Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 2: Chương 2:




Sáng sớm, máy điều hòa vẫn kêu ro ro, nhiệt độ trong phòng hơi mát. Lúc Lưu Tiêu Di tỉnh dậy thì người bên gối đã không còn ở trong phòng nữa.

Hôm qua, Lưu Trạch Hằng nói hắn phải đi công tác. Hai chiếc vali đặt ở góc phòng đã ít đi 1 cái. Cô không biết hắn dậy sớm lúc mấy giờ để sắp xếp quần áo. Không biết do cô ngủ quá sâu hay hắn làm quá nhẹ nhàng mà cô không nhận ra hắn đã rời đi.

Có lẽ vì vài ngày tiếp theo không thể làm, đêm qua Lưu Trạch Hằng đã làm rất nhiều lần, Lưu Tiêu Di không thể chịu được cường độ như vậy nên bất tỉnh nhân sự, là Lưu Trạch Hằng tắm rửa cho cô. Hắn mắc chứng sạch sẽ quá độ, không chịu được cơ thể dính dớp mà đi ngủ.

Lưu Tiêu Di đỡ eo ngồi dậy, nhìn trong phòng yên tĩnh, mấy ngày kế tiếp, một mình cô ngốc tại trong phòng. Kỳ thật cô từ nhỏ đến lớn đều rất sợ ở nhà một mình, mà gả cho Lưu Trạch Hằng, cô cơ hồ mỗi ngày đều phải ở nhà một mình.

Khi còn nhỏ, ba mẹ công tác bận rộn không có ở nhà, Lưu Tiêu Di chạy tới nhà hàng xóm là nhà Lưu Trạch Hằng chờ ba mẹ về; lại lớn lên một chút, Lưu Tiêu Di dần dần mà thích Lưu Trạch Hằng, khi đó cô vừa ngốc nghếch vừa to gan, luôn mặt không đỏ mà cùng Đại Băng Sơn nói: “Trạch Hằng, hôm nay ba mẹ tớ không ở nhà, cậu lại đây bồi tớ ngủ, được không?”



Tuy rằng mỗi lần Lưu Trạch Hằng đều lạnh nhạt mà trả lời cô một chữ “Lăn”, cô mỗi lần vẫn là theo lệ hỏi một câu, cô cảm thấy hỏi lại nhiều lần, có khả năng hắn sẽ đáp ứng.

Sau này, Lưu Tiêu Di thiết kế Lưu Trạch Hằng, mà hắn lại là một nam nhân truyền thống, cảm thấy ngủ qua liền phải phụ trách nhiệm, về nhà giải thích cùng cha mẹ hai bên, định ra hôn ước. Lưu Tiêu Di ngoài ý muốn mang thai, hắn một bên đi học bảo trì thành tích, một bên đem cô chiếu cố rất khá. Chỉ là, Lưu Tiêu Di trong lúc hắn đi học, ở cho thuê phòng không cẩn thận té ngã hôn mê, thiếu chút nữa bỏ mạng.

Sau khi Lưu Tiêu Di đẻ non, bị Di mẹ cưỡng chế về quê tĩnh dưỡng, hai người phân cách hai nơi suốt một năm. Tĩnh dưỡng tốt Lưu Tiêu Di quay về trường học học lại đại học năm 3, mà Lưu Trạch Hằng đã lên năm 4, còn phải thi lên thạc sĩ. Liền tính hai người thuê nhà ở cùng một chỗ, cũng rất ít nói, bởi vì Lưu Trạch Hằng muốn chuyên tâm học tập.

Thời điểm đó, Lưu Tiêu Di đặc biệt yêu hắn, dù hắn rất hiếm cùng cô nói chuyện, cũng vẫn yêu chết hắn. Khi còn trẻ, cảm thấy chỉ cần có thể ở bên người mình thích, mặc kệ hắn có thích mình hay không, cũng là một loại hạnh phúc. Hơn nữa, khi đó truyện ngôn tình chẳng phải đều nói: Liền tính là Đại Băng Sơn, cũng có ngày bị tan chảy.

Bất hạnh chính là, cô gặp được chính là Đại Băng Sơn ngàn năm, chỉ bằng cô với hai mươi mấy năm kinh nghiệm làm người, sao lại có thể hòa tan?

*

Giữa trưa, Lưu Tiêu Di đi trung tâm mua sắm tìm khuê mật Lý Lê nói chuyện phiếm.



Lý Lê là bạn cùng bàn thời cao trung, sau đó hai người học cùng trường đại học. Năm đó, Lưu Trạch Hằng thi đậu đại học Thanh Dương, một trường đại học danh tiếng trong tỉnh, mà học tra là cô không có thi đậu; vì có thể thường xuyên nhìn thấy Lưu Trạch Hằng, cô đăng ký học tại một trường đại học ngoại ngữ loại 3 ngay cạnh đại học Thanh Dương.

“Lily!” Lưu Tiêu Di đúng giờ hẹn đứng ở lối vào trung tâm thương mại chờ Lý Lê.

Lý Lê là nhân viên hành chính tại trung tâm thương mại này, mặc một bộ đồng phục màu đen cao cấp, dẫm trên đôi giày cao gót màu đen hướng Lưu Tiêu Di đi tới. Kỳ thật, Lưu Tiêu Di trong lòng có một chút tự ti, mọi người đều là phụ nữ 27 tám tuổi, Lý Lê đã là quản lý bộ phận hành chính của một trung tâm thương mại cao cấp; mà cô, chỉ là một bà chủ gia đình nho nhỏ, năm đó bởi vì Lưu Trạch Hằng nói về sau sẽ nuôi cô, cô liền dễ dàng mà từ bỏ việc học. Hiện tại ở nhà nhàm chán, muốn tìm một công việc giết thời gian, nhưng một sinh viên năm 3 đã bỏ học, không có ưu thế gì, hơn nữa tuổi không nhỏ, một chút kinh nghiệm xã hội đều không có, căn bản tìm không được công việc tốt. Đành phải học vài lớp như vẽ tranh, cắm hoa, làm bánh để giết thời gian.

Lưu Tiêu Di cùng Lý Lê ngồi tâm sự trong một quán cà phê thanh lịch trong trung tâm thương mại.

“Một ly Cappuccino, một ly sữa bò, hai phần ăn nhẹ A, cảm ơn!” Lý Lê hướng nhân viên phục vụ gọi món, sau đó đem thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ.



Đợi nhân viên phục vụ rời khỏi, Lưu Tiêu Di cười hỏi: “Làm sao vậy, hoàn lương, muốn uống sữa bò?”

Lý Lê luôn luôn uống cà phê đen, đặc biệt đắng.

“Không uống, hiện giờ muốn chuẩn bị mang thai, chờ về sau sinh xong thì uống.”



Năm trước Lý Lê cùng bạn trai kết hôn, năm nay tính toán muốn sinh em bé.


Lưu Tiêu Di hơi ngạc nhiên: “Sớm như vậy muốn sin hem bé, không muốn tận hưởng thế giới hai người nữa sao?”

Lý Lê cường điệu mà trả lời: “Lại tân hưởng thế giới 2 người thêm 2 năm nữa, tớ liền biến thành sản phụ cao tuổi.”

“30 tuổi mà thôi, lại không phải 35 tuổi, 35 tuổi mới là sản phụ cao tuổi.” Lưu Tiêu Di nói thì nói như vậy, kỳ thật chủ yếu là nói cho mình nghe. Lưu Trạch Hằng vẫn luôn cự tuyệt không muốn sinh con, cô tự nhủ chậm nhất là 33 tuổi cô phải có thai, vô luận khi đó Lưu Trạch Hằng có nguyện ý hay không, nhất định phải hắn đồng ý.



“Thật rắc rối, hai bên cha mẹ đều thúc giục, bị bọn họ cằn nhằn lải nhải, tớ liền sinh đứa con cho thanh tĩnh.” Lý Lê cầm lấy ly pha lê , uống một ngụm nước, tiếp theo nói: “còn cậu, kết hôn nhiều năm rồi, sao còn chưa sinh con đi?” Lý Lê đột nhiên nhìn chung quanh, thò đầu tới gần Lưu Tiêu Di, nhỏ giọng hỏi: “Trạch Hằng hắn có phải hay không phương diện kia có vấn đề?”

Đại Băng Sơn học bá làm cho người ngoài cảm giác cấm dục tiết chế, hai người kết hôn mấy năm còn không có con, khó tránh khỏi làm cho người ngoài cảm thấy phương diện kia của hắn có chướng ngại.

“Mới không phải đâu, Trạch Hằng nhà tớ tốt lắm!” Lưu Tiêu Di có chút không phục mà nói. Nếu như thể lực của cô tốt, Đại Băng Sơn hàng đêm sênh ca đều được, bởi vì thể lực của cô không tốt, Lưu Trạch Hằng mới cách ngày cùng cô làm một lần.

Lưu Tiêu Di tiếp tục bổ sung: “Trước kia tớ không phải cũng đã có thai sao? Chúng tớ chỉ là muốn tận hưởng thế giới hai người thôi.”

“Chà, thật hâm mộ hai cậu, ba mẹ các cậu đều không thúc giục.” Lý Lê chưa từng nghe Lưu Tiêu Di nói cô bị giục sinh con, đặc biệt hâm mộ.

Sao mà không bị thúc giục chứ, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Lưu Trạch Hằng ngày thường ít nói, cho người ta cảm giác lạnh nhạt xa cách, cha mẹ hai bên đều sẽ không cùng hắn lải nhải chuyện này. Ngược lại là Lưu Tiêu Di tương đối dễ nói chuyện, vì thế cha mẹ hai người thường xuyên gọi điện thoại Lưu Tiêu Di, muốn cô cùng Lưu Trạch Hằng nhanh chóng sinh con. Lưu Trạch Hằng vẫn luôn cự tuyệt muốn sinh con, làm cô cảm thấy thực khó xử.

Lúc này, di động Lý Lê vang lên, cô nhận máy: “Alo, chồng à…… Em đang ở quán cà phê Đồng Xanh…… Em không có uống cà phê, cùng Tiêu Di đang nói chuyện phiếm…… Ừ, được.”

Lý Lê cúp điện thoại, Lưu Tiêu Di tò mò hỏi: “Tiết phong nhà cậu kiểm tra à?”

“Không phải, đưa canh.”


Lý Lê vừa mới dứt lời, Tiết phong đem theo một cái bình thuỷ tiến vào quán cà phê, đi tới chổ các cô.

“Lily, đây là mẹ hầm canh cho em, em uống đi cho nóng.” Tiết Phong đem bình thuỷ đặt ở trên bàn cơm, nhìn một chút Lưu Tiêu Di, chào hỏi: “Hi, Tiêu Di.”



Lưu Tiêu Di gật đầu: “Vâng, xin chào.”

“Anh đi về đơn vị trước, tan tầm lại đến đón em!”

“Vậy anh đi đường cẩn thận.” Lý Lê lộ ra nụ cười ngọt ngào cùng Tiết Phong từ biệt.

Tiết phong cúi người hôn lên trán Lý Lê, ôn nhu mà từ biệt: “Buổi chiều gặp.” Sau đó vội vàng chạy khỏi quán cà phê.

“Tiết Phong nhà cậu thật tốt, giữa trưa nghỉ ngơi còn đem canh cho cậu.” Lưu Tiêu Di nhìn bóng dáng Tiết Phong, nghĩ vừa rồi bọn họ ấm áp ở chung, hâm mộ mà nói.

Nhớ tới trước kia, Lưu Trạch Hằng tan học trời mưa, đều là cô đi đưa dù, chưa từng nhớ rõ Lưu Trạch Hằng đi đưa cho cô cái gì.

Ngay cả khi cô đi học vẽ tranh, cũng chưa từng đưa đón.


Đừng nói các loại tương tác tình thú khác.

“Trạch Hằng nhà cậu không tốt sao, lớn lên đẹp trai, lại thông minh, làm phát minh khoa học còn kiếm lời một đống tiền, cho cậu trải qua cuộc sống của bà chủ nhà giàu. Đâu giống tớ cùng Tiết Phong, mỗi ngày đi làm, mỗi tháng còn phải trả góp mấy ngàn tiền vay mua nhà.”

Lưu Tiêu Di gượng cười, xấu hổ mà uống nước, cao phú soái thì như thế nào, trong lòng không có người phụ nữ của mình, có ích lợi gì?

*

Lưu Tiêu Di cùng Lý Lê ăn xong cơm trưa, một mình một người đi dạo trung tâm thương mại. Có lẽ là do cuối tuần, trong trung tâm thương mại rất nhiều người, đa số là tình nhân. Hình như, cô và ông chồng Đại Băng Sơn chưa từng cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại, thông thường đều là hắn cần cái gì thì yêu cầu cô đi mua.

Bên cạnh một đôi tình nhân cầm hai ly trà sữa hương vị khác nhau, nhấp một ngụm, lại đưa cho đối phương nhấp một ngụm trà sữa trong tay mình.

Nàng cùng Đại Băng Sơn trước nay đều không có những hành động lãng mạn như vậy, đúng rồi, Đại Băng Sơn cũng không thích uống loại đồ uống không dinh dưỡng này.

Lưu Tiêu Di ở trung tâm thương mại mua một ít quần áo mới rồi về nhà.




Về đến nhà, lại đối mặt với phòng ở lạnh như băng, hai túi quần áo mới mua tùy tiện ném xuống đất, cả người ghé vào trên sô pha. Kỳ thật, cô hôm nay tùy tiện đi dạo một chút, về đến nhà, cả người liền cảm thấy yếu ớt.

Cô cầm lấy di động, click mở WeChat, không có tin tức mới. Người trong WeChat cô có thể liên lạc không nhiều lắm, bốn người lớn tuổi trong nhà, Trạch Hằng, còn có một ít bạn học, nhân số không vượt qua 30 người.

Lưu Trạch Hằng đã đi công tác một ngày, không có gọi điện thoại hoặc là gửi tin tức cho cô.

Cô nhàm chán mà xoát xoát vòng bạn bè, nhìn xem kia mấy bạn học kia đang làm cái gì.

Gần đây một bạn nữ cùng lớp đang thất tình, luôn đăng lại các bài viết tiêu cực, hôm nay cô nàng đăng lại lời kịch của một bộ phim “thật ra anh ta không thích bạn nhiều như vậy”.

Lưu Tiêu Di chỉ là tò mò bấm vào xem, sau một lúc, cô xem thấy ——

“Nếu một người đàn ông mặt ngoài đối với bạn không có chút để ý nào, hắn liền thật sự không để bạn trong lòng, không có ngoại lệ.”

“Nếu một người đàn ông không gọi điện thoại cho bạn, như vậy hắn chính là không gọi điện thoại cho bạn.”

……

Đại Băng Sơn không thích cô, cô biết, cần gì người khác nhắc nhở? Nhiều năm chết lặng như vậy, cũng là ngu đến không có thuốc chữa. Hơn hai mươi tuổi, thời gian tốt đẹp đều ở nhà làm oán phụ, uổng phí thời gian như vậy là đủ lắm rồi.

“Lưu Trạch Hằng, hôm nay anh không gọi điện thoại cho em, chúng ta liền ly hôn đi!” Lưu Tiêu Di cầm di động, lầm bầm lầu bầu. Loại lời nói này không biết nàng ngầm không biết nói bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là vô điều kiện mà ở lại trong nhà chờ hắn trở về. Nàng cũng cảm thấy chính mình quá vô dụng, rồi lại nói với điện thoại: “Lần này, ta không ly hôn, ta chính là chó con!”

Liên tiếp mấy ngày, Lưu Trạch Hằng đều không gọi điện thoại trở về. Lưu Tiêu Di mở Weibo xem thông báo của đại học Thanh Dương, tin tức mới nhất là hình ảnh về Lưu Trạch Hằng đại biểu học viện đi tham gia nghiên cứu học thuật, phía dưới tất cả đều là cô gái nhắn lại, sinh viên nữ của trường này khen ngợi Lưu Trạch Hằng góc độ nào cũng đẹp trai, sinh viên nữ của trường khác thì vẻ mặt hâm mộ: Giáo sư nhà người ta.

Ảnh chụp có Lưu Trạch Hằng ở đại hội nghiêm túc nghe học giả trên đài phát biểu, còn có ở trên sân trường, ở nhà ăn……

“Thật không tồi đo!” Lưu Tiêu Di nhìn ảnh chụp, nhìn hắn giống như ngày thường khí phách hăng hái, chua chát nói.