4
Tránh ở trong phòng chán chết, mà đồ ăn trong tủ lạnh cũng sắp hết, tôi đành khập khiễng đi siêu thị mua đồ.
Thật là trùng hợp, thế mà có thể gặp Hứa Nhất Tri đi cùng Nghê Nhạc Hiên.
Hai người bọn họ đẩy một chiếc xe con, trai đẹp gái xinh, nhìn qua thật không vừa mắt tí nào.
Hai người bọn họ quay lại sao?
Lòng tôi có chút chua xót.
Đợt trước khi hai người bọn họ vẫn còn ở bên nhau, tôi có chút xấu xa viết vào nhật ký của mình:
Yêu thầm là một sự đau đớn, tôi thật mong hai người chia tay.
Sau khi bọn họ thật sự chia tay, tôi thấy Nghê Nhạc Hiên ngày càng lạnh nhạt quái gở, một lòng nhào đến tấn công trước.
Lại có suy nghĩ, chỉ cần Nghê Nhạc Hiên bình bình an an sau mỗi lần ra thao trường, thì ai bên cạnh đều không quan trọng.
"Lâm Du mấy ngày nay lại làm phiền 119 à?"
Hai người bọn họ bước tới kệ để đồ, tôi nghĩ mình không nên gặp, cảm thấy có chút xấu hổ tránh sang một bên, ai ngờ lại nghe thấy Hứa Nhất Tri hỏi như vậy.
Nghê Nhạc Hiên giống như đang bực bội, lấy đồ nhét vào xe con, nhỏ giọng đến mức khó nghe "ừ" một tiếng.
"Em nói này, cô ấy đâu phải kiểu cô gái đáng yêu, tình cảm trong sáng chứ, lòng dạ chắc chắn phức tạp hơn người khác. Đúng là đáng ghét thật, chỉ vì muốn anh chú ý một chút mà cố tình chiếm tài nguyên công cộng, nếu không phải anh giải thích giúp cô ấy thì em đã viết một bài báo cảnh cáo cô ấy rồi."
Tôi có cảm giác bên tai mình như bị sét đánh.
Hứa Nhất Tri là một phóng viên tin tức giải trí, là kiểu dựa cán bút kiếm cơm, đồng thời còn là quản lý báo của một kênh tin tức.
Sự tức giận nổ lên như thuốc súng, tôi không tránh nữa, đi ra tiện tay cầm một chai nước rồi vặn nắp ra.
Tưởng tượng cảnh hất nước xong sàn lênh láng ra, người dọn lại càng thêm việc, sau đó bèn từ bỏ, chỉ có thể nuốt nước mắt cất chai nước đi, hung hăng nhìn Hứa Nhất Tri một cái.
"Đúng! Là tôi không biết xấu hổ đi chiếm tài nguyên công cộng, nhưng cô nói xấu sau lưng tôi thì cũng chẳng hơn là bao đâu!"
Sau đó nhìn về phía Nghê Nhạc Hiên, trên mặt anh hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó lại khôi phục như bình thường.
Anh đúng thật nghĩ tôi vậy, mà Hứa Nhất Tri nói gì thì anh cũng đều tin.
Tôi khóc lóc chạy đi, khóc đã đời xong thì xoá luôn phương thức liên lạc của Nghê Nhạc Hiên, bắt đầu dùng công việc khiến bản thân mệt mỏi.
Vé vào cửa thành phố miền Bắc Đài Bắc vào ngày lễ Thất Tịch giảm đi một nửa, để hấp dẫn khách hàng, còn cố ý mở ra cuộc thi Hán phục, tôi được mời làm một trong số giám khảo.
Đêm tổ chức thi sẽ có hoạt động quan trọng nhất là tiên nữ bay rải hoa.
Nhất định kiếp trước của tôi là một ngôi sao chổi.
Không ít giám khảo Hán phục đời trước đều treo người bay quanh rải hoa một vòng, đến lượt tôi, bay tới bay lui một lúc cũng không chịu thả tôi xuống.
Sau đó nhân viên công tác một bên lau mồ hôi một bên liên tục xin lỗi tôi.
Dây cáp có vấn đề, đang sửa.
Tôi ở trên khoảng trời trống không, giống một khối thịt khô bị treo lên, ánh nắng chiếu lên người thật sự khó chịu.
May nơi này là sân khấu tập luyện, không có khán giả đi lại.
Khoảng mười phút sau, nhân viên công tác lau mồ hôi liên tục, nói: "Thật sự xin lỗi cô, chúng tôi sẽ gọi nhân viên cứu hộ tới."
Hắn chắc sợ tôi xuống đến nơi thì phải nhập viện luôn.
Nghe được hắn muốn gọi 119, dù đang bị phơi nắng đến héo mòn tôi cũng nhanh chóng xốc lại tình thần, vô cùng cự tuyệt nói: "Không cần!"
Tôi thấy mình cả Nghê Nhạc Hiên hẳn là có nghiệt duyên, anh nhất định sẽ ra đây, đến lúc đó lại nói tôi muốn chiếm dụng tài nguyên.
"Cứ từ từ mà sửa," tôi nói, "Tôi ở trên này ngắm phong cảnh, không sao."
Nói xong tôi còn giơ tay lên che che ánh nắng, ánh mắt mơ màng, làm dáng thật sự muốn ngắm phong cảnh.
Kết quả nhìn thấy thứ khiến tôi mất hứng muốn xoá bỏ luôn sự tồn tại của mình.
Nghê Nhạc Hiên cùng Hứa Nhất Tri, mỗi người đeo một balo, một người cầm ô và máy quay phim, người kia thì cầm microphone.
Tôi lẳng lặng chỉnh người quay sang hướng khác, giả vờ không nhìn thấy.
Trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Lễ Thất Tịch, không biết Nghê Nhạc Hiên vừa đúng lúc được nghỉ phép hay cố ý xin nghỉ để đi chơi với Hứa Nhất Tri.
Đúng là quan hệ bạn bè thân thiết, không thì sớm quay lại bên nhau càng tốt.
5
Cuối cùng nhân viên công tác vẫn gọi cho 119, anh đẹp trai bên phòng cháy ôm tôi cẩn thận đáp xuống đất, biết tôi là khách quen bên đó nên xoa xoa đầu tôi.
"Cô gái à cô đi đến đâu cũng gặp xui xẻo."
Tôi nhìn hắn cười khổ, "Đúng thật, đúng là rất xui xẻo."
Vừa nói xong, Nghê Nhạc Hiên đưa cho tôi một chai nước khoáng.
Bị phơi hơn nửa tiếng dưới nắng tôi thật sự rất khát nước, nhưng vẫn cố nuốt cổ họng đã khát khô xuống đẩy anh ra.
Tôi thuê chung cư cạnh phòng chữa cháy rất gần, nên mỗi lần bên phòng cháy xuất xe thì tôi đều phi xe điện cùng đi, nếu có cháy, tôi sẽ ngồi ở dưới đợi Nghê Nhạc Hiên chữa cháy xong thì đưa cho anh một chai nước khoáng.
Không một lần nào anh nhận.
Vậy tôi cũng không nhận của anh!
Hôm nay tôi tham gia cuộc thi Hán phục chỉ cho vui, nhân viên công tác cũng tận tình giải thích, xin lỗi liên tục rồi để tôi về nhà nghỉ ngơi trước.
Buổi đêm, tôi tâm sự với bạn thân về mấy ngày sao Thuỷ nghịch hành gần đây, bạn thân hỏi tôi có cần thứ gì làm thay đổi tâm tình chút không, cô ấy liền gửi một bộ phim nhỏ, nam chính là một tiểu thịt tươi cần tìm người chụp Hán phục cùng.
Kịch bản là nữ mạnh mẽ nam yếu đuối, nữ chính theo đuổi nam chính, là một nồi cẩu huyết tiên hiệp.
Cùng lúc đó Lục Vưu gửi Wechat cho tôi, nói đội trưởng phòng cháy bọn họ làm một bộ phim tuyên truyền, chủ đề là tham gia tập tục văn hoá và cách phòng cháy, hắn nghĩ đến tôi ngay đầu tiên.
"Anh Nghê sẽ quay đó! Dù sao cũng là người đẹp trai nhất đội phòng cháy chúng em! Em đã đề cử chị với đội rồi, chị, em trai chị có uy tín không chứ?"
Nếu là trước kia, tôi nhất định trong lòng thấp thỏm ngại ngùng mà nhận rồi.
Mặc kệ lúc quay chụp Nghê Nhạc Hiên có lườm tôi hay không, nhưng tôi vẫn sẽ trân trọng cơ hội có thể cùng anh đứng chung một khung hình.
Nhưng mà bây giờ, tôi cân nhắc nửa ngày, cuối cùng từ chối.
"Em đi tìm Hứa Nhất Tri đi, cô ấy da trắng mặt đẹp chân dài, khí chất cũng tốt, mặc Hán phục nhất định sẽ rất đẹp! Hơn nữa cô ấy còn là phóng viên, càng thuận tiện cho việc tuyên truyền."
Sau khi nhắn cho Lục Vưu, tôi mở khung chat Wechat của bạn thân: "Đến luôn! Tốt nhất giai đoạn trước tao chủ động giành lấy tình cảm nhưng không được, sau đó nam chính yêu tao nhưng tao lại không muốn thành ra ổng theo đuổi vợ đến khi còn nắm tro tàn thì thôi, cuối cùng tao chôn cất hắn còn lại một mình sống cuộc sống sung sướng."
Bạn thân: "Hay lắm! Đêm nay tao sẽ vì mày mà thức suốt đêm để sửa kịch bản!"
Lúc chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa lại vang lên, tôi nhìn qua mắt mèo trên cửa, là Nghê Nhạc Hiên.
Mở cửa ra, Du Đào như gắn tên lửa trên người nhảy tới trước mặt anh, Nghê Nhạc Hiên đặt túi thức ăn cho chó sang một bên, bế Du Đào lên xoa đầu nó.
Đúng là nuôi phải một con sói mắt trắng!
Tôi trừng mắt liếc Du Đào một cái, mặc kệ trước đây tôi đều chăm nom mua đồ ăn ngon cho nó, Du Đào đến liếc mắt cũng lười nhìn tôi, hoàn toàn coi tôi là một đứa dọn phân.
Chẳng qua Nghê Nhạc Hiên trước kia từng cứu cái đầu chó cả cho nó thức ăn, thế mà nó dám thân thiết với anh quá mức.
Nghê Nhạc Hiên thỉnh thoảng cũng sẽ sang xem Du Đào một cái, đều là trong ngày nghỉ phép, rất ít khi vào lúc này đi tới đây.
Buồn thay hôm nay anh muốn đi chơi với bạn gái cũ, chỉ có thể để Du Đào phía sau.
Nghê Nhạc Hiên ôm Du Đào, tôi ôm Mật Đào ở bên cạnh một lúc, cúi đầu trêu đùa móng của Mật Đào, nói: "Về sau em phải thường xuyên đi công tác, không thể đem Du Đào theo người được, anh... tìm nhà mới cho nó đi."
Tôi nuôi hai con mèo cùng hai con chó, Mật Đào là mèo Ragdoll, còn có con mèo sọc cam là Hoàng Đào, một con chó lông xù Trung Quốc tên là Lông Đào.
Hoàng Đào cả Lông Đào đều do đội phòng cháy cứu được, phòng cháy muốn tìm chủ nhân cho chúng thì tôi nhận lời, nhưng mà khẳng định Nghê Nhạc Hiên không nhớ rõ, tôi nhận khi chúng nó mới cai sữa, giờ là một con mèo heo, một con chó heo, và một con mèo mười tám cân.
Mặt khác ba con vừa đủ, giữ lại cũng đủ cho ăn uống, tôi đi ra ngoài hai ba ngày cũng không phải lo.
Chỉ có Du Đào, nó không ăn thức ăn cho chó, đói chết cũng không chịu ăn, tôi chỉ có thể ra chợ mua ít đồ giá thấp cả chút thịt cá người ta không bán hết mang đi hầm với tô cơm cho nó lấp đầy bụng.
Nếu Du Đào vẫn ở bên cạnh tôi, mối quan hệ với Nghê Nhạc Hiên sẽ không cắt được.
Nghê Nhạc Hiên đang vuốt cái đầu chó thì bỏ tay xuống, rũ mắt nói: "Nó đã bị vứt bỏ một lần rồi, sợ thêm lần nữa nó sẽ rất khổ sở."
Đến đối đãi với con chó còn thận trọng.
Tôi chửi thầm.
Nhìn Du Đào đang trong lồng ngực Nghê Nhạc Hiên khoe khoang, nếu nó rời đi mà khổ sở tôi sẽ đứng chổng ngược gội đầu.
"Không đâu, Du Đào rất thích anh, nếu đổi chủ thì sau này anh thường xuyên tới thăm là được. Nó thích ăn dâu tây, có thể dùng dâu tây để dụ nó." Tôi trả lời, "Em đi ngủ đây, anh về thì đóng cửa lại."
Tôi làm bộ ngáp một cái định đi vào phòng, nam nhân phía sau thấp giọng hỏi tôi một câu.
"Vì sao lại từ chối đóng phim tuyên truyền của đội phòng cháy?"
Tôi quay đầu lại, nhìn nam nhân cúi đầu đáng thương, chớp chớp mắt còn tưởng mình gặp ảo giác.
6
Bộ phim nhỏ để nam chính là Mộ Phong, là nghệ danh của hắn, là chàng trai anh tuấn ấm áp như ánh mặt trời với Hán phục, chúng tôi trước còn tương tác qua lại trên mạng xã hội.
Hắn bôn ba mệt mỏi đi đến đây, tìm kiếm nơi những bộ phim được sinh ra để kiếm sống.
Tôi nghe lời cô bạn thân nói muốn tự mình tiến đến chào hỏi anh trung uý đẹp trai kia, vì thế hai ngày nay không có quay chụp gì cả, tôi toàn dắt Mộ Phong đi du sơn ngoạn thuỷ.
Ngày thứ ba, tôi đang thảnh thơi trên con xe đạp điện đi tìm Mộ Phong, tiếng còi xe cứu hoả vang dội đập thẳng vào tai.
Lại xảy ra chuyện gì rồi.
Lòng tôi trùng xuống, không biết Nghê Nhạc Hiên có đang ở trên xe không.
Bên đường có một ông lão gầy còm đang ngồi ăn xin, tôi dừng xe dựng ở một bên, lấy từ trong túi tờ năm đồng định đưa cho ông lão, một bà túm tay tôi lại.
"Lão già này là kẻ lừa đảo đấy, ông ta thì ở nhà lầu biệt thự, đừng cho ông ta tiền!"
Tôi nhìn ông già, người bẩn dơ dáy, còn có mùi tanh tưởi, nghe thấy lời bà kia nói cũng không giải thích, chỉ rũ mắt xuống, nhìn qua rất đáng thương.
Chỉ làm việc tốt, đừng hỏi lí do.
Từ lúc Nghê Nhạc Hiên trở thành nhân viên phòng cháy, tôi đều lấy việc giúp người làm niềm vui, chỉ là muốn bày tỏ tấm lòng với trời cao, mong Nghê Nhạc Hiên một đời bình an.
"Không có gì đâu dì ơi, con làm chút việc tốt thôi!"
Sau đó tôi nhét tờ tiền vào người ông lão.
Kết quả...
Lão già nhét trả lại tôi tiền, bàn tay dơ dáy lấy ra một cái máy quẹt thẻ.
Tôi:...
Thật biết bắt kịp thời đại.
Tôi nhét tờ tiền vào túi quần, mặt không đổi sắc phi xe điện đi.
Đã quyết định cùng Nghê Nhạc Hiên không qua lại với nhau còn vì hắn cầu phúc cái khỉ gì!
Đến hậu trường phim, tôi mới biết được là chung cư của Mộ Phong bị cháy, vì thế hối hả chạy lại, đúng lúc gặp Nghê Nhạc Hiên đang đỡ Mộ Phong ra ngoài.
Tôi cẩn thận kiểm tra người Mộ Phong, ngoại trừ bị khói hun đến ho sặc sụa thì không bị thương gì, xong mới thở phào nhẹ nhõm, đưa Mộ Phong đến nơi nghỉ ngơi.
Nghê Nhạc Hiên hơi ngạc nhiên một chút sau đó chanh chóng quay lại đám cháy.
"Sao lại thế này? Đang yên đang lành sao lại cháy?" Tôi hỏi.
Mộ Phong đấm đấm ngực mình, "Không biết nữa."
Sau đó nước mắt lưng tròng nhìn tôi, "Hành lý của tôi đều ở bên trong, giờ trên người chừa lại mỗi chiếc quần đùi."
Tôi cúi đầu nhìn chiếc quần cộc hoạ tiết hoa sen sặc sỡ, nhìn như muốn chọc mù mắt.
"Nhưng mà tôi có một thói quen tốt." Hắn thò tay vào trong quần, tôi còn đang ngơ ngẩn nhìn chưa kịp ngoảnh đi thì hắn móc ra cái thẻ căn cước công dân.
"Tôi nói này, cái túi bên trong quần đùi để đựng đồ tuy thân rất có ích đấy!"
Tôi: "..."
Mộ Phong ho khan muốn nổ phổi, tôi lẳng lặng đi đến quán tạp hoá gần nhất mua nước.
Chủ quán bụng bia loạng choạng tay phe phẩy quạt hương bồ, nhìn tôi đi từ đám cháy bên kia đến, mắt liếc qua mấy thùng chai nước, nhanh miệng nói: "Cô gái à đến đây mua nước đúng không? Không cần đâu, ban nãy có một chàng trai bên đó đã mua một thùng rồi, mua thêm lại lãng phí."
Sau đó ánh mắt dịu dàng nhìn mấy anh trai phòng cháy đang dập lửa: "Đều là những chàng trai dũng cảm đẹp trai, nếu có ai làm con rể ta thì tốt rồi."
Chẳng phải đều là người ăn cơm nhà nước sao, những loại đẹp trai cực phẩm gì đó đều lên cấp trên hết rồi.
Đem nước trở về thì thấy Hứa Nhất Tri cũng ở đây, phía sau có một người quay phim, hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo người để phỏng vấn.