Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 92




Mạnh Tiêm Tiêm bất lực nhìn lượng người đến nhóm nhảy ME ngày càng đông, ngay cả mấy sinh viên năm nhất trong câu lạc bộ của cô ta cũng bị card mèo thu hút tới, rút khỏi câu lạc bộ tham gia câu lạc bộ đối diện.

Lúc dẹp quầy, cô ta nổi giận đùng đùng với Tống Thời Vi và Giang La nói: “Các cậu như vậy phạm quy, ai là nói có thể dùng kiểu quan hệ, móc nối câu lạc bộ thế này?”

“Ai là người phạm quy trước, không phải các cậu cũng xin viện trợ bên ngoài sao?”

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

“Nhưng mấy người mà các cậu thu hút vốn dĩ không phải thật sự thích street dance, hơn nửa đều là vì card của Kỳ Thịnh mà đến. Đến lúc tham gia câu lạc bộ rồi, làm sao các cậu có thể giữ chân những người này, khả năng tổ chức hoạt động cũng sẽ không tham gia.”

Tống Thời Vi nói: “Làm ơn đi, các cậu dựa vào mấy người cơ bắp hấp dẫn thu hút tới câu lạc bộ thì bọn họ là người thích street dance sao? Đừng có tiêu chuẩn kép như vậy, được chứ?”

Mạnh Tiêm Tiêm nghiến răng nói: “Làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có đam mê cháy bỏng mới có thể tham gia câu lạc bộ, nếu không thật sự thích thì có mời chào mấy cũng vô ích. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đều không dùng đường tắt này nữa, nghiêm túc đấu một trận đi.”

Giang La nhớ tới trận đấu lớp mười một năm đó, không nhịn được cười: “Lại muốn mời gia tộc ‘đắp mộ cuộc tình’ tới sao?”

“Này, đừng có nhắc tới chuyện đó!” Mạnh Tiêm Tiêm dùng ngón chân cào đất, tức giận nói: “Lần này, cậu đừng có nói nhảm, chúng ta nghiêm túc đấu một trận, cậu cũng đừng gọi ba cậu hay Kỳ Thịnh giúp cậu, người nào thắng người đó làm chủ tịch câu lạc bộ! Người thua lập tức thu dọn đồ đạc cuốn gói khỏi câu lạc bộ Street dance!”

Giang La không chút do dự ứng chiến: “Đấu thì đấu, năm đó cậu thua tôi, kết cục không có gì thay đổi.”



- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Hôm sau cũng là ngày tuyển thành viên cuối cùng của câu lạc bộ.

Khi hoàng hôn buông xuống, Giang La cùng Tống Thời Vi đi trang điểm, thay chiếc áo croptop rộng rãi, buộc tóc, trẻ trung xinh đẹp đứng khởi động cho nóng người ở quảng trường, chờ Mạnh Tiêm Tiêm xuất hiện.

Đợi trái đợi phải, đến khi mặt trời xuống núi cô ta vẫn không xuất hiện.

Sau khi thời gian Ủy ban liên đoàn thanh niên của trường quy định trôi qua, rất nhiều câu lạc bộ đều dọn dẹp sạp, trên quảng trường sinh viên ngày càng ít đi.

Câu lạc bộ Cosy Street dance và nhóm nhảy ME cũng gỡ bỏ áp phích tuyển thành viên, bài tuyên truyền và một số đồ vật khác, các nam sinh khiêng bàn về phía trung tâm hoạt động sinh viên.

Tống Thời Vi bùng nổ, tức đến nỗi không chịu được: “Tớ như một con ngốc chờ cô ta cả buổi chiều ở đây! Thật xấu xa! Vốn dĩ đã không hợp nhau thế thì giữ chân người ta như vậy vui lắm sao?”

Giang La gọi mấy cuộc điện thoại cho Mạnh Tiêm Tiêm nhưng điện thoại của cô ta vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời lại.

Thế này không giống tính cách của cô ta.

“Mạnh Tiêm Tiêm rất coi trọng lần bầu chủ tịch câu lạc bộ lần này nên chắc không cho chúng ta leo cây đâu. Mà dù có cho chúng ta leo cây thì cũng phải nói một tiếng chứ.” Giang La cau mày nói: “Chắc là không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”

“Xảy ra chuyện gì được, chắc là sợ không dám đến chứ sao.”

“Mạnh Tiêm Tiêm, cậu ta chưa bao giờ sợ hãi hết.” Cô gái này là người nhiệt tình, kiêu ngạo từ cấp ba lên tới đại học, chưa bao giờ sợ hãi.

“Nếu không thì sao?”

“Cậu biết ký túc xá của cậu ta không, đến ký túc xá tìm cậu ta đi.”

Tống Thời Vi không biết ký túc xá của Mạnh Tiêm Tiêm nhưng chuyện này cũng khá dễ để nghe ngóng.

Bọn họ đến câu lạc bộ Cosy Street dance tìm bạn thân của cô ta là Hứa Mặc Dao. Sau khi hỏi thăm được ký túc xá của Mạnh Tiêm Tiêm, hai người lập tức đi qua đó. Khi đứng trước cửa ký túc xá, họ nghe bạn cùng phòng của cô ta nói hồi chiều cô ta trang điểm thay quần áo mất hai tiếng, đáng lẽ ra cô ta sắp đến nơi hẹn rồi nhưng cuối cùng lại bị một cuộc điện thoại của bạn trai cũ cô ta gọi đi.

“Nhìn xem nhìn xem!” Tống Thời Vi tức giận: “Cậu ta không có chính kiến như vậy mà còn đòi tranh chức chủ tịch câu lạc bộ với tớ! Đến cả chức phó chủ tịch cậu ta cũng đừng hòng mơ tới. Đợi đến khi câu lạc bộ họp lại, tớ nhất định phải đuổi cô ta đi! Đúng là tức chết tớ rồi, lãng phí hết cả một buổi chiều chờ cậu ta.”

Giang La lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô hiểu rất rõ sự nhiệt tình của Mạnh Tiêm Tiêm dành cho câu lạc bộ. Cô ta có thể bỏ bất cứ thứ gì nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ sự kiêu ngạo cùng vinh quang với tư cách trưởng một câu lạc bộ Street dance.

Cho dù cô ta thực sự tạm thời có chuyện gấp thì cũng sẽ báo trước cho bọn họ, sau đó hẹn thời gian thi đấu khác chứ không thể nào không báo trước như này được, thậm chí điện thoại còn tắt máy.

Trừ khi, cô ta cho là mình sẽ tới kịp giờ giao hẹn đầu nhảy nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

Cô vội vàng hỏi bạn cùng phòng của cô ta: “Cậu nói bạn trai cũ của Mạnh Tiêm Tiêm chia tay cậu ta rồi hả, nhưng sao lại đột nhiên muốn gặp mặt?”

“Đúng là chia tay được mấy ngày rồi. Mạnh Tiêm Tiêm mắng bạn trai cũ là đồ cặn bã mãi nhưng hôm nay sau khi nghe điện thoại, trông cậu ấy có vẻ rất gấp, còn vô cùng lo lắng chạy ngay ra ngoài.”

“Lúc đi cậu ta có nói đi đâu không?”

“Hình như có nhắc tới thì phải…” Bạn cùng phòng cố gắng nhớ lại: “Nói là đến câu lạc bộ Bạch Nhân.”

“Câu lạc bộ Bạch Nhân?” Tống Thời Vi kinh ngạc.

“Là chỗ nào vậy?” Giang La tò mò.

“Hộp đêm sa hoa cao cấp nhất thành phố Thâm Hải, chuyên tiếp đãi mấy nhân vật có máu mặt, người bình thường đến cảnh cửa còn không bước vào nổi, mức tiêu phí bảy con số là ít nhất.”

“Sao cậu ta lại đến nơi đó?”

“Mặc kệ cậu ta đi.” Tống Thời Vi phản đối: “Chắc là đi chơi vui vẻ với tên bạn trai nhà giàu kia bỏ chúng ta lại đây chờ chứ gì. Lần sau đến kì họp của câu lạc bộ, tớ sẽ lấy chuyện này ra nói rõ một phen, xem cô ta còn muốn làm chủ tịch không, làm chủ tịch cái con khỉ ấy.”

“Dù cậu ta có gọi chúng ta, chúng ta cũng sẽ không nghe điện thoại.”

Bạn cùng phòng nghe bọn họ nói vậy, bắt đầu lo lắng: “Bạn trai nhà giàu kia là một tên đểu cáng, ăn chơi rất xa hoa lãng phí, không phải người tốt gì cả.”

“Vậy thì cũng chẳng liên quan gì tới chúng tôi.” Tống Thời Vi kéo Giang La rời khỏi ký túc xá: “Được rồi, chuyện này dừng ở đâu, tớ không muốn nhắc đến cậu ta nữa.”

Giang La cũng không muốn để ý chuyện này. Trước đây, Mạnh Tiêm Tiêm bắt nạt cô với Tống Thời Vi, tuy cô ta cũng chẳng chiếm được chỗ tốt nhưng tóm lại là cũng chẳng có tình nghĩa gì hết.

Đi đến giao lộ lúc hoàng hôn, cô với Tống Thời Vi tạm biệt nhau, chuẩn bị về nhà. Hai người mới đi được hơn mười mét thì lại không hẹn mà cũng quay đầu lại nhìn đối phương.

“Sao thế?” Tống Thời Vi tức giận hỏi.

“Có muốn đến câu lạc bộ Bạch Nhân xem thử không, nếu không có việc gì thì coi như là đi trải nghiệm, nhỡ đâu cậu ta thực sự xảy ra chuyện thì cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, biết đâu kiếp sau đầu thai lại có được cơ địa ăn không mập…”

Tống Thời Vi: “…”

Thôi được, cơ địa ăn không mập đã đủ để khiến cô ấy động lòng.

“Cậu cũng đừng quên trước đây cậu ta đối xử với cậu thế nào. Cậu ta bảo cậu là con lợn ú đấy, còn lấy cây son mẹ cậu tặng…”

“Nên tốt nhất cậu ta đứng có xảy ra chuyện gì, nếu không thì tới tìm ai báo thù đây.”

Tống Thời Vi nhìn cô gái đang tỏ ra thản nhiên, cũng biết trong lòng cô chưa bao giờ oán hận dù chỉ một chút…

Nhiều người bắt nạt trào phúng cô như vậy nhưng cô chỉ nhớ đến những chuyện vui vẻ, gương mặt luôn tươi cười.

Giang Mãnh Nam cho cô tình yêu thương, Kỳ Thịnh thì chẳng kiêng nể gì cho cô cổ phiếu còn tình hữu nghị giữa Mập với bọn họ đã đủ cho cô dùng để đối phó với tất cả sự bất công trên con đường phát triển.

Cô ấy vuốt vuốt đầu Giang La: “Chỉ có hai người chúng ta thì không thể vào câu lạc bộ Bạch Nhân được.”

“Tại sao?”

“Cái nơi đó á, không phải là chỗ để chơi đâu, chúng ta phải tìm thêm mấy anh vệ sĩ.”

Giang La nhìn quảng trường bên cạnh, câu lạc bộ Sủng Ái đang thu dọn quầy chào đón tân sinh viên. Cô đi tới, gọi em gái đeo kính đang ôm một tập giấy chào tân: “Nam Nam, chủ tịch của câu lạc bộ em đâu?”

“Chủ tịch ở công ty, không phải ngày nào anh ấy cũng tới đây đâu, anh ấy bận lắm!”

“Vậy à.”

“Bà chủ có chuyện gì vậy, cứ gọi điện trực tiếp tìm anh ấy là được!”

“Em gọi chị là gì cơ?”

“Cái đó…” Đôi mắt trong veo lấp lánh của em gái đeo kính đảo quanh một vòng: “Đàn chị.”

“Vừa nãy em không gọi chị là đàn chị, bà chủ là cái quỷ gì vậy!”

“Cái đó cái đó cái đó.” Em gái đeo kính quay người nhanh chóng bỏ chạy: “Bye bye chị.”

“Kỳ Thịnh lúc nào cũng có cái buff đáng yêu đến lạ.” Tống Thời Vi cười nói: “Người bên cạnh cậu ấy lâu cũng ngốc theo luôn.”



Nếu Kỳ Thinh bận thì Giang La sẽ không gọi cho anh. Tống Thời Vi gọi Than đảm nhiệm chức vệ sĩ, Giang La cũng dứt khoát gọi anh của cô là Lục Thanh Trì đi theo. Bốn người bọn họ gọi xe đi tới câu lạc bộ Bạch Nhân.

Câu lạc bộ Bạch Nhân nằm trong một trang viên xa hoa nhất ngoại ô thành phố, có hàng ngàn hàng vạn loại siêu xe đang đậu trong quảng trường đài phun nước điêu khắc khổng lồ. Mấy người bọn họ bước xuống từ chiếc taxi nên bồi bàn thấy vậy cũng lười đến tiếp bọn họ.

Chưa từng thấy ai đến câu lạc bộ Bạch Nhân chơi còn gọi xe.

Tống Thời Vi nhìn tình thế này bắt đầu đầu có dự cảm không ổn. Hôm nay có vẻ bọn họ rất khó để vào được câu lạc bộ Bạch Nhân.

Giang La không nghĩ nhiều, sải bước đi lên cầu thang hình vòng. Khi họ tới trước cánh cửa nguy nga lộng lẫy thì có bồi bàn mặc đồ Tây màu đen ngăn họ lại: “Thật xin lỗi, quý cô này, xin hỏi các cô có phải hội viên không, nếu không phải hội viên thì thứ cho chúng tôi không thể tiếp đãi.”

“Hội viên?”

Giang La quay đầu lại quan sát Lục Thanh Trì: “Anh, anh có phải hội viên của bọn họ không?”

Lục Thanh Trì: “Em coi anh là người nào hả, sao anh có được! Ba anh mà biết kiểu gì cũng đánh gãy chân anh đấy!”

Bồi bàn nói: “Cô có thể gọi điện cho bạn cô, nếu đối phương là hội viên của chúng tôi thì có thể đưa các cô vào cùng.”

“Gọi rồi nhưng không nghe, chúng tôi lo không biết có phải cô ấy xảy ra chuyện rồi không, anh có thể cho chúng tôi vào tìm một chút không?”

“Không được.”

“Chúng tôi vào vui chơi cũng không được sao?” Tống Thời Vi hỏi: “Làm hội viên cũng không cho vào?”

“Mọi người muốn làm hội viên?”

Vừa nãy bồi bàn thấy họ gọi taxi tới, rồi lại nhìn hai cô gái mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, con trai cũng chỉ mặc áo chơi bóng, vừa nhìn đã biết là sinh viên, sao có thể chi trả nổi cho cái menu giá trên trời của câu lạc bộ Bạch Nhân.

Anh ta lười để ý bọn họ, nhìn thấy có mấy người đàn ông trung niên đi xuống từ chiếc siêu xe thì anh ta bèn vội vàng tiếp đón, ân cần chào hỏi.

Giang La quan sát đám đàn ông trung niên mập mạp này, thấy họ còn ôm mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn giống sinh viên đi vào trong câu lạc bộ Bạch Nhân thì lại càng gấp hơn.

Nếu Mạnh Tiêm Tiêm ở đây thật, không biết sẽ ra sao...

Người phục vụ kia quay đầu thấy bọn bọ còn chưa đi, mất kiên nhẫn nói: “Đi mau đi, đừng đứng lì ở đây, ở đây không có người mấy người muốn tìm, đi đi đi.”

“Đã nói rồi, chúng tôi muốn làm hội viên.”

Người phục vụ khinh thường nói: “Hội chúng tôi làm thẻ đều cần báo cáo tài chính, không phải tùy tiện người nào cũng có tư cách trở thành hội viên.”

“Còn cần báo cáo tài chính sao?” Giang La tò mò hỏi: “Cần bao nhiêu thế?”

“Hai mươi triệu tệ.” Bồi bàn thấy bọn họ trầm mặc không nói, tưởng là bọn họ bị con số này dọa rồi: “Tài khoản không có đủ con số này, mấy người không thể chi trả nổi tiền nước uống và phục vụ của hội quán Bạch Nhân, đi mau đi, đây không phải nơi mấy người nên tới.”

Giang La hỏi Lục Thanh Trì: “Anh, anh có tiền không?”

“Sao anh có nổi hai mươi triệu được, tiền của anh đều nạp game hết rồi, trong thẻ cũng chỉ còn lại vài triệu lẻ.”

Người phục vụ nghe anh ấy tùy tiện nói vài triệu chỉ là số lẻ, tưởng rằng anh ấy đang nói khoác lác, hoàn toàn không tin.

“Được rồi, không có thì đi mau đi.”

Tống Thời Vi chỉ dành trợn mắt, chậm rãi lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đen vip không hạn mức của ngân hàng tư nhân, đưa qua đó …

"Bây giờ, có thể làm hội viên chưa?"

...

Mấy phút sau, quản lý câu lạc bộ đích thân nghênh tiếp, đạp mạnh tên bồi bàn  có mắt như mù vừa coi thường người khác một cái, cung kính đón bốn người vào câu lạc bộ, liên tục xin lỗi bọn họ, nói tối nay sẽ tặng bọn họ một chai Lafite 82 năm để bồi thường. 

Giang La không muốn nói nhảm với ông ta, cô lục bức ảnh của Mạnh Tiêm Tiêm từ trong điện thoại ra cho ông ta xem: “Tôi muốn tìm người này, ông từng gặp cậu ta chưa?”

Quản lý nhìn thấy cô gái trong bức ảnh, có chút do dự, cân nhắc nên trả lời thế nào.

Giang La suy đoán rằng ông ta chắn từng gặp cô ta, nếu không sẽ chẳng lộ ra nét mặt chần chừ, do dự như vậy: “Có phải cậu ta cũng ở đây đúng không, dẫn chúng tôi đi tìm cậu ta!”

“Không phải, các vị… Nếu mọi người tới chơi thì đương nhiên chúng tôi sẽ cung cấp phục vụ tốt nhất cho mọi người, nhưng nếu mọi người tới làm loạn thì…”

Lời nói chưa dứt, Than trực tiếp túm lấy cổ áo ông ta, hung dữ uy hiếp: “Gọi người ra đây.”

Không cần phải nói, cơ thể đầy cơ bắp của anh ấy cũng khá dọa người thật, mấy tên bảo vệ thấy tình thế không đúng lắm, vội chạy qua: “Quản lý!”

Quản lý sợ đắc tội nhóm thiếu gia tiểu thư giàu có lai lịch không rõ này, vội vàng ngăn bọn họ lại: “Đừng đừng đừng, đi xuống đi xuống, không sao, không sao.”

Tống Thời Vi vỗ vỗ cánh tay anh ấy: “Anh Chính, bỏ ông ta ra.”

Than nghe lời thả quản lý ra.

“Người này là bạn của chúng tôi, hôm nay tôi phải tìm được cậu ta, nếu ông không nói cậu ta ở đâu.” Tống Thời Vi lấy điện thoại ra: “Chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Đừng đừng đừng.” Quản lý trấn an nói: “Cô ấy ở chỗ chúng tôi, nhưng vấn đề là cô ấy lại là người cậu Chu dẫn tới… Người này… Chúng ta không nên đắc tội.”

“Cậu Chu, cậu Chu của nhà nào?”

“Cậu Chu của bất động sản Hằng Huy, anh ta là khách hạng bạch kim của câu lạc bộ chúng tôi, không phải người dễ đắc tội đâu.”

Tống Thời Vi cau mày.

Giang La hỏi cô ấy: “Anh ta ghê gớm lắm hả?”

“Trong thành phố Thâm Hải này… Cũng coi như là có máu mặt.” Tống Thời Vi nhỏ giọng nói với cô: “Nghe nói là hạng người độc ác, cũng là một tay chơi sõi đời, tốt nhất là chúng ta đừng động vào anh ta.”

Giang La lại nhìn qua Lục Thanh Trì: “Anh, anh dám động vào anh ta không?”

“Bé ngoan, em đang nói đùa gì thế.” Cằm thiếu niên hơi nâng lên, khóe môi nhếch lên cười đầy phách lối nói: “Hồng Kông với thành phố Thâm Hải không có người nào nhà họ Lục anh đây không dám động vào.”