Trúc Mã Của Tôi

Chương 2




2.

Nhìn nhau 3 giây, tôi lắp bắp, lời xin lỗi cũng quên nói ra.

“Cẩn thận một chút” Anh thờ ơ nói.

Tôi phục hồi tinh thần, xin lỗi anh: “Xin lỗi, Cố tổng”

“Trong xe của tôi có bộ âu phục, cô đi lẩy rồi để vào phòng làm việc cho tôi” Anh đưa chìa khóa xe cho tôi, ra lệnh cho tôi liền rời đi.

Tôi ngây người, một lúc sau mới phản ứng kịp.

Khi tôi cầm quần áo đến phòng làm việc của anh, gõ cửa nhưng ai trả lời, tôi đẩy cửa đi vào.

Không ngờ tôi vừa đặt quần áo lên ghế, cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra.

Anh nói: “Đem quần áo qua đây”

Tôi lúng túng đi đến trước cửa phòng nghỉ: “Cố tổng, quần áo của anh”

Anh mở cửa phòng, nửa thân trên trần trụi lộ ra, thân thể cường tráng bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi.

Người đàn ông này, tính kỷ luật rất cao, 5 năm trước hình thể đã khiến người ta mặt đỏ tim đập, bây giờ lại thêm một chút hoang dã.

Vai rộng, chân dài, cơ bắp săn chắc, làn da rám nắng, mạch máu xanh trên cánh tay đều như đang quyến rũ tôi.

Tôi xấu hổ nuốt nước bọt

“Diệp Lê, 5 năm không gặp, cô đến chết cũng không thay đổi” Anh lạnh lùng nói, cầm lấy quần áo, chỉ để lại tiếng đóng của “rầm.”

Tôi..

Tôi đến chết cũng không thay đổi cái gì chứ?

Háo sắc là bản chất của con người, tôi không cờ bạc không phạm pháp, háo sắc một chút thì sao chứ.

“Cố tổng, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Tôi nói to

Anh ấy không có phản ứng.

Khi tôi đi đến cửa phòng làm việc, anh ấy từ phòng nghỉ đi ra, bảo tôi: “Đem phần văn kiện này giao cho bộ phận kỹ thuật của Trần tổng.

“Hả, vâng”

Anh ấy vẫn luôn cau mày, dường như rất chán ghét tôi.

5 năm rồi, vẫn hận tôi sao. Qúa hẹp hòi rồi.

Trước khi tôi đi, anh lại nói: “Ngày 15 tháng sau là sinh nhật mẹ cô”

Tôi bận đến quên rồi còn anh lại nhớ rõ.

Chẳng trách mẹ tôi thích anh, Tết năm ngoái tôi không về bà cũng không lo lắng. Nhưng nếu Cố Tư Thừa không về nhà, bà sẽ không ngừng gọi điện cho tôi hỏi lí do.

Dường như Cố Tư Thừa mới là con trai của bà.

“Tôi biết rồi.” Tôi đáp lại qua loa.

Khi tôi cầm tài liệu đến bộ phận kĩ thuật, Trần tổng đang có cuộc họp, tôi đành ngồi bên ngoài đợi một lát.

Cô gái rót nước cho tôi quan sát tôi một lúc rồi hỏi: “Cố tổng bảo em đến à”

Tôi gật đầu: “Vâng”

Cô ấy ngồi lại gần đây, bắt đầu bát quát: “ Cố tổng của bọn em có bạn gái chưa?”

Tôi khó xử nhún vai: “Chắc là chưa có đâu”

Đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên, lại gần tôi nói: “ Tốt quá, xem ra hai người họ là thật.”

3.

“Hả” Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.

“Em là nhân viên mới đúng không, cả công ty này ai mà không biết Cố tổng và Trần tổng là thanh mai trúc mã, còn học cùng trường đại học. Hai người họ vô cùng xứng đôi, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Chắc không lâu nữa sẽ công khai”

Tâm hồn buôn chuyện của tôi ngay lập tức bùng cháy, tôi tò mò hỏi: “Cố tổng thích Trần tổng sao?”

“Đương nhiên là thích rồi, anh ấy vẫn luôn độc thân, không có bạn là nữ giới, chỉ qua lại với Trần tổng. Nghe nói anh ấy đến công ty chúng ta là vì theo đuổi Trần tổng.”

Nói đến đây, trên mặt cô ấy không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

Tôi nghe vậy, chỉ cười gật đầu: “Hóa ra là như vậy”

Nhưng mà…

Cố Tư Thừa từ lúc nào có thêm một thanh mai mà tôi lại không biết.

Chúng tôi đang nói chuyện phiếm thì cánh cửa phòng họp mở ra.

Tôi vội vàng đứng lên, lễ phép đứng sang một bên, dùng cùi chỏ đập vào cánh tay cô gái bên cạnh: “Ai là Trần tổng thế?”

“Người mặc vest trắng kìa”

Trần Tĩnh Hàm thấy tôi nhìn chằm chằm cô ấy, lộ ra biểu cảm chán ghét, đi đến trước mặt tôi, không kiên nhẫn hỏi: “Cô tìm tôi?”

Tôi đưa văn kiện cho cô ấy: “Trần tổng, Cố tổng bảo tôi đem văn kiện này cho cô”

Nghe thấy hai chữ “Cố tổng”, đôi lông mày đang càu của cô ấy chợt giãn ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn”

“không có gì”

Sau khi cô ấy rời khỏi, tôi cong môi: “ Dễ làm quen quá”

Cô gái bên cạnh tôi gật đầu nói: “Đúng thế, còn nhà tư bản nào dễ làm quen như cô ấy không”

Ra khỏi bộ phận kỹ thuật, vừa đúng lúc tan làm, tôi đang định gọi xe về nhà, không ngờ Cố Tư Thừa lại gọi điện thoại đến.

“Đang ở đâu?”

“Bộ phận kỹ thuật”

“Tăng ca, cùng tôi đi xã giao” Anh ấy ngừng một lúc, lại bổ sung một câu: “Có tiền thưởng”

Ơ kìa, đây đâu phải là công việc của tôi. Việc như thế này phải là thư kí của anh đi cùng chứ?

“Tôi có việc rồi”

“Việc gì?”

Tôi tùy tiện bịa ra một lý do: “Đến tháng, đau bụng”

Vừa nói xong, điện thoại ngay lập tức bị cúp rồi.

Chậc chậc, không lịch sự tí nào.

Tôi vừa về đến nhà, lại nhận được điện thoại của Cố Tư Thừa.

“Lại có chuyện gì sao, Cố tổng?”

“Xuống dưới lấy đồ”

“Hả”

Anh bình tĩnh nói: “Tôi đang ở dưới lầu nhà cô, xuống đây, lấy đồ”

Tôi ngạc nhiên, chạy ra ban công nhìn, anh ấy thật sự đang đứng dưới lầu, tay còn xách theo một cái túi.

“Sao anh biết tôi ở chỗ này?” Tôi kinh ngạc hỏi anh

“Hỏi cái này làm gì, cầm đồ lên đi, tôi còn có việc”

Tôi nhìn túi đồ trong tay anh, nước đường đỏ, túi chườm nóng, băng vệ sinh”

“ Cái đó…cảm ơn anh”

Anh qay người, tôi níu lấy anh, đem đồ trả cho anh: “Tôi lừa anh đó, dì cả tôi chưa tới, chỉ là không muốn đi xã giao với anh”

Cố Tư Thừa bị chọc tức rồi, nhưng vẫn không nói gì, mệt mỏi xoa lông mày: “Không cần thì ném đi”

Anh ấy tức giận lên xe rời đi, tôi sợ anh đạp gas gây tai nạn trong cơn tức giận.

Tôi với anh đã là quá khứ, bây giờ anh đã có người mình thích, vậy tôi sẽ làm người yêu cũ đạt tiêu chuẩn, lần nữa trốn tránh anh.

Làm cùng công ty, tôi trốn được một lần, không trốn được lần thứ 15.

Sau khi vội vàng chạy vào thang máy, tôi mới phát hiện trong thang máy chỉ có một người duy nhất là Cố Tư Thừa.

“Chào Cố tổng”

Tôi rất khách khí chào hỏi với anh.

Nhưng anh để ý đến tôi, đến một ánh mắt cũng không thèm cho tôi.

Việc chào hỏi này của tôi đúng là thừa thãi rồi.

Đến tầng 10, cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng mộ chút, bước chân ra ngoài.

Bất ngờ có người nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại gần.

Tôi bất ngờ ngả ra phía sau, Cố Tư Thừa đỡ eo tôi, ép tôi vào góc thang máy sau đó ấn nút đóng cửa thang máy.

“Anh làm gì vây” Tôi đẩy anh nhưng anh vẫn bất động, không nhúc nhích tí nào.

Anh giữ lấy tay tôi, tức giận nói: “Tại sạo lại trốn tôi?”

“Làm gì có, anh nghĩ nhiều rồi” Tôi giả vờ bình tĩnh nhìn anh.

“Diệp Lê, đừng lừa tôi”

Anh đột nhiên hạ giọng, giấu đi sự chán ghét.

Tôi hoảng loạn rồi, tay nắm chặt thành nắm đấm, mắt cũng không biết nhìn đi đâu.

“Cố tổng, chúng ta như thế này không thích hợp đâu”

Tôi quay đầu, không dám nhìn anh.

Anh nói:

“ Mấy năm qua, em có khi nào nhớ đến tôi, dù chỉ là một giây không?”

Có nhớ, nhưng chỉ vào lúc đêm khuya tôi cảm thấy cô đơn, lại là nhớ về phương diện kia.

“Cuộc sống của tôi rất bận rộn, không có thời gian nghĩ tới người khác”

Sự kì vọng trên mặt anh dần biến mất, thay vào đó là sự thất vọng, sau đó là lạnh lẽo.

Đúng lúc cửa thang máy mở ra, mà người đứng trước cửa, lại lạ Trần Tĩnh Hàm