Trúc Mã Là Nam Thần

Trúc Mã Là Nam Thần - Chương 53




Editor: Rosegi



Sau giờ ngọ ánh nắng chói chang.



“Cuối cùng cũng biết đường về rồi hả?” Ông nội Hứa gõ gõ cây gậy, “Lại đây, để ta xem thằng nhóc họ Trần có làm cho cháu gái ta gầy đi chút nào không!”



Lời này chứa đầy dao nhỏ, giống như Lãm Nguyệt gầy đi một chút đều là lỗi của Trần Dục Sâm.



Lãm Nguyệt sờ đầu Ngao Tây Tạng dưới chân, ngồi xuống, chớp chớp mắt.



“Ông nội không hoan nghênh cháu ạ? Cháu nhớ ông lắm đó.”



Ông nội cuối cùng cũng không giữ được nét mặt cố tình nghiêm túc nữa, nở nụ cười tươi như hoa.



Ông nhìn dưới chân cô, “Đây là? Cháu cũng nuôi Ngao Tây Tạng sao?”



Ông vươn tay muốn sờ, nhưng Ngao Tây Tạng lại lập tức nhe hàm răng sắc bén, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.



Ông không tức giận, thu tay về, cười to, “Được, được!”



Về điểm này Lãm Nguyệt rất giống ông, hai người đều thích Ngao Tây Tạng, cảm thấy những loại chó khác rất vô vị, không hung mãnh oai vệ, cũng không hoang dã và trung thành như Ngao Tây Tạng.



“Vâng.” Lãm Nguyệt sờ đầu trấn an nó, làm nó bình tĩnh lại, “Ông thấy thế nào, không kém Nguyệt Lượng chứ ạ?



Nguyệt Lượng là do chính tay ông Hứa nuôi lớn, ngoài ông ra, chỉ có mấy người thường xuyên ở nhà thỉnh thoảng mới được đến gần sờ sờ một chút, những người khác căn bản không dám đến gần.



Ông Hứa quay đi rầm rì một tiếng, bỏ qua vấn đề này, Nguyệt Lượng là do ông một tay nuôi lớn, nếu là người khác hỏi vấn đề này, ông chắc chắn sẽ nhảy dựng lên khiêu chiến. Nhưng đây lại là cháu gái ngoan của ông.



“Trần Dục Sâm tặng cháu?”



Lãm Nguyệt cũng biết ông sẽ không trả lời, thản nhiên gật gật đầu.



“Trưa nãy tới Trần gia?” Quốc gia gần đây hình như có hành động gì đó, nguyên nhân là do một loại vũ khí mà Trần Dục Sâm mới nghiên cứu ra, với địa vị của ông Hứa, đương nhiên không thể không biết.



“Vâng.” Lãm Nguyệt gật đầu.



Trần Dục Sâm gần đây rất bận rộn với hạng mục này, cô đã kết hôn, Trần gia cũng là nhà của cô, đương nhiên phải về một chuyến.



Chỉ là mẹ Trần hơi nhiệt tình quá, Lãm Nguyệt sờ sờ bụng mình, bây giờ cô vẫn còn đang no căng.



“Không tới thăm ta trước.” Ông Hứa xị mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.



Ông nói nhỏ, Lãm Nguyệt đương nhiên không nghe thấy.



Có thể bởi vì hôm nay là chủ nhật, Hứa Tam cũng về nhà một chuyến.



“Ai yo, người bận rộn cuối cùng cũng về rồi à?” Hứa Tam tháo mắt kính, dùng sức ấn đầu Lãm Nguyệt một cái.



Hứa Tam biết Lãm Nguyệt đi tuỳ quân, nên câu “người bận rộn” hoàn toàn là trêu chọc.



Lãm Nguyệt vuốt tóc, còn chưa kịp đáp lời thì ông Hứa đã đen mặt, vung cây gậy, “Làm cái gì thế!”



“Đó là em gái cậu! Cậu tưởng là củ cải đâu mà ấn hả?”



Lãm Nguyệt bình tĩnh uống ngụm trà, ông nội, bị nói thành củ cải cháu cũng không vui chút nào.



Hứa đệ từ ngoài cửa đi vào nhếch môi, bị giáo huấn chứ gì… Có người chịu chung cảnh ngộ cảm giác thật thoải mái.



Hứa Tam xoa xoa cánh tay, gậy này…quả là ông nội.





“Vừa lúc, anh cũng đang định đi tìm em.” Dưới ánh mắt của ông Hứa, Hứa Tam nghiêm trang ngồi thẳng lưng, không dám dựa vào lưng ghế, “Mấy hôm trước, Chu lão Nhị gọi cho anh hỏi em có hứng thú tiếp tục hợp tác 《 Một ly cà phê 》không?”



Mấy năm nay lão nhị Chu gia lăn lộn trong giới giải trí, hai năm trước mở một công ty, hợp tác với Hứa Tam không ít lần, trước kia Lãm Nguyệt cải biên sách hợp tác với hắn một lần, hắn cũng đã biết thân phận của Lãm Nguyệt.



Lãm Nguyệt không hỏi gì mà gật đầu, “Được ạ”.



“Ơ, không thèm hỏi điều kiện,” Đôi mắt đào hoa của Hứa Tam sáng lấp lánh. “Không sợ anh bán em đi hả?”



Lãm Nguyệt liếc anh một cái, “Anh có thể lừa được em?”



Hứa Tam chưa kịp cười thì thấy Lãm Nguyệt nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt như đang nhìn cô nương liễu yếu đào tơ khiến Hứa Tam đen mặt, cô nói, “Chỉ cần anh đánh thắng em.”



Lần trước hợp tác cô rất hài lòng, chế tác rất có tâm, cố gắng bám sát nguyên tác, hơn nữa, cô tin anh ba sẽ không để cô chịu thiệt.



Tuy cô không nói ra, nhưng Hứa Tam cũng hiểu.



Cho nên dù vẻ mặt cứng đờ, nhưng đôi mắt đào hoa lại tràn đầy ý cười.



Tối nay Lãm Nguyệt đương nhiên là sẽ ăn tối ở đây.




Chủ yếu là mấy ngày nay Trần Dục Sâm bận quá, không ở nhà, Lãm Nguyệt cũng lười nấu cơm.



Nói chuyện với mọi người một lúc rồi Lãm Nguyệt về phòng ngủ trưa.



Nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.



Hừ, Lãm Nguyệt lấy một cái gối đầu để ôm, không có gì để ôm thật khó chịu, cô cầm điện thoại vào Weibo.



Đã lâu rồi cô không vào Weibo, trên Weibo đang náo loạn tin tức ai đó ngoại tình với ai đó, có vẻ đang bị dân cư mạng mắng nhiếc, Lãm Nguyệt không thích ăn dưa cho lắm, nhìn thấy đại khái như vậy thì đóng Weibo.



Đăng nhập QQ.



Lãm Nguyệt thấy tin nhắn từ mấy người bạn đại học. Thời đại học, quan hệ của cô không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi thôi, tốt nghiệp rồi sẽ không liên lạc nữa.



Mở ra xem, đều nói về một việc.



Là Ngô Nhiên hình như sắp đính hôn, hỏi cô có đi hay không.



Lãm Nguyệt nghĩ lại lần gặp Ngô Nhiên và Hoàng Nguyệt, lại nhìn tên nhà gái, yên lặng uống một ngụm nước.



Lãm Nguyệt rep một người bạn cùng phòng trước kia, “Không đi.”



Người đó lập tức hỏi, “Vì sao lại không đi?”



Sau đó dường như đã tự có đáp án, không để ý cô có trả lời hay không, liên tiếp gửi tin nhắn đến.



“Mấy hôm trước Hoàng Nguyệt còn khoe ở trong nhóm là đang yêu đương với Ngô Nhiên cơ đấy!”



“Ai mà không nghe ra giọng điệu khoe khoang của cô ta chứ”. Giọng điệu cười trên nỗi đau của kẻ khác.



“Bây giờ người mà Ngô Nhiên chuẩn bị đính hôn lại không phải cô ta, không biết cô ta…”



Lãm Nguyệt ngắt lời cô ta, “Còn có việc gì nữa không?”



Bên kia dừng một chút, “Không có việc gì, cậu không đi thật à?”



“Không đi.” Lãm Nguyệt uống một ngụm nước, những người này cô đều không thân, không đáng để cô đi một chuyến.




“Tạm biệt.”



Bạn cùng phòng đại học không ngờ cô dứt khoát như vậy, gửi thêm mấy tin cũng không thấy trả lời nữa.



Trong nhóm có người hỏi cô Lãm Nguyệt có đi không, cô trợn mắt trả lời, “Không đi.”



“Người theo đuổi mình trước kia ưu tú như vậy nay lại đính hôn với người khác, nếu là tôi, tôi cũng ngại đi.”



Những người khác sôi nổi tán đồng quan điểm này. Người bạn cùng phòng kia thấy vậy mới hả giận một chút.



Lãm Nguyệt tắt thông báo nhóm chat, cũng không quan tâm những chuyện này.



Nhìn bên trên thấy tin nhắn của biên tập mới gửi đến “Có đó không?”, cô trả lời “Có.”



Biên tập gửi một cái icon dở khóc dở cười, sau đó hỏi, “Lạc Tinh, tác phẩm mới của cô có nhập v không?”



Lãm Nguyệt: “Cuốn nào?”



Biên tập: “’Anh dưới ánh trăng’ đó.”



Cuốn này… thật ra lãm Nguyệt viết dưới dạng văn tự sự, cũng đã lâu không cập nhật chương mới.



Lãm Nguyệt trả lời, “Không nhập.”



Nó là nơi ghi lại những chuyện giữa cô và anh, cô không muốn dùng nó vào mục đích lợi nhuận.



“Được.” Biên tập có chút tiếc nuối, “Tôi thấy số liệu của nó rất tích cực.” Thậm chí còn cao hơn so với một số tác phẩm cùng thời điểm khác, nếu nhập v thì chắc chắn thu nhập không cần phải nói.



Lãm Nguyệt hơi kinh ngạc, số liệu rất tốt?



Nói với biên kịch một chút về chuyện ký hợp đồng 《 Một ly cà phê 》, cô biết việc này anh ba đã mở miệng thì hẳn đã nắm chắc chín phần, vẫn nên thông báo trước với biên tập một tiếng.



Lãm Nguyệt thoát QQ, đăng nhập vào Tấn Giang.



Xem số liệu của《 Anh dưới ánh trăng 》, Lãm Nguyệt đúng là hơi kinh ngạc.



《 Anh dưới ánh trăng 》 không phải tiểu thuyết, trừ những phần đầu ra, những phần sau đều không update đúng hạn, khi nào cô nhớ ra chuyện gì đó giữa anh và cô thì cô sẽ update, độ dài các phần cũng lộn xộn, có dài có ngắn.



Theo lý thuyết… số liệu hẳn là sẽ không quá tốt, ít nhất sẽ không tốt hơn tác phẩm trước.




Nhưng sự thật lại ngược lại.



[Fangirl Lạc Tinh]: A a a a! Đại Đại!! Là cô đúng không? Là cô đúng không?



[Đồ trang sức trên chân Lạc Tinh]: Yêu nhau đi! Mau yêu nhau đi QwQ! Mê quá trời quá đất! Đại Đại update đi mà!



[Người vô hình trên Tấn Giang]: A a a a a a a a a a a a a! Thức đêm đọc một mạch đến đây! Không ngủ được nữa! Ngọt phát khóc! Sao còn chưa yêu nhau đi!



[Ta là tiểu khả ái]: A a a a! Muốn có trúc mã! Sủng quá rồi!!



[Giai nhân uyển]: Chắc chắn là Đại Đại! Mọi người nhớ lúc Đại Đại chụp ảnh quả “nho” chứ? Hơn nữa Đại Đại cũng từng nói thích ăn trái cây lúc viết lách!



Có phải là thật hay không rất dễ đoán.



Hơn nữa là Lãm Nguyệt vốn dĩ không muốn giấu.



Lãm Nguyệt nghĩ một lát rồi sửa lại văn án.




《Anh dưới ánh trăng》



—Món quà dành tặng một người.



Có người vào xem có update gì không, lập tức nhìn thấy văn án mới.



[Giai nhân uyển]: A a a a a a a a a a a a! Quả nhiên là thật!! Trời đất quỷ thần ơi! Đợi chút để tôi bình tĩnh đã!



[Giai nhân uyển]: Ngọt ngào quá đi! Ngọt phát khóc rồi! Đại Đại hai người nhất định sẽ trăm năm hạnh phúc!



Ma xui quỷ khiến, Lãm Nguyệt thế nhưng ngồi đọc bình luận đến vô cùng vui vẻ.



…………



Buổi tối, ăn cơm xong.



Mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện.



Cách đây hai tháng, Ngao Tây Tạng còn tròn vo trông rất đáng yêu, sau hai tháng nó đột nhiên lớn lên rất nhanh, bây giờ nó đã được hơn hai tháng, đã có thể bắt đầu ăn được thịt, lúc gặm cắn đã có thể nhìn thấy những chiếc răng sắc nhọn.



Lãm Nguyệt quay người lại, lấy dây buộc tóc màu hồng nhạt, thuần thục bới lông trên đầu Ngao Tây Tạng.



Không lâu sau, Lãm Nguyệt nhìn bộ dáng lúc này của Ngao Tây Tạng, hài lòng gật đầu.



Lông trên đầu Ngao Tây Tạng đã được buộc gọn lại bằng dây buộc tóc màu hồng, trông nó không còn giống sư tử dũng mãnh nữa, mà giống một con Husky ngốc manh hơn.



Ngao Tây Tạng lắc lắc đầu, không quen, giơ chân cào cào đầu mình.



Lãm Nguyệt sờ sờ đầu của nó, trấn an, “Trần Sắc Sắc, ngoan.”



Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.



Hứa Tam suýt chút nữa phun ngụm trà trong miệng ra, bị sặc mà ho khan không ngừng.



Sắc Sắc… Còn họ Trần!



“Trần… Sắc Sắc là cái gì?!” Không phải như hắn nghĩ đấy chứ?!



Trần Dục Sâm có biết em đặt tên chó như vậy không hả?



Ông nội suýt chút nữa làm rơi gậy, mẹ Hứa và Hứa đệ cũng sợ ngây người, như thể gặp ma giữa ban ngày vậy.



# hoài nghi nhân sinh#



# hình như tôi vừa nghe thấy tên giả#



Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.



Lãm Nguyệt khụ một tiếng, có chút nóng.



Trần Sắc Sắc gâu một tiếng, nó không hiểu vì sao xung quanh lại đột nhiên im lặng, có thể nghe ra sự hung dữ của Ngao Tây Tạng trong tiếng sủa, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn để Lãm Nguyệt xoa đầu.



Lãm Nguyệt nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói, “Là ‘sắc’ trong cuộc sống đầy màu sắc.”



Hứa Tam:………



Được lắm, tưởng anh ngu hả?