"Chu Ải——"
Chu Ải đang xách túi nilon đứng dưới gốc cây ven đường, nghe thấy tiếng gọi, cậu ngẩng đầu nhìn Trần Tầm Phong đang chạy về phía mình.
Tuần trước họ mới nhập học, tuần này đã bắt đầu huấn luyện quân sự nghiêm ngặt, giờ đã hơn 10 giờ tối kết thúc huấn luyện buổi tối, Trần Tầm Phong mặc nguyên bộ quân phục, khi dừng lại trước mặt cậu đã mang theo một cơn gió nhẹ.
Đọc truyện nhanh tại https://truyenfull.com/
Trần Tầm Phong cầm mũ bằng một tay, tay còn lại đưa lên sờ mặt Chu Ải, câu đầu tiên khi gặp mặt, hắn hỏi Chu Ải: "Hôm nay nóng không?"
Tay Trần Tầm Phong chạm vào mặt Chu Ải, Chu Ải cảm thấy sự đau nhói do va chạm gây ra, nhưng cậu không né tránh, chỉ lắc đầu, sau đó đưa túi nilon trong tay cho Trần Tầm Phong.
"Đây là gì?" Trần Tầm Phong thuận tay nắm lấy tay cậu, dắt cậu đi về hướng về ký túc xá.
Chu Ải nghiêng đầu nhìn Trần Tầm Phong, ra hiệu với hắn, bảo hắn uống.
Họ buông tay nhau ra trong chốc lát, Trần Tầm Phong giơ tay cắm ống hút vào cốc nhựa, trong lúc làm động tác này, hắn vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Chu Ải, sau đó uống một ngụm đồ uống màu xanh lá cây trong tay.
Chu Ải bình tĩnh quan sát biểu cảm của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong vừa đi vừa nhận xét hương vị với cậu: "Lạnh, không chua không ngọt, khá thơm."
Họ đi ra khỏi bóng cây, đến dưới ngọn đèn đường màu vàng cam, Chu Ải chỉ cho Trần Tầm Phong cái tên được in trên túi nilon, đây là sữa đậu xanh mà cậu vừa mua ở căng tin trường.
Trần Tầm Phong không quen ăn các sản phẩm từ đậu, cũng không thích mùi đậu nành, hôm nay Chu Ải hiếm khi được uống sữa đậu nành chế biến rất ngon trong trường, nên muốn mang cho hắn nếm thử.
Trần Tầm Phong giơ cánh tay đặt lên vai Chu Ải, nói: "Sữa đậu nành còn có hương vị này." Hắn đưa ống hút của sữa đậu nành đến bên môi Chu Ải bằng tay kia: "Ngon, uống một ngụm."
Hôm nay Chu Ải đã uống ở trường, nhưng cậu không từ chối Trần Tầm Phong, chỉ cúi đầu uống thêm một ngụm, khi cậu ngẩng đầu lên, Trần Tầm Phong đột nhiên nói bên cạnh cậu: "Chờ đã."
Trần Tầm Phong dừng bước, tiến lại gần mặt Chu Ải, giống như đang quan sát, hắn thuận tay đưa sữa đậu nành cho Chu Ải, sau đó giữ cằm cậu: "Để anh xem mặt em."
Sau khi gặp nhau, họ đi dưới gốc cây, ánh sáng đèn đường màu cam thỉnh thoảng xuyên qua kẽ lá rọi vào người họ, ánh sáng luôn mờ ảo, lúc này hai người đi ra, Trần Tầm Phong mới nhìn thấy khuôn mặt đỏ bất thường của Chu Ải.
Đọc truyện nhanh tại https://truyenfull.com/
Chu Ải đứng yên tại chỗ, hơi ngẩng cằm để Trần Tầm Phong nhìn, hôm nay đặc biệt nóng, họ đứng dưới nắng cả ngày, từ chiều Chu Ải vẫn luôn cảm thấy mặt mình đau nhói, cậu đoán rằng mình bị cháy nắng.
Trần Tầm Phong không dùng tay chạm vào mặt Chu Ải nữa, hắn chỉ cau mày, chỉ nhẹ vào sống mũi của Chu Ải: "Bị bong tróc da rồi."
Chu Ải nhìn khuôn mặt Trần Tầm Phong ở cự ly gần, trong mắt cậu ẩn chứa chút ý cười, cậu cầm nửa cốc sữa đậu nành đó ra hiệu cho Trần Tầm Phong bằng tay, nói mình không sao.
Trần Tầm Phong giơ tay vuốt mạnh mái tóc đen ngắn của Chu Ải rồi cuối cùng cũng buông ra, lúc buông ra hắn thuận tay cầm lấy đồ trên tay Chu Ải, nói: "Đi thôi, về bôi thuốc."
Sáng hôm sau chưa đầy 5 giờ, Chu Ải đã từ trên giường tỉnh dậy, cậu cảm thấy một cảm giác mát lạnh và trơn tuột trên mặt, sau đó cậu mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt Trần Tầm Phong lơ lửng trên đầu mình.
Trần Tầm Phong đang bôi thứ gì đó lên mặt cậu, khuôn mặt hắn tươi tắn, trên người mang theo hơi nước ẩm ướt, giống như đã rửa mặt xong, phòng ngủ vẫn chưa bật đèn, họ nhìn nhau trong bóng tối xanh lam, ngón tay Trần Tầm Phong lặp đi lặp lại bôi vào bên sống mũi cậu, giọng hắn như có chất nam châm đặc biệt khi mới thức dậy, hắn nói: "Bôi một chút gel lô hội, lát nữa dậy rửa mặt."
Bây giờ họ tuân theo chế độ sinh hoạt của huấn luyện quân sự, hai người lại ở ký túc xá bên ngoài trường, nên buổi sáng phải dậy sớm hơn nhiều so với thời gian học bình thường, Chu Ải nhìn thời gian trên đầu giường, ngồi dậy trên giường.
Khi cậu đang rửa mặt trong phòng tắm, Trần Tầm Phong đưa cho cậu quần áo để thay, bây giờ họ đang huấn luyện quân sự, quần áo đều là bộ đồ ngụy trang giống nhau, nhưng Chu Ải vẫn chưa thay quần áo, cậu đã nắm lấy tay Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong hơi nghi hoặc "ừ" một tiếng, hỏi cậu sao vậy.
Chu Ải mở quần áo ra, cho hắn xem mặt sau của chiếc áo phông này, mặt sau áo phông in tên trường đại học, Trần Tầm Phong cầm chiếc áo này lên, rõ ràng là trường của họ.
Chu Ải vừa rửa sạch gel lô hội trên mặt, mặt còn ướt, Trần Tầm Phong cúi đầu hôn trán gần chân tóc của cậu, cười nói: "Lấy nhầm rồi, không thì em sẽ thành gián điệp của trường anh.”