【 】Edit + Beta: Sii
Mua cho A Hoan hai cái kẹo làm cô mừng rỡ đến mức nắm chặt trong tay.
"Ca ca, hai cái."
Tô Diễn bóc giấy kẹo ra, nhét vào trong miệng cô, "Ừm, hai cái."
Sau khi trở lại chân cầu, cho dù là giao thừa nhưng đối với những kẻ lang thang ở đây thì cũng chẳng khác gì ngày thường là mấy.
Nên ngủ thì ngủ, nên "đi bộ" thì "đi bộ".
Những ngày lễ như thế này.
Ở cùng người nhà, mới gọi là ngày lễ.
Chỉ có một mình mà nói, càng là ngày lễ thì càng làm bọn họ nhàm chán.
Đêm 30 Tết, bên ngoài bắn pháo hoa động trời.
Tô Diễn dẫn A Hoan ra khỏi chân cầu, nhìn pháo hoa thật cao trên trời, A Hoan rất thích, lúc nào cũng vỗ tay.
......
Giao thừa đi qua, đầu xuân rất nhanh đã tới.
Lúc trước Tô Diễn đã sớm nghĩ muốn đi kiếm việc làm, cho nên khi đầu xuân tới, liền mang theo Đường Hoan đi khắp nơi xin việc.
Mặc dù những kẻ lang thang kia nhìn qua không tệ lắm, nhưng từ đầu đến cuối Tô Diễn vẫn chưa thể thả lỏng cảnh giác.
Hắn không dám để A Hoan lại một mình dưới chân cầu, bởi vì hắn không dám cược bọn họ sẽ không làm gì cô bé.
Nếu lỡ như xảy ra chuyện gì.....
Hắn không dám nghĩ đến!
Nhưng hắn cũng chỉ là đứa nhóc mười tuổi, sao có thể dễ dàng xin việc được!
Bảo vệ thậm chí còn không cho hắn đi vào, đứa trẻ nhỏ như vậy đến xin việc, đây không phải là đang chạy tới kiếm chuyện sao?
Lỡ như bị người ta tố dùng trẻ em lao động thì sẽ như thế nào?
Đến nỗi có nơi vừa thấy Tô Diễn là con nít liền lập tức đuổi ra ngoài.
Hơn nữa đứa trẻ này còn dắt một cô bé khác trong tay, nhận hắn vào có mà bị điên!
Đầu xuân vẫn còn hơi lạnh.
Tô Diễn dắt tay A Hoan đã lạnh đến mức không còn cảm giác.
Sờ tay A Hoan một cái, cũng lạnh y như băng.
Thế là nhanh chóng nhét tay cô bé vào trong túi áo để ấm áp hơn.
Hai người một trước một sau bước đi.
A Hoan vốn là một đứa trẻ không nhanh nhạy cho lắm, khả năm giữ thăng bằng vẫn còn kém, bốn tuổi đi đường vẫn còn chưa vững vàng!
Bây giờ còn đút tay vào trong túi, cô y chang con chim cánh cụt, đi đường càng thêm loạng choạng.
Bất ngờ ngã nhào xuống đất.
Đầu xuân, băng tuyết còn chưa tan.
Khuôn mặt nho nhỏ vùi trong tuyết, tay trong túi vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đưa tay chống đất đứng dậy. Chỉ dùng đầu dưới đất ủi tuyết tuyết, có lẽ do không thở được nên mới theo bản năng mà làm như vậy.
Tô Diễn vội vàng chạy lại ôm cô dậy.
Trên mặt cô đều dính tuyết, cóng đến đỏ làm người ta dở khóc dở cười.
Tô Diễn gần như đã tìm việc cả một ngày.
Lúc mới bắt đầu, mỗi lần bị người ta từ chối liền lập tức cúi đầu vội vã rời đi.
Dần dần, đã có thể cúi đầu xin nhận.....
"Ông chủ, cháu cần nuôi em gái, chỉ cần việc có thể làm cháu đều có thể làm! Hơn nữa lương cũng không cần cao, mong ông chủ cân nhắc cháu!"
Sau khi tìm ròng rã một ngày.
Cuối cùng thấy một nhà nhà hàng nhỏ thiếu một người rửa bát.
Ông chủ nhìn qua cực kì khó ở chung, nhưng nhìn thấy Tô Diễn không cần lương cao nên miễn cưỡng đồng ý.
"Một tháng bảy trăm, có thể đồng ý thì làm."
Tô Diễn không thèm suy nghĩ gật đầu.
Hắn cũng biết người ta thấy hắn nhỏ tuổi nên cố ý trả cho hắn giá thấp.
Rõ ràng bên ngoài tờ quảng cáo kia ghi rõ là: Công việc rửa chén, tiền lương 3000.
Nhưng mà vậy thì sao?
Có thể một tháng bảy trăm tệ, dù sao cũng tốt không có đồng nào!
Wattpad: thbssy (Tranh)