Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 17: Tôi xem trọng anh




Xe tiến vào quân khu số năm XX, Khương Hạo giữ lại vài binh lính đáng tin, còn lại để cho mọi người rời khỏi, mấy binh lính này đều theo hắn lâu năm rất đáng tin cậy.

Lam Kỳ xuống xe nhìn bên trái bên phải, làm cho ống quần ống tay áo của trang phục huấn luyện bị kéo cao có vẻ không đồng đều, lại đặc biệt đáng yêu, cô chạy chậm đuổi kịp bước chân của hai người phía trước.

"Đợi lát nữa không cần chạy loạn."

Thiệu Tử Vũ dặn dò.

“Ừ” Lam Kỳ gật đầu, cô đảm bảo không gây thêm phiền phức cho anh.

Bên này Khương Hạo đã để mấy binh lính mang ra hai khẩu súng ngắm kiểu 58, bia bắn cự ly 800m, đây là khoảng cách bình thường nhất của tay súng bắn tỉa trong quân đội, nhưng hắn cố ý để binh lính đặt thêm hai bia bắn ở cự ly 1000m.

"Nhận thua còn kịp, đừng ở trước mặt chị dâu đánh mất mặt mũi." Khương Hạo nằm trên mặt đất mắt hướng về phía kính nhắm mở miệng.

"Trí nhớ của cậu thật không tốt."

Thiệu Tử Vũ trả lời một câu.

"Mười phát định thắng thua."

"Tùy cậu."

Lam Kỳ đứng ở khoảng cách an toàn, lần đầu tiên tới chỗ nghiêm túc như vậy, nhìn bia bắn nho nhỏ phía xa xa, vẻ mặt kích động, rất nhanh sẽ được nhìn thấy tay súng thiện xạ trong truyền thuyết.

Nhìn Thiệu ngốc quỳ rạp trên mặt đất nhắm bia bắn, xem ra Khương Hạo rất dũng mãnh, anh có thể thắng sao?

"Các vị tuyển thủ chuẩn bị. . . Bắn."

"Ầm ầm ầm ầm....."

Vài tiếng súng vang lên. . . Tất cả mọi người ngừng thở.

Khương Hạo dùng ống nhòm nhìn một chút thành tích của Thiệu Tử Vũ, năm phát đạn, bốn phát ngay giữa hồng tâm, một gần sát vòng đỏ số mười, nhìn xem chính mình, năm phát đều trúng hồng tâm.

"Vài năm mà kỹ thuật bắn súng thật không có thụt lùi."

Hiện tại cũng còn có thể bắn ra thành tích này, cũng không uổng phí hắn coi anh làm đối thủ, nhưng là lần này anh nhất định sẽ thua, vài năm ở quân đội của hắn cũng không phải làm suông.

"Trước hết đừng nghĩ đắc ý, đỡ phải không còn trong chốc lát."

Thiệu Tử Vũ dùng ống nhòm nhìn thành tích của mình, khóe miệng mím chặt, không ngờ mấy năm này Khương Hạo luyện tập kỹ thuật bắn súng lại tốt như vậy, bởi vì nguyên nhân công việc nhưng là không quen tay, chính là thỉnh thoảng luyện tập.

Nhìn phản ứng của hai người, Lam Kỳ xoắn quần áo, Thiệu ngốc có phải thua hay không? Thoạt nhìn vẻ mặt anh cứng lại, còn vẻ mặt Khương Hạo thì thật thoải mái.

"Này, các ngươi nói hai người bọn họ ai sẽ thắng?"

Lam Kỳ hỏi hai người lính bên cạnh, gương mặt cô sa sầm, đôi mắt to xinh đẹp không chút thiện ý nhìn bọn họ.

Hai binh lính lúng túng không dám đối mặt với cô, người ngu cũng nhìn ra được cô là nữ, hơn nữa là phụ nữ thủ trưởng mang đến, lời này thật khó mà nói, đắc tội thì không tốt lắm, phụ nữ rất là không phân rõ phải trái.

"Kỹ thuật bắn súng của đội trưởng Khương là tốt nhất trong quân đội."

Một binh lính mở miệng, trả lời có vẻ khéo léo, không thể đắc tội người.

"Ý tứ của cậu chính là chúng ta nhất định sẽ thua."

Lam Kỳ cực kỳ khó chịu.

"Cũng không phải, bất kỳ việc gì đều có ngoại lệ."

Một binh lính khác mở miệng, người thủ trưởng này bọn họ không biết, bọn họ đều cảm thấy ngoài ý muốn khi hai người đến nơi đây so tài, trong bộ đội không ai dám so tài cùng với đội trưởng.

"Hừ, ngay cả nói dối cũng không biết nói làm cho người ta thoải mái một chút.”

Lam Kỳ nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của bọn họ liền phát cáu, bộ đội chính là loại ngu ngốc này.

"Tử Vũ cố lên.”

Đột nhiên Lam Kỳ la lớn về phía cách đó không xa, không có ai xem trọng anh, cô xem trọng.

Nghe thấy tiếng la, Thiệu Tử Vũ quay đầu, ánh mắt rời đi vị trí ống nhòm, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.

Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe cô gái nhỏ gọi anh như vậy, bất kể chuyện gì, bất kể bướng bỉnh như thế nào cũng biết đúng mực, cô gái nhỏ của anh chính là như vậy đáng yêu làm người ta thích.

"Ừ" Anh gật đầu với cô.

"Aiz, aiz, đừng quấy nhiễu lòng quân."

Khương Hạo bất mãn mở miệng, hắn vừa mới chiếm ưu thế, cô tới quấy rối cái gì, sớm biết sẽ không mang cô tới nơi này, phiền phức.