Thấy hai người kia không để ý mình, Phương Nhiên liếc Trầm Nguyệt Lượng một cái rồi tìm lí do rời đi.
“Không phải em làm thêm đến chín giờ à?”
Trầm Nguyệt Lượng chột dạ, cô đảo mắt, bắt đầu nói hươu nói vượn: “Em bấm ngón tay tính được anh đang bị yêu nữ dây dưa nên cố tình đến đây giải cứu.”
Đương nhiên cô biết, với tính cách cẩn thận của Lục Tinh Thần nếu muốn dây dưa cùng người khác thì có cả đời cô cũng không biết .. làm gì lại chình ình ra trước mắt để cô có cơ hội dễ dàng tóm lấy thế này.
Chỉ là cái cớ cho cô.
Lục Tinh Thần hừ lạnh, ra hiệu cô chuyển sang ngồi phía đối diện, thuận miệng nói: “Phương Nhiên chỉ là đồng nghiệp mới.”
Trầm Nguyệt Lượng nghe xong ngoan ngoãn liền, không đắn đo mà bán đứng Chu Ninh: “Đều do Chu Ninh gửi ảnh cho em, em tin anh không phải là người dễ bị yêu tinh câu dẫn.”
Lục Tinh Thần liếc mắt nhìn cô: “Phải không?”
Trầm Nguyệt Lượng gật đầu như giã tỏi, cô quyến rũ anh nhiều năm như vậy còn chưa thành, có thể không tin ư?
Cơm nước xong, Trầm Nguyệt Lượng bỗng chốc đổi giọng ngọt ngào: “Lục Tinh Thần, nếu phải chọn giữa Tại Trình và anh thì em nhất định sẽ không chút do dự mà chọn anh, tuyệt không hai lòng.”
“Sau đó?” Lục Tinh Thần nhướng mày.
“Vì vậy … anh có thấy cảm động không? Muốn lấy thân báo đáp?” Trầm Nguyệt Lượng vừa mở miệng đã trả lời ngay.
Lục Tinh Thần không phản ứng, giọng lạnh lùng: “Nói thật đi!”
“Vì…để giúp anh chắn hoa đào, hình như em cãi nhau với ông chủ rồi.”
Vốn tưởng rằng Lục Tinh Thần sẽ khiển trách cô vài câu, không ngờ anh lại thản nhiên đáp: “Ngày nào cũng tăng ca rất dễ đột tử. Dù gì cãi thì cũng cãi rồi, về sau không được lấy cớ này nữa.”
Trầm Nguyệt Lượng sững người.
Cô chợt nhớ lại ngày hôm trước khi cô tức giận nói với anh không muốn tăng ca, muốn được nghỉ ngơi, lúc đó anh còn trách cô không thể chịu đựng được gian khổ .. Hôm nay tự dưng lại dựng lên kế ‘Bắt kẻ thông gian” để cô lấy nó làm lý do, là trùng hợp sao?
Còn nữa, ảnh chụp Chu Ninh gửi, ở góc độ đó mà có thể bắt được độ cong nơi khóe miệng anh… Thật sự không phải anh cố ý?
“Đi, về nhà.” Lục Tinh Thần cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Trầm Nguyệt Lượng hoàn hồn, không chịu đứng dậy: “Lục Tinh Thần, em muốn hôn anh một cái.”
“Không cho.”
“Đừng ngại mà.”
“Trầm Nguyệt Lượng!”