Trúc Mã Là Đại Nhân

Trúc Mã Là Đại Nhân - Chương 13: Em có người yêu rồi!




Vở kịch diễn ra chưa đầy một tiếng đồng hồ mà khán giả đã chứng kiến hàng loạt tình tiết từ thiểu năng đến hài hước, từ hài hước đến ngược luyến tàn tâm. Vô vàn những thứ hack não được đan xen khiến người xem không thể nào đoán nổi.

Hoàng hậu có thể không phải hoàng hậu mà là trùm tội phạm xuyên quốc gia. Chú lùn không phải nam mà là nữ. Bạch Tuyết và tiểu cô nương có thể là nữ phụ đam mỹ cũng có thể là nữ chính ngôn tình. Bây giờ thì vui rồi, hoàng tử là hoàng tử mà lại không phải là hoàng tử.

Quả là vở kịch độc nhất thiên hạ! 

Sau khi hoàng tử đẹp trai lên tiếng đính chính kịch bản, trong cánh gà ngay lập tức nhảy ra một vị hoàng tử nữa.

Vị hoàng tử này mặt đầy mụn, tóc vàng hoe, xịt nước hoa nồng nặc cả mấy dãy phố. Cả hội trường khóc không ra nước mắt.

Hoàng tử new cố chấp đọc thoại:

- Ta chính là hoàng tử của Bạch Tuyết! Ta sẽ trao cho nàng nụ hôn chân thành của mình, ta sẽ cứu sống nàng bằng tình yêu mãnh liệt của ta!

Tôi hít thở khó khăn. Một nụ hôn của hoàng tử này trao xuống, không biết công chúa Bạch Tuyết Bạch mỹ nhân có cầm cự nổi qua vài giây không?

Đại Nhân đứng bên cạnh tôi bonus thêm một câu:

- Nhất định phải hôn “thật” chân thành.

Khán giả khóc một dòng sông:

- Ai cho tao lương thiện?? Trả tuổi thơ lại cho tao… Huhu…

Dẫu sao tôi cũng chỉ lo xa. Hoàng tử mặt mụn chưa kịp xơ múi thành công thì màn đã hạ.

Hội trường vang lên tiếng người dẫn chuyện: “Bạch Tuyết được hoàng tử cứu sống, từ đó, họ sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.”

Sau tấm màn.

“Bốp!”

Hoàng tử mặt mun trực tiếp bị ăn một cái bạt tai của mỹ nữ. Nữ chính đúng là có mệnh của nữ chính, thời khắc nước sôi lửa bỏng thế nào cũng không chết được.

Trước khi rời đi, Bạch Vy không quên liếc xéo tôi, vẻ mặt tức giận như ăn phải ớt. 

Hôm nay đúng là ngày đại náo, thầy trò Đường Tăng cuối cùng cũng vượt qua được kiếp nạn. Hắn cùng tôi trở về nhà, tâm trạng tôi rối rắm đến mức chưa kịp ngồi lên xe đã bảo hắn:

- Lái đi!

5 phút sau, tôi gắt gỏng với hắn:

- Anh là rùa bò à, làm gì mà đi chậm chạp như vậy, bao giờ mới về đến nhà?

Hắn nhịn không nổi nữa, túm hai bên má tôi, ra sức bẹo:

- Tỉnh chưa hả, cô nương không trèo lên xe thì bảo tôi phải lái làm sao?

- …

Dọc đường, tôi không nói thêm nửa lời. Đại Nhân sau nhiều lần độc thoại một cách nhỏ nhẹ, nhận thấy tôi có dấu hiệu bỏ ngoài tai, sự nhẫn nại của hắn bay về không. Hắn lập tức tăng tốc phóng xe như điên trên đường lớn. 

Tôi lúc trước còn bộ dạng thất thần, lúc này bản năng sinh tồn liền trỗi dậy mãnh liệt, hốt hoảng muốn rụng tim, hai chân vắt vẻo một bên xe như muốn kéo mông tôi xuống đất. Tôi dồn hết sức bình sinh túm chặt áo hắn mà gào lên hung dữ:

- ANH MUỐN CHẾT À?????!!!

Không ngờ hắn cũng chẳng tầm thường, một câu nói ra trực tiếp đàn áp hết nộ khí của tôi:

- Em còn dám thái độ nữa, hôm nay hai chúng ta có chết cũng phải chết chung!

Tôi mếu máo, hai mắt bị gió tạt cay xè, chó mèo lợn gà trâu bò ruồi muỗi gì lúc này cũng không phân biệt nổi nữa.

Hắn định cho tôi chết thật? Hắn điên tình rồi à? Chuyện lớn của hắn không thành cũng đâu thể trách tôi, hắn bị đảo chính, bị soán ngôi, không được hôn Bạch Tuyết, cũng không cần sinh hận mà muốn tôi chôn chung với hắn chứ. Tên khốn này…

Trong lúc tuyệt vọng, tôi mồm nhanh hơn não, gào lên:

- Tự anh đổi kịch bản nên mới bị người ta cướp mất nữ chính đấy! Bây giờ anh còn dám trút giận lên tôi à? Sớm biết các người tình cảm thắm thiết như vậy, tôi chẳng thèm mà chơi chung với anh!!!

“Kít!!!”

Xe phanh gấp làm tôi đập đầu thật mạnh vào lưng hắn, đau điếng.

Chưa kịp hoàn hồn, tôi liền bị hắn kéo xuống xe, túm tay lôi đến bên cạnh bờ sông. Lần này, tôi khóc thật:

- Anh… điên rồi, tôi không phải Thúy Kiều, cũng không phải Vũ Nương, tôi không thích nhảy sông chết. Đồ vì sắc quên bạn… Huhuhu… 

Hắn lạnh lùng:

- Em cũng biết là đã phá hỏng chuyện tốt của anh sao?

Tôi cuống cuồng giãy giụa:

- Đại Nhân thì nên làm việc của chính nhân quân tử, đừng làm chuyện táng tận lương tâm mà hối hận cả đời… hức… hức…

Hắn không chịu buông tay, đe dọa:

- Em nói rõ ràng xem đã phá hỏng chuyện tốt của anh như thế nào?

Tôi vội vã tuôn một tràng:

- Em không nên bị kẹt trên sân khấu, hại anh phải ra mặt giải vây, hại anh phải đổi kịch bản, hại anh bị cướp mất vai chính, hại anh không được hôn Bạch Tuyết, hại anh thất hứa với Bạch Vy… Bây giờ em không quản chuyện của anh nữa. Anh với cậu ta muốn làm gì thì làm, muốn vun đắp tình cảm ra sao cũng được, dù sao… dù sao em…

- Em làm sao?

Tôi gào lên:

- Cũng chỉ là người ngoài!!

- …

- …

Im lặng…

Gió thổi lá cây xào xạc…

Người tôi run rẩy…

Không phải vì tôi sợ phát run… mà vì người hắn rung làm tôi rung theo.

Kẻ điên tình vừa rồi còn hung hăng trừng mắt với tôi, bỗng nhiên ôm bụng phá lên cười ngặt nghẽo.

Đầu tôi xì khói.

Hỏng rồi, hắn bị ngu luôn rồi!!!

Hắn cười ra nước mắt.

- Tiểu Hồng!

Tôi cảnh giác lùi lại.

Đại Nhân túm chặt đầu tôi, ép tôi nhìn thẳng mặt hắn.

- Em vì giận chuyện anh đồng ý hôn thật với Bạch Vy nên từ lúc diễn kịch đến giờ mới ngơ ngác như con nai vàng vậy?

Tôi chưa load kịp, liền gật đầu. Sau đó nhận ra mình lỡ lầm, bèn ra sức lắc phải lắc trái phủ nhận.

Vẻ luống cuống của tôi khiến hắn vô cùng hài lòng. Hắn xoa đầu tôi, khen ngợi:

- Biểu hiện của em rất tốt!

- …

Sau đó… tôi được hắn miễn chết, đèo về nhà. 

- Anh nói vai diễn của hoàng tử mặt mụn là anh sắp xếp sẵn từ trước rồi sao?

Hắn không phủ nhận. Tôi dần thông minh hơn, hỏi tiếp:

- Vậy sao anh còn hứa với Bạch Vy? Không phải đã cố tình đổi vai diễn cho người khác rồi à?

Đại Nhân mặt tỉnh bơ đáp:

- Cậu ta nói là cảnh cứu Bạch Tuyết hôn thật, thì cứ để người đóng vai hoàng tử diễn thôi. Đâu phải chuyện của anh, anh không quản.

- Nói như vậy… tức là từ đầu anh đã không định lên sân khấu?

Hắn bất mãn trả lời:

- Còn chẳng phải em ngốc quá sao? Tự hại mình, nếu không có anh hôm nay thì mặt mũi của em cũng bị mất sạch.

Tôi khóc thầm, drama kinh điển cẩu huyết vừa rồi toàn là do tôi mà có. Quả nhiên đọc ngôn tình nhiều đầu óc sinh ra nhạy cảm.

Về đến nhà, vừa đặt mông xuống giường, điện thoại tôi liền đổ chuông. Sắc Nữ cuối cùng cũng nhớ tới người bạn tri kỉ bất hạnh này.

- Ngộ Không, mình nghĩ cậu không nên vào diễn đàn một thời gian.

Tôi thở dài. Có cho mấy lá gan tôi cũng không dám vào diễn đàn hôm nay đâu.

- Còn nữa, mình điều tra ra kẻ dám chơi xấu không chịu hạ màn xuống lúc cậu bị kẹt trên sân khấu rồi! Hắn ta to gan thật đấy, dám ngang nhiên hại bạn tốt của ta.

Tôi toát mồ hôi.

- Mình gây thù chuốc oán với nam sinh hồi nào?? Chẳng lẽ hắn… hắn thích Đại Nhân?!

Chuyện tình đam mỹ trong đầu tôi vừa mới nảy ra đã nhanh chóng bị giết chết từ trong trứng nước:

- Hắn ta thích Bạch Vy! Cậu thôi đề cao tên Đường Tăng của cậu đi. Thấy ớn!

Trước lúc gác máy, Sắc Nữ không quên dặn dò tôi:

- Dù sao Bạch Vy đó cũng rất có dáng dấp của Bạch Cốt Tinh, nhìn đã biết không phải dạng vừa rồi. Cậu phải cẩn thận. Đối thủ này khó nhằn đấy.

Câu chuyện rắc rối tạm gác lại.

Người ta nói, tiếng lành đồn xa. Chỉ sau một đêm, màn biểu diễn kinh điển của Đại Nhân và tôi đã lan truyền rộng rãi. Khỏi nghĩ cũng biết, diễn đàn chắc bị tám đến mức sắp sập rồi.

Mấy ngày tiếp đó, tôi và Sắc Nữ đều đi ăn cơm cùng nhau. Đại Nhân sau khi tạo ra làn sóng tin đồn liền lập tức lui về ở ẩn. 

Nghe Sắc Nữ nói, hắn phải tham gia khóa tập huấn đặc biệt cho kì thi olympic Toán tầm cỡ quốc tế. Tôi nghẹn ngào. Thật vĩ đại, thật vinh dự. Yêu nghiệt cũng có thể dùng tài năng làm rạng danh đất nước. Công dân tốt như tôi có phải quá thất bại rồi không?

Nhiều ngày liền không có kẻ theo dõi làm phiền, tôi dành thời gian tập trung viết truyện. Dù sao cũng không thể lên diễn đàn hóng hớt được, tôi không muốn thời gian trôi qua lãng phí.

Viết hăng say đến đoạn nữ chính tìm được chân ái, tôi băn khoăn dừng lại. Không biết phải miêu tả thế nào cho chính xác tâm trạng bạn thân của nữ chính khi biết tin sốt dẻo này. 

Đầu tôi liền lập tức hiện lên khuôn mặt Đại Nhân. Nếu hắn nghe tin tôi có người yêu, biểu hiện của hắn sẽ như thế nào? Vui mừng xúc động hay giận dữ?

Cái khó ló cái khôn, tôi nảy ra sáng kiến.

Buổi sáng, tôi dậy thật sớm chuẩn bị cơm hộp. Trước lúc đi học liền nhắn cho Đại Nhân một tin: “Giờ cơm trưa gặp nhau ở cổng phụ. Không gặp không về!”

Tan học, tôi chân chó chạy tới chỗ hẹn. Đứng chừng vài phút, Đại Nhân cũng xuất hiện. Nhiều ngày không gặp, mặt mũi hắn hốc hác hẳn ra. Quả nhiên không được ăn cơm tôi nấu, cho nên mới xuống sắc như vậy.

Tôi hớn hở giơ cơm hộp lên trước mặt hắn. Hắn giống kẻ trên sa mạc nhìn thấy hồ nước, vội vã ôm lấy hộp cơm như sợ tôi đòi lại.

Tôi hí hửng.

- Không có cơm em nấu, sau này anh chắc không sống nổi mất!

Hắn vui vẻ trả lời:

- Sau này anh sẽ bắt em bồi thường những ngày không nấu cơm cho anh.

Nhận thấy tâm trạng cực kì ổn định của Đại Nhân, tôi quyết định vào chủ đề chính.

- Thực ra em tìm anh là còn có việc.

- Quan trọng như vậy à?

Tôi gật đầu:

- Vô cùng quan trọng.

Đại Nhân im lặng, ra hiệu cho tôi nói.

Tôi làm bộ ngập ngừng.

- Em muốn kể cho anh một chuyện… Anh không được cười nhạo em!

- Được.

Tôi ngại ngùng.

- Em… em có… tha… không, ý em là em có người yêu rồi…

Toát mồ hôi, suýt chút nữa tôi lộn hột vịt hột me thành drama “em có thai rồi”!

Nói xong, tôi vội vã ngước ánh mắt mong đợi nhìn biểu hiện của hắn.

Kết quả không như những gì tôi nghĩ. Tôi chờ đợi Đại Nhân sẽ há hốc mồm kinh ngạc, sẽ trượt chân té hoặc vài biểu hiện khác của shock. Không ngờ, thái độ hắn nghiêm túc hơn tôi tưởng.

Nụ cười vui vẻ của hắn nhanh chóng biến mất. Khuôn mặt hắn trở nên âm u quỷ dị, hàn khí tỏa ra. Hắn lạnh lẽo nhìn tôi, hỏi một câu cụt ngủn:

- Thật sự?

Tôi ngơ ngẩn lắp bắp:

- Ơ… Ừm… 

- …

- Anh đọc ngôn tình của em rồi phải không? Thực ra anh ấy…

- Đủ rồi! Em về đi!

Hắn hung hăng ngắt lời tôi. 

Tôi giật mình. Lần đầu tiên hắn đối đãi với tôi như thế.

- Anh nghe em nói đã, anh ấy…

“Bộp!”

Hộp cơm của tôi từ trên tay hắn lượn một đường ngoạn mục xuống đất. 

Tôi trân trối nhìn theo, hồn bay khỏi xác. Kinh hãi đến mức mồm không khép lại được.

Hắn thế mà dám ném cơm hộp của tôi đi.

- Gia Phong, anh… anh…

Không để cho tôi thốt hết câu, hắn trực tiếp quay lưng bỏ đi mất. 

Tôi nhìn bóng hắn đi xa, miệng giật giật, không nói nổi thành tiếng. Cảm giác mình vừa làm một chuyện gì đó thật sai lầm!