Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời

Chương 2: Chương 2




Tuy Hoắc Mạc là tùy tùng "đáng tin cậy" của Lục Du, nhưng mà cô bé chưa bao giờ nhìn thấy người thân của Hoắc Mạc chứ đừng nói đến nhà cậu.

Bởi vì từ trước tới giờ, Hoắc Mạc và Lục Du đều về chung một đường nhưng đến ngã tư trước khu nhà của Lục Du thì cậu bé sẽ rẽ trái, còn Lục Du rẽ phải.



Từ chỗ đó hai người tách ra, mỗi người một ngả, ai nấy tự về nhà mình.

Sau một khoảng thời gian dài, nhóm bạn nhỏ của Lục Du đều nghi ngờ Hoắc Mạc bám dính theo Lục Du như keo con chó là vì gia đình cô bé có tiền.



Dù sao thì Lục Du được coi là một bà chủ nhỏ trong số bọn họ, tiền tiêu vặt của cô bé nhiều đến nỗi tiêu hoài không hết.

Thật ra Lục Du không nói gì, nhưng trong lúc cô bé không có mặt, bạn bè của Lục Du khó tránh khỏi việc tẩy chay Hoắc Mạc.

Hoắc Mạc không thèm để ý đến bọn họ, sau khi tan học cậu vẫn đúng giờ đứng đợi Lục Du trước cây cổ thụ trong cung thiếu niên.

Không khí đầu xuân vẫn còn phảng phất một chút mát mẻ.



Sau buổi tập luyện, Lục Du cùng đám bạn nhỏ khoác tay nhau bước ra khỏi sân vận động.



Hoắc Mạc khoác chiếc áo khoác nhung rộng thùng thình đứng trong gió lạnh trông có vẻ nghèo nàn.

"Hoắc Tiểu Miêu." Lục Du vẫy tay.



Nhưng mà chân trái vừa mới bước ra, cánh tay bị đám bạn kéo lại: "Tớ đã nói rồi, cậu bớt chơi với loại người như thế này đi."

Lục Du không để tâm tới hỏi: "Loại người nào?"

"Loại người không cùng thế giới với cậu đó."

Những lời này truyền vào tai Hoắc Mạc, không đau cũng không ngứa.



Hoắc Mạc liếc bọn họ một cái, vẻ mặt nhàn nhạt, coi như không nghe thấy gì.

"Hôm nay tớ mời mọi người tới nhà tớ chơi." Hoắc Mạc nói.

Một đứa trong đám cười lớn: "Được, tớ còn chưa đến khu ổ chuột bao giờ đâu." Sau đó, trừ Lục Du ra thì tất cả bọn nó đều cười phá lên.

Lục Du cảnh cáo tụi nó: "Nếu cậu còn nói vậy thì lần sau đừng chơi với tớ nữa."

Cậu bạn bẹt miệng mếu máo, không dám nhắc lại.

Lục Du rút cánh tay mình lại giảng hòa: "Hôm nay mẹ tớ nấu sườn xào chua ngọt, tớ mời mọi người tới ăn."

So với một ngày đi dạo ở khu ổ chuột, bọn trẻ càng thích đồ ăn ngon hơn vì vậy đứa nào cũng tỏ vẻ đồng ý.

"Nhà của tớ có bò bít tết." Giọng Hoắc Mạc nhẹ nhàng, bay bổng.

Bọn trẻ sững sờ: "Cái gì?"

Đầu thế kỷ 21, các hàng ngoại nhập như bò bít tết vẫn chưa phổ biến.



Bọn trẻ chỉ mới thấy mấy diễn viên chính ăn ở mấy nhà hàng sang trọng trong các bộ phim nước ngoài.



Đối với "trò đùa" của Hoắc Mạc, bọn trẻ ngây người vài giây rồi đồng loạt cười phá lên.



Lục Du sợ Hoắc Mạc xấu hổ nên đã kéo cậu lại, ra hiệu bảo cậu đừng khoe khoang nữa.



Sau đó cô bé quay đầu nói với cả đám phía sau: "Đi thôi."

Trẻ con rất dễ quên, sau khi cười xong thì thôi, không ai nhắc lại nữa.



Hoắc Mạc cũng không nói gì, đi theo bọn họ đến nhà Lục Du.

Vào năm 2000, hầu hết người dân ở thành phố Giang Lý vẫn đang phải vật lộn với cái ăn cái mặc, nhưng gia đình của Lục Du sớm đã sống trong một ngôi nhà khang trang.



Ba Lục còn lo mẹ Lục mệt mỏi nên thuê một người giúp việc để phụ mẹ Lục lo việc nhà.



Vào thời điểm đó, đây là một việc cực kỳ xa xỉ.

Đám bạn nhỏ vào nhà Lục Du, đứa nào đứa nấy đều giống như bà Lưu bước vào công viên Grand View [1], dáo dác nhìn xung quanh, chỗ này sờ một cái, chỗ kia chạm một cái, thỉnh thoảng lại nói mấy lời nịnh nọt Lục Du.



[1] Bà Lưu bước vào công viên Grand View là hình ảnh ẩn dụ cho một người chưa bao giờ nhìn thấy một thế giới đầy màu sắc lạ lẫm và mới mẻ.



Nó có thể được sử dụng để trêu chọc những người thiển cận và thiếu hiểu biết cũng có thể được sử dụng để tự hạ thấp hoặc tự ti.

Mẹ Lục thấy con gái dẫn nhiều bạn đến chơi, bên tai bà đầy những lời khen của bạn học Lục Du, chẳng hạn như dì xinh đẹp thế này, dì khỏe mạnh thế kia, bà tự nhiên thấy rất vui vẻ, nhanh chóng kêu người giúp việc làm một bàn ăn thịnh soạn.

Trong số đám bạn của Lục Du, chỉ có Hoắc Mạc là trầm tính nhất, nhưng trong mắt mẹ Lục, cậu bé lại là người bà thích nhất trong số mấy đứa bé này.



Bởi vì mặt mũi cậu sáng sủa, lại còn rất ngoan ngoãn, lễ phép, chỉ thiếu nước là dán lên trán dòng chữ: "Con là học sinh ba tốt" thôi.

Học sinh ba tốt là danh hiệu vinh dự được các trường học Trung Quốc trao cho những học sinh xuất sắc gồm có: đạo đức tốt, học tốt, sức khỏe tốt .

Mẹ Lục một bên gắp thêm thịt cho Hoắc Mạc, một bên thì nói với Lục Du: "Con đó, phải chơi với Hoắc Mạc thì mới thông minh lên được."

Nhưng sự thật đã chứng minh là dáng vẻ của Hoắc Mạc quả thực rất có khả năng gạt người.



Những ngày tháng sau này, câu mà mẹ Lục Du thốt ra nhiều nhất chính là: "Đứa nhỏ Hoắc Mạc này có phải chơi với Lục Du nhiều quá không? Sao lại bị điểm kém như vậy?"

Lục Du ngồi phịch xuống ghế sô pha, nghẹn ngào: " Mẹ, chuyện này sao có thể đổ lỗi cho con chứ?!"

Không có ngạc nhiên gì khi cả Lục Du và Hoắc Mạc đều cùng thi rớt kỳ thi vào trung học.



Ba Lục đã lo xong vấn đề trường cấp hai cho cô bé, nhưng suốt cả mùa hè, Lục Du rất lo lắng không biết Hoắc Mạc có bỏ học ra ngoài xã hội lăn lộn như người anh em An Kỳ hay không.


Tuy nhiên, vào ngày khai giảng Lục Du rất ngạc nhiên khi thấy Tiểu Miêu cũng xuất hiện ở dưới khu lớp học của trường trung học Giang Trung.



Có thể nói những người có thể học ở đây đều là những người không giàu thì cũng quý, ngoài ra cũng có những học sinh giỏi đứng đầu thành phố.

Theo quan điểm của Lục Du thì Hoắc Mạc không thuộc bất cứ trường hợp nào trong đó.

Cô bé lại không thích động não suy nghĩ nên trực tiếp hỏi thẳng Hoắc Mạc.



Hoắc Mạc nhìn thấy lớp mình nói: "Lớp 10."



"Lớp 10?"

"Cùng lớp với cậu."

"Tớ là học sinh tuyển sinh đặc biệt." Hoắc Mạc bổ sung.

"Đặc biệt chỗ nào?"

Hoắc Mạc nhìn Lục Du, môi mỏng mấp máy nhưng không phát ra tiếng.



Lục Du nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Thật tốt quá, chúng ta học chung một lớp."

Hoắc Mạc cũng cười cười: "Tốt lắm."

Trường trung học Giang Trung xếp lớp dựa theo điểm của kỳ thi lên trung học, sơ nhất có tổng cộng mười lớp.



Vì thế có thể tưởng tượng lớp Lục Du là lớp như thế nào rồi.

May mắn thay, Lục Du có tập điền kinh cho nên lớp như thế nào, thành tích của cô bé như thế nào thì cả Lục Du và ba mẹ Lục cũng không quá để ý, chỉ là lớp học này thật tuyệt vời.



Vào ngày đầu tiên đi học đã có nữ sinh không mặc đồng phục, mặc áo khoác đen đinh tán còn đeo khuyên tai to bằng vàng ở hai bên tai.

Trong phần tự giới thiệu bản thân, cô gái này gõ bàn: "Tớ tên Hứa Lộ, hết." Vừa nói, cô ấy vừa chớp đôi mắt to tròn, nhả ra một làn khói thuốc nhìn Hoắc Mạc đang ngồi ở hàng đầu tiên.

Lục Du khoanh chân, tựa lưng vào ghế nhìn cô gái.



Chủ nhiệm lớp cũng hết cách chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở con bé lần sau chú ý đến tác phong của mình rồi kêu cô ấy về chỗ.

Hứa Lộ bước xuống bục giảng còn không quên chạm vào mu bàn tay của Hoắc Mạc.



Hoắc Mạc không nhúc nhích, mắt nhìn xuống sách dạy cờ vây.



Cho đến khi Hứa Lộ đang định rút tay về thì Hoắc Mạc đột nhiên dùng cái tay bị chạm vào để lật sách sang trang khác, tức thì bàn tay Hứa Lộ bị đập mạnh vào góc bàn.


"Đau quá." Cô gái ôm tay thổi phù phù, vừa định nổi giận với Hoắc Mạc thì cậu lại nghiêng đầu vô tội nói: "Thực xin lỗi."

Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng: "Làm sao vậy? Đang giờ học mà." Nói xong, ngón tay di chuyển tới một chỗ trong danh sách điểm danh: "Số 73, Lục Du."

Một tiếng "bốp" vang lên, Lục Du đóng sách lại.



Trong phút chốc, tất cả mọi người trong lớp đều tập trung vào Lục Du.

Trường khai giảng vào tháng 9, mưa phùn vẫn còn kéo dài.



Mây đen giăng kín cả bầu trời, một vài tia nắng nhẹ xuyên qua đám mây chiếu vào đôi chân thon dài thẳng tắp của Lục Du.

Những năm gần đây, Lục Du lớn lên xinh đẹp như một cành dương liễu vào mùa xuân.



Có thể là do gen di truyền, hoặc cũng có thể ở Giang Lý mưa nhiều nên làn da đen sạm của Lục Du càng ngày càng trắng, khuôn mặt tròn trịa cũng dần trở nên thon gọn, xinh đẹp.



"Em tự giới thiệu bản thân một chút." Giáo viên lấy lại tinh thần.

"Lục Du." Cô nói.

Lục Du nhìn Hoắc Mạc ở hàng đầu tiên thì cậu cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Thật lâu sau, Hoắc Mạc mới nhìn đi chỗ khác.

"Còn gì nữa không?"

"Số 71 Hoắc Mạc." Lục Du nói: "Tớ bảo kê." Cô liếc nhìn Hứa Lộ một cái, ánh mắt như lưỡi dao.



Đối với bạn bè của mình, trước giờ Lục Du luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ, huống chi là tùy tùng gà con trời sinh đã gầy yếu này.

Còn nhỏ nên trong lời ăn tiếng nói vẫn có chút không chín chắn.



Ánh mắt lạnh lùng, không hề ấm áp của Hoắc Mạc trở lại trên người Lục Du.

Giáo viên chủ nhiệm dừng lại, đẩy cặp kính trên sống mũi lên.

"Vừa rồi em nhìn thấy số 72 Hứa Lộ bắt nạt cậu ấy." Một giây trước còn đang ngang ngược thì bỗng Lục Du quay đầu cáo trạng.

Giáo viên chủ nhiệm ho khan: "Được rồi, ồn ào cái gì."

Phần tự giới thiệu vô nghĩa cuối cùng cũng đã kết thúc.



Giáo viên chủ nhiệm nhìn lớp học hỗn loạn, đám học sinh thì ngỗ ngược ngang bướng, chỉ biết siết chặt danh sách trong tay mà thở dài.

Đang lúc thở dài, ánh mắt ông vô tình nhìn đến Hoắc Mạc.



Trong đôi mắt sáng ngời ấy không có một tia cảm xúc.


Vì vậy, ông với mẹ Lục có chung một nghi vấn: "Tại sao điểm của đứa trẻ này lại kém thế?"

Sau đó, giáo viên chủ nhiệm mới biết được nguyên nhân, bởi vì Hoắc Mạc trong lớp hầu như đều ngủ gục.

Tiết nào cũng ngủ, thậm chí cả tiết âm nhạc cậu bé cũng có thể ngủ ngon.



Vừa đến giờ tan học là tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt lim dim ngái ngủ, lấy cuốn cờ vây ố vàng từ trong ngăn bàn ra xem.

Dường như cả thế giới này không liên quan gì đến cậu.

Trái lại, cô bé Lục Du giống như một quả pháo nhỏ, gây chuyện khắp nơi.



Nhưng mà phải nói cô bé này cũng rất lợi hại, mới sơ nhất đã vào đội điền kinh của trường, thỉnh thoảng lại tham gia môn chạy vượt rào một trăm mét dành cho thiếu niên của thành phố, mang về cho trường một huy chương vàng và một huy chương đồng.

Huấn luyện viên từng huấn luyện cho Lục Du ở cung thiếu niên cười tủm tỉm nói với ba Lục: "Qua hai năm nữa đứa nhỏ này chắc chắn sẽ được vào đội tuyển thành phố."

Lục Du đếm đầu ngón tay: "Đội tuyển thành phố, đội tuyển tỉnh, đội tuyển quốc gia."

Ba Lục hớn hở: "Ừ, tôi chắc chắn Lục Du có thể trở thành nhà vô địch Olympic." Tiện thể, ba Lục còn an ủi Hoắc Mạc đang ngồi trên ghế ở hành lang.

"Tiểu Miêu cũng rất giỏi, cũng sẽ giành được quán quân Olympic."

Hoắc Miểu ngẩng đầu: "Chú, là Mạc."

"À, Miêu."


Hoắc Mạc: "…"

Ba Lục vỗ bụng bự của mình: "Vậy thì con cùng Tiểu Miêu về nhà đi, ba có chuyện phải làm."

Lục Du đẩy vai ba mình: "Vậy ba mau đi đi."

Ba Lục lên xe BMW rời đi, chỉ còn lại Lục Du và Hoắc Mạc bên ngoài cung điện vắng vẻ.



Bên ngoài trời vẫn còn mưa nhẹ, mưa rơi trên những bậc thềm thành từng mảnh nhỏ.





Hoắc Mạc giơ ô đen gõ nhẹ vào đầu Lục Du.

Lục Du móc từ trong túi ra 50 xu nói: "Tiểu Miêu, đợi tớ một chút." Nói xong chạy nhanh đến cửa hàng nhỏ cách cung thiếu niên chừng một trăm mét mua một que kem "bong bóng".

Cô cắn một miếng nhỏ, hút phần kem bên trong.



Hoắc Mạc yên lặng đứng một bên: "Du Du, cậu ướt hết rồi kìa."

"Không sao đâu." Lục Du giậm chân, nước mưa văng tung tóe.

Hoắc Mạc lấy ra một cái khăn tay vuông màu trắng lau nước mưa dính trên cổ tay áo, còn chưa kịp đụng tay áo đã bị Lục Du cướp, bạn học Du Du rất cảm động: "Cảm ơn." Cô vừa cảm ơn vừa nhìn mình trong tấm kính thủy tinh phía sau để lau nước mưa trên trán.

Hoắc Mạc: "..."

"Bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ không đến cung thiếu niên nữa." Hoắc Mạc ở sau lưng cô nói nhỏ một câu.

"A." Lục Du có chút khó chịu: "Có phải ba mẹ cậu ngăn cản không cho cậu đến không? Nếu như là vì học phí đắt quá tớ có thể nói với ba của tớ…"

"Tớ sẽ đến học viện cờ vây Nhiếp Vệ Bình [1]."

[1] Nhiếp Vệ Bình là tuyển thủ cờ vây chuyên nghiệp đã nhiều lần mang lại vinh quang cho Trung Quốc

"Nhiếp…?" Lục Du nghiêng đầu.



"Cái gì?"

"Không có gì." Hoắc Mạc bước xuống bậc thang một bước, giơ ô đen lên.



Lục Du chui vào ô, đến gần Hoắc Mạc.

Đường về nhà không xa, nhưng bọn họ đã đi rất lâu, rất lâu.



Thỉnh thoảng, Lục Du lại ngẩng đầu thì luôn vô tình đụng vào cằm của Hoắc Mạc.

Trong một khoảnh khắc, cô mới chợt nhận ra Hoắc Mạc đã cao lên rất nhiều, thậm chí đã cao hơn cô nửa cái đầu.

Đến ngã tư đường phải nói tạm biệt, Hoắc Mạc đưa ô cho Lục Du: "Hẹn mai gặp lại."

Lục Du nói: "Cậu không phải sẽ đi học viện cờ vây sao?"

"Cách đây cũng không xa." Hoắc Mạc đứng trong mưa.



Tóc cậu không dài không ngắn, có mấy sợi tóc rũ xuống, rơi vào mắt cậu.

Có vẻ như Hoắc gà con vẫn còn sợ bị bắt nạt.



Lục Du mạnh mẽ gật đầu, là bạn bè giúp nhau là chuyện hiển nhiên không tiếc cả mạng sống.



Từ nay về sau, việc bảo vệ an toàn của Hoắc Mạc cứ giao cho cô sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Trước khi đi, Hoắc Mạc nhìn chằm chằm cây kem bong bóng của Lục Du: "Du Du, cậu có biết lớp màng mỏng bên ngoài que kem trên tay cậu giống gì không?"

"Bóng bay." Lục Du rất đắc ý trả lời.

"Là áo mưa [2]." Hoắc Mạc gằn từng chữ.

[2] Áo mưa ở đây là bcs :)))

"Là cái gì?"

Hoắc Mạc bỗng nhếch môi cười nhẹ: "Tớ đi đây."