa.

Hằng mẹ không hiểu ra sao, hỏi Hằng ba: “Này hai đứa nhỏ làm sao vậy?”

Hằng ba ngồi ở sô pha đọc báo, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hằng mẹ, nhún nhún vai lại tiếp tục xem báo.

Lưu Tiêu Di bước nhanh đến trạm xe buýt gần nhà, lúc lấy tiền trả tiền xe phát hiện trong túi mình chỉ có một tờ tiền 5 đồng. Cuối tuần Di mẹ đưa 50 đồng mua bữa sáng, buổi sáng rời giường đã hỏi cô lấy lại tiền lẻ, cho nên toàn bộ gia tài của cô lúc này chỉ còn 5 đồng.

Xe buýt phải tự động trả tiền khi lên xe, mỗi lần một đồng. Lưu Tiêu Di vỗ vai nữ sinh mặc đồng phục Giang Trung đứng phía trước, lấy ra tờ 5 đồng hỏi bạn học: “ Bạn học, bạn có tiền lẻ không?”

Nữ sinh lắc đầu, nói: “Không có, tớ dùng vé tháng.”

Lưu Tiêu Di lại hỏi mấy người đang chờ xe buýt, mọi người đều không có tiền lẻ.

Lưu Trạch Hằng lái xe đạp đi vào trạm xe buýt, kêu Lưu Tiêu Di kêu: “Tiêu Di, lên xe!”


Lưu Tiêu Di làm bộ nghe không được, thò đầu ra đường cái, nhìn xem thử xe buýt khi nào tới.

Trong mắt Lưu Trạch Hằng từ trước tới nay anh nói cái gì thì Lưu Tiêu Di sẽ làm cái nấy, đã có bao giờ anh kêu cô như vậy mà cô vẫn hờ hững như cũ.

Lưu Trạch Hằng lại hô một tiếng: “Tiêu Di!”

Xe buýt số 7 vừa mới tới, Lưu Tiêu Di đi theo mấy người chờ xe leo lên xe buýt, đau lòng đem tờ năm đồng bỏ vào thùng thu phí.

Thiệt tình đau!

Hôm nay còn chưa có ăn sáng!

Cùng Lưu Trạch Hằng nháo lên, cơm trưa cơm tối cũng đừng nghĩ ăn……

Lại suy nghĩ một chút, không đúng, cô đã biết nấu cơm, căn bản không cần chờ Lưu Trạch Hằng nấu cơm cho cô ăn.


X khoa đã chuyển qua mỹ thuật, học tập cũng tìm được quy luật, cũng cải thiện không ít; cô 27 tuổi đã có thể tự gánh vác sinh hoạt, không cần Lưu Trạch Hằng chiếu cố. Kỳ thật, cô có phải hay không có thể một chân đá văng Lưu Trạch Hằng, tự mình sinh sống?



*

Lưu Tiêu Di trở lại phòng học, Trình Trí An cũng vừa vặn trở về, cùng Lưu Tiêu Di chào hỏi: “Tiêu Di, buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.”

Trình Trí An khó có thể che dấu ý cười nói: “Bạn của tớ hôm qua đã nhận được quà, cậu ấy bảo rất thích.”

“Thích là tốt rồi.” Lưu Tiêu Di cười nói, xem ra Trình Trí An cùng người cậu ấy thích có thể phát triển thêm một bước, hẳn sẽ không giống như tương lai mà cô biết, thi đại học xong nữ sinh kia sẽ cự tuyệt Trình Trí An.

“Quà nhanh như vậy đã chuyển tới thủ đô?” Lưu Tiêu Di vừa đọc sách giáo khoa vừa hỏi

“Ừ, chuyển phát nhanh Thuận Phong, một ngày liền đến.”

“Ừ.”

Lúc Lưu Tiêu Di nói chuyện vớiTrình Trí An, lưu Trạch Hằng tiến vào phòng học, trên vai đeo cặp sách, trong tay xách theo một cái cái túi nhỏ, đựng hai cái bánh bao nóng. Trở lại chỗ ngồi, đặt hai cái bánh bao nóng trước mặt Lưu Tiêu Di, nói: “Ăn bữa sáng đi.”

Lưu Trạch Hằng vừa rồi lái xe đạp đuổi theo xe buýt, nhìn thấy Lưu Tiêu Di xuống xe liền đi tới lớp học. Nghĩ tới hôm nay cô chưa ăn sáng đã đi học, nên mua cho cô hai cái bánh bao.

Lưu Tiêu Di cầm lấy bánh bao, đặt xuống trước mặt Lưu Trạch Hằng, đặc biệt có cốt khí, không ăn của ăn xin.

Lưu Trạch Hằng lại thả lại trên bàn cô nói: “Cậu tức giận cũng không thể tra tấn dạ dày của mình, cậu quên cậu rất dễ đau dạ dày sao?

Di mẹ lúc trẻ hơi mập một chút, lại dùng phương pháp cực đoan để giảm cân, sau đó bị đau bao tử, Lưu Tiêu Di ít nhiều cũng bị di truyền một chút, nếu không ăn cơm thì dạ dày sẽ dễ đau, không thể chịu đói.

Lưu Tiêu Di nhìn chằm chằm hai cái bánh bao trên bàn, nếu là không ăn sáng hôm nay khẳng định không thể nào học nổi.

“Tôi đáp ứng cậu, tôi sẽ trả lại cậu 432 lần bày tỏ, cậu cũng đừng lấy dạ dày của mình ra giận dỗi nữa.” Lưu Trạch Hằng lấy bình nước trong ba lô ra, anh có thói quen ở nhà pha trà đem theo tới trường uống. Lưu Tiêu Di thường xuyên quên đem theo bình nước, thường xuyên ở trường học không uống nước. Bất quá trước kia cô học cùng lớp với Lý Lê, hai người lại là khuê mật. Lý Lê sẽ không ngại uống cùng chai nước với cô. Hiện tại cô chuyển tới lớp địa lý, bởi vì học tập bận rộn, không có thời gian làm quen bạn mới trong lớp. Trong khoảng thời gian này thường xuyên không uống nước trên lớp.

Lưu Tiêu Di bắt đầu ăn bánh bao, bởi vì sắp tới thời gian vào lớp nên ăn hơi nhanh, nghẹn ứ, tay nắm lại vỗ vỗ ngực, rầu rĩ mà ho khan vài tiếng. Lưu Trạch Hằng mở nắp bình nước của mình, rót nước ra đặt trước mặt cô: “Uống đi.”

Lưu Trạch Hằng này là quỷ ở sạch, mới không cần uống trà của hắn đâu.

Lưu Tiêu Di không có uống nước, ho khan qua đi, hô hấp thông thuận, lau cái miệng nhỏ mà ăn tiếp.

Sau khi trọng sinh Lưu Tiêu Di rất ít khi chủ động nói chuyện với Lưu Trạch Hằng, nhưng cũng sẽ không giống như hôm nay, toàn bộ buổi sáng đều không nói với anh lời nào. Hôm này Lưu Tiêu Di vẫn luôn nghiêng người mặt hướng về phía Trình Trí An, đưa lưng về phía anh.

Loại này cảm giác cố tình bị xa cách này, anh không thích.