Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 39: Em đã đồng ý với tôi




Bởi vì chuyện ngày đó Lam Kỳ đã liên tiếp vài ngày không có cùng Thiệu Tử Vũ liên lạc, lúc làm việc buồn bực không vui, trong lúc nghỉ ngơi cô sẽ đặc biệt trở nên phiền chán, còn nhớ ngày đó Thiệu ngốc hứa sẽ mang nữ quân nhân kia đi tham quan, cô đoán nhất định là anh chơi đến vui vẻ đã quên mất cô.

“Chết tiệt.” Lam Kỳ nằm gụt trên bàn trong văn phòng ngẩn người, hình ảnh tối hôm đó lại hiện ra trước mắt, trong phòng tắm Thiệu ngốc nghiêng người dựa vào, từng giọt nước dính trên da thịt trần trụi của anh, đôi mắt xếch hẹp dài phủ đầy sương mù nhìn cô, hấp dẫn, gợi cảm......Dáng người của anh cực kỳ chuẩn, bắp thịt khi sờ vào vô cùng rắn chắc rứng rắn, chẳng lẽ dáng người của quân nhân đều tốt như vậy, sau đó cô lại nghĩ đến nụ hôn, đôi môi mỏng xinh đẹp của anh không hề báo trước hạ xuống môi cô, đột nhiên mặt đỏ ửng lên mùi vị, cảm giác giống như đêm đó đều trở lại.

Mấy ngày nay dấu vết trên người cô đã nhạt dần rồi biến mất, nhưng mỗi lần nhìn vào gương trong đầu cô sẽ hiện lên hình ảnh anh cúi đầu hôn cô.

Xong rồi. . . Mặt cô biến sắc, cô biết động vật đến tuổi nhất định sẽ động dục nghĩ tới phái khác, muốn cùng phái khác XX.....Như vậy có phải cô cũng đến lúc rồi không, hiện tại trong đầu cô đều là YY tư tưởng, nhiều lúc nhớ đi nhớ lại vậy mà cảm thấy có phần tiếc nuối, vì sao không làm tới bước cuối cùng kia.....Cô trúng độc rồi. (Haha...chết cười với chị Lam, còn đến thời kỳ động dục nữa cơ đấy....đau bụng chết mất.)

Lam Kỳ ở trong phòng làm việc ôm đầu, không thấy được một bóng người lặng lẽ đi đến, yên lặng đứng đó không làm phiền cô, chỉ là cười nhìn bộ dáng xoắn xuýt của cô.

Buồn bực nửa giờ, Lam Kỳ nghĩ thông suốt, được rồi, cô thừa nhận cô háo sắc, trước kia lúc còn học đại học thấy bạn học nữ cùng ký túc xá bàn luận về chuyện đàn ông, khuôn mặt, dáng người, năng lực xxoo.....cô khinh thường, từ đầu liền cảm thấy bản thân không phải là loại người như vậy, hiện tại cô thừa nhận cô là loại mặt hàng này.

Thật ra thì háo sắc cũng không có gì, thật lâu trước kia cổ nhân không phải đã nói sao? Sắc chính là bản chất, nếu như cổ nhân cũng nhìn ra được, cô làm sao lại nhìn không ra, không sai, cô liền YY dáng người của Thiệu ngốc, bình thường, chính mình che giấu tốt là được

An ủi chính mình xong, Lam Kỳ xốc lại tinh thần thật tốt chuẩn bị làm việc, mấy ngày qua không một ngày nào là cô chăm chỉ làm việc cả.

Hai mắt cô vừa liếc về phần tài liệu trên bàn liền nhìn thấy một bóng người, chỉ thấy Thiệu ngốc đang yên lặng đứng giữa văn phòng, ngũ quan vẫn là xinh đẹp như vậy, khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt dịu dàng.

"A"

Lam Kỳ vốn là ngồi xiêu vẹo, lần này thân thể lập tức nghiêng về một bên, mắt thấy sắp té ngã trên mặt đất, bóng người màu xanh lục rất nhanh lắc mạnh tới ôm lấy thân thể nghiêng ngã của cô.

"Như thế nào nhìn thấy tôi lại sợ như vậy?” Thiệu Tử Vũ che giấu ý cười trong mắt hỏi, từ lúc anh đến tới bây giờ cô gái nhỏ này đã xoắn xuýt nửa giờ, hẳn là nhớ tới chuyện tối hôm đó, nhìn xem hiệu quả không tệ.

"Làm sao anh có thể tới chỗ này?”

Bị anh ôm, nghe mùi hương quen thuộc dễ ngửi trên người anh, Lam Kỳ xoay mặt đi tránh nhìn đến môi anh.

"Mấy ngày rồi cũng không gọi điện thoại cho tôi nên đến xem bé con của tôi đang làm cái gì.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.

Đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy mấy câu Thiệu Tử Vũ nói hôm nay cực kỳ kích thích, nhất là lúc anh gọi bé con, tim của cô liền nhảy mạnh lên vài cái, giọng điệu mềm mại làm cho cô muốn nhũn ra, nhẹ bay bổng.

"Gọi điện thoại, tôi bề bộn công việc làm gì có thời gian.” Lam Kỳ liền bịa chuyện nói nhảm, cô làm gì còn mặt mũi nào gọi điện thoại cho anh, ngộ nhỡ anh hỏi chuyện tối hôm đó thì làm sao bây giờ, anh là đàn ông da mặt dày, cô là phụ nữ da mặt cực kỳ mỏng, rõ ràng là cô chịu thiệt, mà cũng sẽ xấu hổ.

"Tôi biết ngay là bé con bận, nên tôi đến tìm em.”"

Thiệu Tử Vũ mở miệng.

Lam Kỳ cười khổ, anh còn đến tìm cô để làm gì, nhưng mà từ từ, nhìn bộ dáng của anh giống như chuyện đêm đó anh cũng không biết.

"Thiệu ngốc, đêm đó anh uống hơi nhiều rượu.” Lam Kỳ cẩn thận nhắc lại.

"Ừ, tôi biết."

"Sau đó. . . có chuyện đặc biệt gì khác hay không?"

"Chuyện đặc biệt."

Giọng điệu Thiệu Tử Vũ tạm ngừng một chút, đột nhiên trong lòng Lam Kỳ thầm cầu nguyện ông trời ngàn vạn lần không cần để anh nhớ rõ.

"Có"

"A" Lam Kỳ kêu nhỏ một tiếng, bàn tay vốn đang ôm Thiệu Tử Vũ chuyển thành xiết cổ, nếu anh nhớ rõ lại dám nói ra, cô liền bóp chết anh ngay.

Thiệu Tử Vũ cúi đầu nhìn cô.

"Đêm đó tôi say để cho em tự mình về nhà, thật xin lỗi.” Từ cửa sổ anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô thì cực kỳ đau lòng, nhưng mà không còn cách nào khác.

Phù.....Lam Kỳ thở phào nhẹ nhõm, rất tốt, không nhớ rõ, vừa mới vui mừng vài giây cô lại cực kỳ tức giận, anh đối với cô làm chuyện như vậy, anh đều đã quên hết, để cho cô một người nhớ đến phiền muộn muốn chết.

Lam Kỳ độc ác nhéo một cái trên ngực Thiệu Tử Vũ.

"Ưm” Thiệu Tử Vũ lên tiếng.

Giọng điệu mềm mại ẩn nhẫn, Lam Kỳ nghe được cảm thấy không thích hợp, giờ cô mới phát hiện mình vừa nhéo chỗ nào, là quả thù du nho nhỏ gồ lên trước ngực.

Oanh, lập tức khuôn mặt đỏ bừng, làm sao lại thay đổi chỗ rồi!

"Cái đó, thật xin lỗi."

Nói xong cô lại cảm thấy khó chịu, anh đã xem hết toàn bộ thân thể cô, cũng đã hôn qua, cô mới nhéo anh một cái, làm gì cô phải nói ‘thật xin lỗi’, có bệnh.

"Buông ra."

Cô giãy giụa đứng dậy.

Thiệu Tử Vũ để người cô đứng thẳng.

"Nói đi, tới tìm tôi làm cái gì, sớm nói rõ, tôi bề bộn công việc, không có chuyện gì quan trọng thì xin lỗi không thể theo hầu."

Lam Kỳ giả vờ nghiêm túc xem tài liệu.

Thân thể Thiệu Tử Vũ đến gần sát cô.

"Tôi biết bé con bề bộn nhiều việc, nhưng làm việc xem trọng cách thức, tài liệu cầm ngược rồi."

Lam Kỳ quẫn 囧 một chút, vừa rồi bực dọc trong người, liền lấy đại cái gì đó trên cái bàn lộn xộn đồ đạc, mới có thể dọa người như vậy.

"Hừ, tài liệu này tôi rất quen thuộc, ngược hay xuôi gì với tôi mà nói cũng như nhau.”

Lam Kỳ nói tới nói lui, vẫn là đem tài liệu đổi lại.

"Bé con, dù có bận rộn hơn nữa cũng rút thời gian cùng đi theo giúp tôi mấy ngày."

Lam Kỳ nhìn anh.....Làm gì, bộ dáng nghiêm túc.

"Làm sao có thể không nhớ chứ, ngày đó đồng ý cùng đi giúp tôi tham quan thành phố C vài ngày, đã quên rồi?"

"Ai đồng ý với anh chứ.” Nói đến chuyện này Lam Kỳ càng bốc lửa, rõ ràng là anh đồng ý, làm sao lại kéo cô vào.

"Em không có đồng ý?” Thiệu Tử Vũ nhíu mày một chút, sau đó mới khẽ cười.

"Đêm đó tôi uống say, chẳng lẽ lại nhớ nhầm? Để tôi cẩn thận suy nghĩ lại vì sao lại thế này.” Vì thế để lộ ra vẻ mặt đau khổ nhớ lại.

"Đừng nghĩ, đừng nghĩ, tôi đồng ý, ha ha ha ha, tôi đã đồng ý, tôi quên mất."

Lam Kỳ vừa nghe anh nói muốn nhớ lại chuyện tối đêm đó liền lập tức đầu hàng, miễn cho lúc đó nhớ lại chút chuyện không muốn nhớ.

Thấy cô đồng ý, Thiệu Tử Vũ cười càng thêm mê người.

"Tôi đã nói làm sao mình có thể nhớ lầm, mỗi câu nói của bé con tôi đều nhớ rất rõ ràng."

Lam Kỳ ủ rũ cú đầu, nhớ rõ cái đầu anh, cô khi nào nói qua như vậy, nếu không vì chuyện đêm đó cô mới không đồng ý.

Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, trong mắt Thiệu Tử Vũ xẹt qua một tia hồ ly gian xảo.