Nhà họ Thiệu, lầu hai, trong phòng tiếng đánh nhau kịch liệt không ngừng.
"Mẹ nó"
Bụng của Tịch Minh đã trúng một quyền, cậu ta khom người nặng nề té trên mặt đất thở, chiếc áo màu trắng đã ướt đẫm, cái quần tây mà đen nhăn nhúm, mồ hôi đọng trên khóe mắt, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, vì một cô gái mà tên này điên rồi, vậy mà cố ý đem cậu tới đây để bị đánh.
Một thân quân trang của Thiệu Tử vũ cũng đã ướt đẫm, mồ hôi theo mấy sợi tóc mềm mại trên trán anh rơi xuống hai má, sắc mặt kéo căng chứng tỏ bây giờ trong tâm tình anh cực kỳ không tốt.
"Thiệu Tử Vũ, mình lập lại một lần nữa, đoạn thời gian đó vừa vặn mình xuất ngoại, chờ khi trở về sự kiện đó đã qa....Cô gái nhỏ mà, thời kỳ trưởng thành nảy sinh chuyện đó thực bình thường, tớ đã điều tra, bọn họ thật sự không có chuyện gì, tay cũng chưa nắm, thuần khiết thực sự.” Cậu sợ anh biết mới giấu giếm, dù sao cô gái nhỏ kia đến tóc cũng không thiếu một sợi.
Hơn nữa cô gái nhỏ có thể, bộ dáng xinh đẹp như vậy, ngay cả bạn trai chính thức cũng chưa kết giao, còn muốn yêu cầu cô làm cái gì, đương nhiên trong đó cũng có công lao của cậu, từ sự kiện đó về sau, chỉ cần bên người cô gái nhỏ xuất hiện đàn ông, cậu liền thay đổi biện pháp thu thập, hiệu quả rõ rệt, hiện nay ngay cả nụ hôn đầu tiên của cô gái nhỏ còn chưa dâng ra, chỉ riêng điểm này tên này không thể động thủ.
Thiệu Tử Vũ xoay người nhặt lên cái mũ, cầm trên tay.
"Nhớ kỹ tháng này mỗi buổi tối của cậu mình đều hẹn trước rồi.” Anh lên tiếng.
"Tớ bề bộn nhiều việc."
Vẻ mặt Tịch Minh đau khổ mở miệng, một đống chuyện trong công ty đang chờ cậu, nghĩ ai cũng như anh, nghỉ phép nhà nước cũng trả tiền lương, hơn nữa, việc bị đánh này ai muốn chứ.”
Thiệu Tử Vũ không để ý đến cậu ta, vỗ vỗ quần áo rồi đi xuống lầu.
"Cậu nên biết, bất kể cậu trốn ở chỗ nào, mình cũng có thể đem cậu mời tới đây.” Uy hiếp trong miệng thản nhiên bật ra.
"Mẹ nó" Tịch Minh lại mắng, hồ ly chết tiệt, đã vậy còn đối phó với cậu, cũng không nhìn xem mấy năm nay, tiền ai giúp anh giữ, vợ ai giúp anh xem chừng, hiện tại qua cầu rút ván, cũng không nghĩ, cô gái nhỏ này từ đại học đến bây giờ đã gây ra bao nhiêu họa, còn nuông chiều như bảo bối, đây là cái ánh mắt gì chứ.
"Nhị thiếu gia, cậu có đói bụng không, tôi gọi người chuẩn bị đồ ăn khuya cho cậu."
Thiệu Tử Vũ vừa xuống lầu, quản gia Lưu liền mở miệng, vốn là trong nhà mời ông đến chăm sóc cho ông nội Thiệu Tử Vũ, sau ông nội anh qua đời, ông ở lại nhà họ Thiệu không đi nữa, hiện tại nhà họ Thiệu làm ăn phát đạt, mua lại bất động sản, ông cũng ở lại đây giúp xử lý mọi việc trong nhà.
"Về sau gọi con Tử Vũ được rồi."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh không có thói quen để người khác xưng hô như vậy, hơn nữa anh cũng không coi bác Lưu là người ngoài.
"Chuyện này. . . Được rồi"
Bác Lưu mở miệng, nhị thiếu gia không giống đại thiếu gia dịu dàng, anh nói như vậy chính là ý như vậy.
"Bác chuẩn bị thuốc xoa bóp đưa qua cho tổng giám đốc Tịch.” Thiệu Tử Vũ căn dặn.
Tên kia đoán chừng bị anh đánh một cái khá nặng, xác thực vừa rồi xuống tay không biết nặng nhẹ, đến bây giờ còn không thể tin được bé con đã từng theo đuổi nam sinh khác, mà cá nhân anh.......
"Con lên lầu tắm rửa trước, có việc gì gọi con."
Thiệu Tử Vũ nói xong dọc theo cầu thang xoắn ốc đi lên lầu, căn biệt thự nhà họ Thiệu xây ở gần sườn núi, phong cảnh rất đẹp, ngoại trừ lầu chính của biệt thự, còn có hai toà nhà nhỏ lệ thuộc, một cái sân vườn, một cái bể bơi rộng lớn.
Thiết kế bên trong lầu chính của biệt thự là theo kiểu Châu Âu, phong cách nghiêng về xa hoa, tráng lệ, nhưng mà anh rất ít ở nhà chính, ngược lại cảm thấy cái tiểu khu trước kia mới có cảm giác là nhà.
Phòng ở lầu hai của Thiệu Tử Vũ, diện tích phòng rất rộng, anh không có đồ đạt gì nhiều, cho nên nhìn qua thật trống trãi.
Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, anh ngồi ở trên giường mở ra một cuốn abum thật dày, ghi lại toàn bộ quá trình trưởng từ một bé gái nho nhỏ đến cô thiếu nữ trưởng thành, mới đầu bé gái nhỏ có một gương mặt bầu bỉnh, một đôi mắt có thể nói, cùng cái miệng nhỏ nhắn hé mở tùy lúc cong lên, cực lỳ bướng bỉnh, đáng yêu, liếc mắt nhìn một cái sẽ làm cho người ta nhịn không được bị bé hấp dẫn, sau đó mở sang một trang khác của quyển abum, bé gái nhỏ dần dần lớn lên, gương mặt bầu bỉnh dần thon lại, kiểu tóc cũng từ hai cái sừng trâu biến thành đuôi ngựa, ánh mắt biết nói ngây ngô xinh đẹp, xuống chút nữa ảnh chụp cô gái dần lớn lên, thay đổi càng nhiều, cuối cùng cô gái biến thành gương mặt trái xoan khéo léo, hai mắt xinh đẹp lóe ra ánh sáng hiểu biết, đôi môi đỏ mọng vẫn là cong lên, mang theo quyến rũ của người thiếu nữ.
Tất cả đều là hình của Lam Kỳ, từ tiể học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học đều có, một ít là anh chụp, một ít là người khác chụp, tuy rằng mấy năm nay anh không ở bên cạnh cô, nhưng bất cứ chuyện gì của cô, anh đều biết rất rõ ràng, anh nghĩ anh khống chế được rất tốt, nhưng không nghĩ cô gái nhỏ này hóa ra cũng có một ngày thích người khác.
"Anh nên bắt em làm sao bây giờ, bé con."
Thiệu Tử Vũ cười khổ, cho dù cô thích người khác, hiện tại làm sao anh có thể buông tay.
“Ngủ không được.” Lam Kỳ ở trên giường trở mình, trợn tròn mắt nghĩ đến lời nói của Thiệu ngốc, ‘tôi đã có người trong lòng’, cô không nghĩ ra làm sao Thiệu ngốc có thể có người trong lòng? Trong ấn tượng của cô Thiệu ngốc đều đối xử tốt với một mình cô, chắc chắn là không phân cho người khác, hơn nữa là vĩnh viễn, nhưng mà hôm nay Thiệu ngốc nói anh ta đã có người trong lòng, như vậy anh đối tốt với cô, có phải sẽ cắt đứt, có phải cũng sẽ đối với bạn gái của anh tốt như vậy?
Nghĩ tới đây Lam Kỳ cảm thấy trong lòng khó chịu, chua chát ê ẩm, không được, cô phải hỏi Thiệu ngốc về sau có còn đối với cô tốt như vậy hay không, bằng không tối hôm nay cô không thể ngủ được.
Rất nhanh điện thoại kết nối.
"Thiệu ngốc, tôi ngủ không được, anh chưa ngủ sao?"
"Không có"
Thiệu Tử Vũ đóng quyển abum lại.
"Thiệu ngốc, anh đang ở đâu?"
Lam Kỳ hỏi, hiện tại người yêu sống cng với nhau rất bình thường, nếu Thiệu ngốc cùng bạn gái sống cùng nhau, nghĩ lại liền chịu không được, Thiệ ngốc là người ngay thẳng như vậy làm sao có thể làm chuyện như vậy được.
"Ở nhà."
Lam Kỳ yên tâm, cầm điện thoại cô lại không biết làm thế nào nói chuyện kia nên lòng vòng.
"Thiệu ngốc, về sau anh đối tốt với tôi có được không.” Cô vẫn là nên hỏi thẳng tốt hơn, bằng không nguyên buổi tối nay cô sẽ không ngủ được.
"Sẽ" Đầu bên kia điện thoại cơ hồ không có một tia do dự mở miệng.
"Vậy. . . vậy anh đối với bạn gái và tôi người nào tốt hơn?” Lam Kỳ bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt, theo lời mẹ Lam nói, từ nhỏ cô đã là đứa bé thích ăn một mình, thích cái gì thì bá chiếm, ai cũng không được đụng vào.
"Đều giống nhau.” Bạn gái của anh sẽ chỉ là cô.
". . ." Lam Kỳ rất không thoải mái. . . Mắt cũng có cảm giác ê ẩm.
"Hừ, anh thấy sắc quên nghĩa."
Lam Kỳ gào to, gào xong lập tức cúp máy, đem đầu chôn trong gối đầu, không biết như thế nào, chính là rất không thoải mái, khó chịu, Thiệu ngốc, anh là đồ phản bội.