Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 24




Chương 24

Diệp Khai ngủ suốt hai ngày liền.

Lúc còn ở trường cậu rất kháng cự việc đi ngủ, trong mơ có những cảnh tượng mà cậu không thể khống chế được.

Lặp đi lặp lại mà quay về khoảnh khắc kia.

"Không phải cậu thích Trần Hựu Hàm đấy chứ?"

"Anh ấy nhìn cậu chẳng khác nào một đứa nhóc."

"Cậu thích anh ấy sao? Anh ấy coi cậu như em trai, cậu thế này anh ấy có thể sẽ thấy buồn nôn đấy."

"Cậu có biết thích là gì không? Thích là muốn âu yếm muốn lên giường, cậu thể tượng tượng ra cảnh Trần Hựu Hàm hôn tôi ngay ở trước cửa không?"

Ngũ Tư Cửu ghét sát vào tai cậu, giọng điệu khi nói chuyện nhẹ nhàng mà mê hoặc, cuối cùng, cậu ta ngả ngớn vỗ vỗ vai Diệp Khai, như thể vừa phủi đi chút tro bụi: "Đừng có nằm mơ nữa."

Diệp Khai mồ hôi đầm đìa mà giãy dụa, mơ thấy mình đi dạo với Trần Hựu Hàm trên bờ biển vịnh Tây, rồi lại mơ thấy con trăn ăn thịt con lợn rừng nhỏ, nó đang phơi mình trên tảng đá ẩm ướt với cái bụng phình to.

Trong nháy mắt, cảnh tượng biến thành cậu nằm trên mặt đất, bị một con rắn độc đẹp đẽ quấn lấy.

Trần Hựu Hàm bước vào phòng ngủ của Diệp Khai.

Chiếc giường rộng và dày, chăn bông vừa nhìn đã biết rất mềm mại, Diệp Khai chìm sâu trong đó, sắc mặt tái nhợt, hai má ửng đỏ, lông mày nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi.

Trong phòng đang bật điều hòa, cậu không thể nóng đến mức này được.

"Nói là bị sốt, thế nhưng nhìn thế nào cũng giống như bị chấn kinh quá độ." Cù Gia dém góc chăn cho cậu, "Hôm nay mà không tỉnh lại được thì phải đến bệnh viện."

Trần Hựu Hàm bước rất nhẹ, nói với Cù Gia: "Cháu ngồi với em ấy một lát."

Cù Gia liếc hắn một cái, không từ chối mà chỉ gật đầu.

Cánh cửa im lặng đóng lại, Trần Hựu Hàm cúi xuống, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán Diệp Khai, vuốt ve hốc mắt run rẩy và lông mi của cậu, lần xuống sống mũi cao thẳng, dừng lại trên đôi môi mím chặt của cậu. Lòng bàn tay nhẹ nhàng rê qua, xúc cảm mềm mại nóng rực chưa biến mất, Trần Hựu Hàm giật mình, như thể vừa tỉnh lại từ một trạng thái mê hoặc nào đó, chật vật rút tay về. Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy Diệp Khai mơ hồ nỉ non một tiếng trong mơ.

Nhịp tim hụt một nhịp.

. . . loáng thoáng như là tên của mình.

"Diệp Khai?" Hắn vén tóc mái Diệp Khai ra, dùng ngón tay lần theo miêu tả xương lông mày của cậu.

Diệp Khai vẫn chìm sâu trong cơn ác mộng, vô tri vô giác.

Đầu ngón tay buông xuôi bên người Trần Hựu Hàm khẽ run, hắn cúi người xuống càng thấp hơn, càng dịu dàng hơn mà nhìn cậu chăm chú, trong lòng có hai thế lực đang chiến đấu kịch liệt, rốt cuộc một bên nào đó tước vũ khí đầu hàng. Hắn cúi đầu xuống, khẽ chạm môi lên trán Diệp Khai.

Không tránh khỏi tự giễu chính mình, Trần Hựu Hàm, từ khi nào mà ngay cả loại chuyện trộm hôn như thế này mà mày cũng dám làm rồi?

Hắn quay người muốn rời đi, nhưng tay lại bị nắm lại.

Thoáng một cái bàn tay kia như bắt được nhịp tim nặng nề mất tốc độ của hắn. Hắn gần như là hốt hoảng quay đầu, nhìn thấy đôi mắt Diệp Khai trống rỗng mà mờ mịt mở to, giống như một viên black obsidian được gột rửa trong nước.

". . . Em tỉnh rồi sao?"

Cả người Diệp Khai đều mềm mại vô lực, thế nhưng cậu vẫn cố gắng dùng hết sức để túm hắn lại --

Lông mày của cậu đau đớn mà cau lại, lòng bàn tay nóng đến đáng sợ, ngón tay dùng sức đến mức các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch: "Đừng đi."

Trần Hựu Hàm tỉnh táo lại, đan ngón tay với cậu, cẩn thận nhìn: "Tiểu Khai?"

Diệp Khai bắt đầu khóc, là cái kiểu khóc lặng lẽ kia, vẻ mặt cậu không có chút nào thay đổi, thế nhưng nước mắt cứ trào ra từ đuôi mắt rồi trượt xuống tóc mai.

"Em là em trai anh sao?" Cậu hỏi, giọng khàn khàn, cứ như thể bị thiêu đốt.

Trần Hựu Hàm trực giác cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hắn hẳn là nên gọi ngay cho bác sĩ, gọi Cù Gia, gọi người giúp việc, gọi hết thảy mọi người đến, thế nhưng hắn lại như bị trấn yểm, vậy mà lại không hề lên tiếng.

Diệp Khai lại hỏi: "Anh coi em là em trai sao Trần Hựu Hàm," môi cậu mếu máo, bắt đầu run rẩy, sau đó thì chính thức khóc lên.

Trần Hựu Hàm hoảng loạn, cúi người trước mặt cậu không ngừng lau đôi mắt ướt sũng cho Diệp Khai: "Không phải, không phải đâu Diệp Khai, anh không coi em như em trai." Hắn căn bản không biết, cũng không dám nghĩ tại sao Diệp Khai lại hỏi vậy, cũng không có sức lực mà truy đuổi đến cùng vì sao đáp án này lại xuất hiện mà không chút suy nghĩ như thế. Hắn chỉ là không ngừng dùng ngón tay cái vuốt ve gò má gầy gò của Diệp Khai, liên tục nói: "Xin lỗi em, Diệp Khai, anh xin lỗi, anh không coi em là em trai, anh chưa từng bao giờ."

Diệp Khai nức nở sụp đổ, kinh động đến các y tá đứng trông chừng ngoài cửa. Cô đẩy cửa xông vào, Trần Hựu Hàm buông tay, không chút dấu vết mà lùi lại một bước, y tá sờ trán Diệp Khai, nói: "Cậu ấy gặp ác mộng rồi, anh đi ra ngoài đi."

Cù Gia nghe tiếng chạy đến, thấy Diệp Khai lại khóc liền sầm mặt xuống, không khách khí nhìn về phía Trần Hựu Hàm: "Cậu lại làm gì rồi?"

Trần Hựu Hàm nghĩ thầm, hôn trộm một cái có tính không?

Không đợi hắn trả lời, Cù Gia liền lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách, vội vàng thu xếp đưa Diệp Khai đến bệnh viện. Căn cứ vào tư tưởng của chủ nghĩa kinh tế tiến hành đồng bộ và thừa còn hơn thiếu, bà gọi điện thoại cho một vị đại sư nào đó luôn -- Cúng đèn trường sinh phải không, được. . . Sao cơ? Sinh nhật của vị Bồ Tát nào? Không vấn đề. . ." Bà nói năng lưu loát giống như đang nói chuyện làm ăn, mang theo sự cường thế không thể chối cãi, một cuộc điện thoại đã sắp xếp xong toàn bộ. Trần Hựu Hàm bước sang một bên, nhìn Diệp Chinh bế Diệp Khai lên xe.

Cuối cùng không biết là do tác dụng của bệnh viện hay là nhờ sự phù hộ của vị Bồ Tát nào đó, hay là cả hai, Diệp Khai rốt cục cũng tỉnh dậy vào sáng thứ Hai. Lần này là tỉnh táo thật chứ không phải giả tỉnh lúc mộng du. Cậu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Trần Hựu Hàm, thấy hắn đang dựa vào bệ cửa sổ để gọt táo, rất kiên nhẫn, mặt mày cúi thấp, nhìn như đang so tài với đám vỏ táo dài ngoằng kia.

Diệp Khai lặng lẽ nhìn hai giây, làm ra một vài cử động nhẹ, kinh động đến Trần Hựu Hàm.

"Dậy rồi?" Trần Hựu Hàm ném quả táo đang gọt dở xuống, vặn vòi nước rửa tay, lau khô rồi đi về phía Diệp Khai, hắn giúp cậu nâng giường bệnh lên, lại kê thêm hai chiếc gối mềm mại sau eo cậu.

Diệp Khai liếc qua bàn trà, yếu ớt mà trêu chọc: "Anh đang huấn luyện quân sự cho chúng nó à?"

Khoảng hơn chục quả táo được xếp thành một hàng, những quả đầu tiền đều đã ngả màu vàng, bị oxy hóa đến không nhìn nổi.

"Chán quá mà." Trần Hựu Hàm nghĩ thầm, em nếu còn không tỉnh lại thì anh sẽ bắt đầu khắc con thỏ ngay.

Diệp Khai cười: "Anh chán thì liền lãng phí chúng nó sao? Khó khăn lắm mới lớn thành ngọt ngào đáng yêu như thế."

Lần này hắn chắc chắn rằng Diệp Khai đã tỉnh rồi, rót cho cậu một cốc nước ấm, nhìn cậu uống cạn rồi mới hỏi: "Đang yên đang lành sao lại ốm nặng thế?"

"Em mơ phải ác mộng." Diệp Khai nhẹ nói.

Cậu đang mặc quần áo bệnh nhân, với những sọc dọc màu xanh nhạt, rộng thùng thình, làm nổi vật lên sự gầy gò của cậu, có một loại cảm giác mong manh như sắp phá thành từng mảnh nhỏ đến nơi.

"Vậy mẹ em mời đại sư làm lễ cho em là đúng rồi."

" . . . Đại sư gì?"

Cù Gia đúng lúc đẩy cửa bước vào. Bà đầu tiên là trừng mắt oán trách Trần Hựu Hàm, ý muốn nói con của bà tỉnh lại rồi mà sao hắn lại dám không bấm chuông ngay? Bà ngồi xuống mép giường, vuốt tóc mái Diệp Khai lên, nâng mặt cậu nhìn: "Bảo bảo, con làm mẹ sợ chết khiếp rồi, con mà còn không tỉnh thì chắc mẹ phải đi quyên tiền xây chùa ngay."

Đã đến mức ầm ĩ thế này, Diệp Khai chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền: "Con. . .chắc là con đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ."

"Mẹ đã nói mà!" Cù Gia vỗ đùi, chỉ hận lúc trước không sớm bố trí đèn trường minh.

Trước khi Thiên Dực chọn địa điểm đã từng tìm một đại sư phong thủy tính toán. Chỗ ấy trước kia là một trường nổi tiếng thời dân quốc, những tàn tích vẫn còn được lưu giữ trong trường. Sau khi tính toán phong thủy liền y theo lời đại sư mà xây, cẩn trọng từng miếng ngói lẫn cây trồng. Nhưng trong khuôn viên trường học nào cũng không tránh được mấy truyền thuyết linh dị. Cù Gia đã sớm nghĩ đến có nên đến Hồng Kông mời đại sư đến đây một lần nữa để xem xét lại hay không.

Người trong nhà lần lượt đi vào, Trần Hựu Hàm càng lúc càng tránh sang một bên, nhìn thấy Diệp Khai được mọi người chăm sóc rất cẩn thận, hắn liền mỉm cười quay người đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa lại, hắn quay lại muốn nhìn Diệp Khai một cái, trùng hợp là Diệp Khai cũng quay lại nhìn hắn, còn cười với hắn nữa, nụ cười kia như muốn nói đợi chút nữa lại chơi với anh.

Ai chơi với ai chứ. Trần Hựu Hàm đóng cửa lại, ngẩn người dựa vào bức tường trắng của hành lang.

Ai cần được chơi cùng thì là người đó.

Mẹ nó lại còn mật lệnh nữa.

Trần Hựu Hàm tự giễu mà kéo lỏng cà vạt. Người cần được chơi cùng là hắn.

Diệp Chinh là người đầu tiên đi ra, chào hỏi hắn: "Chưa đi sao."

Trần Hựu Hàm đứng thẳng người, gật gật đầu.

Diệp Cẩn là người thứ hai, thấy Trần Hựu Hàm đang ngồi trên băng ghế liền liếc mắt nhìn hắn một cái: "Hôm nay cậu rảnh thế."

Trần Hựu Hàm trả lời: "Vừa mới kết thúc hội nghị thường kỳ qua điện thoại xong."

Diệp Thông là người thứ ba, lúc này Trần Hựu Hàm đang ghé vào cửa sổ hành lang nghĩ gì đó. Người trẻ tuổi dáng người thẳng tắp, dáng vẻ lại phóng khoáng, Diệp Thông rất là thích.

Trần Hựu Hàm thoáng nhìn thấy ông, cung kính chào hỏi: "Chào ông nội ạ."

"Khuyên bảo Tiểu Khai nhiều một chút nhé, thằng bé đang có tâm sự." Nói rồi vỗ vai hắn.

Còn lại Cù Gia. Thật là có thể nói chuyện.

Trần Hựu Hàm nhìn điện thoại một chút, một phút sau lại tiếp tục. Cố Tụ gửi qua một phần tài liệu, cầu cứu hắn mở ra, kết quả lại chỉ là một thông báo thay đổi nhân sự không thể đơn giản hơn, hắn tức giận đến mức chửi bới: "Loại việc này cũng phải tìm đến tôi?"

Cố Tụ nhìn quá trình ký và phê duyệt trên OA mà lâm vào mờ mịt.

Cuối cùng Cù Gia cũng đi ra, thấy Trần Hựu Hàm vẫn còn ở đó, giật mình nói: "Trần tổng, hôm nay công ty cậu không có việc gì sao?"

"Toàn tập đoàn nghỉ phép một ngày." Trần Hựu Hàm cà lơ phất phơ đáp.

Cù Gia hoàn toàn cạn lời, nghe thấy Diệp Khai cười trong phòng bệnh, trừng Trần Hựu Hàm một cái, hùng hùng hổ hổ mà đi.

Trần Hựu Hàm mở cửa phòng bệnh, Diệp Khai tiếp một vòng người xong cũng thấy mệt, cậu nửa dựa nửa nằm, không nhịn được cười: "Ai cho anh nghỉ được?"

"Anh tự cho mình nghỉ không được sao?" Hắn ngồi xuống mép giường, tay đút túi quần, chân bắt chéo, nhìn không giống đến thăm bệnh mà cứ như là đối tượng trò chuyện cần trả phí, cái kiểu mà hết tiền hết giờ liền xách túi đi ngay.

"Hết mệt chưa?" Hắn hỏi.

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Tóc dài mất rồi, tuần này lẽ ra phải đi cắt, thế nhưng vì bị ốm mà hoãn lịch lại, tóc mái dài rủ xuống, hơi che mất gương mặt cậu.

Vướng víu.

Trần Hựu Hàm vươn tay, dùng ngón tay gạt tóc cậu đi, trong lòng mềm mại đến rối tung lên. Các giác quan của Diệp Khai vẫn còn trì trệ, thế nhưng vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi hương thuộc về hắn, đến từ cổ tay mạnh mẽ đã tháo xuống đồng hồ kia. Cậu nhớ đến một đoạn ký ức tốt đẹp duy nhất trong giấc mơ, đó là khi Trần Hựu Hàm cúi đầu hôn mình. Cũng không phải hôn môi, hắn chỉ là rất lịch sự mà hôn lên trán cậu, có loại cảm giác kín đáo ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu. Mặc dù kín đáo, nhưng trong giấc mơ kinh khủng diễm lệ kia, cảnh tượng đó vẫn khiến Diệp Khai gắt gao níu kéo không muốn buông tay.

Diệp Khai chớp mắt: "Hựu Hàm ca ca, trong giấc mơ của em."

"Ừ, mơ thấy những gì rồi?"

Diệp Khai khàn khàn nói: "Em mơ thấy anh hôn trộm em."

Trong ba mươi ba năm cuộc đời, có lẽ Trần Hựu Hàm chưa bao giờ thấy xấu hổ như lúc này. Hắn sững sờ, kìm nén phản ứng chột dạ lúng túng theo bản năng, hờ hững nói: "Tự nhiên anh hôn em làm gì."

"Ai biết được," Diệp Khai cúi đầu xuống: "Có lẽ anh coi em thành Ngũ Tư Cửu."

"Anh có mù đâu mà nhận lầm hai người được." Trần Hựu Hàm im lặng, gập ngón tay muốn búng trán cậu một cái, giữa chừng đột nhiên thức tỉnh lương tâm mà đổi thành xoa đầu, "Nếu như em mơ thấy anh hôn em, vậy thì người mà anh hôn chính là em."

Nhịp tim Diệp Khai hụt một nhịp, tiếp theo liền điên cuồng đập mạnh, ngay cả hơi thở cũng trở nên ngắn ngủi: ". . . sao anh lại hôn em."

Trần Hựu Hàm nhìn cậu, giọng hắn trầm xuống, nói một cách dịu dàng ——

"Có lẽ trong mơ anh thích em."

Nói rồi lại khôi phục dáng vẻ công tử bột: "Em đang lấy cớ bắt người sao, em tự mình mơ thấy em hôn anh vậy mà lại chạy đến hỏi anh tại sao? Thế sao em lại mơ thấy anh hôn em?"

Diệp Khai á khẩu không trả lời được, chế giễu lại: "Em có nói là mộng đẹp sao, là ác mộng mà."

Trần Hựu Hàm há miệng muốn mắng, thế nhưng nghĩ lại thì không thể hơn thua với bạn nhỏ đang bị bệnh được: "Ác mộng? Là ác mộng mà em còn kéo anh không chịu buông rồi khóc mãi."

Diệp Khai ngây người, không có chút ấn tượng nào, rất nghi ngờ mà nhìn chằm chằm Trần Hựu Hàm: "Anh đừng có mà vu vạ cho em, từ trước đến nay em không bao giờ khóc."

"Em hỏi Cù Gia đi." Trần Hựu Hàm nhẹ nhõm hòa một ván, nắm lấy tay Diệp Khai, mười ngón đan vào nhau, nói: "Giống như thế này này, kéo tay anh suýt nữa thì trật cả khớp. Vừa khóc vừa nói anh đừng đi, cứ như anh phụ bạc em không bằng."

Mất mặt quá.

Trong mơ mười ngón đan xen.

Trần Hựu Hàm tư phỉ nhổ mình trong lòng, nhưng vẫn không buông tay. Những ngón tay mảnh khảnh của hai người đan vào nhau, tựa như đang che chở một lời hẹn ước trong lòng bàn tay.

Trần Hựu Hàm lúc Diệp Khai còn nhỏ cũng đã nắm tay cậu dắt đi không ít lần. Từ khi còn rất nhỏ, hắn duỗi một ngón tay ra, Diệp Khai nắm lấy, cậu chạy ba bước mới đuổi kịp một bước của hắn. Lớn lên một chút nữa thì thỉnh thoảng vẫn nắm tay, dẫn cậu đi ăn kem. Ăn đến mức bị sâu mấy cái răng liền, Cù Gia tức giận đến mức sai người canh chừng Diệp Khai 24/24. Đến khi lên cấp 2 thì có gì đó không còn thích hợp nữa. Lúc nắm tay cậu ở vịnh Tây là cái nắm tay sau rất nhiều năm. Thế nhưng tại sao cảm giác lại thay đổi? Lúc đó Trần Hựu Hàm nắm tay cậu, liền muốn ôm lấy cậu, như là bạn trai vậy, ôm lấy Diệp Khai thật chặt.

Diệp Khai tránh né một chút, muốn rút tay về, Trần Hựu Hàm đã buông tay trước, thế rồi trong lòng lại rối rắm, lại thuận thế nhẹ nhàng nắm lại nửa bàn tay Diệp Khai, ngang ngược mà lười biếng nói: "Khóc xong rồi thì không chịu nhận phải không? Em còn hỏi anh có coi em như em trai không nữa kìa."

Diệp Khai đột nhiên không kịp chuẩn bị, nhất thời quen cả việc hít thở, hỏi: ". . . Vậy anh. . . đã trả lời thế nào?"

"Muốn biết sao?" Trần Hựu Hàm cúi người tới gần cậu, hơi thở khuếch tán bên tai cậu, trầm thấp dịu dàng mà không kém phần xấu xa: "Vậy phải xem em có coi anh như anh trai không đã."