Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 109




Gần một tháng, Giang La không được gặp Kỳ thịnh.

Trong một tháng này, cả Giang La và Kỳ Thịnh đều dồn hết sức lực để tiếp cận người nhà của đối phương.

Cả ngày Giang La cùng ông nội đi dạo, câu cá, chăm hoa dắt chó, đến chiều tôid còn dạy ông nội nhảy bài [Quả táo nhỏ], sau đó có rất nhiều người lớn tuổi trong khu phố cũng bị điệu nhảy của Giang La thu hút.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Khu biệt thự xa hoa này cách xa nội thành, đa phần là người lớn tuổi giàu có, người trẻ tuổi cũng hiếm khi lui tới. Người ở đây tuy sống sung túc đầy đủ nhưng cũng rất cô đơn.

Vậy mà Giang La lại thành lập một câu lạc bộ khiêu vũ cho người lớn tuổi tại khu biệt thự vắng vẻ này, không những vậy còn hoạt động rất tốt nên ông bà rất yêu thích cô bé.

Một cô bé tràn đầy năng lượng như vậy khiến ông cụ Kỳ cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều. Ngày nào cô cũng tinh nghịch và hồn nhiên luôn khiến ông cụ Kỳ cười to nên ông ấy cũng dần thân thiết với cô. Đến nỗi nói với Kỳ Thịnh rằng anh đừng trở lại, để cô ở đây cùng với ông ấy…

Kỳ Thịnh thì đang ở trong biệt thự tại núi Thái Bình, hằng ngày đi theo các cậu đến công ty gặp khách hàng hoặc chủ trì các cuộc họp trong bộ phận kỹ thuật, sau khi tan ca thì đến tiệm mì của Giang Mãnh Na m để phụ làm việc.

Chuỗi cửa hàng “Mì xào Mãnh Nam” đã mở ra tại Hồng Kông, nhưng khách hàng  vẫn cảm nhận rằng cửa hàng chính vẫn có hương vị chân thật và hoạt động tốt nhất, luôn luôn đông đúc và náo nhiệt vào mỗi buổi tối.

Lúc đầu, Giang Mãnh Na m để Kỳ Thịnh giúp việc trong phòng bếp, nhưng cậu chủ này lại là “Quân tử xa nhà bếp”, “Mười ngón không bao giờ chạm nước”. Giang Mãnh Nam nhìn thấy anh dùng ngón cái và ngón trỏ cầm cẩn thận cầm đĩa dính dầu lên với vẻ mặt ghét bỏ thì nhận ra anh không thể làm việc này được.

“Thôi bỏ đi, con ra bên ngoài phụ đi, có bưng đồ ăn được không?”

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

“Dạ con làm được á ba.”

“Kêu ba luôn rồi ha, cũng biết điều đó.”

Kỳ Thịnh ngại ngùng cười cười: “Con luôn luôn nghe lời thầy mà.”

“Nói đến mức này rồi thì thầy cũng không thể để con làm mấy việc này được nếu không con bé về sẽ trách thầy.”

Vì vậy Kỳ thịnh bị Giang Mãnh Nam đẩy ra bên ngoài rồi cho anh mặc đồng phục phục vụ để làm mấy chuyện nhỏ như bưng món ăn và gọi món cho khách.

Không ngờ rằng trong mấy ngày Kỳ Thịnh đến để phụ việc thì công việc làm ăn trong tiệm bỗng nhiên phát triển, lượng khách đông đúc và doanh thu gấp mấy lần lúc trước và lượng khách hàng nữ cũng tăng rõ rệt.

Sau này mới biết được là do có người chụp Kỳ Thịnh làm phục vụ rồi đăng lên mạng, bức ảnh đó đã nổi tiếng khắp mạng.

Có rất nhiều khách hàng đến tiệm bởi vì nhân viên phục vụ Tiểu Kỳ đẹp trai. Họ vừa ăn vừa chụp hình anh rồi đăng lên mạng.

Trong những ngày hè nóng bức, Kỳ Thịnh vốn dĩ muốn mặc áo ba lỗ để thoải mái và mát mẻ nhưng những người chụp hình anh quá nhiều nên phải mặc áo dài tay để tránh gây ra ảnh hưởng không tốt.

Mỗi ngày đều thấy những nữ sinh bắt chuyện và hỏi thông tin liên lạc với Kỳ Thịnh thì Giang Mãnh Nam phản ứng giống như bao che cho con và kéo anh ra phía sau: “Không được đâu nha, đây là con rể của tôi! Là hoa đã có chậu rồi!”

Có vài người nhận ra Kỳ Thịnh là giám đốc sáng tạo của trò chơi “Trường học mèo con”. Hành trình theo đuổi vợ của giám đốc sáng tạo cuối cùng cũng thành công, chú chó Husky nhỏ trong trò chơi cuối cùng cũng tìm được bé mèo của nó sau trăm ngàn cay đắng.

Tất cả người chơi đều chúc phúc cho họ, mong rằng giám đốc sáng tạo không bao giờ đánh mất bé mèo của mình nữa.

Hai người phải răng long đầu bạc và sống hạnh phúc mãi mãi cùng nhau.

……

Ông cụ Kỳ với tư cách là trưởng bối của đàn trai đích thân đến Hồng Kông, cuối cùng thì người lớn hai bên cũng đã gặp nhau.

Bây giờ ông cụ không còn giữ thái độ giương cung bạt kiếm như lúc trước nữa mà tràn đầy thành ý, ông muốn biến chiến tranh thành tơ lụa và cùng nhà họ Lục hợp tác cùng có lợi trong tương lai.

Để thể hiện sự tôn trọng, hai người cậu đến sân bay để đón ông cụ. Thái độ của họ cũng rất khách khí.

Giang La đi về cùng với ông cụ, từ lúc trên máy bay đã dặm phấn bắt đầu trang điểm đến nỗi ông cụ ở kế bên còn trêu cô tự luyến quá.

Nhưng thật ra cô rất nhớ Kỳ Thịnh, mỗi sợi tóc và từng tế bào đều đang kêu gào rất muốn gặp anh.

Sau khi xuống máy bay, Giang La nhìn thấy Kỳ Thịnh đang đứng chờ từ xa.

Bởi vì hôm nay là sự kiện quan trọng nên anh mặc một bộ lễ phục, dáng người cao thẳng, ngũ quan tuấn tú và cằm cũng được cạo râu sạch sẽ.

Cổ áo tự do mở rộng làm lộ ra phần cổ thon dài rõ ràng, làm bớt một chút nghiêm túc lại thêm một chút tùy ý.

Giang La chạy đến như bay, phi lên rồi dính trên người anh. Hít một hơi thật sâu xem anh giống như trụ điện và nạp thêm năng lượng từ người anh.

“Em nhớ anh nhiều lắm đó.” Giống như lúc nhỏ cô cũng luôn nũng trên người anh: “Anh có nhớ em không?”

Mặt Kỳ Thịnh đỏ lên, xung quanh đều là người lớn hai bên nên anh chỉ dám thì thầm thật nhỏ bên tai cô: “Nhớ.”

Giang La chú ý mùi hương trên người Kỳ Thịnh rồi ngửi ngửi cổ và cổ áo của anh như chó: “Thơm quá.”

“Có xịt một chút nước hoa mùi trà Darjeeling, mấy ngày trước anh có đi ngang qua cửa tiệm nên thử mùi hương mới.” Kỳ Thịnh cũng ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô: “Lúc ôm nhau cũng thơm hơn một chút.”

Mỗi lần hẹn hò cùng nhau Kỳ Thịnh luôn ăn mặc tươm tất gọn gàng, mặc dù hai người quen biết nhau đã lâu nhưng anh chưa bao giờ tùy tiện  khi ở cùng với Giang La.

Anh biết rõ Giang La thích mùi thơm khiến cho người chưa bao giờ dùng nước hoa như Kỳ Thịnh lại tìm hiểu về các loại nước hoa nam. Bình thường anh không dùng nhưng mỗi khi ở cùng Giang La bất kể là ra ngoài hẹn hò hay đơn giản là ở cùng nhau, thậm chí là lúc hai người “yêu nhau” thì anh sẽ xịt một ít lên người.

Giang La quyến luyến ôm lấy mặt anh và hôn lên cánh môi khô khốc, Kỳ Thịnh cũng hôn nhẹ cô một cái rồi thả cô xuống.

Khi hai người quay đầu lại thì đón nhận sự cau mày của các trưởng bối kèm theo đó là thái độ bất đắc dĩ và sự cạn lời của họ.

Bây giờ đã bám dính lấy nhau như vậy rồi, sau này kết hôn thì ai cũng có thể hiểu rồi đó.

Sau này bắt buộc phải đuổi hai người này ra ngoài ở riêng, nếu không thì ngày nào cũng thấy họ anh anh em em thì chịu gì nỗi?

Nhà họ Lục rất để tâ m đến chuyện hôn lễ, tất cả những nghi thức rườm rà phức tạp điều do người lớn xử lý.

Hai người không phải lo bất cứ điều gì trong mấy ngày này vì thế Giang La đưa Kỳ Thịnh đi chơi khắp nơi ở Hồng Kông.

Họ cùng nhau đi ăn kem, tham quan các cảnh đẹp và và ngồi trên xe buýt tham quan để ngắm cảnh xuyên qua khu rừng thành thị.

Gió thổi từng cơn qua hàng ghế cuối cùng trên xe, trong tay Kỳ Thịnh cầm nước chanh mà cô thích uống.

Giang La dùng điện thoại để chụp phong cảnh còn Kỳ Thịnh thì dùng máy cảnh chụp hình cô.

Ánh nắng chói chang chiếu xuống, đôi khi bóng cây rậm rạp đổ xuống những cái bóng lốm đốm lên mặt anh, Giang La quay đầu lại, khi nhìn thấy sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng gợi cảm của anh như đang dụ dỗ cô hôn nó.

Kỳ Thịnh đang cúi đầu xem điện thoại thì bỗng nhiên chú tới ánh mắt đang nhìn đăm đăm của cô gái nọ, anh liếc nhìn thấy phía trước xe không có ai rồi đưa khuôn mặt tuấn tú qua: “Tùy em cắn xé.”

Giang La đẩy mặt anh ra rồi cười: “Không thèm đâu.”

“Không thèm thật sao?”

“Không thèm.”

Bọn họ lúc nào cũng hôn, một ngày hôn khoảng một trăm tám mươi lần, đúng là xấu hổ quá.

“Còn kẹo vỏ quýt không? Em muốn ăn kẹo.” Cô hỏi.

Kỳ Thịnh lấy kẹo ra từ trong túi rồi xé lớp giấy bọc màu vàng.

“Anh đem theo thật luôn hả?”

“Thì em thích ăn mà.”

Kỳ Thịnh nói xong rồi bỏ kẹo vào miệng mình.

Giang La:…

Nói tiếng người nhưng hành động thì không giống người.

Cô quay đầu ngắm phong cảnh, không thèm để ý tới anh nữa.

Kỳ Thịnh kéo cô lại rồi ôm vào lòng.

“Làm gì vậy?”

“Ăn kẹo.”

Nói xong, anh giữ gáy cô rồi hôn lên môi cô.

Cánh môi mềm mại vừa chạm vào thì Giang La cảm nhận được vị ngọt mát lạnh và hơi chua của kẹo vỏ quýt, Kỳ Thịnh đẩy viên kẹo ấm nóng qua miệng cô sau đó dùng đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, đưa đẩy qua lại.

Cái hôn nóng bỏng và kéo dài khiến Giang La không chịu đựng được.

“Lần nào cũng muốn hôn anh, đến khi anh hôn rồi thì em lại thì cả người lại mềm oặt.” Anh vừa cười vừa xấu xa nói: “Sao em lại mềm như vậy?”

Mặt Giang La đỏ lên, hai tay thì ôm cổ anh và ngại ngùng cúi đầu. Kỳ Thịnh ôm chặt cô, thân thể hai người dính sát nhau, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, hôn càng lúc càng sâu. Viên kẹo bị đưa đẩy trong miệng gần như tan chảy hết.

Ngọn lửa bùng cháy trên thảo nguyên rộng lớn cũng đang thiêu rụi cô.

Kỳ Thịnh vừa hôn vừa nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Đôi mắt Giang La tràn đầy tình ý, thì thầm vào tai anh: “Anh trai, em đưa anh đi chơi công viên nha.”

“Hả?”

“Lúc trước anh nói muốn đi chơi ở công viên đó, bây giờ em đưa anh đi.”

“Em vẫn còn nhớ chuyện này.” Kỳ Thịnh cười cười, kề sát tai cô thì thầm nói: “Không muốn trở về với anh sao?”

Dù sao thì anh cũng đã nhớ tới nó.

“Không đâu, em muốn ra ngoài chơi, chơi một lát rồi về.”

“Cũng có lý.” Kỳ Thịnh nắm tay cô rồi kéo đến trên người mình rồi dịu dàng nhìn cô: “Em giúp anh khuyên “nó” trước đi.”

……

Giang La và Kỳ Thịnh cùng nhau đi Disneyland, lúc ở cổng vào Kỳ Thịnh mua cho cô đôi tai thỏ của Stella Lou rồi đeo lên cho cô.

Giang La rất phù hợp với những món đồ mềm mại dễ thương này, khi cô đeo lên giống như giống như cô gái tinh linh bước ra từ “Xứ sở thần tiên của Alice”. Kỳ Thịnh chụp cho cô rất nhiều ảnh trước Lâu đài mơ mộng.

Điều Kỳ Thịnh luôn luôn khát khao đó là được nhìn thấy hình ảnh cô bé tươi cười hồn nhiên và xinh đẹp này, cảm nhận được niềm hạnh phúc trong cô. Chỉ cần cô ở bên cạnh mỗi ngày, đó là niềm hạnh phúc vô tận đối với anh.

Vào buổi tối, họ cùng nhau xem pháo hoa rực rỡ trên lâu đài, vào lúc pháo hoa rơi xuống họ ôm nhau hôn, tình yêu nồng nàn đến nỗi không nỡ rời xa.

Khi ra khỏi công viên, Kỳ Thịnh Thấy Giang La bước đi hơi khó khăn, anh nhăn mặt hỏi: “Em bị sao vậy?”

“Giày không vừa chân.”

Kỳ Thịnh cúi đầu xuống thì nhìn thấy đôi giày dây mảnh đó không những không vừa chân mà gót chân đã bị mài trầy da làm làn da trắng nõn bị hằn một vệt đỏ, thậm chí đã chảy máu.

Kỳ Thịnh ngồi xuống, cẩn thận giúp cô cởi giày và kiểm tra mắt cá chân của cô, đau lòng hỏi: “Tại sao lúc nãy em không nói?”

Giang La vịn vào đôi vai thẳng rộng của anh, giả ngu nói: “Hả? Bị mài trầy da khi nào vậy, em cũng không để ý nữa.”

Kỳ Thịnh bất mãn liếc cô: “Khoe mẽ cái gì, nếu không thoải mái thì cứ nói ra, nói sớm thì về sớm.”

“Em không để ý thật mà!”

“Được, nếu như em không đau thì mang giày vào rồi mình trở về.”

“Mang thì mang!” Giang La là một người mạnh miệng, cô lấy ngón tay móc vào gót chân rồi bước đi lên phía trước, đi chưa được hai bước thì Kỳ Thịnh kéo cô lại, ôm cô lên một cách vững vàng theo kiểu ôm công chúa.

“Á!”

Giang La bị mất thăng bằng đành phải ôm lấy cổ anh, mặc kệ anh ôm cô chen chúc với dòng người ra khỏi công viên.

Anh dùng ngón tay cởi giày của cô, công chúa mà anh đang ôm trong ngực và nhịp tim hai người đang cận kề khiến khung cảnh trở nên chậm rãi và nhẹ nhàng.

Từng chùm pháo hoa lộng lẫy và tràn đầy màu sắc đang phóng lên ở lâu đài sau lưng họ.

Giang La không cầm lòng được mà ôm cổ anh.

Thật ra, chuyện vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng không phải chỉ có trong truyện cổ tích.

Mặc dù là vịt con xấu xí hay thiên nga trắng thì người mà cô luôn khao khát vẫn luôn một lòng yêu cô, đây mới chính là truyện cổ tích.