Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 78




Suốt dọc đường về nhà, Lục Thanh Trì cứ luôn trêu chọc, kêu cô gọi anh ta là "anh trai". Nhưng cô nhất quyết không chịu nói, nói rằng mình chỉ có một anh trai và anh ta không xứng được làm anh cô.

Lục Thanh Trì có xu hướng thích em gái đến phát cuồng nên vẫn luôn muốn bản thân thật sự có một người em gái, chỉ tiếc cha mẹ lại chỉ sinh ra một mình anh ta.

Hơn nữa, mẹ anh ta muốn giữ dáng nên kiên quyết không chịu sinh con thứ hai. Chú út của anh ta lại kiên định với lối sống không sinh con, cho nên mong muốn có một cô em gái nhỏ dễ thương của Lục Thanh Trì vẫn luôn không thành.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện----

Cách đây không lâu, khi anh ta nghe nói dì có một cô con gái và sắp chuyển đến sống cùng họ, Lục Thanh Trì đã cực kỳ hào hứng. Anh ta hỏi thăm, phát hiện ra em gái này thích chim cánh cụt nhỏ, thế là lúc đi du lịch nước ngoài, anh ta đã đặc biệt chú ý đi vào rất nhiều cửa hàng búp bê rồi lựa mua cho cô bé một chú chim cánh cụt cực kỳ đáng yêu.

Ai ngờ lại có chuyện hiểu lầm như vậy xảy ra, khiến ấn tượng đầu tiên của cô về anh ta đã trở thành một chàng trai thích khoe khoang.

Nhưng Lục Thanh Trì càng quan sát Giang La thì anh ta lại càng thấy thích cô hơn.

Cô bé mũm mĩm, hoàn toàn thỏa mãn với hình ảnh cô em gái đáng yêu trong tưởng tượng của anh ta. Lúc đầu, anh ta còn mạnh miệng gọi cô là ‘nhóc béo’ khiến Giang La tức giận hết cả lên nhưng sau khi làm quen dần với nhau, anh ta cứ mở miệng là lại kêu cô là ‘bé ngoan’ đầy trìu mến.

Hai anh em thường xuyên cãi vã, thậm chí đôi khi còn lao vào đánh nhau. Lần nào cũng là Lục Thanh Trì bị Giang La bắt nạt đến phát khóc nhưng sau đó anh ta cũng chẳng hề thù dai. Chưa được mấy ngày đã âu yếm ôm cô rồi gọi ‘bé ngoan’, nói rằng để anh trai dẫn cô đi vịnh Đồng La ăn chè.

Trong một dinh thự rộng lớn trên núi Thái Bình, cả gia đình nhà họ Lục vui vẻ sống cùng nhau.

Từ nhỏ, hai ông cậu đã rất cưng chiều Lục Mạn Chi, tất nhiên tình yêu thương này giờ đã chuyển hết cho Giang La, hai người họ thật sự chăm lo cho cô như nâng niu hòn ngọc quý trong tay.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Giang Mãnh Nam muốn mở một cửa tiệm bán đồ ăn đêm, quay lại với công việc cũ.

Lục Mạn Chi hoàn toàn ủng hộ việc kinh doanh của ông, còn giúp ông lo liệu, trông coi cửa hàng và tìm kiếm phụ bếp.

Nhưng Lục Kỳ lại không hài lòng cho lắm. Ông ấy nói rằng Lục Mạn Chi là người của công chúng, giờ chồng bà lại đi mở một quán ăn mà trông cũng chẳng đẹp đẽ gì, không bằng cứ đến làm việc trong công ty, tùy tiện sắp xếp một chức vụ nào đó nhàn hạ, để ông làm giết thời gian.

Là phận rể ở nhà vợ, Giang Mãnh Nam không dám chống lại vị anh cả lạnh lùng đã nói là làm này, đành phải vào làm việc trong công ty của tập đoàn nhà họ Lục.

Lúc đầu, ông được phân công đến phòng nhân sự, để ông đảm nhiệm điều phối sắp xếp nhân sự chung và phỏng vấn tuyển dụng mới. Có điều, khi một sinh viên đại học đến phỏng vấn làm lập trình viên, Giang Mãnh Nam lại hỏi anh ta chỉ số BMI và tỷ lệ mỡ của người đó là bao nhiêu, có nâng tạ được hay không, bình thường tập thể dục trong bao lâu, cơ bụng có bao nhiêu múi. Sinh viên đại học đó suýt chút nữa cho rằng đây là phỏng vấn để đi làm huấn luyện viên thể hình.

Sau đó, Giang Mãnh Nam lại lần lượt chuyển sang bộ phận kế hoạch, bộ phận hậu cần,... Tất cả đều không thích hợp, sau cùng thì sắp xếp một vị trí an ninh cho ông.

Giang La cảm thấy cậu cả là một người rất tốt, chỉ có một điểm xấu duy nhất, là ông ấy hơi coi thường ba của cô.

Ba cô rõ ràng là người đàn ông đẹp trai, nam tính và nấu ăn giỏi nhất cả cái ngõ Vụ Túc. Bây giờ ông đầu quân cho công ty của nhà họ Lục nhưng phải chịu đủ loại ghét bỏ, như thể ông không làm được việc gì ra hồn.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Giang Mãnh Nam cũng luôn mang tâm trạng chán nản, buồn bực.

Nửa năm sau, vào đêm trước ngày sinh nhật của Giang Mãnh Nam, Giang La đã tìm tới Lục Thanh Trì và nhờ anh ta giúp một việc: "Giúp em tìm một vài cửa hàng làm ăn tốt bên ngoài trường Đại học Hồng Kông, chỗ nào thích hợp để kinh doanh ấy. Em muốn thuê một mặt tiền cho ba em, phải một lần nữa khai trương lại cửa tiệm “Mì xào Mãnh Nam” của ông ấy."

Lục Thanh Trì hơi do dự: "Làm như vậy có ổn không, ba anh sẽ rất tức giận đấy."

"Cứ đổ hết tội lên đầu em, anh cứ nói là em ép anh làm."

"Cảnh cáo em đấy, cậu của em mà nổi giận lên là rất đáng sợ, ông ấy từng dùng đao liếm máu, lăn lộn khắp nơi trên đường phố đó!"

“Là loại người giống như giang hồ nguy hiểm kia sao?” Giang La cười hỏi.

"Ha ha ha, cũng gần giống vậy."

Cũng thật kỳ lạ, khi cậu cả còn trẻ, chính là giang hồ với tính tình tàn nhẫn. Thế nhưng, sau này lại sinh ra một đứa con trai là Lục Thanh Trì - một cậu bé ngoan ngoãn, ấm áp và rực rỡ.

"Dù sao đi nữa, em cũng không thể để ba em tiếp tục như vậy, làm con rể ở nhà vợ thật sự khó khăn. Anh nhìn xem, ông ấy ủ rũ cả ngày, chẳng có chút vui vẻ nào trên gương mặt cả." Giọng Giang La đầy buồn bã: "Nếu đã như vậy, không bằng về nhà đi cho rồi. Trước đây, ba em từng cực kỳ tự tin, trong mắt luôn toát lên ánh sáng, các cô dì trong ngõ nhà bọn em đều phải phát cuồng vì ông ấy!"

"Buồn cười chết mất, vậy ông ấy là sát thủ tình trường rồi."

"Tất nhiên là thế rồi."

Lục Thanh Trì rất thích chiều chuộng em gái mình, vì vậy mỗi ngày, cứ tan học về là anh ta lại đưa cô ra khỏi trường, đi khảo sát tình hình. Cuối cùng đã chọn một cửa hàng đông khách nhất trên con phố ẩm thực sầm uất.

Giang La đã sử dụng toàn bộ tiền tiết kiệm của mình và một ít tiền tài trợ từ Lục Thanh Trì để ký hợp đồng thuê cửa hàng trong vòng nửa năm. Hai người họ đã làm việc luôn tay luôn chân hơn nửa tháng để tự trang trí lại cửa hàng, ngay cả bảng hiệu đặt trước cửa tiệm cũng là do Giang La thiết kế: bốn chữ thật lớn "Mì xào Mãnh Nam", kiểu chữ cực kỳ dễ thương với trang trí bánh kẹo giống trong phim hoạt hình, còn có cả logo đĩa mì xào nóng hổi cũng do chính tay cô vẽ.

Trên vách tường của cửa hàng, Giang La dán rất nhiều ảnh, tất cả đều là ảnh cô lén chụp bằng điện thoại di động khi ba cô xào mì trước đây: Một người đàn ông mạnh mẽ, vạm vỡ, cầm chảo xào nấu.

Khỏi phải nói, quá ngầu.

Ngoài ra, còn có rất nhiều ảnh chụp đám bạn nhỏ ở ngõ Vụ Túc, Mập đang xắn tay áo ăn không ngừng, Than thì ôm bụng cười nắc nẻ và  Tống Thời Vi xinh đẹp, thùy mị ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đang chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại di động của mình...

Tràn ngập những kỉ niệm, tràn ngập hương vị cuộc sống.

Vào sinh nhật lần thứ 43 của ba cô, Giang La đã dẫn Giang Mãnh Nam đến cửa hàng và tặng ông một bất ngờ cực lớn.

Giang Mãnh Nam nhìn chiếc chảo sắt lớn quen thuộc, nhìn vỉ nướng thịt, nhìn những bức ảnh đầy kỷ niệm trên tường và cả tấm biển "Mì xào Mãnh Nam" do con gái tự tay vẽ, mắt ông ươn ướt như dính phải cát bụi.

Suốt nửa năm qua, ông cũng thấy hơi uất ức và phiền muộn, vẫn luôn cảm thấy không vui vẻ lắm nhưng có Lục Mạn Chi ở bên, ông đã rất mãn nguyện rồi. Kêu ông làm bảo vệ thì ông làm bảo vệ, chuyện này cũng không quá quan trọng.

Nhưng khi nhìn thấy mọi thứ mà con gái dày công chuẩn bị cho mình, Giang Mãnh Nam chỉ cảm thấy mình chính là người đàn ông hạnh phúc nhất đời này.

Với đôi mắt đỏ hoe, ông xoay người và ôm chặt lấy Giang La.

"Con gái cưng của ba, đúng là con thương ba nhất."

‘Oái’, Giang La bị ba ôm chặt tới nỗi chấn thương bên trong luôn rồi, ho khan dữ dội.

Giang Mãnh Nam buông cô ra, cô vỗ vỗ lưng ba mình: "Kể từ hôm nay, đầu bếp Giang của chúng ta sẽ quay lại với nghề cũ! Ba phải cố gắng lên, con là cổ đông lớn nhất, sau nửa năm, phải trả lại cả gốc lẫn lãi cho con nghe chưa, còn phải chia ra nữa!"

Giang Mãnh Nam chọc trán con gái: "Con cũng thông minh đấy."

Quán mì này là món quà đầy tình cảm mà Giang La tặng cho Giang Mãnh Nam, mặc dù cậu cô không vừa lòng thì cũng chẳng thể nói thêm gì nữa.

Họ yêu chiều cô cháu gái này y như con gái ruột của mình, cô muốn hái sao thì họ còn có thể xây một cái thang bắc đến tận trời cho cô, chứ nói gì đến một quán mì.

Khi học tập và sinh sống tại Đại học Hồng Kông, trên hành lang của tòa nhà giảng dạy mà sinh viên phải đi qua mỗi ngày, Giang La đã nhìn thấy một bức ảnh chụp nhà văn yêu thích của cô, Trương Ái Linh.

Trương Ái Linh cũng từng học ngành tiếng Trung tại trường đại học này.

Trên vách tường hành lang, treo một bức ảnh đen trắng cổ điển, chụp lại Trương Ái Linh một tay chống nạnh, hếch cằm ngạo nghễ.

Bà ấy thật xinh đẹp, trong mắt ánh tên tia sáng đầy tự tin, Giang La nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, chăm chú xem rất lâu.

Mặc dù không thể nhưng trong lòng cô vẫn mong mỏi không thôi.

Ở trường đại học, cô tựa như một miếng bọt biển cố gắng tiếp thu thật nhiều kiến ​​​​thức vô tận, hiểu thêm tất cả những điều mới lạ và nỗ lực trở thành một cô nàng thông minh, dí dỏm.

Cô tham gia câu lạc bộ tranh biện và trở thành người tranh biện thứ hai. Mỗi khi có cuộc thi, cô sẽ dành cả ngày ngâm mình ngồi ở phòng họp, tranh luận logic với những người bạn cùng nhóm của mình, vắt óc viết ra những luận điểm thuyết phục, chắc chắn. Đội tranh luận của họ rất nổi tiếng ở Hồng Kông, thậm chí đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi Tranh luận các trường Đại học Hồng Kông và Ma Cao.

Trong năm thứ hai, cô cũng học thêm nhảy hiện đại như là chuyên ngành thứ hai của mình.

Trong những ngày nghỉ, mẹ cô sẽ sử dụng các mối quan hệ của mình trong ngành giải trí, để giúp cô tham gia một nhóm nhảy nữ và trải nghiệm thêm trong một khoảng thời gian. Cuộc sống của cô tràn đầy màu sắc và tỏa sáng rực rỡ...

Trước đây, cô luôn khao khát một cuộc sống mà bản thân chưa từng trải qua, muốn được một lần nhìn thấy thế giới rộng lớn và tươi sáng hơn. Nhưng khi tất cả những điều này đã ở trong tầm tay, Giang La lại dường như cảm thấy… rằng nó cũng không mới lạ đến vậy.

Đúng như mẹ cô đã nói, đối với một người bình thường mà nói, cuộc sống bình yên và thanh thản mới là một cuộc sống hạnh phúc.

Ai lại có thể sống cuộc đời phiêu lưu mạo hiểm, mỗi ngày đều đua xe ly kỳ như trong [Fast and Furious] chứ.

Giang La cũng bắt đầu viết tiểu thuyết, cô viết truyện ngắn rất giỏi. Một ngày nọ, cô thấy một công ty trò chơi đang thu thập những câu chuyện xưa mang bối cảnh thời cổ đại, vậy là cô đã biên tập và chỉnh sửa lại truyện ngắn [Thanh xuân ngắn ngủi] mà cô đã viết trước đó, rồi gửi nó đến cuộc thi.

Không ngờ được rằng tác phẩm này lại được công ty trò chơi đó chọn, trở thành cốt truyện trò chơi. Giang La nhận được khoản tiền nhuận bút đầu tiên trong đời mình, từ đó không ai ngăn cản nổi, cô bắt đầu viết đủ loại truyện ngắn rồi gửi bản thảo.

Đồng thời, cô cũng bắt đầu con đường giảm cân dài dằng dẵng và đầy những gian nan.

Mẹ cô đã mời ba chuyên gia dinh dưỡng, tỉ mỉ bố trí chế độ ăn uống hàng ngày của cô để đảm bảo sức khỏe mà vẫn ít chất béo.

Còn Giang Mãnh Nam thì đảm nhận trách nhiệm làm huấn luyện viên thể hình cho cô gái nhỏ, hàng ngày đều chạy bộ cùng cô, đạp xe tại chỗ. Ông còn dạy cô đấm bốc, thậm chí còn tự học yoga, mỗi sáng sớm lại đưa con gái tới vườn hoa, đi hấp thụ tinh hoa của đất trời, linh khí của mặt trời và mặt trăng.

Lục Thanh Trì đứng cạnh nhìn Mãnh Nam tập yoga, quả thật cười muốn chết. Nhưng trông thấy cũng thú vị, thế là anh ta làm theo, luyện tập giảm béo cùng Giang La.

Quá trình phá kén, trở thành một con bướm cũng không hề dễ dàng.

Khi Giang La nhìn thấy bạn bè của cô hẹn nhau vào cửa hàng để ăn mì xe đẩy và cá viên, thịt nướng rồi gà rán, trái tim cô như bị cào xé, nước miếng chảy ròng đến một mét.

Hay khi đi ngang qua nhà hàng lẩu, ngửi thấy mùi mỡ bò thơm ngào ngạt, Giang La thậm chí còn nhìn thấy ảo giác, trông thấy những miếng lá lách này, thịt bò này, tất cả đều đang nhảy nhót trên bàn, vẫy tay với cô, dụ dỗ cô:

"Nào, nào, mau lại đây ăn tôi đi!"

A a a, chết tiệt.

Giang La chống cự, không nhìn chúng nữa, quay người bỏ chạy.

Đôi khi cô còn thèm đến mức khóc, đặc biệt là khi Lục Thanh Trì cố tình dụ cô bằng một chiếc bánh trứng gà non nóng hổi trên tay. Đến lúc anh ta không cho cô ăn, cô thật sự tức giận đến phát điên, xông vào đấm đá anh ta.

Lục Thanh Trì báo thù thành công, lập tức tươi cười bỏ chạy. Thế là, việc cầm đủ loại đồ ăn ngon khác nhau đi dụ em gái đang muốn giảm cân, đã trở thành niềm vui hàng ngày của anh ta.

Thời điểm cô là sinh viên năm hai, người chị cùng phòng của Giang La đã giới thiệu cho cô chơi một trò chơi, tên là [Trường học mèo con].

Lúc đầu, Giang La còn chưa chú ý tới nó nhiều.

Mặc dù anh trai Lục Thanh Trì của cô là một người hâm mộ trò chơi đích thực nhưng cô lại không hề có hứng thú gì với trò chơi. Cho đến khi chị gái cùng phòng gửi cho cô một tấm trong bộ sưu tập nhãn dán [Trường học mèo con] mà cô ấy có được, trái tim thiếu nữ của Giang La tức thì không thể kìm lại được.

Những chú mèo con phong cách hoạt hình với vẻ ngoài khác biệt này ngay lập tức khiến trái tim cô tan chảy, giống như lần đầu tiên nhìn thấy trò chơi My Talking Tom, cô đã yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên mà không hề chống cự chút nào.

"Dễ thương quá đi!"

"Đúng không, chị bảo em đó, chơi trò này đi! Nhanh lên, nhanh lên! Chắc chắn em sẽ thích, trò chơi này phổ biến lắm, hiện tại rất nhiều cô gái đều có “Trường học mèo con” trong điện thoại di động của họ."

Giang La đã tải xuống ứng dụng trò chơi và đăng ký làm thành viên.

Phong cách của trò chơi này hoàn toàn là vẽ tay, thuộc về dạng trò chơi nuôi dưỡng.

Người chơi thu thập nhiều con mèo hoang lang thang trong sân trường, cho chúng ăn và chăm sóc chúng. Sau khi đạt đến một mức độ tình cảm nhất định, những con mèo này sẽ tiến vào lồng nuôi riêng của người chơi và trở thành thú cưng nhỏ của cô.

Cốt truyện chính của trò chơi này là câu chuyện về một chú chó Husky nhỏ nhờ người chơi giúp đỡ để tìm kiếm cô mèo con đi lạc của nó.

Nếu như tìm thấy, chú Husky nhỏ sẽ gửi đến một ‘màn trình diễn sao băng đặc biệt’ cho cô mèo yêu quý, vòng chơi cũng coi như được hoàn thành.

Vì vậy, mỗi ngày người chơi đăng nhập vào trò chơi, tìm đủ loại mèo hoang đi lạc và cho chúng ăn để tăng độ yêu thích, cố gắng tìm cô mèo con mà chú chó Husky nhỏ muốn tìm, đồng thời mở khóa nhiều nhãn dán, hình nền mèo con được ẩn giấu.

Cốt truyện này khá thú vị.

Giang La lọt hố trò chơi này rồi, nhưng mỗi khi cô bắt đầu nội dung cốt truyện về chú Husky nhỏ này, cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cho dù là ngoại hình hay phong thái, chú cún này trông giống hệt chú Husky tên Công Chúa của nhà Kỳ Thịnh.

Tất nhiên, tất cả các chú Husky đều có thể trông giống nhau, nhưng dáng vẻ nằm rạp trên mặt đất rồi lăn lộn, cách nó vẫy đuôi... Mọi cử động đều y hệt như Công Chúa.

Lúc đầu, Giang La cũng không suy nghĩ nhiều về điều này, cô tập trung chăm chú hoàn thành các nhiệm vụ của trò chơi. Mỗi khi thu thập được một con mèo con mới, cô sẽ đưa nó cho chú chó Husky.

Thế nhưng, con Husky vẫn luôn cụp tai xuống và chán nản nói rằng đây không phải là con mèo mà nó đang tìm kiếm.

“Anh rất nhớ em.” Lần nào nó cũng nói câu này.

Thế là lũ mèo cũng bắt đầu học theo nói câu đó: “Nhớ em, nhớ em, nhớ em nhiều lắm”.

Ngày nào cũng vậy, Giang La đều nghe câu này rất nhiều lần: “Anh nhớ em”.

Có rất nhiều chú mèo trong thế giới trò chơi, dễ thương, tao nhã và vụng về,... Nhưng chú Husky nhỏ lại không hề để ý đến chúng, nó chỉ chú tâm tìm kiếm cô mèo con mà nó giấu sâu trong trái tim.

Vào năm ba đại học, Giang La đã thu thập được đủ một trăm con mèo và mở khóa bài hát chủ đề rất dễ thương [Nhớ em].

Giây phút lắng nghe bài hát, cô lại nhìn thấy hai từ quen thuộc trong danh sách tên của những người sáng tạo chính.

Mỹ thuật tạo hình, thiết kế, nội dung cốt truyện, lập trình: Kỳ Thịnh.

Giang La đeo tai nghe và lắng nghe bài hát, đi bộ trên con đường nhỏ rừng cây long não, không biết tự lúc nào, nước mắt cô đã trào ra.

Lục Thanh Trì quay đầu, nhìn thấy cô gái nhỏ đang rơi nước mắt như mưa, khóc òa lên như một đứa trẻ mới mười tuổi.

"Sao thế bé ngoan?"

“Có cát bay vào mắt.” Giang La dùng mu bàn tay lau đi đôi mắt đỏ ửng.

"Lại đây, để anh trai thổi nó cho em."

"Mau tránh ra đi!"

Giang La quay đầu lại, trông thấy một bản thân rất đỗi quen thuộc nhưng lại xa lạ phản chiếu qua tấm gương trên bảng thông báo của trường.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, con chim cánh cụt nhỏ mập mạp và ngốc nghếch đã biến đi đâu mất.

Chiếc váy hai dây nhỏ màu xanh bạc hà, dây vai mỏng móc lên bờ vai mảnh khảnh của cô, chiếc cổ trắng nõn thon thả, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay, rồi cả một đôi mắt nai trong veo ướt át, xinh đẹp mà tự tin.

Do nhảy hip-hop quanh năm, nó đã mang đến cho cô thêm đôi chút khí chất của một cô nàng cá tính hợp thời.

Ánh sáng nhiều màu và bóng cây long não chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của cô, cô đã thay đổi hoàn toàn vẻ ngoài của mình.

Bỗng nhiên nhìn thấy chính mình trong gương, Giang La sững người trong giây lát.

Chú tằm nhỏ, mũm mĩm ngủ trong chiếc kén dày của mình đã nhiều năm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã phá kén thành bướm rồi.

"Sao lại đứng ngẩn người ở đó vậy?" Lục Thanh Trì gõ gõ trán cô.

Giang La nhìn xuống điện thoại của mình, nhìn thấy con Husky nhỏ đang ngồi trơ trọi, lẻ loi một mình dưới ánh hoàng hôn, chờ đợi trong vô vọng suốt quãng thời gian dài đằng đẵng...

"Anh à, lần trước anh nói có cơ hội đi trao đổi sinh viên ở Trung Quốc, đó là trường đại học nào vậy?"

"Phúc Đán, đại học chuyên về khoa học và kỹ thuật..." Lục Thanh Trì nhớ lại: "À, còn có trường Đại học A nữa."