Đêm đó, Kỳ Thịnh gọi Than ra ngoài.
Hai thiếu niên có vóc người cao ráo đứng bên đèn đường dưới tòa khách sạn, một trắng, một vàng đối lập khá rõ ràng.
Cơ bắp trên người Than nở nang, thoạt nhìn anh ấy cường tráng hơn, còn Kỳ Thịnh lại thon dài, cân đối hơn.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
“Nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Than xấu hổ cúi đầu, mũi chân giẫm lên mép bậc thang, nhảy lên, nhảy xuống: “Chả có chuyện gì cả.”
Kỳ Thịnh mặc áo hoodie đen, thân hình cao gầy, đèn đường chiếu xuống mặt anh, đường nét sắc sảo, lúc nghiêng người, ánh sáng chói mắt rọi xuống khiến anh hơi nhíu mày: “Hai ngày này cậu ngứa da ngứa thịt, chống đối lại với ông đây, bây giờ ông đây muốn nghe thử suy nghĩ của cậu.”
Than né tránh vấn đề này, anh ấy quay đầu hỏi anh: “Tối nay cậu với Giang La ở chung một phòng sao?”
“Thuê một phòng suite.” Kỳ Thịnh nói: “Cậu ấy sợ ma, có lẽ phòng suite sẽ tốt hơn chút, phòng có ba gian, nếu cậu muốn cũng có thể vào ở.”
“Nếu tôi vào đó ở, ba người chúng ta thành cái gì.”
Kỳ Thịnh cười nhếch mép: “Cậu xem đi, đầu óc cậu đen tối nên suy bụng ta ra bụng người, tôi với cục cưng sẽ không nghĩ nhiều như thế.”
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
“...”
Than cảm thấy tội lỗi vì suy nghĩ không lành mạnh của mình, đúng thế, giữa bọn họ rất trong sạch.
“Từ nhỏ các cậu đã thân mật rồi.” Than sờ mũi, rầu rĩ nói: “Tôi cũng chưa từng nói gì đâu.”
“Thế bây giờ cậu đang làm cái trò gì vậy?”
“Nhưng bây giờ cậu ấy lớn rồi!”
Kỳ Thịnh cười khẩy: “Cảm ơn, tôi nhìn ra được, dấu hiệu rất rõ ràng mà.”
“...”
Có lúc Than rất sùng bái Kỳ Thịnh nhưng cũng có lúc, anh ấy thực sự rất muốn vung tay đấm anh.
“Kỳ Thịnh, cậu đừng có lúc nào cũng tiếp xúc thân thể với cậu ấy nữa.” Than dứt khoát ngả bài: “Cho dù trước đây chơi rất thân nhưng bây giờ cũng không còn là trẻ con nữa, vốn dĩ tuổi dậy thì đã rất mẫn cảm rồi, cậu làm vậy đối với ai cũng không tốt.”
Kỳ Thịnh sửng sốt: “Cậu là ba cậu ấy sao, lo nhiều chuyện thế?”
“Tôi vẫn luôn xem cậu ấy như em gái.”
“Bây giờ hình như rất thịnh hành kiểu anh trai mưa, em gái mưa này.” Kỳ Thịnh cười lạnh: “Nói trắng ra, không phải là mập mờ sao.”
“Lời này của cậu không đúng, trước giờ tôi chưa từng mập mờ với cậu ấy.”
Kỳ Thịnh hếch cằm, trong kiêu ngạo còn mang theo chút cay nghiệt: “Kể cả muốn thì người ta sẽ để ý chắc.”
“Vậy nên suốt dọc đường, Giang La đối xử với cậu thế nào, trong lòng cậu biết rõ…”
“Tôi cũng không ngu.”
Than nhìn anh chằm chằm: “Thế cậu…”
Kỳ Thịnh xỏ tay túi quần, lười biếng cụp mí mắt, một trận gió thoảng qua, tóc trước trán bị gió thổi rối tung.
Anh xoay người về khách sạn, quay lưng lại với Than đang dứ tay…
“Thích người khác đi, cậu ấy là của tôi.”
…
‘Tít tít’, cửa khách sạn bị đẩy ra.
Giang La giống như con mèo, nhanh nhẹn chạy từ ban công vào phòng, nhảy lên ghế sô pha, ra vẻ lơ đãng cầm quyển sách lên.
Anh đút một tay vào túi quần rồi đi về phía phòng mình: “Cầm sách ngược rồi.”
“...”
Giang La chột dạ cầm quyển sách lại cho đúng, cô nhìn anh: “Than nói gì với cậu đấy, nói lâu như thế, mấy ngày nay cậu ấy vẫn luôn không vui vẻ gì.”
Kỳ Thịnh dừng bước, mắt cá chân lộ ra làn da trắng sáng: “Sao nào, cậu quan tâm nó lắm à?”
“Đều là bạn bè cả mà, đương nhiên là quan tâm, Than vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi, giống như anh trai ấy.”
Kỳ Thịnh nhíu mày, bước về phía cô, Giang La lùi về sau, lưng đã sắp lún vào trong sô pha.
Thiếu niên dần dần đến gần cô, mặt trong của ngón cái nhẹ nhàng ấn cằm cô lại rồi nâng lên.
Cô gái lập tức nín thở, trong ánh mắt rõ ràng có sự hoảng hốt: “Sao, sao thế?”
“Ai cũng là anh trai cậu, sao cậu có nhiều anh trai thế hả?” Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Giang La cẩn thận hít thở, ngửi được mùi hương mát lạnh trên người anh, giống như mùi sữa tắm hương chanh bạc hà.
“Vậy thì sao, không phải bây giờ rất thịnh hành kiểu anh trai kết nghĩa à, Tống Du cũng có đấy.” Cô chống chế.
“Sau này không cho nhận anh trai bừa bãi.”
“Lí do?”
Đuôi mắt xinh đẹp của Kỳ Thịnh nhếch lên, con ngươi đen nhánh trong trẻo: “Bởi vì cậu… Có tôi rồi.”
Trong lòng Giang La sắp nổ tung, giống như tiếng xe lửa đi từng chút một qua hang động, xình xịch xình xịch điên cuồng chạy: “Cậu cũng muốn… Làm anh trai tôi à?”
“Ừm.”
Là cái loại có hơi mập mờ ấy.
Giang La căng thẳng lấy đầu ngón tay xoa bàn chân: “Cậu từng làm anh trai của bạn nữ khác chưa?”
Kỳ Thịnh nhìn xuống, liếc qua hành động của cô: “Chưa từng.”
“Vậy thì được.” Giang La duỗi tay vỗ mặt anh: “Vậy thì tôi cố gắng gọi cậu một tiếng anh vậy.”
“Có thể rửa tay rồi mới chạm vào tôi không?’
“...”
Giang La bò dậy đi vào nhà vệ sinh, lấy xà phòng chà tay xong, cô quay lại hỏi: “Vậy thì rốt cuộc thì Than có chuyện gì thế?”
“Là chuyện giữa con trai với nhau.” Kỳ Thịnh lạnh lùng nói: “Cậu đừng để ý nữa.”
Giang La thấy anh không muốn nói nhiều, cô cũng ngoan ngoãn không hỏi nhiều.
Có lúc quan hệ giữa những chàng trai phức tạp hơn con gái nhiều.
Rõ ràng có một số chuyện rất để ý nhưng vì để bản thân thoạt nhìn có vẻ ngầu mà bọn họ cố ý tỏ ra bình chân như vại.
Giang La ngồi bên ghế sô pha, cầm sách lên: “Dù sao thì cậu cũng đừng giận dỗi với cậu ấy nữa, mọi người hiếm khi có cơ hội ra ngoài chơi với nhau, cứ giận dỗi mãi rất mất hứng.”
“Biết rồi.”
Kỳ Thịnh liếc mắt nhìn qua cuốn sách trong tay cô: “Đang đọc gì thế?”
“[Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu], cái quyển mà lúc trước cậu giới thiệu đấy.”
Anh thuận miệng nói: “Ngẩng đầu khát khao mặt trăng xa không thể với, trong tay nắm chặt đồng sáu xu, nói chung thế nhân là như thế.”
“Thơ cậu viết à?”
Anh cười nhạt, sắc đêm bao phủ, cốt cách và tướng mạo anh càng thêm tuấn tú, đứng đắn…
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Kỳ Thịnh.”
Kỳ Thịnh đẩy cửa vào phòng, bóng người thon thả, cao ráo.
Giang La nhìn cánh cửa phòng anh đến ngơ ngẩn, nhìn một lúc lây, ngực phập phồng.
Vậy thì rốt cuộc là có ý gì đây.
Là muốn làm anh trai bình thường, hay là cái loại anh trai… Không giống như bình thường?
Muốn hỏi rõ quá!
“À, đúng rồi!”
Giang La đột nhiên nhớ ra gì đó, đẩy cửa phòng Kỳ Thịnh ra: “Kỳ Thịnh, ngày mai chúng ta đi đâu chơi đây, bàn bạc chút nào.”
Vừa đẩy cửa ra, quần Kỳ Thịnh đã cởi được một nửa, ‘soạt’, anh vội vàng kéo lên, hít sâu một hơi, giọng điệu nhẫn nhịn đến cùng cực…
“Có biết trước khi mở cửa thì phải gõ cửa không hả! Cậu vào phòng ba cậu cũng ngang ngược xông thẳng vào thế này sao?”
“Xin lỗi nhé!” Giang La vội che mắt lại, tai cũng nóng bừng: “Cậu mặc lại xong chưa?”
“Làm sao?”
Giang La nhìn xuyên qua kẽ ngón tay.
Anh đứng ngược sáng, đèn tường chiếu xuống đường nét anh, có một cảm giác ôn hòa mà bình thường hiếm khi thấy được.
Giang La có hơi hưng phấn, cô lại có hơi khao khát, hỏi nhỏ: “Ngày mai đi chơi ở đâu thế?’
“Các cậu quyết định đi.”
“Thế ra bờ biển?”
“Không đi, nắng.”
“Đi dạo trong nội thành?”
“Mệt.”
“Đến công viên hải dương?”
“Tối nay ăn cơm còn chưa nhìn đủ à?”
Giang La nheo mắt, khinh thường nói: “Thế cậu nói xem đi đâu hả?”
“Cậu quyết định đi.”
“...”
“Để tôi quyết định, cậu đừng có bác bỏ mỗi một quyết định thế chứ!
Giang La đoán, sau này anh đi hẹn hò với bạn gái, chắc chắn lần nào cũng sẽ chọc cho bạn gái tức gần chết.
Quá khó chiều, ai mà chịu được chứ.
Không có cô gái nào có thể chịu được cái tính nhà quan của anh hết.
Ngoại trừ cô.
Nhưng mong người nào đó có thể sớm nhìn rõ điều này.
Giang La tiếp tục đề nghị: “Thế thì đăng ký tour du lịch, đến mấy đảo nhỏ xung quanh chơi nhé?”
“Say sóng.”
Giang La thở dài, lại kiên nhẫn đề cử: “Thế thì… Công viên giải trí?”
Thế mà Kỳ Thịnh không phản bác, anh vò xù tóc: “Tùy cậu.”
“Wow, hóa ra anh trai nào đó thích đến công viên giải trí hả, đáng yêu quá đi.”
Kỳ Thịnh lạnh lùng: “Cũng được, muốn chơi tàu lượn siêu tốc.”
“Cậu thích loại giải trí kíc h thích này?”
“Lúc nhỏ vẫn luôn muốn đến công viên giải trí nhưng không ai đưa đi.” Kỳ Thịnh dựa vào tường, có lẽ ánh trăng đêm nay dịu dàng nên anh mới hiếm khi mở rộng lòng mình với cô: “Lớn lên rồi cũng tự đi mấy lần nhưng luôn cảm thấy không thú vị.”
“Cậu mà nói sớm thì tôi đã đi cùng cậu từ lâu rồi!”
“Thế ngày mai đi nhé?”
“Ừm ừm!!!”
…
Một đêm ngủ yên mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, mấy người bạn ở dưới lầu đợi xe ba Tống Thời Vi lái qua, nói muốn dẫn bọn họ đến Happy Valley chơi.
Giang La đặc biệt để ý đến hai người Than và Kỳ Thịnh, hình như hai người đã hoàn toàn hòa thuận.
Kỳ Thịnh ngồi dưới bóng cây, cúi đầu chơi trò chơi trong điện thoại, Than không ngừng ghé qua nhìn giao diện điện thoại trong tay anh, câu được câu không thương lượng chiến thuật với anh.
Mập cũng ở cạnh chăm chú nhìn, chỉ điểm giang sơn, Kỳ Thịnh không chịu được anh ấy ghé lại gần như thế nên dứt khoát ném điện thoại cho anh ấy.
“Thích bày tỏ ý kiến như thế thì tự chơi đi.”
Mập hưng phấn nhận điện thoại, thế nhưng mới chơi được hai ván đã thua đậm, Than lấy điện thoại rồi chơi tiếp.
Kỳ Thịnh đến cạnh Giang La, phàn nàn bên tai cô: “Đám con trai toàn mấy thằng không thú vị như thế đấy, chỉ biết chơi game thôi.”
Giang La liếc nhìn anh.
Trước khi phàn nàn người ta có cần nhìn lại xem bản thân vừa chơi hào hứng thế nào không!