Sắc Nữ Là Ta: Đường Tăng hôm nay bị yêu quái giở trò ngáng đường. Lúc hắn đang chơi bóng, một nữ sinh trắng trẻo mịn màng đi ngang qua, vừa vặn bị quả bóng không biết từ đâu phi tới, đập trúng mặt, ngã lăn ra đất. Mọi người còn đang bất ngờ, hắn đã hốt hoảng lao về phía cô gái. Không ngờ chưa kịp đến nơi liền bị một đám yêu quái nháo nhào chạy đến vây quanh, kẻ đưa nước, kẻ đưa khăn, ồn ào tới mức ta chỉ muốn gọi Ngộ Không tới vung gậy Như Ý. Bất quá Ngộ Không chưa kịp gọi, thì Đường Tăng đã nổi cơn thịnh nộ rồi.
Sắc Nữ Là Ta tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Ngươi không thể tưởng tượng nổi biểu hiện của Đường Tăng khi đó đâu. Từ lúc nhập học đến bây giờ, ta chưa từng thấy hắn tức giận như thế. Mấy cánh tay yêu quái vươn tới đều bị hắn không thương tiếc gạt sang một bên. Hắn chỉ lạnh lùng quát một câu:”Tránh ra cho tôi!”, sau đó lại hớt hải chạy đến chỗ nữ sinh bị ngã. Quan trọng hơn cả, hắn thế mà lại bế nữ sinh đó đi trước mặt bao nhiêu người. Đám yêu quái vây trên sân nhìn vẻ mặt tức tối như bị ăn liên hoàn cước vậy đó.”
Tôi bội phục. Sinh động thật. Không ngờ câu chuyện bất hạnh chiều nay ở sân bóng của tôi dưới con mắt của Sắc Nữ tỷ tỷ lại trở nên gay cấn kịch liệt như thế.
Tôn Ngộ Không: Sắc Nữ tỷ tỷ, ta có chuyện muốn nói.
Sắc Nữ Là Ta: Trình bày trình bày.
Tôn Ngộ Không: Ngươi học cùng lớp Đường Tăng à?
Sắc Nữ Là Ta: Sao ngươi biết?
Tôn Ngộ Không: Chuyện này cần phải nghĩ sao? Ngày nào ngươi cũng báo cáo với ta đầy đủ động thái của Đường Tăng, nếu không phải ngươi học chung lớp với hắn thì cũng nhất định là có ý với hắn rồi.
Sắc Nữ Là Ta: Đại thánh à, ta chưa thành lập nhóm anti hắn là may rồi, đừng nói hai chữ “có ý”, ta gánh không nổi.
Tôn Ngộ Không: Hắn đắc tội với ngươi sao?
Sắc Nữ Là Ta: Hắn không chỉ đắc tội với ta, hắn còn gây ra thâm thù đại hận với tập thể nam sinh trường này ấy chứ. Ta vốn tin đời không có cái gì hoàn hảo, thế mà hắn lại có thể vừa đẹp trai, vừa học giỏi, vừa biết chơi thể thao, quan trọng là nhà rất có điều kiện.
Tôn Ngộ Không: Ngươi là con gái cũng đi ghen tị với một tên con trai sao?
Sắc Nữ Là Ta: Ta khinh, ta mà thèm ghen tị với hắn sao. Lão bà đây hậu cung có ngàn người, cơm bưng tận miệng, nước uống tận mồm, thích gì có đó, cần phải ganh ghét một tên hòa thượng sao?
Tôn Ngộ Không: Xem chừng ngươi là bệ hạ Nữ Nhi quốc, không ăn được sinh hận nên nhất quyết phải đạp đổ.
Sắc Nữ Là Ta: Ta mà là bệ hạ, ta nhất định thu phục hết đám nam sinh tội nghiệp bị ruồng rẫy vào hậu cung.
Nói đến đây, Sắc Nữ tỷ tỷ như giác ngộ ra chân lí.
- Ngộ Không, ngươi quả là có con mắt tinh tường, ta phải lập một group Nữ Nhi quốc chuyên thu phục nam sinh mới được. Điều kiện nhất định phải là anti Đường Tăng.
Tôn Ngộ Không: Ngươi phát bệnh rồi!
Tôi không ngờ Sắc Nữ nói thật làm thật, group lập ra nhanh chóng thu phục được đa số nam sinh trong trường. Trước diễn biến gay cấn trên diễn đàn, tôi không biết nên vui cho Sắc Nữ tri kỉ của tôi vì hoàn thành tâm nguyện thu phục nam nhân, hay phải đau thương cho Đại Nhân vì có quá nhiều người oán hận.
Kẻ nằm trong tâm điểm trận đại chiến fan girl và anti fan lại không hề mảy may hay biết. Hắn căn bản không dành thời gian cho những thứ vô vị, ngay cả tài khoản facebook của hắn nhiều lắm vài tháng cập nhật được một status mới. Nhưng mỗi lần tôi đăng ảnh, hắn nhất định phải nhảy vào thả phẫn nộ kèm một câu bình luận: “Đại Nhân giá đáo.” Kẻ này cứ thích ra oai trước mặt tôi, thật khiến người ta tức chết.
Trường chuyên luôn có nhiều hoạt động giao lưu học sinh các khối lớp. 20/11, vừa vặn kỉ niệm 50 năm thành lập trường, chúng tôi được phát động tham gia cuộc thi “Tài năng trẻ”.
Cuộc thi này không yêu cầu khẳng định thế mạnh của cá nhân. Mục đích của nhà trường là gắn kết và tạo điều kiện cho các liên chi giao lưu, học hỏi và tăng tình hữu nghị.
Sau thông báo, ba lớp chuyên Văn, Toán, Anh được xếp vào một đội, các lớp sẽ cử ra đại diện tiêu biểu tham gia vào chương trình này.
Với thành tích học tập và hạnh kiểm của mình, tôi và Đại Nhân nhanh chóng bị liệt kê vào danh sách.
Khỏi nói cũng biết, kẻ bất cần như hắn, một khi không hứng thú thì đừng nghĩ đến biện pháp đe dọa để ép buộc. Tất nhiên biện pháp của nhà trường cũng chỉ dừng lại ở việc khiển trách, đánh giá hạnh kiểm, nhưng với học sinh trường chuyên, hạnh kiểm là thứ vô cùng đáng giá. Học bạ đẹp có thể được tuyển thẳng vào đại học, mà học bạ đẹp không phải chỉ cần thành tích học tốt. Vì vậy, tất cả học sinh trong danh sách đều đồng ý nhiệt tình tham gia.
Buổi tối, sau khi giải quyết xong đống bài tập về nhà, tôi rảnh rỗi đăng nhập diễn đàn hóng hớt. Vừa mới truy cập, tin nhắn đã lập tức nhảy vèo vèo trên màn hình.
Sắc Nữ Là Ta:
“Tôn đại thánh, ngươi nói xem, sao trên đời có ta rồi còn sinh ra kẻ ngạo mạn như tên Đường Tăng chứ.”
“Ta tới lớp thông báo danh sách học sinh tham gia cuộc thi, yêu cầu các thành viên kí tên và chấp hành. Hắn chẳng những không thèm nhấc bút, ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp lơ ta. Sắc Nữ ta sống từng ấy năm chưa có kẻ nào dám đối xử với ta như thế. Thật là đáng ghét.”
“Ta nói với hắn, nếu hắn không chấp hành sẽ bị kỉ luật. Ngươi biết hắn đáp thế nào không?”
Tôi mỉm cười, chậm rãi gõ phím.
“Ông ta không dám đâu!”
Một lúc lâu sau cũng không thấy Sắc Nữ Là Ta nhắn lại. Tôi chuẩn bị tắt máy đi ngủ, tin nhắn lại tiếp tục nhảy tới.
“Đại thánh, ngươi thật sự là đồ đệ của Đường Tăng sao? Lại có thể thốt ra câu y chang hắn như vậy!”
Tôn Ngộ Không: Nãy giờ ngươi đi đâu?
Sắc Nữ Là Ta: *đau khổ* Lau màn hình máy tính. Bị ngươi làm cho phun nước.
Tôn Ngộ Không: Bất ngờ đến thế sao? =.=
Sắc Nữ Là Ta: Ngươi nhìn thái độ hắn xem, cái gì mà “ông ta không dám”. “Ông ta” ở đây không phải muốn nói hiệu trưởng à?
Tôi nhăn mặt nhăn mày. Quả thực hắn lợi hại, hiệu trưởng đúng là phải nể nang vài phần, muốn hạ hạnh kiểm hắn, còn phải nhìn sắc mặt phụ huynh. Mà phụ huynh của hắn, đối với tôi chính là sủng đến tận trời, nhìn đâu cũng không thấy vẻ cường hào ác bá, nhưng với hiệu trưởng và nhiều người khác, tôi... không dám chắc. Có thể so sánh như thái độ của Đại Nhân với tôi và với Sắc Nữ, hoàn toàn khác biệt.
Sắc Nữ Là Ta sau khi trút giận xong mới tha cho tôi đi ngủ. Ngày hôm sau, trên đường đi học, tôi hỏi Đại Nhân.
- Anh không định tham gia cuộc thi của trường à?
- Em kí tên rồi sao?
- Ừm. Trải nghiệm một chút sẽ có nhiều vốn liếng để sáng tác hơn.
- Vậy được.
Tôi không biết “vậy được” của hắn là ý gì, cho đến buổi chiều hôm gặp mặt liên chi, tôi mới hiểu, ý hắn là cũng tham gia.
- Tiểu Hồng, nước, nước, uống nước.
Tôi nhìn chòng chọc vào chai lavie trong cặp hắn, giận dữ.
- Anh tự uống nước của anh đi.
Hắn hờn dỗi nhìn tôi.
- Nước đó anh không thể uống.
Tôi lườm hắn.
- Nước của em cũng là lavie, khác gì nhau đâu.
- Khác, rất khác. Khác ở chỗ, nước của anh chỉ cho em uống, nước của em phải cho anh uống.
Tôi toát mồ hôi. Hắn lại cố tình nói lớn như thế, muốn con gái cả trường này hận chết tôi à.
Suy nghĩ vừa mới thoáng qua, tôi đã thấy có gì đó bất ổn, cảm giác rợn gáy như có ai đang phóng điện về phía mình. Quay đầu lại, tôi đón nhận tia điện phát ra từ một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Ừm, phải nói là vô cùng xinh đẹp, trông khá giống con lai. Điều lạ hơn là dù mặc đồng phục học sinh, trông cô ấy vẫn rất ngạo mạn, có chút gì đó quý tộc, thật cuốn hút. Động não chút là biết gia thế người này không hề bình thường. Kẻ bị cô ấy ghét, chẳng phải quá đáng thương sao.
Tôi cấu nhẹ tay Đại Nhân.
- Anh biết cô gái tóc xoăn nâu kia sao.
Hắn theo lời tôi liếc xuống phía có tia điện.
- Biết.
- Cô ấy là ai thế? Sao lại có cái nhìn... mãnh liệt như vậy?
- Một kẻ ngốc.
-...
5 phút sau đó, “kẻ ngốc” ấy cùng với quyền lực của mình, điều hành buổi gặp mặt, thông báo thể lệ cuộc thi, phân chia công việc cho các lớp. Cô ấy, là lớp trưởng lớp chuyên Toán, cũng là lớp trưởng của Đại Nhân.
Tôi thở hắt. Hai kẻ này mà đối đầu nhau, đúng là trận chiến không hồi kết. Tia điện ban nãy không phải phóng đến tôi, mà là phóng đến kẻ nhiễu sự bên cạnh tôi. Hiếm hoi lắm mới gặp một cô gái có thành kiến với Đại Nhân như vậy. Tôi, thực sự thấy vô cùng thích thú, thật gần gũi, thật giống Sắc Nữ tri kỉ của tôi.
Sắc Nữ Là Ta? Sao tôi lại nghĩ tới cô ấy vào lúc này nhỉ?
Cùng lớp? Kẻ thù? Lẽ nào thiếu nữ con lai là Sắc Nữ?
Tôi hào hứng:
- Đại Nhân, có phải anh luôn chọc vào cô ấy không. Tờ danh sách thành viên, nhất định là anh không chịu kí, còn không thèm cho cô ấy chút mặt mũi.
- Sao em biết?
Tôi búng tay “tách” một cái. Thật tuyệt! Mỹ nhân tóc nâu đúng là Sắc Nữ. Tri kỉ của tôi có thể đẹp như vậy. Tôi thật là có phước mà.
Mặc kệ vẻ mặt khó hiểu của Đại Nhân, tôi đứng dậy, vui vẻ tiến về phía mỹ nữ. Cô ấy đang điền nốt tờ báo cáo, vẻ mặt rất tập trung.
Tôi nhỏ giọng: “Sắc Nữ Là Ta!”
Cây bút trên tay Sắc Nữ khựng lại, cô ấy kinh ngạc ngước mắt nhìn tôi.
- Cậu... Sao cậu biết?
Tôi cười rạng rỡ:
- Cậu đoán thử xem?
Sắc Nữ vẻ mặt không thể tin nổi:
- Ngộ... Ngộ Không?
- It"s me! Surprise?
- Thực sự... Cậu thực sự là Ngộ Mặn, à không, món mặn, không phải, ý mình là cô gái sân bóng, Tôn Ngộ Không, bạn tri kỉ???
Rất tốt, biểu cảm kinh hãi này tôi rất thích.
- Bạn tốt, chúng ta gặp mặt rồi!