Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 62: Xấu hồ chết đi được




Thiệu Tử Vũ biết bé con vẫn còn đang tức giận, cô gái nhỏ này cực kỳ mang thù, nhìn bộ dáng tức giận đùng đùng của cô, anh ở bên tai cô ấn xuống một nụ hôn.

"Bé con có muốn biết mấy ngày nay anh đi làm cái gì hay không?"

Lam Kỳ không nói lời nào, anh đi làm chuyện gì cô cũng mặc kệ.

Nhìn đến bộ dáng của cô anh cực kỳ bất đắc dĩ.

"Anh đi đón hai người trở lại."

"Người nào?"

Lam Kỳ vẫn là nhịn không được tò mò hỏi.

"Trong đó có một người em vẫn luôn muốn thấy."

Hai mắt Lam Kỳ sáng lên.

"Có phải chị gái già của em trở lại hay không?”

Cô vui vẻ, nếu Thiệu ngốc hỏi như vậy nhất định là chị gái già, hiện tại cô muốn nhìn thấy chị ấy.

"Ừ"

Thiệu Tử Vũ gật đầu.

"Vậy chị ấy giờ đang ở đâu?"

Lam Kỳ nhìn biệt thự cực kỳ yên tĩnh, chị gái già chắn hẳn là không được an bày ở trong này, chẳng lẽ là về nhà? Không được, cô muốn về nhà nhìn chị gái già nhà mình một chút.

"Vậy em về trước."

Quyết định đi, chị gái già đang ở nhà chờ cô.

"Chờ một chút."

Thiệu Tử Vũ giữ chặt lại thân thể cô, anh hao tốn sức lực lớn như vậy đưa cô tới đây làm sao có thể cho cô đi dễ dàng như vậy.

"Làm gì!"

Hiện tại cô không muốn nói chuyện sinh nhật với anh, cô chỉ muốn trở về.

"Chị em chưa có về nhà."

"Vậy chị ấy ở nơi nào?"

Lam Kỳ không nghĩ ra, chị gái già từ trước đến nay đều là người hiểu chuyện hiếu thuận, hiện tại trở về lại không về nhà thế thì đi nơi nào?

"Lúc trở về chị em có một chút chuyện."

Thiệu Tử Vũ suy nghĩ tìm từ thích hợp.

"Chuyện gì?"

Lam Kỳ nóng nảy không thể nói với người trong nhà vậy thì nhất định là có chuyện lớn.

Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng gấp gáp của cô, ánh mắt tối sầm một hồi.

"Muốn biết, trước hết nói cho anh biết em cùng Dung Bạch Minh định đi đâu? Không phải em đã nói không thích hắn ta?"

Nói nhiều như vậy, thật ra cái anh muốn hỏi nhất chính là chuyện này, nếu anh trực tiếp hỏi bé con cũng không nói đành phải dùng cách này.

"Thiệu ngốc chết tiệt, anh vậy mà nói điều kiện với em?"

Lam Kỳ phát điên, bây giờ là lúc nào mà anh còn hỏi cái này, hiện tại cô cực kỳ lo lắng cho chị gái già.

"Anh đảm bảo cô ấy không có chuyện gì, nhưng anh phải biết được đáp án."

Thiệu Tử Vũ kiên trì.

"Bé con, ngoan, nói cho anh nghe, anh sẽ suy xét khi nào thì cho em gặp cô ấy.” Anh lại bỏ thêm một câu.

Lam Kỳ trừng mắt nhìn anh, Thiệu ngốc chết tiệt vậy mà dám uy hiếp cô.

"Có phải em nói sẽ để em gặp chị gái?"

Suy nghĩ một chút cô vẫn là cảm thấy nhận thua mới là hành động sáng suốt.

"Vậy phải xem biểu hiện của bé con."

"Anh”

Lam Kỳ níu lấy quần áo Thiệu Tử Vũ, hiện tại người này như thế nào trở nên càng ngày càng đáng đánh đòn, bạo lực phát tiết một hồi, Lam Kỳ vẫn là chịu thua, đem chuyện cô cự tuyệt nhẫn cầu hôn của Dung Bạch Minh, chuyện đồng ý đi gặp bà nội của anh ta một lần nói ra, không còn cách nào, cô cảm thấy nếu cô không nói, Thiệu ngốc sẽ không cho cô gặp chị gái già.

Vốn là cho là chuyện Dung Bạch Minh cầu hôn cô có thể không nói, nhưng nghĩ lại vẫn là nói ra, ít nhất cô cảm thấy bản thân lấy lại được mặt mũi, là anh không để ý đến cô.

Giá trị thị trường của cô vẫn còn rất tốt.

Thiệu Tử Vũ nghe xong mím môi, không nghĩ tớ bé con được hoan nghênh như vậy, ngay cả nhẫn cầu hôn cũng có người tặng.

"Em nói xong rồi, anh mang em đi gặp chị gái đi.” Lam Kỳ trông mong hỏi.

Thiệu Tử Vũ đem cằm cọ xát cái trán của ccô.

"Làm tốt lắm, bé con.” Còn biết cự tuyệt người khác, nhưng đi cùng Dung Bạch Minh đến nhà hắn ta là không có khả năng.

"Em muốn gặp chị gái."

Thấy anh còn chưa nhắc đến chuyện chị gái già, Lam Kỳ ra sức đẩy anh.

Cánh tay ôm lấy cô của Thiệu Tử Vũ đột nhiên buông lỏng, sắc mặt thay đổi một chút, tay cô chạm đến miệng vết thương củ anh.

"Anh sao vậy!"

Cảm thấy anh có cái gì không đúng, cô hỏi, vừa rồi cô cũng không có dùng nhiều sức, làm sao anh lại đột nhiên giống như là rất đau?

"Không có gì.” Thiệu Tử Vũ lắc đầu.

"Anh gạt em."

Lam Kỳ cũng không phải là dễ gạt như vậy, vừa rồi cô đẩy cánh tay anh, sắc mặt anh xem ra rất đau.

"Anh không thoải mái?"

Thiệu Tử Vũ cười không nói lời nào.

"Anh không nói? Em tự xem."

Nói xong Lam Kỳ liền động tay cởi quần áo của anh, có đau hay không cô cởi quần áo anh ra nhìn chẳng phải sẽ biết được hay sao.

Thiệu Tử Vũ cũng không ngăn cản cô để cho cô cởi nút áo anh.

Lam Kỳ cởi bỏ áo anh ra, phát hiện bên trong anh mặc một cái áo thun ngắn cùng màu với áo khoác, cô trực tiếp cởi áo khoác ra ssau đó liền trực tiếp nhìn thấy trên cánh tay anh đang quấn vài vòng băng gạc màu trắng thật dày, trên băng gạc còn có máu đỏ chảy ra, nhất định là vừa rồi cô dùng sức làm cho miệng vết thương bị nứt.

"Thiệu ngốc, như thế nào lại bị thương?"

Lam Kỳ đau lòng một hồi, anh bị thương như thế nào không nói sớm với cô, nếu cô biết sẽ không đẩy anh.

"Không có gì chỉ là chút vết thương nhỏ."

Thiệu Tử Vũ mở miệng.

"Làm sao bị thương?"

Lam Kỳ hỏi, anh nói anh đi đón người, trở về liền bị thương, chẳng lẽ chỗ đón người kia rất nguy hiểm?

"Không cẩn thận té ngã."

Thiệu Tử Vũ nhẹ nhàng mở miệng, thật ra thương thế kia là do cản đạn giúp Lam Vũ, anh không thể để cho chị gái cô gặp chuyện không may, không muốn để cô đau khổ.

"Gạt em.”

Lam Kỳ không cần nghĩ cũng biết đây không phải là té bị thương, nếu anh không nói cô đi hỏi chị gái già cũng giống nhau.

"Còn đau hay không?"

Lam Kỳ hỏi.

Thiệu Tử Vũ lắc đầu, chỉ là đạn bắn trúng, không có việc gì.

"Bé con, vẫn còn giận anh sao?"

Lam Kỳ lắc đầu, đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay bản thân tức giận thật sự có chút buồn cười, cô cho rằng anh ở cùng với Lý Viện, không ngờ anh đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.

"Quà sinh nhật về sau bù lại cho em."

Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.

Lam Kỳ bất mãn nhìn anh.

"Tại sao lại là về sau?” Hiện tại không được sao, một chút cũng không có thành ý, khẳng định còn chưa có mua.

Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng của cô khẽ cười.

"Hiện tại anh không đủ tiền."

"Tiền gì?” Lam Kỳ không muốn anh tặng quà đắc tiền, nhưng anh lại nói không đủ tiền, hẳn không thật là giống như con nhóc chết tiệt Mễ Đóa kia nói chứ? Biệt thự, kim cương gì gì đó?

"Tiền vốn.” Thiệu Tử Vũ trả lời.

". . . . Vậy được rồi."

Lam Kỳ cũng không phải là người mặt dạn mày dày nếu anh nói vậy thì quyết định như vậy đi.

"Vậy lúc nào thì anh mang em đi gặp chị gái?"

Nhìn thấy Thiệu ngốc như vậy cô cảm thấy trong lòng bất an, không biết chị gái già có chuyện gì hay không, vừa rồi anh nói sảy ra chút chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?

Thiệu Tử Vũ cười cười.

"Ngày mai đi."

"Tại sao?" Như thế nào còn phải đợi?

"Bé con, anh mệt chết đi được, mấy ngày rồi không có nghỉ ngơi.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.

“À"

Lam Kỳ gật đầu, nhìn vẻ mặt Thiệu ngốc cực kỳ tiều tụy, nhưng mà cô cũng cực kỳ lo lắng cho chị gái già.

"Yên tâm, chị em không có việc gì, anh đảm bảo."

Nếu Thiệu ngốc đã nói như vậy, Lam Kỳ cũng không biết nói cái gì, cô tin tưởng anh.

"Mấy ngày nay ở lại với anh."

Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ nói.

Lam Kỳ suy nghĩ một chút, thật ra thì coi như anh không mở miệng, cô cũng có ý nghĩ này, hiện tại Thiệu ngốc bị thương, để anh ở nhà một mình cô lo lắng, cô muốn chăm sóc anh, trước đó không phải cô kêu Mễ Đóa gạt mẹ già nói cô đi công tác hay sao? Nếu không thể đi thành phố S với Dung Bạch Minh thì cô ở lại chăm sóc cho anh.

"Ừ"

Nghe cô trả lời, Thiệu Tử Vũ lại hôn lên mặt cô một cái.

"Ngoan, bé con, anh đi tắm trước, em lấy quần áo giúp anh."

"Ừ"

Lam Kỳ gật đầu, chút chuyện nhỏ này cô biết làm.

"Thiệu ngốc, anh đói chưa?"

Cô hỏi, không biết buổi sáng anh có ăn cơm chưa?

Thiệu Tử Vũ đi đến chân cầu thang quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

"Em biết nấu cơm?” Theo hiểu biết của anh đối với cô hẳn là không biết.

"Em có thể làm cơm chiên trứng.” Lam Kỳ trả lời, cô cảm thấy làm món kia không phải rất khó, cho dầu, đánh trứng lên, bỏ muối, sau đó chiên cơm, tuy chưa làm qua nhưng mà cô đã nhìn mẹ già làm rất nhiều món, nhìn rất đơn giản. (Á, thôi thôi, chị Lam cho Kẹo xin, đừng làm cháy nhà bếp của anh Thiệu, Kẹo còn muốn qua ăn cơm ké)

Hai hàng lông mày của Thiệu Tử Vũ chau lại một chút, chú ý tới hai chữ ‘có thể’

“Anh ăn rồi."

"À" (Phù....cũng may cũng may, anh Thiệu cứu vớt, nếu không chắc Kẹo phải dọn hà qua bên nhà chị Mễ ở, mà Kẹo thích đồ ăn anh Thiệu nấu cơ, vừa ngon, vừa no bụng, vừa được no mắt *hai mắt lóe sáng* *vì được ngắm trai đẹp*)

Lam Kỳ cảm thấy đáng tiếc, nhưng mà nghĩ lại không phải cô còn ở lại nhà anh vài ngày hay sao? Cho nên cơ hội còn rất nhiều, ngày mai lại làm cơm cho Thiệu ngốc ăn.

Thiệu Tử Vũ lên lầu tắm rửa, Lam Kỳ mang theo túi du lịch lên lầu, vừa rồi mấy người lính kia cũng mang theo đồ đạc của cô đến, bản lĩnh cướp người thật là quá chuyên nghiệp.

Lam Kỳ đem đồ đạc của mình bỏ vào căn phòng bên cạnh phòng Thiệu Tử Vũ, lần trước cô tới liền chú ý tới nơi này có giường, có tủ quần áo, hẳn là phòng dành cho khách, nhưng mà khi cô đi vào mới phát hiện bên trong trống không. (À à, thì ra đây là *ổ sói* tương lai của hai anh chị)

Đột nhiên cô nhớ lại lần trước Thiệu ngốc nói đã đem đồ dùng trong nhà chuyển hết ra ngoài.

Không còn cách nào, cô đem đồ mang tới phòng Thiệu ngốc, phòng Thiệu ngốc còn có một phòng khách nhỏ, trong đó có đặt một cái sô pha nhỏ, vừa vặn để cho cô nằm ngủ, nhưng lúc đi vào lại trợn tròn mắt, trong phòng khách chỉ còn lại bốn bức tường.

Vì vậy cô đi vào phòng ngủ của Thiệu ngốc, bên trong cũng chỉ còn lại một cái nệm giường cùng cái tủ quần áo, như thế nào ngủ đây?

Lúc Lam Kỳ còn đang rầi rỉ, nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, cô nhớ tới Thiệu ngốc, vội vàng tìm quần áo trong tủ đồ rồi để trên giường.

Lúc Thiệu Tử Vũ vây một cái khăn tắm màu trắng đi rra, Lam Kỳ mới vừa tìm xong quần áo cho anh.

"Như thế nào không đưa vào cho anh?"

Thiệu Tử Vũ vừa dùng khăn mặt chà lau tóc vừa hỏi.

Tất cả lực chú ý của Lam Kỳ đều bị thân thể Thiệu Tử Vũ hấp dẫn.

Chỉ thấy Thiệu ngốc tự nhiên đứng cạnh cửa, một tay lau tóc, một tay tùy ý buông thỏng, da thịt mày đồng dính một vài giọt nước, cặp mắt xếch hẹp dài bởi vì vừa tắm xong nên đặc biệt trong suốt, sáng bóng, nụ cười lúc nhìn cô mang theo hương vị quyến rũ mê người. (Sặc, Kẹo khâm phục má Tuyền, tả chân thật đến từng chi tiết, làm Kẹo chỉ nghĩ đến thôi liền tưởng tượng ra một bức mỹ nam dục, muốn phun máu mũi a~)

Lam Kỳ nhép nhép miệng, đem ánh mắt dời về phía khác, thật cô cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của Thiệu ngốc, hai lần ngoài ý muốn trước đó, cái không nên nhìn cũng đều đã nhìn, cho nên cô cũng không cần làm bộ xấu hổ.

"Thay quần áo đi."

Lam Kỳ mở miệng.

"Ừ"

Lam Kỳ đi ra ngoài, đi đến bên người anh, lúc nhìn thấy vết thương kia, liền cầm lấy khăn mặt đem nước trên miệng vết thương lau sạch sẽ.

"Bị thương còn tắm cái gì mà tắm, sẽ nhiễm trùng." Vấn đề cơ bản như vậy còn không hiểu, vậy mà làm được thủ trưởng?

Đôi mắt Thiệu Tử Vũ mềm mại.

"Về sau, mỗi ngày em lại lau cho anh liền không có chuyện gì."

Lam Kỳ trừng mắt liếc anh một cái, “Anh muốn mỗi ngày đều bị thương?”

Thiệu Tử Vũ cười, anh làm sao có thể để cho bản thân mỗi ngày đều bị thương, vì cô anh cần phải bảo vệ thân thể của mình thật tốt, Lam Kỳ đi ra khỏi phòng ngủ lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cô muốn bắt điện thoại nhưng mà di động cô còn ở bên trong, thiệu ngốc đang thay quần áo trong đó.

Đang thời điểm do dự giọng nói của Thiệu Tử Vũ lại truyền đến.

"Bé con, điện thoại."

"Ừ"

Lam Kỳ đáp một tiếng liền thả chậm bước chân đi vào bên trong, cô tính tốc độ thay quần áo của Thiệu ngốc, cô đi chậm như vậy, ít nhất anh cũng đã mặc xong quần lót.

Sau khi vào cửa cô đã nghĩ xong các loại tình huống, cùng điều chỉnh tâm tình bản thân, cho dù nhìn thấy Thiệu ngốc chỉ mặc quần lót, cũng không thể nhìn vào thân thể anh quá lâu, phải bình tĩnh, chứng minh cô chỉ là muốn nhận cú điện thoại kia chứ không có nghĩ cái gì khác, trong lòng cô không có quỷ.

Vào phòng Lam Kỳ vẫn là bị một màn trước mắt làm cho mất hết bình tĩnh.

Chỉ thấy Thiệu Tử Vũ đang dùng khăn tắm vây trên người khi nảy chà lau thân thể, toàn thân trên dưới cái gì cũng không có che, hơn nữa còn đứng đối diện cô, bộ phận riêng tư trên cơ thể vừa nhìn liền thấy được.

“A” Lam Kỳ mở miệng áp lực thét chói tai, ông trời, cô quên tính bước anh cần lau người.

Thấy cô đi vào đôi mắt Thiệu Tử Vũ cũng tràn đầy kinh ngạc.

"Như thế nào em lại tiến vào?"

"Không phải anh nói em có điện thoại hay sao?"

Lam Kỳ 囧囧 lúng túng mở miệng.

Vẻ mặt Thiệu Tử Vũ bất đắc dĩ một chút.

"Anh nghĩ là em muốn anh cầm ra.”

Mặt Lam Kỳ đỏ ửng, thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống, thì ra ý tứ của Thiệu ngốc là như vậy, cô hiểu lầm rồi.....Xấu hổ chết được.

"Vậy anh thay quần áo đi, em ra ngoài.”

Lam Kỳ xoay người đi ra bên ngoài, cô muốn chạy xa một chút, xấu hổ chết được.

"Đợi chút."

Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.

Thân thể Lam Kỳ dừng lại, cũng không dám xoay người.

"Như thế nào?"

"Điện thoại di động em còn chưa có cầm, dù sao đều vào rồi thì cầm ra luôn đi.”

Lam Kỳ nghe đến chuyện cái điện thoại liền gật đầu, sau đó cúi đầu tìm di động trong túi, vươn tay cầm lấy rồi lập tức chạy ra khỏi phòng.

Đợi sau khi cô rời đi, khóe miệng Thiệu Tử Vũ mỉm cười, bỏ lại khăn tắm, sau đó không chút lo lắng bắt đầu mặc quần áo.

Lam Kỳ đi tới phòng khách nhận điện thoại, không được, cô phải tìm chút chuyện để làm phân tán lực chú ý, nếu không thì cả đầu đều là hình ảnh anh không mặc quần áo, tuy chuyện anh không mừng sinh nhật cùng cô cô có thể thông cảm, nhưng chuyện anh một chân đạp hai thuyền cô không thể tha thứ, không được, cô chịu đừng được, cô không thể bị anh mê hoặc.

"Này, Lam Kỳ, em không sao chớ?"

Điện thoại vừa kết nối bên kia truyền ra giọng nói sốt ruột của Dung Bạch Minh.

"Không có chuyện gì học trưởng, anh không cần lo lắng."

Lam Kỳ trấn an anh.

"Bọn họ có làm gì em hay không, hiện tại em đang ở đâu anh đến tìm em?"

"Không cần học trưởng, em thật sự khôn có việc gì, chuyện vừa rồi là do bọn họ hiểu lầm, hiện tại em rất tốt.”

Lam Kỳ không dám nói là Thiệu ngốc tìm người mang cô đi, nếu không thì không biết Dung Bạch Minh sẽ nghĩ như thế nào.

"Thật sự?"

Đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng điệu nghi ngờ.

"Ừ, có có, học trưởng, em không thể cùng anh đến thành phố S, thật xin lỗi.”

Lam Kỳ nói xin lỗi, vốn là đồng ý, hiện tại lại nói không thể đi, học trưởng cùng bà nội nhất định là thất vọng.

Bên kia trầm mặc một chút.

"Lam Kỳ, bây giờ em đang ở cùng một chỗ với ai?"

"Thiệu Tử Vũ"

"Anh ấy giúp em giải thích rõ ràng với những người lính kia cho nên hiện tại chúng tôi cùng một chỗ."

Cô sợ Dung Bạch Minh nghĩ lung tung nên bỏ thêm một câu.

"À, nếu vậy anh an tâm, được rồi, anh cúp máy."

"Ừ, gặp lại học trưởng."

Cúp điện thoại trong lòng Lam Kỳ có chút không thoải mái, giọng điệu học trưởng nghe cực kỳ mất mác, nhưng mà cũng không còn cách nào, cô muốn ở cùng vơi Thiệu ngốc.

Điều chỉnh tâm tình một chút, Lam Kỳ lại gọi điện thoại về nhà, mẹ già gầm thét là chuyện trong dự đoán, nhưng mà cô nói mình đã đến thành phố S nên bà cũng không có biện pháp, chỉ là dặn dò phải cẩn thận cùng về sớm một chút.

Chuyện đều làm tốt rồi, Lam Kỳ đứng trong phòng khách nghĩ có nên vào phòng ngủ hay không, nhưng mà nơi này ngay cả một chỗ để ngồi còn không có, nhưng mà cô đột nhiên nghĩ tới, nếu Thiệu ngốc không thể cùng cô đi gặp chị gái vậy cho cô địa chỉ tự cô đi không phải là được rồi sao?

Đợi chừng 10 phút, Lam Kỳ hướng cửa phòng ngủ nói một câu.

"Thiệu ngốc, anh có khỏe hay không?"

Trải qua chuyện vừa rồi cô không dám tùy tiện xông vào.

Đợi một lúc không có phản ứng, Lam Kỳ nhẹ nhàng tiến đến gần phòng ngủ, chỉ thấy Thiệu Tử Vũ nằm trên giường đã ngủ thiếp đi, trên người anh chỉ mặc một cái quần lót tứ giác màu đen.

Lam Kỳ nhịn không được đến gần, Thiệu ngốc nhất định là rất mệt mỏi, bộ ngực anh lên xuống, hô hấp đều đều hẳn là đã ngủ say.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, yên lặng nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh, Thiệu ngốc chết tiệt, vẫn là đẹp trai như vậy.

Lúc anh nhếch môi lên nhìn thật là đẹp mắt, ngón tay cô ở tại trên môi anh miêu tả hình dáng đôi môi anh, cô biết khi anh cười khóe độ cong khóe miệng của anh sẽ đạt tới chỗ kia.

Đột nhiên tay của cô bị bắt lại.

Thiệu Tử Vũ mở mắt nhìn cô, cô quyến rũ anh như vậy làm sao anh ngủ.

"Anh tỉnh rồi."

Lam Kỳ biết có thể là do cô làm ồn anh, có chút xấu hổ, như thế nào lại bị mê hoặc rồi.

"Căn bản không có ngủ."

Anh vốn là đang đi vào giấc ngủ nhưng mà lúc cô vào anh liền tỉnh.

"Vậy anh mau ngủ đi."

Lam Kỳ chuẩn bị rút tay về, hiện tại lại gần cô nhìn thấy trong mắt anh có tơ máu màu đỏ, anh không có gạt cô, anh mệt mỏi muốn chết rồi.

Thiệu Tử Vũ không có buông tay, đột nhiên dùng sức, Lam Kỳ đã ngã vào lồng ngực anh.

"Anh làm gì vậy?” Lam Kỳ muốn vùng vẫy nhưng mà nhìn cánh tay bị thương của anh lại không dám động, sợ đụng đến miệng vết thương của anh.

"Ngủ cùng anh."

Vừa nói Thiệu Tử Vũ vừa nhắm mắt lại, ôm cô khẳng định có thể ngủ ngon.

Nhìn bộ dáng mệt mỏi của anh, Lam Kỳ cũng không từ chối để cho anh ôm, dù sao cũng sẽ không mất miếng thịt.

"Bé con, nếu như anh ngủ quá muộn nhớ gọi anh dậy."

Thiệu Tử Vũ mở miệng.

"Làm sao vậy?"

Lam Kỳ hỏi, anh còn có việc? Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn việc dưỡng thương?

"Buổi tối anh dẫn em đến một chỗ."

"Đi nơi nào?"

Lam Kỳ lại bắt đầu tò mò, có phải đi gặp chị gái già hay không?

"Chờ đến nơi liền biết, được rồi, bé con, anh muốn ngủ."

"Ừ"

Lam Kỳ gật đầu ngoan ngoãn nằm trên người anh, không dám lộn xộn sợ làm ồn đến anh, coi như là vì chuyện của chị gái già nên mới bị thương, cô cùng anh ngủ một chút cũng là việc nên làm.

Sắc trời dần dần tối, Lam Kỳ ngồi trên giường nhìn người vẫn còn ngủ say trên giường nghĩ nên đánh thức anh hay không, nhưng mà nhìn bộ dáng ngủ thật sự sâu của anh cô có chút không đành lòng.

Cô nhẹ nhàng xuống giường, cô cũng nằm trên giường nguyên một ngày, tuy có ngủ một chút, nhưng phần lớn thời gian là nhìn Thiệu ngốc ngẩn người, hoàn hảo, dáng vẻ anh đáng xem nếu không thì không phải là cô bị buồn chết hay sao.

Không ngờ chân cô vừa chạm đất, trên giường liền có động tĩnh.

"Bé con, đói bụng?"

Lam Kỳ quay đầu liền thấy thấy Thiệu ngốc cười với cô, ngủ một giấc người có tinh thần hơn, cười đến thật mê người.

"Không đói bụng, còn anh!" Cô nói láo, thật ra thì đã sớm đói muốn chết nhưng mà không đành lòng làm ồn anh.

"Anh đói rồi."

Thiệu Tử Vũ sờ sờ mặt cô rồi đứng dậy.

"Thiệu ngốc, có phải anh muốn dẫn em đi gặp chị gái hay không?"

Thừa dịp lúc Thiệu Tử Vũ mặc quần áo cô hỏi.

Thiệu Tử Vũ lắc đầu.

"Một hồi em sẽ biết."

Lam Kỳ rất buồn bực rốt cuộc muốn gặp người nào mà thần bí như vậy.

Thay quần áo xong Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Vũ ra khỏi biệt thự, bởi vì bị thương nên buổi sáng Thiệu Tử Vũ đã sớm dặn Tiểu Lý đến đón anh.

Bãi đậu xe bên ngoài biệt thự, Tiểu Lý duỗi dài cổ nhìn vào trong biệt thự, thời gian thủ trưởng kêu cậu đến đón đều đã qua hai tiếng mà người còn không thấy ra ngoài, không biết phải đợi đến khi nào.

Có việc ban ngày, cậu ngay cả can đảm gọi điện thoại cũng không có, nếu một cú điện thoại làm hỏng việc tốt của thủ trưởng thì cậu chết chắc rồi.

Ban ngày thủ trưởng uy hiếp cậu còn nhớ bên tai, nghĩ một chút liền không gọi điện thoại cũng không đi gõ cửa, ở nơi này chờ. (Số anh Tiểu Lý thật khổ a~, làm lính, còn thêm công việc bắt người, lái xe, giờ còn làm luôn cu li, đời là bề khổ a~, bơi hết bể này lại qua bể khác)

Hoàn hảo nửa tiếng sau cửa biệt thự đã mở ra.

Nhìn hai người thân mật cùng đi ra ngoài, Tiểu Lý thở phào nhẹ nhõm, cũng may vừa rồi không có đi vào, nếu không thì cậu thật sự sảy ra chuyện.

"Thủ trưởng, thủ trưởng phu nhân."

Tiểu Lý giúp hai người mở cửa xe.

Trước tiên Thiệu Tử Vũ để Lam Kỳ ngồi xuống, sau đó chính mình mới ngồi vào.

Thiệu Tử Vũ nói địa chỉ một chỗ sau đó Tiểu Lý liền nổ máy.

"Chúng ta đi đâu?" Lam Kỳ lại hỏi, cảm giác thật là thần bí.

"Đến nơi em sẽ biết.” Thiệu Tử Vũ vẫn lại là câu nói kia.

Lam Kỳ không lên tiếng, như vậy đi, dù sau một hồi cũng sẽ biết.

Xe đến nơi dừng lại, Lam Kỳ thấy trước mặt là một quá bar nổi tiếng ở thành phố C, Thiệu Tử Vũ mang cô tới nơi này làm gì?

"Bé con, đi vào."

Thiệu Tử Vũ lôi kéo Lam Kỳ còn đang ngẩn người xuống xe, đi vào trong quán bar.

Lam Kỳ tăng nhanh cước bộ đi theo anh.

Phục vụ dẫn bọn họ đến một gian phòng, cô mới phát hiện bên trong ngồi đầy người, đều là quân nhân, mà cô còn nhìn thấy Lý Viện.

Lý Viện thấy cô, vẻ mặt tối sầm, gật đầu một cái.

Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ không biết Thiệu ngốc đây là muốn làm gì, có phải lại cùng Lý Viện giận dỗi nên mới tìm cô hay không?

"Ơ, chị dâu, mau tới đây ngồi."

Khương Hạo nhìn thấy cô ân cần giúp cô kéo ghế ngồi, biểu tình kinh ngạc trên mặt rất nhanh biến mất, không ngờ Thiệu Tử Vũ lại mang cô tới đây, những người này đều là bạn học trong trường quân đội, bình thường công việc bận trộn hiện tại thấy anh được nghỉ nên mới tụ họp, cũng chưa ai mang người nhà theo mà anh lại mang theo.

Nhưng mà anh hiểu ý tứ của thằng nhóc này, nhưng mà Lý Viện khẳng định không thoải mái. (Hừ, đáng, cho con này tức chết, dám ôm anh Thiệu nhà tar)

"Tử Vũ, không giới thiệu một chút sao?” Có người ồn ào, mọi người nhiều năm không gặp thấy chiến hữu tốt ngày xưa nay bên cạnh có thêm người sao có thể không vui vẻ.

"Lam Kỳ, người của tôi....”

Thiệu Tử Vũ còn chưa nói xong, mọi người phía dưới liền hiểu rõ ý của anh.

"Nhóc con, còn dám không nói hết lời, tới tới, phạt rượu."

Tô Quân mở miệng, lúc trước anh ở cùng ký túc xá với Thiệu Tử Vũ, hiện tại ngoại trừ không cùng quân hàm và chức vị thì bọn họ chính là bạn bè tốt.

Thiệu Tử Vũ nhìn anh ta một cái, cầm lấy ly rượu trên bàn một hơi uống vào.

"Ly thứ nhất, liền phạt ba chén."

Thiệu Tử Vũ lại uống vào một ly, Lam Kỳ lo lắng nhìn anh, tay anh bị thương không thể uống nhiều, Thiệu Tử Vũ cho cô một ánh mắt an tâm, lại uống xong một ly.

"Uống xong, bây giờ nói, tên nhóc nhà cậu khi nào thì mang em dâu đến cho chúng tôi nhìn xem.”

Thiệu Tử Vũ nói xong, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn qua Lý Viện, Tô Quân thích Lý Viện, Lý Viện thích Thiệu Tử Vũ, chuyện này mọi người ở đây đều biết rõ, hiện tại Thiệu Tử Vũ đã mang bà xã xuất hiện, khẳng định là trong lòng Lý Viện sẽ đau khổ, nhưng đối với Tô Quân mà nói lại là một cơ hội.

"Ừ, nhanh thôi, bây giờ còn đang tác chiến."

Tô Quân cười, tự phạt một ly.

"Vậy thì chúc cậu sớm ôm được em dâu về.”"

Nói xong mọi người đều cười, thật ra bọn họ đều rất tùy tiện, chuyện tình cảm bình thường đều rất ít nhắc tới, không khí ngượng ngừng cũng bị bọn họ làm cho sôi động.

Lam Kỳ ngồi cực kỳ không thoải mái, hơn nữa còn có Lý Viện trong này.

"Chị dâu."

Khương Hạo cười đùa với anh em một hồi sau đó bắt đầu tìm Lam Kỳ nói chuyện.

Lam Kỳ nhìn anh, nói nhỏ lại thần bí như vậy là đang muốn nói cái gì?

"Mấy ngày nay tôi đi cùng tên nhóc đó, cái cô gái hạt tiêu kia có thể đã hiểu lầm, chị dâu giúp tôi nói một chút với cô ấy được không?” Đây là chuyện làm Khương Hạo cực kỳ đau đầu, anh trở về liền đăng nhập QQ, kết quả phát hiện hơn 100 tin nhắn đều là của cô gái hạt tiêu kia, tất cả nội dung tin nhắn ý tứ đều là đem từ đầu đến chân anh ân cần hỏi thăm mấy lần, thấy vậy mồ hôi lạnh của anh cũng ứa ra, cô gái hạt tiêu này mắng chữi người khác cũng không có một chữ thô tục. (Haha, đấy là nghệ thuật mắng người theo lối có văn hóa, anh Hạo muốn học thì hôm nào mời Kẹo ăn kem Kẹo chỉ)

Sau đó anh gởi đi tin nhắn giải thích, kết quả phát hiện bị cô kéo vào sổ đen, tức giận bùng nổ.

Lam Kỳ nhớ lại lời Mễ Đóa nói lúc trước, thì ra Khương Hạo là vì nguyên nhân này mới thất hẹn, thật xin lỗi anh ta, lúc đó cô còn bỏ đá xuống giếng.

"Lời hay thì tôi không giúp được nhưng tôi có một cách giúp anh."

"Cách gì?"

"Tôi đi nói với cậu ấy anh có nhiệm vụ khẩn cấp nên mới thất hẹn, mà trong lúc làm nhiệm vụ anh lại bị thương, sau đó anh liền giả bộ một chút là được."

Lam Kỳ nghĩ con nhóc Mễ Đóa kia sẽ không nghe lọt lời giải thích, chỉ có cách này mới hữu dụng.

"Bị thương?" Khương Hạo suy nghĩ một chút gật đầu, "Vậy tôi nên bị thương chỗ nào thi tốt?” Cái này trước phải bàn bạc rõ ràng đỡ phải đến lúc đó lại bị lộ.

"Anh muốn bị thương chỗ nào liền bị thương chỗ đó, ngoại trừ hai tay để đánh bàn phím."

Khương Hạo suy nghĩ một chút.

"Ừ, vậy chị dâu liền nói với cô ấy tôi bị thương trên lưng.” Chỗ này cho dù cọ hẹn nhau gặp mặt cô gái hạt tiêu kia cũng không có khả năng kiểm tra.

"Được"

Lam Kỳ đột nhiên cảm thấy tên Khương Hạo này thật thông minh, cô cũng không biết nên nói bị thương chỗ nào thì tốt, đoán chừng về sau Mễ Đóa không phải là đối thủ của anh ta.

Lam Kỳ cùng Khương Hạo nói chuyện liền nhìn Thiệu ngốc cùng chiến hữu tốt của anh đang nói chuyện phiếm, lần đầu tiên phát hiện thì ra Thiệu ngốc lại là người hay nói như vậy.

"Tử Vũ chúc phúc hai người."

Lúc này người vẫn im lặng, Lý Viện lại đột nhiên đứng dậy trong tay cầm ly rượu.

Thiệu Tử Vũ nở nụ cười lôi kéo tay Lam Kỳ đứng lên.

"Cám ơn."

Anh một hơi uống cạn.

Lý Viện cũng hào phóng đem ly rượu uống đến thấy đáy.

Lúc đầu trong lòng Lam Kỳ là không thoải mái, hiện tại biến thành không cách nào giải thích được, tại sao Lý Viện lại nói chúc phúc?

"Được rồi, mọi người từ từ uống, tôi phải trở về cùng ba ba."

Lý Viện mở miệng cười, sau đó từ từ đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều nhìn Tô Quân, Tô Quân lập tức đứng dậy.

"Cái đó tôi cũng có chuyện, hôm nào tán gẫu.” Nói xong liền vội vàng đuổi theo.

Thấy phản ứng của anh ta, mọi người đều cười, Lam Kỳ một đầu mờ mịt, muốn hỏi Thiệu ngốc, nhưng mà người nhiều như vậy làm sao mà hỏi đây.

"Tử Vũ, khi nào thì mời chúng tôi uống rượu mừng?” Có người hỏi.

"Nhanh" Thiệu Tử Vũ cười, “Tiền mừng các người một phần cũng không thể thiếu.”

"Đó là đương nhiên, tới, tôi kính chị dâu một ly."

Lam Kỳ cảm thấy bọn họ xưng hô như vậy đã đủ để cho cô đau lòng rồi, lại còn uống rượu.

"Cô ấy không thể uống, tôi uống thay."

Thiệu Tử Vũ giúp cô cản rượu.

"Thương bà xã như vậy! Ha ha...” Mọi người cười vui vè, một bữa cơm ăn xong, Lam Kỳ thấy Thiệu Tử Vũ uống không ít rượu, cô cực kỳ nghi ngờ, bộ đội không phải là chỗ cực lỳ nghiêm túc hay sao? Như thế nào mấy người này có thể uống nhiều như vậy?

"Anh không sao chứ?"

Trên đường trở về, Lam Kỳ sờ sờ mặt anh, nhìn xem có phải đã say rồi hay không.

Thiệu Tử Vũ lắc đầu.

"Không có."

Nhìn sắc mặt của anh không có gì không thích hợp, Lam Kỳ mới yên tâm, cô nhìn anh, nếu cô còn không hỏi trong lòng sẽ rất khó chịu.

"Bé con, có chuyện muốn nói?"

Thiệu Tử Vũ nhìn cô.

"Ừ, lúc Lý Viện rời đi sao anh không đuổi theo?” Cô vẫn là hỏi ra.

"Vì cái gì anh phải đuổi theo?”

Lam Kỳ không lên tiếng, chẳng lẽ muốn cô hỏi, không phải anh thích cô ta sao? Nhưng mà cô không hỏi được.

"Hôm mua đồ dùng nội thất, buổi tối anh đã đi đâu?"

Lam Kỳ hỏi cực kỳ uyển chuyển.

Thiệu Tử Vũ suy nghĩ một chút.

"Gọi điện thoại cho em rồi về nhà.”

Nghe được mấy chữ ‘về nhà’ mặt Lam Kỳ đột nhiên suy sụp, Thiệu ngốc gạt cô.

"Sau khi về nhà Khương Hạo gọi điện thoại cho anh kêu anh ra ngoài, sau đó anh liền thấy Lý Viện đang ở cùng với cậu ta, Lý Viện say rượu.

Thiệu Tử Vũ lại nói tiếp.

Sắc mặt Lam Kỳ càng thay đổi, người này nói chuyện không thể nói hết một lần hay sao.

"Lý Viện say rượu?” Việc cô muốn nghe chính là cái này.

"Ừ, chẳng những say còn ôm anh không rời, kéo thế nào cũng kéo không ra.” Thiệu Tử Vũ nhìn cô cười, anh hiểu rõ tâm tư của cô, hiện tại khúc mắc trong lòng bé con hẳn là đã mở rồi.

"Say rược còn ôm ấp anh?"

Lam Kỳ không thể tin điều mình vừa nghe được, chớp chớp mắt, thì là mọi chuyện là như vậy, cô còn tưởng rằng....Mấy ngày nay ăn dấm chua không phải trả tiền rồi.

Lam Kỳ nghĩ tới đau khổ cùng dấm chua mấy ngày qua, Thiệu Tử Vũ cũng không làm phiền cô, chỉ là nhìn cô cười.

"Tiểu Lý dừng lại ở phía trước một chút."

Lúc đi ngang qua siêu thị Thiệu Tử Vũ gọi.

Tiểu Lý lái xe vào bãi đậu xe trong siêu thị.

"Anh muốn mua cái gì?” Lam Kỳ cười hì hì hỏi, lời Thiệu ngốc mới nói làm cho cô như bay bổng, thì ra anh không thích Lý Viện, cảm giác Thiệu ngốc cô quen thuộc đã trở lại.

Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng ngọt ngào của cô, trong lòng động một chút, rất nhiều ngày rồi không thấy cô cười với anh như vậy.

"Mua cho em ít đồ ăn, vừa rồi em không có ăn bao nhiêu, buổi tối sẽ đói.” Anh dịu dàng lên tiếng.

"Ừ"

Lam Kỳ gật đầu, vừa rồi lúc ăn cơm có Lý Viện ở đó cô như thế nào có thể nuốt trôi, Thiệu ngốc đối với cô thật tốt.