Tiêu Thận nhìn lướt qua khóe miệng anh, ừ một tiếng rồi bê khay quay người rời đi.
Trần Trinh dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn ở góc bàn, người phụ nữ bên cạnh hỏi anh: "Cậu quen anh đẹp trai kia à?"
Trần Trinh lắc đầu, kéo bài kiểm tra, nói: "Tôi cũng không biết có tính là quen không."
Mặc dù miệng nói những lời không chắc chắn như vậy, nhưng hai người vẫn dần dần có nhiều giao điểm hơn, thậm chí còn bắt đầu duy trì một loại quan hệ quen biết không thể định nghĩa.
Nơi họ gặp nhau nhiều nhất chính là quán bar Tiêu Thận làm việc ca đêm, Trần Trinh còn nhỏ tuổi, nhưng anh thực sự có thể hòa nhập vào quán bar, anh có thể trò chuyện với nam thanh nữ tú, cũng gây chuyện và hóng chuyện. Hai năm đó, tình hình trị an không nghiêm ngặt cho lắm, nên buổi tối quán bar luôn khá hỗn loạn, hầu hết thời gian Trần Trinh có thể không dính dáng gì mà treo mình cao cao, nhưng thỉnh thoảng anh cũng bị liên lụy vào những chuyện lộn xộn, sau khi bị liên lụy, người ít thích quản chuyện bao đồng nhất là Tiêu Thận lại kéo anh ra.
Một buổi tối mùa thu, Trần Trinh bị người ta dùng chai thủy tinh đập vào cánh tay, máu trên cánh tay thấm ướt cả hai lớp ống tay áo. Nửa đêm anh treo cánh tay từ phòng cấp cứu đi ra, anh liếc nhìn người bên cạnh, vẫn có thể cười thoải mái, anh nói: "Anh thật tốt, nửa đêm còn đến bệnh viện cùng tôi."
Tiêu Thận xách chiếc cặp sách trống rỗng của Trần Trinh đi bên cạnh, nhíu nhẹ mày.
Trần Trinh chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 16 tuổi, nhưng trên người anh luôn có một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ. Trần Trinh vừa ngoan vừa nổi loạn, anh nổi loạn đến mức muốn thử tất cả những thứ nguy hiểm, kích thích, anh nổi loạn đến mức ngày ngày chơi bời với đủ loại người trong xã hội; nhưng đồng thời anh cũng rất ngoan, không yêu đương, không chơi trò tình cảm với nam nữ, anh ngày ngày ở quán bar chủ yếu là để nằm đó làm bài tập, nghe nói ở trường anh còn là học sinh giỏi đứng đầu khối.
Trần Trinh luôn xuất hiện ở những nơi náo nhiệt nhất, nhưng thỉnh thoảng anh lại tỏ ra đặc biệt đáng thương và thiếu tình thương, bên cạnh anh không bao giờ thiếu những người bạn tốt xấu khác nhau, nhưng điều không thay đổi là anh luôn âm thầm đi theo Tiêu Thận, anh đóng đô ở quán bar này không nhúc nhích, cũng sẽ ở đây khi treo cánh tay ra viện nói lời cảm ơn Tiêu Thận.
Anh chưa đến 16 tuổi, nhưng anh dường như đã học được cách làm người lớn, anh luôn nở nụ cười trên môi, cười như một chiếc mặt nạ, anh luôn thích dùng giọng điệu thoải mái, trêu chọc để nói ra những lời thật giả lẫn lộn.
Tiêu Thận quay đầu nhìn Trần Trinh, hình như hôm kia là Tết Trung thu, nên tối nay trăng đặc biệt sáng, ánh trăng chiếu lên mặt Trần Trinh, anh nhảy xuống bậc thang dưới chân, mơ hồ như một cậu bé chưa trưởng thành.
Tiêu Thận sa lầy trong vũng bùn của cuộc sống tự lo còn không xong, nếu Trần Trinh đơn thuần là kẻ xấu, thì hắn không có hứng thú trở thành người kéo anh ra, nếu Trần Trinh đơn thuần là người tốt, thì Tiêu Thận càng không thể quen biết anh, Trần Trinh vừa tốt vừa xấu lại đặc biệt tỉnh táo, dường như anh chỉ cần có người cho anh sự dựa dẫm và ấm áp.
Tiêu Thận dừng lại tại chỗ, người đã đi hết đoạn cầu thang này quay đầu lại, anh cười hỏi: "Ồ, không đi được nữa à?"
Tiêu Thận xuống cầu thang đi đến bên cạnh Trần Trinh, liếc nhìn cánh tay anh, nói: "Tối mai đừng đến quán bar nữa."
Trần Trinh không thấy khó chịu khi bị quản giáo, ngược lại anh còn tỏ ra rất ngạc nhiên, anh nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Tiêu Thận, nói: "Anh sợ bọn họ đến tìm tôi trả thù à?"
Lý do tối nay Trần Trinh bị thương là vì chính anh đã mở đầu trước, là anh động thủ trước.
Tiêu Thận không trả lời câu hỏi của Trần Trinh, chỉ nói: "Đi."
Hắn vẫn đưa Trần Trinh đến đường lớn về nhà như thường lệ, hắn đứng dưới ánh đèn đường, nhìn Trần Trinh đeo cặp một bên vai, lảo đảo đi một đoạn mới quay đầu rời đi.
Tối hôm sau, hắn không thấy bóng dáng Trần Trinh ở quán bar, nhân viên lễ tân còn đến hỏi hắn, hỏi đứa trẻ thường đến làm bài tập sao không thấy nữa, Tiêu Thận và Trần Trinh là hai thái cực, Trần Trinh là người có thể trò chuyện và chơi đùa với bất kỳ ai, còn Tiêu Thận là người không trò chuyện và chơi đùa với bất kỳ ai.
Cho dù Tiêu Thận đã làm việc ở quán bar được nửa năm, hắn cũng không tiếp xúc nhiều với những nhân viên này, lúc này nghe thấy câu hỏi của đối phương, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn lễ tân, lễ tân kẹp một điếu thuốc ở tai, nghi hoặc bổ sung: “Em ấy không phải con của anh sao? Tối nào cũng đến đây đợi anh."
Tiêu Thận không trả lời câu hỏi của lễ tân, chỉ lạnh nhạt lắc đầu.
Tối hôm đó, từ đầu đến cuối Trần Trinh không xuất hiện ở quán bar, nhưng vẫn có khá nhiều người đến hỏi hắn, cả nam lẫn nữ, gõ bàn ở quầy bar hỏi hắn sao người nọ không đến.
Mãi đến rạng sáng tan làm về nhà, Tiêu Thận mới phát hiện người họ hỏi đang trơ trẽn đợi hắn trong căn phòng trọ của hắn.
Tiêu Thận ở ngay hành lang đã nhìn thấy cánh cửa căn phòng của hắn mở toang và đèn sáng trưng. Người đó thậm chí không cho Tiêu Thận cơ hội cảnh giác, vì anh đang dựa vào cánh cửa gỗ, Tiêu Thận vừa quay đầu cầu thang đã nhìn thấy nửa bên hông của anh.
Nhiệt độ mùa thu đã giảm đi rất nhiều, Trần Trinh kê một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa, đang cúi đầu chơi game trên điện thoại rất nghiêm túc, nghe thấy tiếng động, anh quay người lại nhìn Tiêu Thận.
Ánh đèn vàng mờ trong nhà hắt lên mặt anh, Trần Trinh hiếm khi tỏ ra hơi hối lỗi: "Tầng dưới hôi quá, còn có người say rượu nôn ở đó, nên tôi nên đây."
Anh khẽ ho một tiếng, chỉ vào khung cửa sổ bên cạnh cửa: "Cửa sổ nhà anh tôi kéo một cái là mở... Sau đó tôi vào, nhưng không đụng vào đồ của anh.”
Tiêu Thận bước qua Trần Trinh bên cạnh cửa vào nhà, nơi hắn thuê khá rẻ, 200 tệ một tháng, nhỏ như "chuồng chim bồ câu", ấn tượng đầu tiên khi bước vào là bức tường chật chội, đồ đạc trong phòng rất ít, chiếm nhiều diện tích nhất là chiếc giường gỗ đơn.
Tiêu Thận cầm chậu ra cuối hành lang lấy nước, chưa lấy xong thì người phía sau đã đi theo, Tiêu Thận quay lại nhìn anh, không có cảm xúc gì hỏi: "Còn chưa về à?"
Cạnh hành lang cũng là những người thuê trọ đông đúc, nửa đêm có tiếng ngáy rất lớn, Trần Trinh nhìn nước trong chậu của Tiêu Thận, nói: "Tôi đến đưa tiền cho anh, tối qua anh trả tiền viện phí giúp tôi, tôi để trên đầu giường anh rồi."
Tiêu Thận không trả lời.
Trần Trinh tắt điện thoại đang chiếu sáng cho Tiêu Thận, nói: "Được rồi, tôi đi đây."
Tiêu Thận chưa lấy xong chậu nước thì dưới tầng đã truyền đến tiếng "ầm ầm" dẫm cầu thang, bức tường của tòa nhà này rất mỏng, có người bị tiếng động này đánh thức, liền chửi bới om sòm, Tiêu Thận nghiêng đầu nhìn thấy bóng dáng Trần Trinh xuất hiện ở cửa cầu thang, bước chân nhanh chóng chuẩn bị rời khỏi đây.
Hắn đứng yên tại chỗ hai giây, sau đó giơ tay tắt vòi nước.
Trần Trinh đi được nửa đường thì dừng lại, anh đột nhiên quay người lại, chạy về phía sau cho đến khi dừng lại trước mặt Tiêu Thận.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thận thấy Trần Trinh cau mày.
Trên mặt Trần Trinh hiếm khi không cười, anh cau mày nói: "Tôi xin lỗi anh được không?"
Tiêu Thận rũ mắt nhìn anh, hắn không nói được cũng không nói không, một lúc sau, hắn giơ tay đẩy vai Trần Trinh: "Đi, đưa cậu ra ngoài."
Con đường này không có đèn đường, hai người đi trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau.
Sắp đi đến đầu thì Tiêu Thận lần đầu chủ động gợi chuyện, hắn nhìn bóng dáng Trần Trinh bên cạnh ẩn hiện trong bóng tối, nói: "Mỗi đêm sau 12 giờ tôi mới về nhà.”
Trần Trinh có vẻ như đã hết sức, anh lại trở về giọng điệu thường ngày, nói: "Về hay không về nhà thì cũng chẳng có ai."
Anh dừng lại, khi mở miệng lần nữa thì giọng đã nhỏ hơn nhiều: "Lúc tôi học cấp 2, chị tôi bỏ nhà theo trai, mẹ tôi thì mất rồi, bố tôi chỉ quan tâm đến công ty của ông ấy, nhà chẳng bao giờ có ai, nên tôi không muốn về."
Trần Trinh nói xong thì hai người lại im lặng.
Tiêu Thận lướt qua chủ đề này, hỏi anh: "Tay thế nào rồi?"
Trần Trinh có vẻ như lắc lắc cánh tay bị thương của mình: "Vẫn thế thôi, quấn băng gạc trông tội nghiệp lắm, hôm nay có mấy bạn nữ ở trường mua đồ ăn vặt cho tôi."
Họ đi đến đường lớn, ánh đèn đường dần xuất hiện, Trần Trinh dừng lại trước, anh nghiêng đầu nhìn Tiêu Thận, nói: "Được rồi, anh về đi."
Trước đây Tiêu Thận luôn đưa anh đến đường lớn thì dừng lại, nhưng lần này vẫn tiếp tục đi về phía trước, chỉ nói: "Đi thôi."
Trần Trinh chạy theo hai bước, nửa đêm trên đường đặc biệt ít người, Trần Trinh nghiêng người nhìn Tiêu Thận: "Anh không mệt à?"
Tiêu Thận không muốn trả lời câu hỏi của anh.
Trần Trinh có vẻ như cười, anh bước trên lề đường hẹp bên cạnh, vừa đi vừa sắp ngã xuống, anh liền dùng cánh tay không bị thương để đỡ vai Tiêu Thận, vừa nhìn đường vừa nói chuyện với Tiêu Thận: "Từ đây đến nhà tôi, đi nhanh cũng phải mất hai mươi phút, anh quay lại thì là một giờ rồi."
Tiêu Thận hỏi anh: "Tối nào cậu cũng đi bộ về à?"
Trần Trinh chống vai Tiêu Thận nhảy xuống khỏi lề đường, anh ừ một tiếng: “Tôi cũng không buồn ngủ, về muộn thì về muộn, thời gian của tôi nhiều vô kể."
Tiêu Thận đưa Trần Trinh đến trước biệt thự nhà họ, hắn đứng tại chỗ không tiến lên nữa, nói: "Vào đi."
Trần Trinh kéo cổ tay Tiêu Thận, nói: "Anh đừng đi trước, đợi tôi nửa phút." Nói xong, Trần Trinh chạy đi đẩy cửa lớn.
Anh nói rất đúng thời gian, không sớm không muộn, 30 giây sau, anh lại xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Thận, anh đẩy chiếc xe đạp địa hình đến trước mặt Tiêu Thận, vỗ vào yên xe nói: "Anh đạp về đi."
Tiêu Thận nói: "Không cần."
Hắn nhìn mặt Trần Trinh, vẫn giải thích: "Nhà tôi không an toàn, có người phá khóa trộm."
Nói xong hắn vẫy tay với Trần Trinh, vừa quay người vừa nói: "Vào đi, tôi về đây."
Tối hôm đó, khi Tiêu Thận về thì đúng là đã một giờ sáng, trước khi ngủ, hắn nhìn thấy trên đầu giường mình một chồng tiền mặt mới tinh, bên cạnh tiền mặt còn có một vài túi đồ ăn vặt, ngoài ra, trên cửa sổ của căn phòng trọ đó còn có thêm một ổ khóa mới.
Căn phòng này của hắn thực sự không có gì, nên hắn thậm chí còn không quan tâm đến ổ khóa bị hỏng trên cửa sổ, nơi này quá hỗn loạn, ngay cả ổ khóa cửa còn nguyên vẹn cũng có thể bị người ta bẻ mất.
Tiêu Thận đứng bên cửa sổ, giơ tay chạm vào ổ khóa mới được đóng, gắn vào tường.
...
Tiêu Thận từ trong bóng tối mở mắt ra, giọng nói mang theo ý cười vẫn mơ hồ trôi nổi trong màn đêm, vang vọng bên tai hắn. Hắn từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn thời gian ở đầu giường.
Hắn mất ngủ đã nhiều năm, thời sinh viên vì mưu sinh, hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh buổi tối đi làm thêm, đến bây giờ hắn đã không còn thiếu tiền như vậy nữa, nhưng vẫn phải thường xuyên trực đêm, hôm nay hắn hiếm khi có cơ hội đi ngủ sớm, nhưng chỉ ngủ chưa đầy một tiếng thì tỉnh dậy.
Hắn khó ngủ, sau khi ngủ thì luôn mơ nhiều, trong nhiều năm này, những giấc mơ đó cứ theo thời gian lặp đi lặp lại trong lớp vỏ não của hắn, hỉ nộ ái ố, toàn là cảm xúc của một người.
Tiêu Thận không ngủ được nữa, vào lúc rạng sáng hắn bước ra khỏi cửa, sau đó tìm một quán bar gần đó và bước vào.
Hắn ngồi dựa vào quầy bar, có một người phụ nữ tóc xoăn lạ mặt cầm hộp thuốc lá đến làm quen với hắn, Tiêu Thận khẽ liếc mắt nhưng không nhận đồ của cô ta.
Thời gian là thứ không đợi người, người đàn ông cứ lặp đi lặp lại trong ký ức của hắn đã rời xa hắn nhiều năm, nhưng Tiêu Thận vẫn không thoát ra được, hắn như bị chính mình nhốt lại ở đó.
Lúc đầu, Tiêu Thận cảm thấy Trần Trinh vừa ngỗ ngược vừa ngoan ngoãn, nhưng sau mỗi ngày, Trần Trinh chỉ khiến hắn thấy mặt ngoan ngoãn của mình, anh như dần dần từ một chú chó hoang trở thành chú chó nhà của hắn, sự hoang dã trên người Trần Trinh vẫn không giảm, nhưng chỉ tin tưởng và dựa dẫm vào hắn.
Sau khi hai người ngày càng thân thiết, tối nào Trần Trinh cũng đến đợi Tiêu Thận tan làm, nhưng anh bắt đầu dựa vào bên trong quầy bar để làm bài tập, anh ngày càng ngoan ngoãn, anh không còn gây chuyện nữa, nhưng ánh mắt suy nghĩ dành cho Tiêu Thận lại ngày càng nhiều.
Anh bắt đầu thể hiện ra rất nhiều sự dựa dẫm trước mặt Tiêu Thận.
Khi rảnh rỗi, anh sẽ ngồi trong phòng trọ của Tiêu Thận để chơi điện thoại của Tiêu Thận, trên điện thoại của Tiêu Thận chỉ có trò xếp gạch, Trần Trinh chỉ chơi trò này, anh bấm phím điện thoại rất nhanh, luôn bấm phím điện thoại kêu lách tách.
Khi đi, bản thân anh sẽ không đi đàng hoàng, anh luôn từ phía sau nhảy lên lưng Tiêu Thận, hoặc bám vào cánh tay Tiêu Thận để Tiêu Thận kéo đi.
Anh là một thiếu gia đích thực, nhưng anh chưa bao giờ thể hiện mặt đó trước mặt Tiêu Thận, vào cuối tuần hoặc ngày lễ, anh thích trốn trong phòng trọ của Tiêu Thận, mùa đông lạnh giá hay mùa hè oi bức anh không hề nhắc đến, Tiêu Thận ăn bánh bao và mì ăn liền, anh cũng ăn bánh bao và mì ăn liền rất ngon lành, họ quen nhau suốt hai năm, đi đâu cũng đều tự đi bằng đôi chân của mình, hai người ở bên nhau chưa bao giờ đi bất kỳ phương tiện giao thông nào.
Bây giờ Tiêu Thận nhớ lại, hồi đó hắn thực sự rất túng thiếu, tiền trong túi và học bổng nhận được đều gửi hết về nhà, hắn đã giảm mức sống của mình xuống mức thấp nhất, Trần Trinh không hề nhắc đến điều gì, khi ở bên cạnh hắn, anh cũng sống theo mức sống của hắn.
Tất nhiên Trần Trinh cũng có lúc ấm ức, khi anh học lớp 12, vẫn ngày ngày theo Tiêu Thận đến quán bar, chỉ có việc này là anh không nghe, có một hôm Tiêu Thận phát bực mắng anh, lúc đó Trần Trinh đã khóc, anh cầm điện thoại của Tiêu Thận, dựa vào cánh cửa cũ kỹ của phòng trọ, vừa chơi xếp gạch vừa khóc.
Tiêu Thận lau nước mắt cho anh, định đưa anh về, Trần Trinh nghe vậy thì nước mắt lại trào ra, anh khóc không thành tiếng, Tiêu Thận không còn cách nào khác, hiếm khi dịu dàng ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vào lưng Trần Trinh.
Trần Trinh là một người có tính tình đặc biệt tốt, lúc đó anh vừa khóc vừa giải thích: "Ngày này năm lăm trước, mẹ tôi mất, hôm nay tôi... không muốn ở nhà một mình."
Lúc đó Tiêu Thận cảm thấy trái tim mình đặc biệt chua xót, hắn ôm lấy Trần Trinh, đó là cái ôm đầu tiên giữa họ không được coi là một cái ôm, khi Trần Trinh dựa vào cổ hắn, vẫn tiếp tục khóc.
Mãi rất lâu sau họ mới tách ra, đêm hè họ ôm nhau đổ đầy mồ hôi, Tiêu Thận vẫn có thể cảm nhận được đôi môi Trần Trinh chạm vào bên cổ mình, lúc đó Tiêu Thận cau mày nửa ngày không nhúc nhích, hắn nghe thấy giọng Trần Trinh nhỏ nhẹ, Trần Trinh nói: "Tiêu Thận, anh thực sự rất tốt."
Tối hôm đó, Trần Trinh lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường gỗ mục của Tiêu Thận, Tiêu Thận không ngủ, hắn ngồi suốt đêm ở trước cửa nơi Trần Trinh thích ngồi, căn phòng rất nhỏ, vì vậy ngay cả khi hắn ngồi trên cánh cửa, hắn vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt Trần Trinh, hắn cứ ngồi đó, nhìn Trần Trinh cả đêm.
Sau đó hắn đã nghỉ việc ở quán bar, Trần Trinh đến tìm hắn, hắn đưa thẻ sinh viên cho Trần Trinh, để anh đến thư viện hoặc phòng tự học. Đọc truyện nhanh tại https://truyenfull.com/
Trước kỳ thi đại học, Trần Trinh luôn nung nấu ý định xác định quan hệ với hắn, lúc đó hắn vừa phải đi làm thêm kiếm tiền trong áp lực nặng nề của việc học tập, vừa dùng điểm thi đại học để giữ lấy tình cảm với Trần Trinh.
Sau khi thi đại học, Trần Trinh đã tự tin đến tìm hắn, vừa gặp mặt, Trần Trinh đã trực tiếp nhảy lên người hắn trước mặt mọi người, hắn đỡ lấy Trần Trinh, Trần Trinh kẹp chặt eo hắn, kéo cổ áo hắn gọi hắn là "học trưởng", không cho hắn nuốt lời.
Sau kỳ thi đại học, họ đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng ngọt ngào.
Trần Trinh là một người táo bạo và không hề e dè, anh muốn thử mọi thứ, anh muốn đè Tiêu Thận vào phòng vệ sinh của thư viện để hôn, anh còn muốn đè Tiêu Thận trong phòng trọ để sờ soạng, Tiêu Thận là người lớn tuổi hơn trong mối quan hệ, tất nhiên hắn không thể để Trần Trinh làm bừa, vì vậy hắn đã đặt ra nhiều quy tắc cho Trần Trinh, rất nhiều rất nhiều quy tắc phải đến khi trưởng thành mới được thực hiện.
Trên thực tế, Tiêu Thận đã lên kế hoạch khá nhiều, năm đó hắn đã trả hết nợ cho gia đình, sau này hắn cuối cùng cũng có thể sống đơn giản vì chính mình, hắn hiếm khi cảm thấy thoải mái, hắn đã vạch ra nhiều tương lai cho mình và Trần Trinh, gần nhất là hắn sẽ đưa Trần Trinh vừa thi xong đại học đi thư giãn, hắn đã tìm hiểu địa điểm và lên kế hoạch thời gian, Trần Trinh chỉ cần đến là được.
Nhưng hắn thậm chí còn không đợi được đến khi Trần Trinh 18 tuổi.
Hắn vẫn luôn nhớ sự dứt khoát của hai người khi chia tay lần cuối, Trần Trinh lần đầu tiên thể hiện cảm xúc tức giận với hắn, anh biến mất nửa tháng, khi gặp lại chỉ nói một cách không kiên nhẫn rằng muốn chia tay.
Tiêu Thận hỏi anh có phải bị điên rồi không.
Lúc đó Trần Trinh dựa vào tường nhìn hắn, biểu cảm của anh lạnh nhạt hơn nhiều so với lần đầu tiên anh ngồi trên bậc thang của lối đi an toàn trong bệnh viện, anh khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu, xương quai xanh trên cổ nổi rõ, anh nói: "Tiêu Thận, người nhà tôi muốn tôi ra nước ngoài, nhưng đó là nơi anh không thể đến, tôi không thể yêu xa với anh, chán lắm, chia tay đi."
Hôm đó là tuần thứ 2 Tiêu Thận không liên lạc được với Trần Trinh, hắn không ngờ khi gặp lại, Trần Trinh lại ở trong trạng thái như vậy.
Hắn khá hung dữ kéo cánh tay Trần Trinh không buông, Trần Trinh khó chịu chửi một câu tục tĩu, nói: "Không phải anh vẫn luôn không kiên nhẫn với tôi sao, tôi muốn chia tay với anh, lẽ nào anh không nên vui mừng khôn xiết à?"
Hôm đó đặc biệt nóng, tâm trạng của Tiêu Thận cũng bị thời tiết này nung nóng đến mức không bình tĩnh, vì vậy hắn đã quay người bỏ đi trước, sau đó hắn không bao giờ tìm thấy Trần Trinh nữa, từ ngày đó, Trần Trinh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Người mà trước đây chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy, giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ xuất hiện trong mơ.
…
Người phụ nữ tóc xoăn bên cạnh vẫn chưa đi, Tiêu Thận cúi đầu không để ý đến cô ta, chỉ dùng ngón tay xoay xoay chiếc ly thủy tinh đựng đầy đá, người phụ nữ đó đẩy hộp thuốc lá về phía hắn: "Anh này, không phải tôi mời anh hút thuốc, là một anh đẹp trai."
Tiêu Thận cau mày ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ đó chỉ về phía sau bên trái: "Người đó nhìn anh nửa tiếng rồi, không dám đến xin số điện thoại của anh."
Ánh sáng trong hộp đêm rất tối, thái dương Tiêu Thận đột nhiên giật mạnh, hắn hơi nghiêng đầu về phía sau, xuyên qua ánh đèn và đồ trang trí lộn xộn trong cửa hàng, Tiêu Thận nhìn thấy một người vừa xa lạ vừa quen thuộc, vừa mới xuất hiện trong giấc mơ.