Khương Chính Trung trách mắng dường như không có tác dụng gì, thằng nhóc Khương Hạo này giống như uống nhầm thuốc, đột nhiên bắt đầu kính rượu các vị lãnh đạo, từ huấn luyện đến diễn trò, đến các loại kỷ năng so tài tìm đủ các loại lý do để cho bọn họ giơ lên ly rượu, vốn là trọng tâm đề tài cũng dần dần bị dời tới các phương diện trong bộ đội, để cho Khương Chính Trung cắn răng, người cần kính rượu còn nhiều mà Thiệu Tử Vũ thì một ly tiếp theo một ly, sau cùng bữa tiệc mới bắt đầu không bao lâu, hai người cũng đã uống say bí tỉ.
"Ụa" Trong phòng rửa tay, Khương Hạo đem rượu trong dạ dày phun ra, thân thể có chút nhũn ra, mở ra vòi nước, tát nước lạnh vào mặt, để cho bản thân tỉnh táo một chút.
Thiệu Tử Vũ xem ra so với cậu tốt hơn, chỉ là nghiêng người dựa vào cạnh cửa, sắc mặt vẫn như thường, tửu lượng cũng không cao, nếu không phải trước đó sắp đặt vài cuộc điện thoại, chỉ sợ hiện tại bộ dạng anh so với Khương Hạo còn tệ hơn.
"Cậu nhớ đã đồng ý chuyện của tôi, lúc này đúng là tôi đã triệt để chọc giận ông già rồi.” Khương Hạo mở miệng, lúc đầu còn không biết thế nào thu thập ông, bắt quá vì vợ, cậu bất chấp tất cả, Thiệu Tử Vũ nói cũng sẽ tìm cho cậu một cô gái giống với chị dâu nhỏ vậy, điều kiện là giúp anh qua ải này, không còn cách nato, mỗi ngày ngây ngốc trong quân doanh, muốn vợ chỉ có thể dựa vào quan hệ bám váy.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ gật đầu, anh không nghĩ muốn làm rõ chuyện này là sợ về sau gặp mặt xấu hổ, Lý Viện không phải người xấu, nói thật thì cô là một người phụ nữ khá tốt, mấy năm nay cô thầm mến anh không phải anh không phát hiện, chỉ là thật lâu trước kia trong lòng anh đã có một cô gái nhỏ, người phụ nữ khác cho dù có tốt đến mấy anh cũng không có hứng thú.
“Tục ngữ nói đúng, qua được ngày rằm không qua được mười lăm, lần này trốn tránh, vậy lần sau, đám người già kia không có khả năng không nhắc lại.” Khương Hạo nhắc nhở, tuy nói nam nữ đi lại là chuyện anh tình tôi nguyện, mấy người già kia không thể xem vào, trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt một người phụ nữ đúng là thật không cho người ta mặt mũi, như vậy làm sao mà chịu được.
"Không có việc gì, tôi sẽ suy nghĩ biện pháp."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, một đôi mắt xếch hẹp dài xuyên thấu qua nửa cửa sổ đang mở nhìn sang đối diện, không biết hiện tại bé con đang làm gì? Hiện tại cũng chỉ có cô có thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
Lam Kỳ cùng Mễ Đóa đi đến chỗ phòng đặt sẳn mới phát hiện, bạn học tới rất ít, sau khi tốt nghiệp rất nhiều bạn học đều không liên lạc được, cũng có bạn vì nguyên nhân công việc không thể tới, phần lớn là bạn học làm việc ở thành phố C, tổng cộng có mười mấy người.
Lam Kỳ liếc mắt liền thấy được Nhiễm Khả, vẫn là được các bạn học nam hoan nghênh như thế, bị vài người vây quanh, cười đến vô cùng ngọt ngào, xem ra hôm nay cũng là tỉ mỉ trang điểm, bất kể là quần áo hay là trang sức đều cao hơn người khác một bật, xem ra rất có cảm giác bản thân hơn người khác.
"Lam Kỳ, đã lâu không gặp."
"Lam Kỳ, hôm nay cậu thật xinh đẹp, quá thục nữ rồi."
"Mễ Đóa, cậu trở nên béo rồi.”
"Chết tiệt, mới đến."
Hai người bọn họ vừa đến một đám bạn học nữ lập tức xông tới, ríu rít nói đùa, có vui mừng, có thay đổi, phần lớn là nói về chuyện sau khi tốt nghiệp, Lam Kỳ cảm giác giống như lại về với thời học đại học, không lo không nghĩ. (Kẹo cũng muốn quay về thời high school, không lo không nghĩ aaaaaa.....)
"Lam Kỳ cậu xem học trưởng tới, còn cầm hoa."
Lúc này một bạn học nữ đụng cô một cái, ý bảo cô quay lại phía sau nhìn xm, Lam Kỳ xoay đầu, chỉ thấy Dung Bạch Minh mặc một thân quần áo màu trắng, trên tay cầm một bó hoa hồng mân côi đang đi tới chỗ này.
"Học trưởng vẫn là đẹp trai như vậy."
"Quá đẹp trai rồi."
Lam Kỳ khó hiểu, anh làm sao sẽ tới.
"Tớ mời học trưởng tới."
Mễ Đóa thấp giọng thừa nhận, ai bảo cô có bạn trai không nói cho cô biết, cô mới có thể nối dây tơ hồng bừa như vậy.
Lam Kỳ trừng mắt nhìn cô một cái, còn muốn nói với Mễ Đọa vài câu liền phát hiện hoa đã đến trước mặt.
"Lam Kỳ, hôm nay em rất đẹp.” Dung Bạch Minh mở miệng, trước kia lúc học đại học, Lam Kỳ luôn mặc T-shirt cùng với qần jean, một bộ tùy tiện, ngây thơ trong sáng, hôm nay cô mặc váy, trong ngây thơ lộ ra quyến rũ của người phụ nữ, xinh đẹp làm cho anh không thể dời mắt được.
Hai mắt Lam Kỳ nhìn chằm chằm bó hoa, trải qua đóng gói tỉ mỉ, hoa hồng tỏa ra mùi hương mê người, hoa hồng làm cho người ta say, đúng là cô thật không nghĩ muốn tiếp nhận, không nói ý nghĩa của hoa hồng, cầm bó hoa này cũng thật phiền toái.
Dung Bạch Minh vẫn cười dịu dàng, Lam Kỳ không có ý tiếp nhận, hai người liền như vậy giằng co.
Chuyện của Dung Bạch Minh cùng Lam Kỳ có không ít người biết, nhưng về sau hai người lại tách ra, nguyên nhân là như thế nào cũng không ai biết, bất quá đại đa số người nghĩ là Dung Bạch Minh bỏ Lam Kỳ, hôm nay sự việc xem ra cũng không phải như vậy.
Có không ít bạn học nữ bắt đầu len lén kêu.
"Nhận đi.”
"Nhận."
Dung Bạch Minh là hoàng tử trong cảm nhận của các cô, hiện tại sự nghiệp lại thành công, đàn ông như vậy không cần đúng là ngu ngốc.
"Học trưởng Dung nhìn xem Lam Kỳ là vui mừng đến ngây dại."
Lúc này Nhiễm Khả đi tới, hôm nay cô cố ý mặc bộ váy màu vàng nhạt, thiết kế một bên vai, quần áo được cắt may tỉ mỉ, đem dáng người đẹp đẽ của cô ta hoàn toàn phô bày ra, trên cô mang một vòng cổ trân châu giá trị xa xỉ, tóc dài đen tuyền bóng loáng được búi ra sau đầu, khí chất đoan trang cao quý.
Cô đi tới trước mặt hai người, đột nhiên đem bó hoa trong tay Dung Bạch Minh nhét vào trong lòng Lam Kỳ, Lam Kỳ theo bản năng ôm lấy.
"Thấy không cho học trưởng, Lam Kỳ ôm rất chặt."
Nhiễm Khả cười.
Những bạn học khác cũng cười.
Dung Bạch Minh thở phào nhẹ nhõm, annh nghĩ là cô còn giận anh, không chịu tiếp nhận hoa của anh.
"Nhiễm Khả."
Lam Kỳ trừng mắt nhìn cô ta, người phụ nữ này ngứa da rồi.
"Được rồi, xem Lam Kỳ xấu hổ kìa, em đây tránh trước, học trưởng Dung, người đẹp Lam Kỳ đêm nay giao cho anh, nếu lại chọc giận cậu ấy, em cũng không giúp được anh."
Nói xong Nhiễm Khả cười, lôi kéo mấy bạn học nữ khác tránh đi, để lại Lam Kỳ tức đến không chịu được, nếu không phải trường hợp hôm nay cô muốn cho cô ta đẹp mặt.
"Lam Kỳ. . ." Mễ Đóa liếc mắt nhìn Lam Kỳ lại nhìn một chút học trưởng Dung, quyết định lánh mặt, aiz, thật sự là không hiể nổi, Lam Kỳ sao lại tiếp nhận hoa của học trưởng Dung, vậy không phải là đại biểu cho học trưởng Dung một cơ hội hay sao.
Đi đến một khoảng cách nhất định, Nhiễm Khả tách ra khỏi mấy bạn học nữ, một mình đi đến một bên, trong mắt cô lộ ra thất vọng, vốn cô cho rằng Lam Kỳ sẽ mang Thiệu Tử Vũ đến, nên mới cố ý ăn mặc thật đẹp, không nghĩ tới cô ta lại đến một mình, bất quá không quan hệ, cô ta không phải là đã tiếp nhận hoa của học trưởng Dung rồi sao.
Nhìn hai người đối diện, trên mặt Nhiễm Khả lộ ra nụ cười đắc ý, coi như Thiệu Tử Vũ thích Lam Kỳ cũng không có gì, cô đối với tính tình của Lam Kỳ hiểu rõ, khả căn có thể còn không biết tình cảm của Thiệu Tử Vũ, còn nghĩ rằng chỉ là quan hệ giống trước kia, như vậy rất tốt, chỉ cần tác hợp cho cô ta cùng học trưởng Dung, cô liền có cơ hội, cô tin tưởng Thiệu Tử Vũ nhất định sẽ thích cô.