Phương Nhiên ra thế nào đã không còn liên quan đến bọn họ nữa.
Trầm Nguyệt Lượng vừa vào nhà đã chui khỏi lồng ngực Lục Tinh Thần, làm ổ trên ghế salon không nói một lời.Anh cười khổ, hôm nay là anh tự mình chọc giận cô.
“Nguyện Lượng, đi ngủ thôi.” Lục Tinh Thần gọi.
“Không ngủ, mặt trăng thì ngủ cái gì chứ? Trời tối mới là lúc ánh trăng có tinh thần nhất đấy!” Quả nhiên Trầm Nguyệt Lượng khá tức giận.
Lục Tinh Thần sờ mũi, nghĩ một hồi rồi nói: “Em không muốn biết tại sao nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn không bị em hạ gục sao?”
“Không muốn, anh thích thì nói.”
“…”
Lại ăn bế môn canh*, Lục Tinh Thần không còn nét kiêu ngạo như thường ngày mà chủ động lên tiếng: “Trầm Nguyệt Lượng, em còn nhớ lần đầu tiên em hôn anh chứ? Lúc đó anh đang làm bài tập, em ngồi đọc tiểu thuyết, bỗng nhiên em lại gần rồi nói ‘Lục Tinh Thần, anh nhận lấy!’. Anh vừa quay đầu thì em đã hôn xuống rồi. Đó là nụ hôn đầu của chúng ta, tối hôm đó anh kích động đến mất ngủ, ngày hôm sau gặp em, em lại vô cùng bình thản, còn kể với anh vừa gặp anh đẹp trai nào đó. Trầm Nguyệt Lượng, nhiều năm trôi qua, em thích đông thích tây, người lâu nhất cũng không hơn được ba tháng, người ngắn nhất bị em quên luôn trong ngày thứ hai.”
*** “Bế môn canh” 闭门羹 (*) là từ người thời Đường. Phùng Chí 冯贽 trong Vân Tiên tạp kí 云仙杂记 có nói, ở Tuyên Thành có một người họ Sử 史 tên Phụng 凤, chia khách ra làm mấy hạng, coi thường những người bị cự tuyệt ngoài cửa, đem cho họ một bát canh cho xong chuyện
“Bế môn canh” mà hiện nay thường nói mang ý nghĩa “đóng cửa không tiếp”, không liên quan gì đến món canh. (via: chuonghung.com).
“Anh nói bậy! Em đã theo đuổi anh nhiều năm như vậy, anh thấy em bỏ rơi anh, thấy em quên lãng anh chưa?” Cuối cùng Trầm Nguyệt Lượng cũng phải phản pháo, cô vốn đang chiếm thượng phong, nếu Lục Tinh Thần cứ theo đà này mà nói tiếp thì chẳng phải cô sẽ đuối lý sao?
“Đúng là em không bỏ rơi anh, cũng không lãng quên anh.” Lục Tinh Thần gật đầu: “Thế nhưng, có đúng là em cũng từng ép anh đi xin số điện thoại nam sinh khác cho em? Có phải là em khoa tay múa chân nói với anh người ta đẹp trai thế nào? Có đúng là em còn mang anh theo đi tỏ tình với người ta?”
“Cái trước thì em nhận, nhưng em không hề tỏ tình với người khác! Đó là em đi thay Chu Ninh!” Trầm Nguyệt Lượng dám làm dám chịu: “Vậy còn anh? Anh chưa từng theo đuổi em, quan hệ của chúng ta không rõ ràng, anh để nhiều nữ sinh ngày ngày bắt chuyện với anh..”
Lục Tinh Thần lắc đầu: “Trầm Nguyệt Lượng, người khác vây quanh anh, không phải do anh buộc họ làm vậy….Chỉ là, anh cũng sẽ không theo đuổi em.”
“Anh có ý gì?”
“Nguyệt Lượng.” Lục Tinh Thần lên tiếng, anh ôm lấy cô, tựa đầu lên bả vai cô: “Em thích ầm ĩ, anh sẽ nhìn em ầm ĩ; em thích chơi, anh sẽ nhìn em chơi. Thế nhưng em ầm ĩ đủ rồi, chơi đủ rồi thì lại trở về tìm anh, xoay quanh anh. Anh sợ nếu anh theo đuổi em trước, em sẽ mau chán. Khi em cưa đổ anh thành công, không còn mục tiêu nữa em sẽ chạy đi kiếm mục tiêu mới. Anh phải trói em lại mới có thể khiến con mèo như em giờ giờ phút phút nhớ đến anh.”
“Anh còn nhớ lần đầu tiên em có ý nghĩ muốn theo đuổi anh, đó là mùa hè năm nhất đại học lúc chúng ta đi học bơi, em nổi lên sắc tâm với anh. Lần thứ hai là khi ký túc xá bọn em thảo luận về vóc dáng bạn trai, ngay ngày hôm sau em đuổi theo muốn cởi áo anh. Lần thứ ba là lúc tốt nghiệp, em cảm thấy mình chưa mất lần đầu tiên thì hơi xấu hổ… Đến đoạn thời gian trước, em theo đuổi anh nhiệt tình như vậy là vì cặp vợ chồng trăng – sao trong
* … Nói chung là không có lần nào đáng tin, tất cả đều giống như trò chơi của một đứa trẻ con!”
*: Trong phim Sở Kiều Truyện, tên 2 nhân vật là Tinh Nhi và Vũ Văn Nguyệt, giống như tên nhân vật chính trong truyện.
Trầm Nguyệt Lượng nghĩ lại, thực sự là có chuyện như vậy: “Nhưng mà em thích anh nên mới theo đuổi anh, tại sao em lại không theo đuổi người khác? Thứ em dành cho anh là tình nồng thiết tha, nghĩa tình sâu nặng, vững bền hơn sắt thép, tình sâu như biển…”
“Hừ!” Lục Tinh Thần hừ lạnh: “Lần đầu tiên em nói chuyện với anh về tinh yêu, chính em khẳng khái nhận mình sẽ không ngu xuẩn đến mức ăn cỏ gần hang.”
“…Vậy … Ý anh là muốn tính sổ với em sao?!!!” Trầm Nguyệt Lượng cao giọng, phô trương thanh thế.
“Đúng!” Lục Tinh Thần gật đầu, Trầm Nguyệt Lượng đang chuẩn bị nổi giận thì nghe anh nói tiếp: “Nói tới nói lui vẫn là em có âm mưu không trong sáng với anh, nợ anh, vậy lấy thịt trả nợ.”
“…Cái này thì em đồng ý.”