Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 105




Trời mưa kéo dài liên tục cho đến khi bầu trời phía Đông chuyển sang màu xanh trắng, sau đó thì Kỳ Thịnh bế cô trở về phòng tắm, để cô tắm trong nước ấm một lúc, còn anh cũng tắm rửa đơn giản một chút rồi ôm cô trở về giường để ngủ.

Giang La ngủ đến nỗi ngơ ngác, gần như cô không phân biệt được đây là hiện thực hay là mơ. Cô cũng không nhớ rõ có phải anh vẫn luôn ở đây hay không. Buổi sáng hôm đó có tiết học nhưng mà họ cũng không đi, cả ngày hai người bọn họ vẫn luôn ngủ, nếu tỉnh lại thì hai người cũng ôm hôn nhau, sau đó lại đi ngủ. 

Mãi đến gần tối, từ ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa vang dội như muốn phá cửa để đi vào: “Mở cửa mau! Hai người các em đang làm cái gì đó, mau mở cửa cho anh!”

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Kỳ Thịnh khó chịu mà rời giường, nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, anh không nhịn được mà sờ gương mặt của cô.

Nóng quá!

Anh nhanh chóng mặc vào áo sơ mi và đi đến ngăn tủ lấy nhiệt kế để kiểm tra nhiệt độ của cơ thể cô.

37.9 độ C, hình như cô bị sốt rồi.

Kỳ Thịnh tiện tay lấy nhiệt kế kiểm tra luôn thân nhiệt của bản thân.

38.9 độ C

“...”

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Ở dưới lầu, tiếng đập cửa vẫn vang lên không dứt, Giang La cau mày tỉnh lại thì nhìn thấy Kỳ Thịnh. Cô không nhịn được mà vươn tay ôm lấy anh: “Người của anh nóng quá vậy.”

“Anh bị sốt.” Kỳ Thịnh áp trán của mình vào trán của cô: “Anh sốt cao hơn so với em.”

“Vậy anh mau đi uống thuốc đi.”

“Ừ.”

Giang La cố gắng nhớ lại mọi chuyện, còn Kỳ Thịnh thì lấy cho cô một chiếc áo khoác trong ngăn tủ và bảo cô mặc tạm trước.

“Anh à, ở dưới lầu có người đang gõ cửa.”

“Người đang gõ cửa hình như là tên anh họ đáng ghét của em. Bây giờ em cứ lấy quần áo mặc vào trước đi.”

“Em ngẩng đầu lên nào.”

Kỳ Thịnh mơ mơ màng màng đi xuống lầu, vừa mới mở cửa, anh đã thấy gương mặt đỏ bừng của Lục Thanh Trì, anh ta thở hổn hển, sau đó xông vào nhà một cách giận dữ: “Hai đứa nhóc khốn nạn nhà các người còn biết mở cửa cơ đấy, anh gọi điện thoại cũng không nghe! Cả ngày trời đều không liên lạc được, em có biết cô chú lo lắng cho em nhiều thế nào không Giang La? Em đâu rồi? Giang La? Mau đi ra đây cho anh!”

Trên người Giang La mặc chiếc áo hoodie màu đen của Kỳ Thịnh, cô có chút lo sợ mà đi ra khỏi phòng ngủ ở trên lầu: “Anh ơi, điện thoại của em bị ngấm nước hư rồi, cho nên em không có nghe điện thoại của anh được.”

Lục Thanh Trì thấy cô ăn mặc như vậy, hơn nữa cô lại đi ra từ phòng của Kỳ Thịnh thì khóe miệng không khỏi co giật, anh ta nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Cậu thật quá đáng!”

Kỳ Thịnh lấy tay kéo cổ áo, cố gắng che đi vết ‘dâu tây’ trên cổ, thế nhưng dáng vẻ càng che lại càng lộ, anh lười nhác nói: “Cậu tới thật đúng lúc, em ấy bị bệnh, bây giờ cần anh Lục đến để chăm sóc.”

“Ai… Ai bị bệnh?”

“Cả hai người chúng tôi đều bị bệnh.”

“...”

Sau khi gọi điện thoại cho ba mẹ của Giang La để báo cô tin vẫn bình an, Lục Thanh Trì lập tức xuống lầu đến hiệu thuốc để mua thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm, sau đó anh ta lại đến siêu thị để mua rau dưa, bắp cũng như những nguyên liệu để nấu cháo. Về đến nhà, anh ta lại bận rộn vào bếp để nấu ăn.

Ngồi trên sô pha, Giang La lấy điện thoại của Lục Thanh Trì để gọi điện thoại nói chuyện với ba mẹ…

“Dạ, tối hôm qua… Trời mưa nên điện thoại của con bị ngấm nước.”

“Mẹ ơi, con không sao. Con thật sự không sao, con chỉ bị sốt mà thôi, hơn nữa còn có anh họ ở đây nữa mà.”

“Kỳ Thịnh cũng bị bệnh, bọn con uống thuốc vào sẽ đỡ, mẹ nói với ba cũng không cần phải lo lắng, lần sau con sẽ không như vậy nữa.”



Kỳ Thịnh đút viên thuốc vào trong miệng cô, sau đó lại đưa cho cô một ly nước ấm.

Giang La cúp điện thoại, uống thuốc xong, bèn hỏi: “Anh đã uống thuốc chưa?”

“Anh uống rồi.”

“Anh thấy sao rồi?” Cô sờ trán của anh: “Anh bị sốt nặng hơn so với em.”

“Anh cảm thấy cả người đều mệt mỏi và không có sức lực, còn về cái khác thì vẫn ổn.”

“Em cũng vậy.” Giang La xé lớp giấy mỏng của miếng dán hạ sốt rồi dán lên trán anh, cười nói: “Ngày hôm qua quả thật rất mệt mỏi nhưng em cảm thấy rất vui.”

“Vui như thế nào?”

Giang La ngoắc tay về phía anh: “Anh lại đây thì em sẽ nói cho anh biết.”

Kỳ Thịnh nghe lời mà ghé sát tai lại bên cạnh cô, thế nhưng anh lại nghe thấy cô gái nhỏ ở bên tai anh khẽ nói: “Trúc mã của em dùng vô cùng thoải mái.”

Kỳ Thịnh không nhịn được mà bật cười: “... Dùng sao?”

Giang La nhéo lỗ tai anh, ấn nhẹ lên nốt ruồi màu đen ở trên vành tai của anh: “Kỳ Thịnh, em rất thích cùng với anh làm như vậy, rất rất thích.”

Kỳ Thịnh không nhịn được hôn lên má của cô: “Đợi em khỏi bệnh, anh sẽ cho em dùng đủ.”

“Ừm!”



Cháo hạt kê nấu cùng rau củ vừa được nấu xong vẫn còn nghi ngút khói, giữa làn khói được bốc lên là gương mặt ửng hồng của Giang La và Kỳ Thịnh, cả hia người đều lộ ra vẻ mệt mỏi vì bị bệnh.

Thế nhưng với khuôn mặt xinh đẹp của hai người thì chắc chắn đây cũng là một bức tranh tuyệt đẹp.

Lục Thanh Trì nhìn chằm chằm họ một lúc lâu, anh ta có cảm giác: không có bất kỳ kẻ nào là xứng với họ, ngoại trừ hai người họ.

Lúc trước, anh ta đã chứng kiến việc Giang La giảm béo rất khổ cực, đã có rất nhiều lần, vì thèm ăn mà cô khóc. Đặc biệt, lúc anh ta cố ý mà ăn ngon trước mặt cô, cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh vừa khóc một cách đáng thương vừa mắng anh ta. Lúc đó, Lục Thanh Trì nghĩ, cô cần gì phải khổ như vậy chứ, mũm mĩm cũng rất đáng yêu mà.

Dù nhan sắc của cô có bị thấp đi thì những ai thích cô vẫn sẽ thích cô, mặc kệ cô có thay đổi ra sao. Ba mẹ của cô, các cậu của cô, thậm chí cả người bạn trai cũ của cô cũng chưa bao giờ ghét bỏ cô.

Nhưng bây giờ, Lục Thanh Trì nhìn thấy cô và Kỳ Thịnh trông xứng đôi như thể một cặp tiên đồng ngọc nữ. 

Anh ta lại cảm thấy quả thật là rất đáng giá.

Lục Thanh Trì không suy nghĩ nữa, anh ta ho nhẹ một chút rồi nghiêm túc mà chỉ vào hai đứa trẻ xấu xa ở đối diện…

“Các em đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể ở trong mưa chơi đùa đến bị sốt?”

“Các em nghĩ bản thân mình vẫn còn là những đứa trẻ ở tuổi mẫu giáo hay sao?”

“Không đúng, cho dù là chúng thì vẫn biết khi trời mưa thì đi đến dưới mái hiên để tránh mưa, còn tụi em chỉ là không đi trú mưa mà đi nghịch nước tí thôi.”

“Nghịch nước” là câu mà Kỳ Thịnh nói, khi Giang La nghe được lời này cũng phải cười ngất.

Lục Thanh Trì lải nhải mà trách mắng hai người đối diện, Giang La và Kỳ Thịnh dính lại với nhau như keo dán, hai người tựa vào nhau, trên đầu đều dán miếng hạ sốt giống hệt nhau. Điều này khiến anh ta cảm thấy giữa hai người tràn ngập cảm giác CP. 

Anh ta vừa chửi vừa không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Đừng nói nữa, quả thật hai người họ rất xứng đôi.

Nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành fan CP của hai người họ mất.

“Người anh họ này, trời cũng không còn sớm nữa.” Kỳ Thịnh không khỏi nhắc nhở: “Theo tôi nhớ thì buổi tối ở ký túc xá của trường có giờ giới nghiêm thì phải.”

“Hôm nay, người anh họ như tôi đây sẽ qua đêm ở chỗ này.” Lục Thanh Trì lo lắng nói: “Hai người các người bị bệnh đến như vậy, tôi đây phải chăm sóc cho hai người, nếu hai người không hạ sốt thì tôi sẽ đưa hai người đến bệnh viện.”

“Chắc không có chuyện đó đâu.” Giang La sờ trán mình, sau lại sờ trán của Kỳ Thịnh: “Sau khi em uống thuốc thì đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Kỳ Thịnh bổ sung: “Hơn nữa, hình như ở đây cũng không có phòng dành cho cậu.”

“Tôi ngủ ở sô pha cũng được.” Lục Thanh Trì nói.

“Sô pha là giường của Công Chúa.”

Lúc Thanh Trì vừa quay đầu thì lập tức thấy được con Husky ngu ngốc đang lè lưỡi với anh ta, trên trán nó có hai hàng lông mày rậm, dáng vẻ tự nhiên nghiêm túc cau mày trông rất đáng yêu.

“Chẳng lẽ tôi lại không bằng một con chó của hai người?”

“Không, cậu chính là khách quý của nhà chúng tôi. Nếu cậu không ngại thì có thể ngủ tại khuôn viên trên sân thượng.” Kỳ Thịnh lễ phép nói: “Ở đó vẫn còn chiếu để nằm, chúng tôi vẫn chưa dọn.”

Lục Thanh Trì: “Chắc tôi phải cảm ơn các người vì chiếc deal siêu hot mua hai tặng một này rồi. Hừ, các người cứ tự giữ lấy cho bản thân dùng đi, tôi không cần!”

Giang La ôm lấy cánh tay của Kỳ Thịnh, cười nói: “Anh đi về trước đi. Em và Kỳ Thịnh có thể tự chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa buổi sáng ngày mai anh còn có tiết học nữa mà.”

“Chuyện này khiến anh vô cùng nghi ngờ.” Anh ta khó chịu mà liếc nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Nếu cậu còn để em ấy đi mưa bị bệnh nữa thì tôi sẽ cho cậu đẹp mặt.”

Cô gái này là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay của nhà họ Lục bọn họ, tuy rằng Lục Thanh Trì thích trêu ghẹo cô nhưng anh ta vẫn luôn che chở cho cô.

“Anh yên tâm đi, em sẽ không dầm mưa nữa đâu, anh mau trở về đi.”

Lục Thanh Trì đưa tay sờ trán cô, hình như cô cũng đã hạ sốt, lúc này anh ta mới yên tâm một chút: “Hai người các em cũng nên biết điểm dừng, điện thoại nên duy trì ở trạng thái giữ kết nối để mọi người có thể liên lạc được bất cứ lúc nào. Hơn nữa, em có biết các cậu rất hay hỏi anh về tình huống của em đó.”

“Vậy họ có biết em và Kỳ Thịnh ở cùng nhau không anh?”

“À, cái này thì anh còn chưa nói.”

“Anh đừng nói nhé!” Giang La vội vàng nói: “Nếu anh nói cho họ biết thì kiểu gì họ cũng sẽ đi điều tra các thứ. Vì thế, anh đừng có nói là được.”

“Chuyện này sớm hay muộn gì thì họ cũng sẽ biết.”

“Dù sao thì bây giờ anh đừng nói gì hết, em không muốn họ quan tâm nhiều đến chuyện của em.”

Lục Thanh Trì nhíu mày, nhìn về Kỳ Thịnh: “Cậu có tiền sử phóng hỏa giết người hay là phản bội tình cảm bao giờ chưa?”

Kỳ Thịnh nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Hai năm trước tôi được người bạn là gay theo đuổi thì có tính không?”

Lục Thanh Trì lập tức có hứng thú, kéo Kỳ Thịnh đến một bên: “Cậu nói thử cho tôi nghe một chút.”

“Anh, anh mau về đi thôi.” Giang La biết nếu hai người này ở chung một chỗ nói chuyện với nhau thì bắt đầu lảm nhảm, liên tục diễn, không bao giờ dừng được. 

Lục Thanh Trì không quấy rầy họ nữa, anh ta xoay người đi ra cửa phòng.

Trước khi rời đi, Kỳ Thịnh còn không quên gọi lại anh ta: “Chờ một chút, cậu rửa chén xong rồi hãy đi về.”

Ngay trước khi Lục Thanh Trì tức giận, anh cười hì hì nói thêm một câu: “Cảm ơn anh Lục.”

Lục Thanh Trì vừa chửi vừa đi rửa chén, lúc gần đi anh ta đưa cho Giang La một cái điện thoại mới: “Em hãy ngoan một chút, đừng làm cho ba mẹ lo lắng nữa nhé.”

“Dạ.”

Sau khi anh ta rời đi, Giang La đứng bên bệ nước mà cài đặt các thông số cho chiếc điện thoại di động mới, tiếp theo, cô giơ tay chụp ảnh tự sướng để thử máy ảnh của điện thoại.

Kỳ Thịnh đứng bên cạnh cửa mà thưởng thức chiếc áo hai dây viền ren mùa hè trông vô cùng mát mẻ trên người cô, kết hợp với chiếc quần đùi màu xanh bạc hà ôm lấy cặp mông căng tròn và săn chắc, vòng eo vẫn nhỏ nhắn như trước, đường cong lưu loát tuyệt đẹp.

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Khóe mắt cô nhìn về phía Kỳ Thịnh, đuôi mắt liếc anh: “Bị em mê hoặc rồi?”

“Đúng vậy.” Anh nhịn không được đi đến phía sau của Giang La, từ phía sau lưng quyến luyến ôm lấy cô, mặt vùi sâu vào hõm cổ cô: “Ngay cả khi anh bị sốt mà cũng bị em mê hoặc khiến anh khỏi bệnh.”

“Nếu vậy thì em là thuốc của anh rồi.”

“Ừm.”

Cô gái nhỏ có thân hình nhỏ nhắn, được anh ôm từ phía sau, giống như một con gấu lớn ôm lấy búp bê. 

“Mấy năm nay em sống có hạnh phúc không?” Hơi thở của Kỳ Thịnh phả lên cổ cô nóng hừng hực.

“Kỳ Thịnh, em sống rất hạnh phúc.” Giang La nhẹ nhàng nói: “Em có ba mẹ là người tốt nhất thế giới. Tất cả mọi người trong gia đình đều rất thương em và yêu em, em cảm thấy vô cùng thỏa mãn.”

Đáy mắt Kỳ Thịnh toát lên sự hâm mộ.

Giang La quay đầu lại, cô dùng mũi cọ bên tóc mai của anh: “Kỳ Thịnh, người nhà của em cũng là người nhà của anh. Anh có thấy không, anh Lục thích anh lắm đấy.”

“Anh cũng cảm thấy anh ta có thiện cảm, ánh mắt anh ta nhìn anh rất lạ, có chút giống với tên gay kia…”

“Ha ha ha, anh cũng đừng tự mình đa tình, anh Lục của em chắc chắn là trai thẳng.”

Kỳ Thịnh nói đùa nhưng có thể khiến cô cười như vậy thì anh cũng rất vui.

Cô thích cười, Kỳ Thịnh lập tức pha trò khiến cô cười.

“Nói thật, Kỳ Thịnh, ba của em thật sự xem anh là đứa con trai của ông ấy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, mỗi khi có món gì ngon, ông ấy đều sẽ kêu em đến mời anh tới, em biết anh ăn rồi nên không mời nhưng ông ấy vẫn luôn nghĩ đến anh, dù sao… Cho nên, anh không cần phải cảm thấy không có cảm giác an toàn, được không anh?”

Những lời này của Giang La đã sưởi ấm trái tim anh.

Từ nhỏ vẫn luôn là thế, ba mẹ của anh đã có gia đình riêng, không ai muốn quan tâ m đến anh, anh sống một thân một mình trong ngôi biệt thự trống trải tại ngõ Vụ Túc, nhưng sau đó, anh đã có bạn bè của chính mình, trong nhà trở nên tràn ngập tiếng nói chuyện cười đùa.

Giang La đã trở thành người bạn thân nhất của anh, cô giống như người nhà của anh, cô đã giúp anh không biết bao nhiêu chuyện.

Ngoài ra, còn có Giang Mãnh Nam. Anh vẫn còn nhớ, trong đêm bắt đom đóm, ông ấy đã nói anh, để ba đi bắt đom đóm cho “các con”. Lúc sau, ông ấy còn nắm tay anh cùng nhau về nhà.

Khi ba mẹ anh ly hôn, không ai muốn giành quyền nuôi anh, lúc đó Kỳ Thịnh không khóc. Anh bị bệnh mất ngôn ngữ tạm thời trong suốt một năm, anh cũng chưa bao giờ khóc. Thế nhưng, trong đêm đó, nhìn những con đom đóm phát sáng anh lại cảm thấy có chút chua xót. 



Giang La đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt v.e khuôn mặt anh.

Gương mặt chàng trai vì bị bệnh mà trở nên ửng hồng, anh khẽ hôn lên chiếc cổ nhỏ nhắn và trắng ngần của cô.

Điều này khiến cô không khỏi thở gấp, từ trong gương cô nhìn thấy ánh mắt khát khao của anh, bèn cười mà mở camera trên điện thoại di động để chụp lấy khoảnh khắc ôm nhau lúc này của hai người.

Từ trước tới giờ Kỳ Thịnh luôn không thích chụp ảnh, thế nhưng lúc này anh vẫn chiều chuộng cô: “Có gì đâu mà em lại chụp.”

“Em có điện thoại mới.”

Giang La đi đến chỗ máy in của Kỳ Thịnh, sau đó cô dùng máy tính để bàn in ảnh chụp từ điện thoại ra rồi lấy nó dán ở phía sau lưng của điện thoại.

“Không phải em chỉ cần đặt nó là ảnh khóa màn hình điện thoại thì được rồi sao?”

“Em thích cảm giác dán ảnh hơn.”

Từ trong máy tính, Kỳ Thịnh cũng chọn một tấm ảnh mà anh và Giang La đã cùng nhau chụp chung vào dịp Tết mừng năm mới, khi đó hai người vẫn còn là những tiểu quỷ nghịch ngợm, rồi in ra và cũng dán ở phía sau lưng của điện thoại mình.

Giang La nhìn khuôn mặt bụ bẫm của mình lúc đó bèn lên tiếng phản đối: “Tấm này không được, nhìn nó…Ngốc nghếch quá!”

Kỳ Thịnh híp mắt nhìn cô gái có khuôn mặt tròn trong ảnh: “Mặt của em lúc đó to gấp hai lần anh.”

“Anh có phóng đại quá không vậy?”

“Anh vẫn luôn cảm thấy em giống như cái bánh trôi, muốn gọi em là bé bánh trôi nhưng lại sợ em bị tổn thương lòng tự trọng, dù sao thì em vẫn luôn không thích bị người khác gọi là bé lợn.”

“Lúc đó em không thích.” Giang La cầm điện thoại của Kỳ Thịnh, nhìn chính mình khi đó: “Bây giờ thì rất thích.”

“Bởi vì bây giờ em đã tự tin hơn.”

“Không phải như vậy đâu Kỳ Thịnh.” Giang La đưa điện thoại nhét vào tay của Kỳ Thịnh: “Là bởi vì anh, lúc em còn béo, anh chưa bao giờ nói em xấu hay không muốn làm bạn với em, thậm chí lúc trước anh còn bóp mũi mà đồng ý lời tỏ tình của em.”

“Thực ra thì…” Kỳ Thịnh không phiền mà lặp lại: “Thật ra buổi tối ngày hôm đó, nếu em không tỏ tình với anh thì anh cũng sẽ đi tìm em, anh đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ.”

“Thật vậy sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Cho dù thế nào thì anh vẫn luôn là ngôi sao trong lòng cô. Tuy rằng ngôi sao ấy lúc thì tỏa sáng lúc thì ảm đạm nhưng cuối cùng thì anh đã ở bên và động viên cô rất nhiều năm. 

Giang La suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Kỳ Thịnh, anh thích bản thân em lúc đó nên em cũng rất thích mình khi đó.” 

“Vậy em có muốn khen thưởng gì cho anh không?” Vừa nói xong anh lập tức lại gần cô, cọ vào cổ cô, tay cũng bắt đầu không yên phận.

Giang La đẩy mặt anh ra, ngăn lại hành vi của anh: “Nếu như anh không muốn chết ở trong tay em.”