Trúc Mã “Cục Nợ” Của Tôi

Chương 15




Trương Tỉ Lợi thú nhận tội lỗi quá đỗi trôi chảy khiến Kỷ Lẫm đến cạn lời, tạm thời không còn tâm trạng để tính sổ với cậu ta.



Chầm chậm thở ra một hơi, Kỷ Lẫm nhét điện thoại vào túi, sau đó lặng lẽ đi tới bên lan can, rút điếu thuốc khỏi tay ai kia. Cậu lạnh lùng hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”



Hứa Ninh Giản đang thả hồn, nhìn về xa xăm thì bỗng ngón tay trống rỗng. Cậu nghiêng đầu, thấy một khuôn mặt lạnh tanh.



Hứa Ninh Giản ban đầu hơi ngẩn người, sau đó nhoẻn miệng cười trong vô thức: “Sao về sớm vậy? Mình còn tưởng cậu đi cả ngày cơ.”



Kỷ Lẫm không trả lời cậu, chỉ mím chặt môi: “Sao đột nhiên lại học hút thuốc?”



Giọng điệu vẫn bằng bằng như thế, chẳng có lấy chút lên xuống.



Thế nhưng Hứa Ninh Giản đã quá quen thuộc với cậu, lập tức nhạy bén nhận ra một chút lạnh lẽo không ngờ tới: Kỷ Lẫm đang không vui.



Hứa Ninh Giản không khỏi thấy buồn cười, khẽ cười nhếch mép theo thói quen.



Thật ra cậu không phải đang hút thuốc. Đúng là lúc ở tiệm net cậu có học hút được mấy hơi, sau đó bị sặc tới mức không thở nổi nên lập tức từ bỏ hành vi vô văn hóa này. Tuy nhiên cùng lúc ấy, cái vị cay xè, hôi hôi kia lại kích thích dòng suy nghĩ đang tạm ngừng của cậu.



Vậy nên sau khi từ tiệm net trở về, cậu như bị ma sai quỷ khiến, mua bừa một bao thuốc bên đường. Không hút, chỉ châm lửa, để mùi khói thuốc lấp đầy bầu không khí và xâm nhập hệ hô hấp của cậu.



Lúc này đây, khi đối mặt với câu hỏi của Kỷ Lẫm, Hứa Ninh Giản lại chẳng hề có ý giải thích. Cậu vẫn một vẻ lấc ca lấc cấc, mỉm cười ngả ngớn: “Chẳng có gì, chỉ là cảm thấy thú vị thôi.”



Kỷ Lẫm nhìn cậu đăm đăm, khóe môi có chút cứng ngắc. Cậu muốn bình tĩnh khuyên nhủ, nhưng khi thấy khuôn mặt dửng dưng trước mắt, một cảm giác bực bội khó tả chợt trỗi dậy trong lòng cậu.



Có lẽ cuộc nói chuyện ban sáng cùng Chu Gia Gia đã chọc đúng chỗ đau của cậu; hoặc cũng có lẽ là nỗi tức giận và hoài nghi không thể nói rõ đã xuất hiện từ rất lâu trước đó. Cậu cuối cùng, vào giây phút này, đã mất hết mọi sự kiên nhẫn.



Kỷ Lẫm dụi điếu thuốc rồi ném đầu mẩu thuốc lá vào trong đường nước. Sau đó cậu mới nhìn Hứa Ninh Giản, lạnh lùng bảo: “Sau này không cho phép hút.”





Trước đây Kỷ Lẫm chưa từng nói chuyện với Hứa Ninh Giản bằng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nên Hứa Ninh Giản nhất thời không kịp phản ứng. Cậu ngẩn người một lúc rồi mới hoàn hồn, buột miệng nói: “Mình không muốn.”



Kỷ Lẫm cau mày, vừa chán nản vừa tức giận: “Cậu có thể đừng tùy hứng như thế được không?”



Hứa Ninh Giản thoáng sững sờ rồi lập tức phì cười: “Hóa ra cậu cũng biết tôi tùy hứng à? Thế cậu còn quản tôi làm gì?”



“Cậu nghĩ mình muốn quản cậu sao?” Yết hầu của Kỷ Lẫm di chuyển lên xuống, giọng cậu đặc lại. Phải mất một lát cậu mới ngập ngừng nói tiếp, “… Mình chỉ mong cậu có thể sống thật tốt.”




Hứa Ninh Giản lại chẳng hề cảm kích, tỏ vẻ rất dửng dưng, lạnh nhạt hỏi: “Sao cậu lại quan tâm tôi như thế? Chúng ta có quan hệ gì chứ?”



Nói tới đây thì cậu ngừng lại một chút, trong giọng nói tăng thêm vài phần chế giễu: “Nhẽ nào cậu không có cuộc sống của riêng mình sao? Sao cứ xoay quanh tôi mãi vậy?”



Kỷ Lẫm không nhớ nổi rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào mà một Hứa Ninh Giản từng rất ngoan ngoãn, luôn thích bám theo mình lại trở nên tùy hứng, kiêu căng, kén chọn, tính khí thất thường như vậy.



Nhưng, dù là lúc xấu tính nhất thì Hứa Ninh Giản cũng chưa từng nặng lời với cậu như thế này.



Trong khoảnh khắc này, bầu không khí ở ban công như đông cứng. Đến cả thời gian cũng như ngừng trôi tại giây phút ấy.



Mãi tới khi một giọt nước tích tụ lâu ngày ở đầu vòi nước không trụ nổi nữa, nhỏ xuống vũng nước đọng trong bồn rửa tay, tạo nên một tiếng vang khe khẽ.



Gợn sóng li ti ấy theo cơn gió nhẹ bất ngờ thổi tới, quét qua bầu không gian yên ắng, từ tốn mà tàn nhẫn phá vỡ thế cân bằng mỏng manh giữa hai người đang giằng co.



Ánh mắt Kỷ Lẫm lạnh lẽo, gần như sắc bén. Phải một lúc lâu sau, cậu mới lại chầm chậm lên tiếng: “Hứa Ninh Giản, vì sao cậu lại đối xử với mình như vậy?”



Buổi sáng cậu không trả lời câu hỏi của Chu Gia Gia không phải vì trốn tránh mà vì bản thân cậu cũng không rõ tình cảm mình dành cho Hứa Ninh Giản rốt cuộc là gì. Nhưng có một điều cậu rất rõ. Với cậu, Hứa Ninh Giản từ lâu đã không chỉ còn là một người hàng xóm, một cậu bạn thân từ thuở thơ ấu.




Sau nhiều năm nương tựa lẫn nhau, tình cảm cậu dành cho Hứa Ninh Giản đã sớm vượt qua tất cả những điều trên kết hợp lại rồi.



Cậu có thể làm rất nhiều chuyện vì Hứa Ninh Giản. Cho dù những chuyện ấy vô cùng vô lý, thậm chí còn khiến người khác ghét bỏ. Cho dù chính cậu đôi lúc cũng mất kiên nhẫn, sẽ nổi nóng với Hứa Ninh Giản. Thế nhưng, đến cuối, cậu vẫn không cách nào mặc kệ cậu ấy.



Ngay cả một người mới gặp gỡ vài lần như Chu Gia Gia cũng nhận ra tình cảm cậu dành cho Hứa Ninh Giản có điểm khác thường, vậy mà Hứa Ninh Giản lại dường như vô tri, vô giác. Cậu ấy ngược lại càng ngày càng ương ngạnh, giày vò Kỷ Lẫm hết lần này tới lần khác, những lời chế giễu dành cho cậu càng lúc càng nặng nề.



Bọn họ đã từng không thể tách rời. Thế nhưng, sau một thời gian dài ở bên nhau, hai người không trở nên thân thiết hơn mà lại dần dần nảy sinh hiềm khích, có nhiều mâu thuẫn.



Bao nhiêu năm qua, Kỷ Lẫm đã rất nhiều lần muốn hỏi câu hỏi này nhưng đến cuối đều nuốt trở về.



Cậu cũng không rõ bản thân đang sợ điều gì.



Rõ ràng cậu không phải một người dễ cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng, từ rất lâu rồi, thứ tình cảm mơ hồ, khó phân biệt trong lòng đã trói buộc cậu từng lớp từng lớp. Cứ thế dần dần, trong vô thức, khiến cậu trở nên yếu đuối và nhát gan.



Mãi cho tới lúc này đây, tầng tầng lớp lớp trang bị bị tháo xuống, cậu cuối cùng đã hoàn toàn mất kiểm soát.




Hứa Ninh Giản không trả lời trực tiếp. Có điều, đến cuối, cậu cũng đã tháo bỏ nét chế giễu gai mắt trên mặt. Cậu nhìn Kỷ Lẫm, môi nhoẻn nụ cười, đôi mắt cong cong, hệt như năm ấy, khi cậu bỏ công sức dẫn Kỷ Lẫm đi một quãng đường xa tới cửa tiệm bán mỳ gà sợi không chút bắt mắt kia để ăn mừng sinh nhật.



“Kỷ Lẫm à, đừng tiêu tốn thời gian với mình nữa, hãy sống cho thật tốt cuộc sống của riêng cậu đi.”



Fanclub toàn cầu của chị Đại Lăng Xuyên:



[ Ê! Nghe đồn cặp đôi tuyệt thế mỹ nam bên lớp A3 đang có mâu thuẫn đấy! ]



[ Tuyệt thế mỹ nam? Còn có tên gọi nào quê hơn tên này không? ]




[ Không tin đâu. Tôi với hiệu trưởng có mâu thuẫn thì hai người đó cũng không thể có mâu thuẫn được. Có lần tôi đi qua lớp A3, thấy Kỷ Lẫm giảng bài cho Hứa Ninh Giản. Dáng vẻ ấy phải gọi là rất kiên nhẫn. Tôi còn chẳng tốt với hiệu trưởng được như thế. ]



[ ?????? Có câu hỏi, cô với hiệu trưởng có quan hệ gì vậy? ]



[ Chẳng quan hệ gì cả, just một phép so sánh cho sinh động thôi. ]



[ … ]



[ Không đâu, là thật đấy! Tôi nghe lớp A3 bảo dạo gần đây Kỷ Lẫm với Hứa Ninh Giản lúc lên lớp hay tan học đều đi riêng, ở trong lớp cũng không nói chuyện, không khí really gượng gạo. Đương nhiên, tôi đưa ra nhận định này chủ yếu là vì còn một bằng chứng rõ ràng hơn nữa. ]



[ Bằng chứng gì? ]



[ Tiết thể dục sáng nay tôi tính lén tới canteen theo lối tắt thì vừa hay gặp Trương Tỉ Lợi đang hỏi Hoàng Mao là khi phụ huynh có mâu thuẫn, chiến tranh lạnh thì con cái nên làm gì mới có thể khiến hai người giảng hòa. ]



[ Chuyện này thì liên quan gì tới Kỷ Lẫm và Hứa Ninh Giản? ]



[ Đừng vội, nghe tôi kể hết đã. Lúc nghe tới đó tôi cũng rất bất ngờ, còn có chút cảm động nữa. Không ngờ Trương Tỉ Lợi bình thường lông bông là thế mà lại rất hiếu thuận với cha mẹ. Mãi cho tới khi tôi nghe thấy Hoàng Mao hỏi cậu ta: “Phụ huynh ông nói là chỉ hai vị ở nhà hay là hai vị bên lớp A3.” Trương Tỉ Lợi mới đáp là hai vị ở nhà cậu ta đâu có sức quản, đương nhiên là bên A3 rồi. ]



[ … ]



[ ………………….. ]



[ Đệt, hiếu thuận quá cmnr. ]