Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời

Chương 33: Chương 33




Lục Du ngẩng cao đầu đón nụ hôn dài của anh.



Cô bị Hoắc Mạc ôm chặt trong ngực, chỉ có thể lấy dưỡng khí từ miệng anh.



Cuối cùng, anh như chưa được thỏa mãn liếm môi cô: "Du Du, cánh gà ngâm sả ớt ăn cũng ngon thật.”

Lục Du không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào mắt anh.



Cô mấp máy mũi hít hơi ấm còn sót lại trên người Hoắc Mạc.

“Hửm?” Anh vô tội nhìn Lục Du đang suy nghĩ xuất thần.

"Em đi trước, ngày mai… ngày mai gặp lại.” Thật lâu sau Lục Du mới hoàn hồn, chỉ vào cửa ngu ngốc nói.



Dù sao thì tình huống như vậy không nhiều lắm cho nên tiếp theo cô không biết phải xử lý như thế nào?

Cô bước ra ngoài cửa, cổ tay lại bị Hoắc Mạc níu lại, giây tiếp theo liền rơi vào vòng tay ấm áp của Tiểu Miêu.



Anh cọ cọ vào một bên cổ Lục Du: “Du Du, buổi tối ở lại đây đi.”

Anh thổi nhẹ một luồng khí vào tai cô: “Anh sẽ nhớ em.” Anh sợ lạnh, điều hòa trong phòng lại tắt.



Cho nên Hoắc Mạc rất tự nhiên ôm Lục Du hồi lâu, đôi môi lạnh lùng không biết vô tình hay cố ý lướt qua cổ cô.

"Thật ra là mẹ em..."

Tiểu Miêu cắn vành tai cô: "Ừm? Dì làm sao?"

"Không sao." Tuyển thủ Lục không có tiết tháo quyết định ngay lập tức: "Đúng lúc em cũng không có thẻ mở cửa phòng." Cô bịa đại một cái lý do.

“Ừ.” Hoắc Miểu tin, buông cô ra.



Cởi từng cúc áo sơ mi, lộ ra khuôn ngực trần.

“Anh đi tắm.” Đôi mắt anh cong thành một đường vòng cung đẹp mắt: “Điều khiển từ xa để trong ngăn kéo.”

"À, được.” Lục Du nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gật gật đầu.



Đôi mắt nhỏ của cô rơi vào cơ bụng của Hoắc Mạc.

Hoắc Tiểu Miêu, rốt cuộc anh đã luyện được cơ thể mê người như vậy từ khi nào hả????

“Còn gì nữa không?” Anh hỏi.

“Không có, anh tắm rửa trước đi.” Lục Du chắp tay sau đít, lui về phía sau mấy bước.

Đợi đến khi Hoắc Mạc bước vào phòng tắm, tuyển thủ Lục nhanh chóng cầm cái laptop Baidu của Hoắc Mạc để trên đầu giường:



Nam nữ ở chung một phòng sẽ phát sinh chuyện gì???

Lướt nhanh qua một lần, Lục Du một lần nữa gõ bàn phím:

Con trai thích tư thế nào?

Lần đầu có đau không?

...

Sau khi lướt nhanh một lần nữa, tuyển thủ Lục giỏi liên tưởng bắt đầu lên Baidu:

Những điều phụ nữ có thai cần biết.

Trong lúc mang thai có thể vận động mạnh không?

Lúc cô đang đọc Baidu Q&A, thì nước trong phòng tắm ngừng chảy.



Cửa mở ra, Hoắc Mạc từ trong đi ra ngoài, trên vai còn vắt một chiếc khăn tắm rộng.



"Du Du em có muốn tắm một chút không?"

Hai mắt Lục Du từ trên laptop quét qua Hoắc Mạc từ trên xuống dưới.



Hoắc Mạc cười cười lau những giọt nước trên tóc.

“Em đang nhìn gì vậy?” Anh hỏi.

Tuyển thủ Lục có tật giật mình khép laptop lại: "Không có gì."

Hoắc Mạc nín cười, lấy áo khoác trên lưng ghế.



Lục Du bẹt miệng, đặt laptop sang một bên rồi chạy vào phòng tắm.

Sau khi cô đi vào, Hoắc Mạc bắt đầu thu dọn laptop cô để trên giường và giấy gói trên bàn.



Anh đang định tắt máy tính thì con chuột nhấp vào nội dung Lục Du mới tra Baidu.



Trong lúc vô tình Hoắc Mạc liếc mắt nhìn, ý cười càng đậm.

Khi Lục Du nhẹ nhàng thò đầu ra khỏi phòng tắm: "Tiểu Miêu, dầu gội đầu ở đâu vậy?”


"Trong ngăn kéo góc dưới bên trái.” Anh bước đến trước mặt Lục Du, nhìn chằm chằm vào mái tóc ướt nhẹp của cô.



Đột nhiên trong cơ thể một luồng nhiệt nóng lan tràn khắp nơi, xóa sạch lý trí còn sót lại trong đầu anh.

Anh giơ tay, nhét đầu Lục Du lại.

Thật lâu sau, anh gõ cửa: “Du Du.”

“Hả?” Lục Du khóa vòi nước, lớn tiếng nói: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Nói xong, áp một bên tai vào cửa.



Ở bên kia cánh cửa xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp.



Hầu kết Hoắc Mạc trượt lên trượt xuống không ngừng, xoay người, quay lưng về phía Lục Du.

"Mấy cái tư thế mà em tìm.” Anh nhếch môi, “Anh đều không thích đâu."

Bên kia cánh cửa truyền đến một trận ho khan, Lục Du không trả lời, mở vòi nước.

Tuyển thủ Lục gào thét trong lòng: Tiêu rồi! Tiêu rồi quên xóa lịch sử web!!!

Baidu cuối cùng cũng chỉ là Baidu, giữa lý thuyết và thực tế luôn có chênh lệch rất lớn.



Chẳng hạn như cô nghe nói chuyện sẽ xảy ra nếu một nam một nữ ở chung một phòng, nhưng Hoắc Mạc chỉ an tĩnh nép vào ghế sô pha bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô.



Mãi cho đến khi cô bị cơn buồn ngủ đột kích mà thiếp đi, Hoắc Mạc vẫn không rời khỏi sô pha.

Ngày hôm sau, cô dậy rất sớm len lén ra khỏi phòng Hoắc Mạc chuẩn bị cho bài tập buổi sáng.



Không ngờ trời không chiều lòng người, ngay lúc đang đóng cửa, cô lại đụng phải đồng đội của Hoắc Mạc cũng đi ra ngoài.

Hai người nhìn nhau mấy giây, trong hành lang trống trải xuất hiện một bầu không khí xấu hổ mơ hồ.



Nhưng mà đồng đội lại rất nhiệt tình: “Chào buổi sáng.”

"À, hahaha.” Lục Du ôm túi gật đầu.



Sau đó vừa định đi thì người quản lý câu lạc bộ bước ra khỏi phòng.

Lục Du giờ khắc này thật hận không thể đập đầu vào hai miếng đậu hũ khô tự kết liễu.


"Tuyển thủ Lục?” Quản lý vẫn nhận ra cô, hơn nữa còn có ý đồ bắt chuyện với cô! Ông giới thiệu với đồng đội của mình: “ Lục Du, nhà vô địch quyền anh thế giới, chỉ cần một huy chương vàng Olympic nữa là sẽ trở thành Grand Slam [1].”

[1] Grand Slam: chức vô địch cá nhân hoặc tập thể mà một vận động viên hoặc một đội thể thao nhất định đã giành được trong một sự kiện nhất định, bao gồm Thế vận hội Olympic, Giải vô địch thế giới và Cúp thế giới.

Quản lý mỉm cười: "Tôi rất thích quyền anh nha."

Ông vừa nói như vậy thì trọng tâm câu chuyện liền bị dời đi.



Bầu không khí ngột ngạt khó xử cũng được hóa giải.



Cho đến khi...!Hoắc Mạc mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, vươn tay mở cửa: "Du Du, nội..."

Không khí lập tức đông cứng lại.

Lục Du che miệng Tiểu Miêu lại, nhét nội y vào túi.





Tóc tai Hoắc Mạc còn rối bù, rủ xuống mắt.

Quản lý và đồng đội vẫn ngốc trệ tại chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa không ngừng.

Sau một hồi im lặng, fan hâm mộ của tuyển thủ Lục, quản lý câu lạc bộ nghẹn ngào nói một câu: “Không sao, chúng tôi ủng hộ hoạt động nghiệp dư của các kỳ thủ.”

Ông hơi dừng lại một chút rồi bổ sung: “Hỗ trợ cả trong lẫn ngoài.”

Cái đệch! Hoạt động nghiệp dư trong nhà là cái gì?

Buổi trưa, câu lạc bộ liên hoan tập thể.



Mấy cái tin đồn giống vậy chỉ cần một người biết thì rất nhanh sẽ lan truyền khắp cái câu lạc bộ này.



Mọi người đều là người trưởng thành, tự nhiên sẽ không có bao nhiêu phản ứng.



Mọi người chỉ ngạc nhiên là không ngờ một người như Hoắc Mạc vậy mà cũng sẽ làm như vậy.

Bọn họ quả thật không dám tưởng tượng cảnh tượng lúc đó, lẽ nào Hoắc Mạc mặt không cảm xúc ngồi giữa giường, tắm rửa sạch sẽ, sau đó dùng ánh mắt khinh miệt tự đắc lúc thi đấu nhìn tuyển thủ Lục? Bọn họ càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng.



Đối phương lại là Lục Du.



Ai đã xem Lục Du thi đấu đều biết phong cách đánh quyền của cô là nhanh, chuẩn, ngoan (ngoan độc).

Vì vậy khi mọi người lại nhìn Hoắc Mạc, không khỏi rơi vào trầm tư.


Hoắc Mạc cũng không quan tâm, đeo tai nghe uể oải đi theo đám người.



Một đội hữu quen biết anh từ lâu nhìn thấy Hoắc Mạc tham dự liên hoan thì rất kinh ngạc, nhưng nghĩ đến tin đồn trong câu lạc bộ, anh ta liền sáng tỏ.

Thật không may, bọn họ gặp đội Phi Ca Vân Nam ở lối vào khách sạn.



Lần này Phi Ca Vân Nam có một đội hình kỳ thủ rất mạnh, chỉ một Ooe Tamura của Nhật Bản đã thắng rất nhiều câu lạc bộ cờ vây danh tiếng tầm mắt hạn hẹp.

Tính cách Ooe đàng hoàng, anh ta ở trước truyền thông lên tiếng nói rằng mình nhất định sẽ giúp Phi Ca giành chức vô địch của Giải đấu hạng A toàn quốc lần này.

Phương tiện truyền thông đương nhiên sẽ nhắc tới người em trai Hoắc Mạc, cũng là người nổi tiếng trong giới cờ vây, Ooe chỉ gật đầu: “Tôi rất mong được đánh cờ lần nữa với Tiểu Mạc."

Vì vậy Giải đấu hạng A toàn quốc lần này lại đáng xem thêm một chút.

Khi Ooe nhìn thấy Hoắc Mạc liền rời đội đi tới bên người anh, kéo tai nghe xuống gọi: “Tiểu Mạc.”

Dáng vẻ anh ta cười rộ lên không giống Hoắc Mạc, chỉ là khẽ nhếch khóe môi cũng có vẻ cực kỳ lạnh lùng.



Lúc trước có tin đồn là Ooe rất thích chơi trò mèo vờn chuột trên bàn cờ.




Sau khi thỏa thích đùa bỡn đối thủ xong mới bắt đầu đánh bất ngờ dẫn đối thủ vào giai đoạn quan tử.

Một phong cách chơi cờ như vậy chắc chắn sẽ xúc phạm đến cốt khí thanh liêm của kỳ thủ.



Cho nên danh tiếng của Ooe trong giới cờ vây không tốt.

Hoắc Mạc chống lại ánh mắt của anh ta, ánh mắt lạnh như băng.



“Bạn gái nhỏ của cậu đã cảnh cáo tôi.” anh ta nói: “nói rằng cậu nhất định sẽ đánh bại tôi.” Anh ta cười nhạt: “Tôi thực sự rất mong chờ điều đó xảy ra.”

Anh ta dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo, ngữ pháp hỗn loạn.



Hoắc Mạc dừng lại: “Cô ấy nói không sai, tôi sẽ thắng anh.”

Anh lịch sự khiêm tốn đem lời nói ngang ngạnh vứt trả lại đối phương.



Ooe và Hoắc Mạc đã không gặp nhau sáu năm rồi, lúc đó anh ta ở Osaka còn Hoắc Mạc thì ở Tokyo.



Anh ta cũng đã sớm nghe nói tới phong cách chơi cờ của Hoắc Mạc.

Hoàn toàn là bản sao của thầy Hanyu, độc lạ, từng chiêu đều khiến người ta không ngờ tới.



Anh ta không có cơ hội đấu với thầy Hanyu quá cố, nhưng may mắn là em trai anh ta lại trở về nước vì một người phụ nữ, từ bỏ cả gia tộc Hanyu.

Anh ta đưa khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm đến trước mặt Hoắc Mạc, đôi môi mỏng khẽ mấp máy:

“バカ (ngu ngốc).”

Hoắc Mạc liếc mắt nhìn anh ta, thở hắt ra một hơi: "Trận đấu của anh ngày hôm qua, 132,190, 221...!đều phạm lỗi."

Ooe sững sờ, nghe Hoắc Mạc nhẹ nhàng kể ra những sai lầm của mình trong trận đấu ngày hôm qua.



Anh dùng tiếng Nhật nói với Tamura: "Cũng may, đối thủ của anh là Trần Đức."

Anh nói: "Tamura, sáu năm, vậy mà anh lại không có chút tiến bộ nào.” Khi anh thốt ra những lời này, trong ngữ điệu khó có thể che giấu được vẻ khinh thường.

Những đồng đội xung quanh không nghe được bọn họ đang nói cái gì nhưng lại thấy sắc mặt của Tamura ngày càng trầm xuống.



Cuối cùng, Tamura rời khỏi câu lạc bộ Hàng Châu, lên xe, đóng sầm cửa lại.

Hoắc Mạc tiếp tục đeo tai nghe vào đi theo đồng đội.

Lúc Lục Du nhận được điện thoại của chú Giang đã là nửa đêm.



Cô và ba mẹ Lục vừa từ nhà hàng lẩu đi ra, bây giờ đang đi bộ về khách sạn.

Đầu dây bên kia, chú Giang trầm giọng hỏi Lục Du đang ở đâu.



Cô nói là mình đang ở Trùng Khánh, Hoắc Mạc thi đấu ở đây.

Giang Nhược Trần nói: “Tôi nghỉ phép hai tháng, em trước tiên đi theo huấn luyện viên trưởng đi.”

Cô dừng chân lại: “Chú Giang, chú…”

"Lục Du, cám ơn em đã không nói cho Hứa Lộ biết.” Sau một hồi im lặng, anh nói.

Gió đêm hơi lạnh, cô đi trong gió, ngẩng đầu nhìn thì thấy ba mẹ đang đợi mình ở phía trước.



Cô có rất nhiều từ bị nghẹn trong cổ họng, mở miệng muốn nói nhưng lại không thể nói được tiếng nào.

“Cúp máy đây.” Đầu dây bên kia truyền đến một trận âm báo máy bận.