【 】Edit + Beta: Sii
"Em gái của cháu có thể dễ dàng được nhận nuôi, còn cháu thì có thể hơi khó một chút." Ông chú nói liên tục, có mấy lời nói đến nỗi làm Tô Diễn cảm thấy không vui.
Hắn lảo đảo cắn răng từ dưới đất đứng dậy, vịn lấy cây cột đèn đường, một lúc sau mới giảm được một chút chóng mặt.
Hắn chỉ muốn đi tìm chân cầu.
Ông chú gọi hắn lại: "Cậu bé cháu từ từ hẵng đi, bác đây không thể giúp được gì cho cháu. Cháu cầm lấy ít tiền này dẫn em gái đi ăn nhé."
Ông chú công nhân vệ sinh đem cây chổi dựng bên cạch, móc cái túi bên túi quần ra, bên trong chỉ có ít tiền lẻ.
Có mấy tờ hóa đơn và một tờ năm tệ, vất vả lắm mới mò được tờ hai mượn tệ.
Cắn răng, lại lấy thêm mấy tờ năm tệ nữa.
Đưa cho Tô Diễn.
Tô Diễn cúi đầu, yên lặng vươn tay nhận lấy.
Cắn môi, vành mắt đỏ lên.
Hắn đột nhiên cúi đầu về nơi ông chú công nhân vệ sinh, sau đó nói lời cảm ơn rồi vội vã quay người đi.
Hắn đi cực kì vội vã, hoảng loạn.
Mọi người trong bang từ nhỏ đã dạy hắn, nam tử hán đại trượng phu phải đi lên con đường chính nghĩa đội trời đạp đất, tuyệt đối không được chiếm chút lợi ích của người khác.
Không ai biết rằng, thời điểm cậu nhóc nhận lấy mấy chục tệ kia trong lòng có biết bao đấu tranh.
Giống như một người xưa nay rất cao ngạo, đột nhiên trở thành ăn mày.
......
Tô Diễn ôm Đường Hoan tìm một cái chân cầu sống tạm.
So với ngoài trời giá rét, dưới chân cầu thật sự tốt hơn rất nhiều.
Gần chân cầu đã có không ít mấy kẻ lang thang sống, nhìn thấy Tô Diễn vẫn còn là con nít, bọn họ cũng không tiến lên bắt chuyện.
Chỉ là yên lặng ném mấy đồ chăn đệm bình thường đi nhặt vẫn còn có thể sử dụng cho Tô Diễn, hoặc yên lặng dịch ra ngoài một chút, một câu cũng không nói.
Bọn họ từ trước đến nay không hay nói chuyện, cũng không thích nói chuyện với người xa lạ.
Nhưng mà khi nhìn thấy đứa bé như vậy vẫn không tránh khỏi sẽ giúp đỡ một tay.
Chăn đệm có mùi chua mốc, Tô Diễn vừa ngửi xong, trong dạ dày cuộn trào lên, suýt chút nói ói ra.
Nhưng vẫn cố nhịn xuống, không dám để mọi người thấy, sợ những người lang thang kia cho là hắn ghét bỏ.
Vết dị ứng trên mặt A Hoan mất hai ngày mới khỏi, có hôm còn lên cơn sốt nhẹ.
Tô Diễn vội đến mức chóng mặt, may mà có một tên lang thang râu ria xồm xoàm ném cho hắn một túi thuốc cảm, chắc là tiện tay nhặt về, sắp hết hạn sử dụng.
"Gần đây có một nhà ăn, bên trong có nước nóng miễn phí đó, tự đi đi."
Rồi đột nhiên ném cho hắn một cái cốc nhựa.
Tô Diễn ôm cô bé, dùng một sợi dây thừng cột cốc nhựa bên hông, đem thuốc cảm nhét vào trong túi, chuẩn bị đi lấy nước nóng.
Kẻ lang thang vừa tiện tay bắt con con trùng trên tóc vừa nói: "Con bé kia hiện tại bị bệnh như thấy này rồi mà nhóc còn ôm ra ngoài, cẩn thận chết bệnh đấy. Để ở chân cầu thôi, cũng không có ai động vào nó."
Tô Diễn theo bản năng ôm chặt A Hoan, bộ dạng cực kì cảnh giác.
Kẻ lang thang kia thấy có nói cũng như không, liền trực tiếp nằm lăn xuống đất.
Không tin thì thôi vậy, bọn hắn chỉ là ăn mày, người khác không tin cũng là bình thường.
Tin bọn hắn mới là không bình thường đấy!
"Ca ca....ngọt....đường."
Đường Hoan uống thuốc cảm trong cốc, nhấp môi vài cái, thỉnh thoảng còn liếm cái cốc.
Mới vừa rồi còn đang bị ốm, sau khi cảm thấy mình đang ăn đường, liền lập tức cười tươi.
Wattpad: Tranh