Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 22







Một tay Nhậm Ly đút túi, tay còn lại toan vươn ra xoa đầu cô, nhưng Giang La đã nhanh chóng tránh đi.
 
Ở đầu ngõ cách đó không xa, màn mưa bụi mịt mù dày đặc dừng trên bóng dáng thiếu niên lạnh lùng xa cách.
 
Cầm một chiếc dù màu đen trong tay, anh đứng nhìn tất cả những chuyện này mà sắc mặt không chút thay đổi.

 
Ban đêm, sau khi Giang La làm xong bài tập về nhà, nhớ Kỳ Thịnh bảo khuỷu tay anh bị rách da, cô lập tức gửi cho anh một tin nhắn QQ.
 
La lợn: "Tay của cậu sao rồi? Đã nhận được băng cá nhân chưa?"
 
Tin nhắn được gửi đi xong, cô cũng không thoát khỏi màn hình QQ, mà cứ dùng lưu lượng truy cập ít ỏi còn lại, chờ câu trả lời của anh.
 
Từ chín giờ đến mười giờ, Kỳ Thịnh vẫn không hề nhắn tin đáp lại.
 
Chờ mãi một lúc rất lâu, cô chỉnh âm lượng điện thoại lên hết cỡ, thỉnh thoảng bấm vào QQ, nhìn chăm chú cái ảnh đại diện hình chim cánh cụt xám xịt đó.
 
Kỳ Thịnh không sử dụng hình đại diện của chính mình, anh luôn dùng hình con chim cánh cụt đực cơ bản nhất, trông như kiểu người không rành sử dụng phần mềm mạng xã hội.
 
Trước đây, anh thường trả lời rất nhanh.
 

Hôm nay vẫn chưa từng đăng nhập chăng?
 
Giang La cảm giác lồng ng ực mình như đường ống bị tắc nghẽn, thậm chí cô chẳng thể hít thở một cách thoải mái nữa. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nằm trên giường, lại lần nữa thăm dò, gửi một tin nhắn khác cho Kỳ Thịnh:
 
“Có đó không?”
 
Chỉ nghe thấy một tiếng "ting" vang lên từ điện thoại di động, trái tim Giang La run lên.

 
Có điều, không phải là ảnh đại diện chú chim cánh cụt của Kỳ Thịnh xuất hiện, mà là của nhóm chung [Biệt đội oanh tạc đường phố ở Vụ Túc], Mạnh Tiêm Tiêm gửi đến một tin nhắn.
 
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: “Mọi người ơi, cuối tuần cùng nhau đi quán net chơi ‘Audition online’ không?”
 
Nửa đời phiền muộn (Mập): “Có ai đó đây!”
 
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: “Trước mắt tôi chỉ mới rủ lợn thôi, các cậu cũng tới đi, càng đông càng vui.”
 
Thanh niên, Lang thang (Than): “Tôi tham gia nha.”
 
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: “@La lợn, đúng rồi, đến lúc đó, gọi Nhậm Ly đi cùng đi, chúng ta mở khóa bước nhảy cặp đôi. [cười xấu xa]”
 
Mập và Than thi nhau hú hét, điên cuồng gửi biểu tượng cảm xúc trêu ghẹo vào nhóm.
 
Giang La nhìn thấy tin nhắn tag cô này của Mạnh Tiêm Tiêm, cũng không biết phải trả lời như thế nào, đành phải nhắn lại bằng một biểu tượng cảm xúc.
 
La lợn: “[Đổ mồ hôi]”
 
Nhất Chỉ Tiêm Tiêm: “@Kỳ Thịnh, chúng ta hợp thành một cặp nhé?”
 
Hai phút sau, Kỳ Thịnh trả lời: “OK.”
 
Khoảnh khắc Giang La nhìn thấy ảnh đại diện chim cánh cụt của anh xuất hiện, chẳng biết tại sao, ‘vèo’ một tiếng, lưỡi dao sắc bén treo trên trái tim cô rơi xuống, đâm thật sâu vào bên trong.
 
Suốt mười sáu năm qua, cô đã phải chịu đựng vô số những lời châm biếm, những ánh mắt khinh bỉ, chế nhạo,… Nhưng tất cả gộp lại cũng không thể sánh bằng nỗi đau nghìn cân mà trái tim cô đang phải gánh chịu lúc này.
 
Cô lập tức bỏ điện thoại qua một bên, ôm chặt chiếc gối rồi hít một hơi thật sâu, cố xoa dịu cơn đau nhức âm ỉ kéo dài như bị kim châm ấy.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Mãnh Nam bưng hai bát mì sợi nóng hổi vừa nấu xong lên bàn, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Giang La đứng cạnh cửa, kinh ngạc kêu lên:
 
"Ma a a a a a!"
 
Mái tóc đen dày như thác nước của cô thiếu nữ xõa ra phía trước, mặc thêm một chiếc váy ngủ màu trắng với ống tay hơi phồng, cô ủ rũ dựa vào cánh cửa, kéo dài giọng: "Ba ơi... con buồn ngủ quá."
 
Giang Mãnh Nam vén mái tóc đen trước mặt cô, nhìn thấy vẻ mệt mỏi cùng quầng thâm dày cộm trên khuôn mặt cô gái nhỏ: “Tối qua con mộng du hả?”
 
“Con không vui.” Cô ôm lấy thắt lưng Giang Mãnh Nam, làm nũng với ông như cô nhóc nhõng nhẽo dễ thương: “Kỳ Thịnh đã đồng ý nhảy cặp với Mạnh Tiêm Tiêm, nhưng cậu ấy lại vẫn chưa trả lời tin nhắn của con."
 
"..."
 
Đám con trai con gái đang gặp chứng rối loạn tâm lý tuổi dậy thì này quả thật chính là thứ đem lại niềm vui mỗi ngày cho Giang Mãnh Nam, ông cố nén khóe miệng đang cong lên, cầm lược chải mái tóc bù xù của cô gái nhỏ: "Nhảy cặp ấy à?"
 
"Ngẩng đầu lên."
 
Một hình ảnh kỳ lạ đã hiện lên trong đầu Giang Mãnh Nam: “Đó là cái gì?”
 
Giang La vội vàng giải thích: "Là trò chơi Audition online, không phải kiểu nhảy trong hiện thực đó, chỉ là đóng vai làm một cặp đôi trong trò chơi thôi."
 
"Ồ, chỉ là chơi một trò chơi thôi, thế thì có sao đâu."
 
"Thôi, quên đi, vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
 
Thực ra, Giang La cũng cảm thấy rằng bản thân đang chuyện bé xé ra to rồi. Vì vậy, cô đi vào phòng vệ sinh, vỗ nước lạnh lên mặt để giữ cho mình tỉnh táo.
 
Cô rất giỏi điều tiết cảm xúc, cô đã xử lý xong xuôi chuyện không vui tối qua rồi. Cô đã gạch bỏ tất cả những câu thơ liên quan đến Kỳ Thịnh trong máy tính cá nhân, thầm thề sẽ không cuồng dại mà mơ mộng hão huyền nữa.
 

Trước đây, cô rất ghen tị Mạnh Tiêm Tiêm, ghen tị với khuôn mặt xinh đẹp và dáng người hoàn hảo, ghen tị cô ta có thật nhiều bạn bè.
 
Nhưng chỉ có một điều duy nhất mà Giang La chưa bao giờ phải ghen tị với cô ta, đó là tình cảm cô ta dành cho Kỳ Thịnh, thứ tình cảm bắt đầu được nhưng lại chẳng thể buông bỏ được.
 
Cô trơ mắt nhìn Mạnh Tiêm Tiêm chìm sâu trong đại dương mênh mông của cảm xúc mong ước mà không thể có được, không lối thoát và không ai có thể cứu vớt. Mỗi ngày, bị từng cử động của một người khác thu hút tầm mắt, chi phối lấy cảm xúc của bản thân.
 
Nhưng người đó lại chẳng thèm để ý tới mình.
 
Mạnh Tiêm Tiêm từng viết cho anh nhiều bức thư nhưng không gửi đi bức nào, thu thập tất cả những sở thích của anh, thậm chí còn mua quần áo có màu sắc và kiểu dáng tương tự với anh, thành công giả vờ như họ đang là một cặp…
 
Giang La xin thề, cô chắc chắn sẽ không bao giờ thích một người một cách hèn mọn như vậy.
 
Không bao giờ.
 
Cho nên, sau một đêm đấu tranh nội tâm, cuối cùng cô đã bóp tắt ngọn lửa nhỏ bé xuất hiện không đúng lúc nơi trái tim ngay từ trong trứng nước.
 
"Ba, con đã quyết định rồi, con phải học hành thật giỏi."
 
Giang Mãnh Nam khều mì, vừa sột soạt ăn vừa nói: "Đã trải qua giáo dục bắt buộc hơn mười năm rồi, cũng chỉ còn một hai năm, bây giờ con mới quyết tâm học hành thật giỏi ấy hả?"
 
"Hừ..." Giang Lạc bĩu môi: "Dù sao thì con đã nhìn thấu trần đời, con sẽ tập trung vào 986 và 211."
 
"986?"
 
Giang La không chắc chắn hỏi lại: "987?"
 
"Có phải ý con là 985 không?"
 
"Dạ…"
 
Ăn sáng xong, Giang Mãnh Nam xách theo cặp sách của con gái, cùng cô đi xuống lầu rồi định đi chợ mua một ít nguyên liệu tươi ngon, chuẩn bị cho gian hàng đồ ăn buổi tối.
 
Ở tầng dưới, Nhậm Ly, người đang mặc một chiếc quần jean và áo khoác đen mới tinh, đã đợi rất lâu rồi.
 
Anh ta ngồi bên cạnh xe đạp của Giang La, nhướng mày nhìn cô gái nhỏ đứng ở đầu bậc thang: "Chào."
 
Giang La không nói nên lời: "Cậu lại tới đây làm gì nữa?"
 
"Chờ cậu đi học chung chứ sao."
 
"Tôi đi xe đạp!"
 
"Đúng lúc tôi đang tập thể dục."
 
Giang Mãnh Nam quan sát cậu chàng trông y như tên côn đồ trước mặt này, nhíu mày và hỏi: "Cháu là ai?"
 
"Cháu chào chú, cháu là bạn cùng lớp với Giang La, cháu tới đi học cùng với cậu ấy ạ."
 
Giang Mãnh Nam nhướng đôi lông mày xếch lên, cười nói: "Ồ, con gái ngoan của nhà chúng ta rất có triển vọng nha."
 
Giang La thô lỗ đẩy Nhậm Ly ra, mở xích xe đạp: "Con không hề quen biết cậu ta!"
 
Đúng lúc này, một bóng dáng khoác bộ đồng phục xanh trắng tươi mát, đạp xe lướt qua Nhậm Ly. Bánh xe lăn qua vũng nước đoạn gập ghềnh ven đường, khiến nước bắn tung tóe cao đến nửa người, những vết bùn vung lên trúng người Nhậm Ly.
 
"Chết tiệt!"
 

Nhậm Ly thấy rõ người trên xe là Kỳ Thịnh thì lập tức nổi giận: "Mắt cậu để đâu vậy?"
 
Chỉ nghe thấy một âm thanh chói tai vang lên, chiếc xe đạp leo núi đã thực hiện một pha trượt tuyệt đẹp và dừng lại ngay trước mặt Nhậm Ly.
 
Cậu thiếu niên đứng ngược sáng, một chân chống trên mặt đất, hình bóng như lưỡi dao sắc bén, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng liếc Nhậm Ly:
 
“Thử nói lại lần nữa xem."
 
"Ông đây bảo là... mày không có mắt hả!"
 
Chưa kịp đợi anh ta nói xong, Kỳ Thịnh đã quay ngược đầu xe, chạy thẳng về phía Nhậm Ly.
 
Nhậm Ly liên tục lùi lại, lùi về đến bức tường thì đã không còn lối thoát. Giang Mãnh Nam đứng dậy, giữ chặt tay lái xe đạp leo núi của Kỳ Thịnh, ngăn giữa màn giương cung bạt kiếm sắp xảy ra của hai thiếu niên.
 
"Chàng trai trẻ, cũng nóng tính quá rồi đấy, muốn đánh nhau thì đi chỗ khác, tránh xa con gái chú ra một chút."
 
Kỳ Thịnh nghe rõ lời Giang Mãnh Nam nói, lập tức nhấn phanh. Còn Nhậm Ly bị khiêu khích, không kìm được tức giận muốn vung nắm đấm về phía trước. Giang Mãnh Nam nhanh nhẹn nắm chặt lấy nắm đấm của anh ta, trong chốc lát đã làm tan biến sức lực của anh ta, ném anh chàng này ra ngoài:
 
"Ông đây thích đứa trẻ ngoan ngoãn, cháu cứ thử dùng nắm đấm một lần nữa xem, chú lập tức bẻ gãy tay cháu đây."
 
Không hổ danh là một cựu vô địch quyền anh, cho dù đã giải nghệ nhiều năm nhưng khí thế điềm đạm mà vẫn uy nghiêm trên người ông vẫn y như trước.
 
Kỳ Thịnh nhìn Nhậm Ly sắp ngã, khinh thường nhếch miệng, nhanh trí nói với Giang Mãnh Nam: "Chú, cháu đi học đây ạ."
 
"Ừ, đi đi."
 
Kỳ Thịnh đạp xe đạp leo núi hướng ra ngoài, mới đi được vài mét, cuối cùng vẫn nhấn phanh rồi quay đầu nhìn Giang La lúc lâu:
 
"Đi ăn sáng với tôi đi."
 
Giang La đẩy chiếc xe đạp gấp, do dự rồi nhìn sang ba cô.
 
Giống như một hòa thượng đang tụng kinh, Giang Mãnh Nam thản nhiên nhắc nhở: "Hãy nhìn thấu trần đời, học tập chăm chỉ, thi 986."
 
Lúc này, Kỳ Thịnh lại cất tiếng:
 
"Đi với tôi nào, cục cưng."
 
Trái tim của Giang La lập tức tan chảy, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào. Cô không do dự nữa, đạp xe đuổi theo sau anh như một cơn gió: "Kỳ Thịnh, cậu đi chậm một chút, đợi tôi với."
 
"Ừ."
 
Sau khi hai người rời đi, Nhậm Ly và Giang Mãnh Nam lúng túng nhìn nhau.
 
Giang Mãnh Nam bất đắc dĩ nhún vai: "Cục cưng của nhà chú từ nhỏ đã là cái đuôi của thằng nhóc đó rồi, ai gọi cũng không chịu bỏ."