Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 56




Chu Ải đi thi rồi, ngày cậu đi, Trần Tầm Phong không chào hỏi ai cả, bỏ tiết cả ngày của lớp 15.

Hôm đó là một ngày trời quang mây tạnh, sáng sớm Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải ngồi xe buýt lớn của trường rời đi, bản thân cũng không quay lại trường nữa, hắn quay sang trường Trung học Thực nghiệm nơi Chu Ải học cấp hai, hắn không vào trường mà theo địa chỉ đến một tòa nhà dân cư cũ bên cạnh trường trung học, hắn bước lên cầu thang hẹp của tòa nhà cũ lên tầng hai, rồi gõ cửa chống trộm cũ kỹ phủ đầy bụi của phòng 203.

Nửa phút sau, cánh cửa mới được bên trong mở ra, người mở cửa là một phụ nữ trung niên đeo tạp dề, bà vừa lau tay vừa quan sát Trần Tầm Phong từ trên xuống dưới, hỏi hắn: "Cậu tìm ai?"

Cấu trúc tòa nhà hẹp, Trần Tầm Phong chặn ở cửa, gần bằng chiều cao của ngưỡng cửa, sắc mặt hắn ẩn trong bóng râm, tối tăm khó hiểu, hắn từ từ nói: "Tôi tìm thầy…Vương"

Sau khi Trần Tầm Phong nói xong, khuôn mặt người phụ nữ mới có chút tươi cười, bà nói: “Cậu tìm thầy Vương à? Cậu là học sinh của thầy ấy sao?" Bà đảo mắt nhìn Trần Tầm Phong, có chút nghi hoặc, học sinh hay lãnh đạo đến cửa, ít nhiều gì cũng xách theo chút đồ, nhưng Trần Tầm Phong lại tay không, nhưng sau khi hơi do dự, bà vẫn để Trần Tầm Phong vào cửa.

Người phụ nữ lau tay vào tạp dề, chỉ về hướng phòng cho Trần Tầm Phong: "Thầy Vương đang phơi nắng ở ban công, tôi còn đang nấu cơm trong bếp, làm cơm cho thầy Vương, cậu qua thăm thầy ấy trước đi."

Ngôi nhà nhỏ hẹp, bố cục đơn giản, đứng ở huyền quan có thể nhìn rõ toàn bộ cấu trúc bên trong ngôi nhà, Trần Tầm Phong nhìn về hướng ban công, hắn đứng tại chỗ một lúc, rồi mới nhấc chân đi về phía đó.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ kính giăng đầy mạng nhện, rọi vào người đàn ông ngồi trên ban công, Trần Tầm Phong dừng chân trước mặt người đàn ông, che khuất ánh nắng, người đàn ông nhận ra, ngập ngừng ngước mắt lên, đôi mắt đục ngầu từ từ nhìn về phía khuôn mặt Trần Tầm Phong.

Ông ngồi dựa vào xe lăn, có lẽ bản thân ông không ngồi vững, nên tay chân ông đều bị dây thừng buộc chặt vào tay vịn, đôi môi ông không kiểm soát được mà hơi hé mở, cổ quàng một chiếc khăn vuông thấm nước bọt, ông trông gầy hơn nhiều so với trong ảnh, cũng già hơn nhiều.

Nhìn vào dáng vẻ hiện tại của người đàn ông, trên người ông chỉ có sự suy sụp và già nua, không còn thấy được bất kỳ sự hào hứng hay tính toán cay độc nào.

Tuần trước, Chu Ải và Trần Tầm Phong đã nói về chuyện này, từ đầu đến cuối, hai người họ đều không nhắc đến tình hình gần đây của Vương Bình Tề, vì họ đều biết, tình hình gần đây của Vương Bình Tề chính là dáng vẻ trước mắt này - dáng vẻ tàn tật cần người chăm sóc.

Chu Ải chắc chắn biết rằng giáo viên chủ nhiệm cấp hai của cậu đã bị tai nạn xe hơi vào mùa đông năm ngoái, khi Trần Tầm Phong xem hồ sơ của Chu Ải, hắn cũng sẽ lướt qua tình hình của giáo viên chủ nhiệm liên quan chặt chẽ đến Chu Ải, Trần Tầm Phong đương nhiên cũng biết.

Chính vì vậy, Chu Ải mới không muốn kể lại chi tiết chuyện này, cũng mới thấy được sự cố chấp của Trần Tầm Phong khi nhất quyết muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện này.

Với Trần Tầm Phong, cho dù Vương Bình Tề có trở thành dáng vẻ đáng thương như bây giờ, thì tổn thương mà ông ta gây ra cho Chu Ải vẫn là thật, những tổn thương đó vẫn ảnh hưởng đến Chu Ải, những tổn thương đó không thể xóa nhòa, Trần Tầm Phong không vượt qua được, hắn không thể không tính toán.

Hắn đứng trước mặt Vương Bình Tề, rũ mắt nhìn ông một lúc, rồi người phụ nữ trung niên kia từ bếp bưng bát cơm đi tới, Trần Tầm Phong đứng bên cạnh nhìn bà đút cháo cho Vương Bình Tề, một bát cháo nửa đổ nửa rớt, không đưa được vào miệng, bà vừa đút vừa tự mình trò chuyện với Trần Tầm Phong: "Thầy Vương không chịu ra ngoài, đôi khi tôi bảo đẩy ông ấy ra ngoài dạo chơi, ông cũng không chịu, xung quanh đây chính là trường Thực nghiệm, tôi đoán là ông ấy không vượt qua được ngưỡng cửa đó, ông ấy sợ học sinh cũ nhìn thấy."

Người phụ nữ thở dài: "Nhưng ngày nào cũng trốn trong nhà, ngày nào cũng nằm trên giường, ông ấy cũng chán, cậu xem, ông ấy chán thì không chịu ăn cơm đàng hoàng."

Trần Tầm Phong dựa vào khung cửa, im lặng không nói gì.

Người phụ nữ trung niên này có lẽ là người giúp việc chăm sóc Vương Bình Tề, Trần Tầm Phong không nói gì, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình trò chuyện của bà, bà lại hỏi: “Cậu là học sinh khóa nào của thầy Vương? Tôi ở đây hơn nửa năm rồi, chưa từng gặp người nào như câuh."

Trần Tầm Phong khoanh tay lạnh nhạt cười: "Tôi như thế nào?"

Người giúp việc hơi do dự, nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Trần Tầm Phong, bà từ từ nói: "Thầy Vương dạy nhiều học sinh giỏi, đến thăm thầy ấy, đều đeo kính dày, trên mặt ít nhiều đều có mụn, nói lắp và không thích nói chuyện."

Người giúp việc hạ giọng: "Tóm lại là kiểu trẻ con mọt sách, thân hình gầy gò, trông như bị suy dinh dưỡng, chưa từng thấy ai cao hơn câuh, cũng chưa thấy ai đẹp trai hơn cậu, vừa mở cửa nhìn thấy cậu, tôi còn tưởng cậu đi nhầm chỗ."

Đút cơm xong, người giúp việc ra ngoài mua thức ăn, ngôi nhà không lớn chỉ còn lại Trần Tầm Phong và Vương Bình Tề.

Trần Tầm Phong kéo một cái ghế đến, ngồi xuống trước mặt Vương Bình Tề, hắn nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn một lúc rồi nói: "Có nghe hiểu không? Nếu nghe thấy thì chớp mắt."

Trần Tầm Phong đặt một chân lên bàn đạp của ghế, hắn hỏi Vương Bình Tề: "Vẫn đang nghĩ tôi là học sinh khóa nào của ông?"

Vương Bình Tề từ từ chớp mắt.

Trần Tầm Phong lấy điện thoại ra khỏi túi quần, hắn cúi đầu tìm một bức ảnh trong điện thoại, sau đó đưa màn hình điện thoại đến trước mắt Vương Bình Tề, hắn quan sát biểu cảm của Vương Bình Tề, chậm rãi nói: "Tôi không phải học sinh của ông, nhưng cậu ấy từng học lớp của ông mấy năm, Chu Ải."

Tiếng nói và hình ảnh của Trần Tầm Phong đồng thời xâm chiếm thị giác và thính giác của Vương Bình Tề, người đàn ông phản ứng chậm chạp, sau đó đồng tử co lại, đôi mắt mở to kỳ lạ, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng thở khò khè khàn khàn.

Trần Tầm Phong không cho ông xem nhiều liền thu điện thoại lại, hắn nghiêng đầu nhìn mấy tấm bằng khen treo đầy trên tường nhà, bình tĩnh nói: "Xem ra con gái là người ông trân trọng nhất."

Tiếng thở khò khè của Vương Bình Tề đột nhiên tăng lên, ông vùng vẫy muốn lật xuống khỏi xe lăn, nhưng ông không dùng được sức cũng không gỡ được dây thừng, Trần Tầm Phong ngồi tại chỗ, lạnh lùng nhìn ông vùng vẫy thảm hại, giọng hắn đột nhiên hạ thấp, giống như đang tự nói với chính mình: "Nhưng người khác cũng có người mà họ trân trọng nhất."

Nói xong, Trần Tầm Phong thở ra một hơi, hắn nhấc chân móc vào bánh xe lăn, hắn dùng một chân kéo xe lăn đến trước mặt mình, hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt co giật của Vương Bình Tề, hắn nói: "Hỏi vài câu."

Tòa nhà dân cư là ký túc xá cũ của giáo viên trường Thực nghiệm, mặc dù cũ kỹ nhưng vị trí địa lý và ánh sáng rất tốt, đang là buổi sáng, ánh nắng tràn ngập căn phòng, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng bầu không khí ở đây lại lạnh lẽo và chết chóc.

Miệng Vương Bình Tề không ngậm lại được, nghe thấy giọng Trần Tầm Phong, ông chỉ "khò khè" phát ra vài âm tiết vô nghĩa.

"Ba năm cấp hai, ông có đánh Chu Ải không?" Trần Tầm Phong nhìn chằm chằm Vương Bình Tề, nhìn khuôn mặt ông, chậm rãi bổ sung: "Bất kỳ hình thức nào, ví dụ như đánh bằng tay, đá bằng chân, hoặc dùng đồ dùng dạy học nào đó ném vào người cậu ấy, đập vào người cậu ấy, nếu có, ông hãy chớp mắt."

Cơ thể Vương Bình Tề bị liệt, nhưng não ông vẫn hoạt động bình thường, Trần Tầm Phong nói xong, ông đã theo lời của hắn mà nhớ lại.

Hiện nay, trường học kiểm soát phương pháp giáo dục ngày càng nghiêm ngặt, "có thể phạt thể xác học sinh hay không" là một chủ đề rất gây tranh cãi, trường Thực nghiệm ra lệnh cấm tuyệt đối mọi hình thức phạt thể xác học sinh, khu vực giảng dạy của họ không được phép xuất hiện những thứ như roi vọt thước kẻ, vì vậy Vương Bình Tề cũng hầu như không phạt thể xác học sinh trong lớp.

Nhưng Chu Ải là một trường hợp ngoại lệ, ông thực sự đã đá Chu Ải, và vì trong những năm này, tình huống này chỉ xảy ra một lần, nên đến bây giờ Vương Bình Tề vẫn nhớ rất rõ.

Lần đó là học kỳ đầu năm lớp 9 của họ, kỳ thi giữa kỳ của trường Thực nghiệm vừa kết thúc, sau khi kết quả thi được công bố, lớp của ông thi rất kém, ông không ngẩng đầu lên được khi bị mấy giáo viên chủ nhiệm khác trong văn phòng khoe khoang, vì vậy trong giờ ra chơi ông đã quay về lớp sớm, ông rất tức giận, không cho học sinh ra khỏi lớp trong giờ ra chơi, đứng trên bục giảng trách móc cả lớp, cũng chính lúc đó, Chu Ải đột nhiên xuất hiện ở cửa sau lớp học với chiếc thùng rác rỗng.

Lần thi đó, thành tích của cả lớp ông đều giảm mạnh, ngay cả con gái ông là Vương Lị Lị cũng tụt khỏi top 5 của khối, nhưng Chu Ải vẫn vững vàng ở vị trí số một của khối, Vương Bình Tề nhớ lại lời trêu chọc của các giáo viên trong khối về mình, nói rằng tiền thưởng năm nay của ông chỉ có thể trông chờ vào Chu Ải.

Vì vậy, khi Chu Ải xuất hiện, ông đã trực tiếp nổi cơn thịnh nộ, ông bắt lấy "đi muộn" và "chạy lung tung trong giờ ra chơi" của Chu Ải, lôi Chu Ải lên bục giảng, trước mặt cả lớp mắng cậu mười mấy phút, Chu Ải là người câm, không đáp lại gì, chỉ im lặng lắng nghe, cuối cùng Vương Bình Tề càng mắng càng tức, ông đập cốc nước để trên bục giảng xuống bên cạnh Chu Ải, và đá vào bắp chân Chu Ải, bắt cậu cút ra sau lớp đứng nghe giảng.

Cả lớp gần 50 học sinh, nhưng không ai thấy lạ, cũng không ai thắc mắc, họ không nhìn thấy chiếc thùng rác rỗng trên tay Chu Ải, họ không nhìn thấy đồng hồ treo trên bảng đen, họ cũng không nhìn thấy tấm bằng khen Chu Ải vừa mang về lớp, trong lớp họ, Chu Ải là người mà mọi người ghét, ngay cả giáo viên cũng ghét Chu Ải, vì vậy mọi việc Chu Ải làm đều là sai, họ chỉ vui mừng vì Chu Ải xuất hiện đúng lúc, đúng lúc chuyển hướng sự chú ý của giáo viên, thu hút mọi cơn thịnh nộ của giáo viên.

Lần đó sau khi Vương Bình Tề bình tĩnh lại, ông đã tìm học sinh lên bục giảng quét những mảnh vỡ thủy tinh của cốc nước, khi học sinh quét dọn thì phát hiện trên sàn có hai giọt máu đỏ, Vương Bình Tề vô thức ngẩng đầu nhìn Chu Ải đang đứng cuối lớp, Chu Ải đứng yên lặng ở đó, đang rũ mắt nhìn cuốn sách trên tay, nhưng tay cậu lại nửa che nửa giấu dưới ống tay áo, Vương Bình Tề nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy qua mắt kính vết thương trên mu bàn tay bị mảnh vỡ cứa của Chu Ải.

Lúc đó ông bình tĩnh lại, mơ hồ cảm thấy hơi sợ hãi, nếu không cẩn thận thực sự xảy ra chuyện đổ máu, thì tính chất của toàn bộ sự việc sẽ thay đổi rất nhiều, Chu Ải vẫn là người câm tàn tật, Vương Bình Tề cũng sợ để lại tiếng xấu, vì vậy lúc đó ông đã nhận lấy cây lau nhà trong tay học sinh, dùng sức lau sạch hai giọt máu, vì vậy chỉ một lần đó, sau này ông không còn "đánh" Chu Ải nữa.

Vương Bình Tề chìm đắm trong hồi ức, Trần Tầm Phong hỏi xong một lúc, biểu cảm của ông vẫn duy trì trạng thái co giật kỳ lạ, mí mắt ông cũng không động đậy, ông không trả lời câu hỏi này.

Đồng tử của Trần Tầm Phong tối hơn, hắn rời mắt khỏi khuôn mặt Vương Bình Tề, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của mình, giọng nói lạnh lùng: "Vương Lị Lị--"

Nhưng hắn mới vừa gọi tên, Vương Bình Tề đã kích động "khò khè" trở lại, Trần Tầm Phong nhìn ông một cái, tiếp tục nói lời của mình: "Hôm nay trường của cô ta thi tháng, cô ta bị phát hiện gian lận."

Hắn vừa dứt lời, Vương Bình Tề lại bắt đầu vùng vẫy trên xe lăn, và biên độ còn lớn hơn.

Trần Tầm Phong nhìn ông, chậm rãi nói: "Thầy Vương hiện không ở trường, không có ai che chở cho cô ta, việc cô ta bị phát hiện là chuyện bình thường, ông không cần phải kích động như vậy."

Vương Bình Tề điên cuồng lắc đầu, vùng vẫy xấu xí, Trần Tầm Phong chỉ giẫm lên bánh xe lăn không để ông trượt đi, hắn đưa màn hình điện thoại ra trước mắt Vương Bình Tề, nói: "Đây là quà ra mắt mà tôi tặng cho hai bố con ông."

Trên màn hình điện thoại có hai bức ảnh, bên trái là thông báo kỷ luật về việc Chu Ải vắng mặt và trốn học trong trại hè năm đó, bên phải là thông báo kỷ luật về việc Vương Lị Lị gian lận trước đó hai ngày.

Trần Tầm Phong phóng to trang điện thoại, để Vương Bình Tề có thể nhìn rõ con dấu của trường Thực nghiệm ở góc dưới bên phải bức ảnh: "Vương Lị Lị đã nhận được hình thức kỷ luật này, thì tư cách dự tuyển vào trường đại học trên tay cô ta, có lẽ không còn nữa."

Vương Bình Tề vùng vẫy dữ dội, xe lăn đập "ầm ầm" trên nền gạch, ông mở to mắt, trừng mắt nhìn Trần Tầm Phong trước mặt, móng tay đã bị ông cào gãy trên tay vịn.

Vương Lị Lị có suất bảo lưu vào trường đại học, chỉ cần cô tham gia thêm hai cuộc thi nhất định và đạt giải trong top 3, cô có thể nhận được giấy báo trúng tuyển vào đại học trước thời hạn vào kỳ nghỉ hè năm sau, trở thành sinh viên đại học khi học lớp 11.

Học sinh thi đấu và học sinh thi đại học bình thường đi hai con đường khác nhau, không thể vừa làm vừa học, thành tích học tập bình thường của cô ở trường không cần phải duy trì quá tốt, vì vậy cô hoàn toàn không cần phải gian lận trong kỳ thi tháng bình thường.

Vì vậy, đây chính là "quà ra mắt" mà Trần Tầm Phong nói, hắn chỉ nói hai câu nhẹ nhàng, đã hủy hoại công sức của Vương Bình Tề trong nửa đời và mọi hy vọng trong tương lai, ông điên cuồng vùng vẫy, nhưng thậm chí không thể thoát khỏi sợi dây trói buộc mình.

Trần Tầm Phong tắt điện thoại, lại nhìn vào khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem của Vương Bình Tề, hắn lại hỏi Vương Bình Tề: "Ba năm cấp hai, ông có đánh Chu Ải không?"

Mí mắt Vương Bình Tề lười biếng rũ xuống, hoàn toàn không nhúc nhích.

Trần Tầm Phong dựa lưng vào tường, lạnh lùng nói: "Xem ra món quà tôi tặng, không đủ để ông trả lời câu hỏi của tôi."

Vương Bình Tề từ từ nâng mí mắt lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên trước mặt, vừa rồi bảo mẫu dẫn Trần Tầm Phong vào cửa, nói rằng học sinh của ông đến thăm ông, nhưng trong trí nhớ của ông hoàn toàn không có Trần Tầm Phong, ông không quen Trần Tầm Phong, và nếu ông từng có học sinh như Trần Tầm Phong, thì ông không thể không nhớ.

Ngoại hình của Trần Tầm Phong quá nổi bật, bảo mẫu nhìn thấy hắn đều vui vẻ cười, Vương Bình Tề nhìn khuôn mặt của Trần Tầm Phong rất lâu, không hiểu sao lại nhớ đến người câm tên Chu Ải cách đây hai năm, mà thật trùng hợp, Trần Tầm Phong lại đến vì người câm đó.

Người con trai trước mặt nói là hỏi ông vấn đề, nhưng vấn đề của hắn chỉ đưa ra một lựa chọn, đó là chớp mắt để đồng ý, không có lựa chọn từ chối hoặc không trả lời, Vương Bình Tề nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng chậm rãi, như đã cam chịu mà chớp mắt.

Trần Tầm Phong chỉ đưa ra một lựa chọn duy nhất, hắn hẳn đã biết đáp án, nhưng sau khi Vương Bình Tề chớp mắt đồng ý, thì lông mày của Trần Tầm Phong lại nhíu chặt, khuôn mặt bên hông của hắn vô hình căng ra.

Trần Tầm Phong biết đáp án của câu hỏi, nhưng sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hắn vẫn không thể chấp nhận.

Hắn nắm chặt chiếc điện thoại, hắn biết ở góc phòng khách có camera giám sát, hắn biết lúc này mình không được bốc đồng, hắn biết mình phải bình tĩnh, vì vậy hắn từ từ thở ra, hắn hỏi Vương Bình Tề: "Ông đánh cậu ấy bao nhiêu lần? Đánh như thế nào?"
Đọc truyện nhanh tại https://truyenfull.com/

...

Sáng hôm đó, Trần Tầm Phong đã hỏi Vương Bình Tề rất nhiều câu hỏi phải trả lời, khi bảo mẫu xách đồ ăn về nhà thì hắn mới đứng dậy khỏi ghế, trước khi đi, hắn đứng trước mặt Vương Bình Tề, lại nhìn ông rất lâu, câu cuối cùng Trần Tầm Phong nói với Vương Bình Tề là: "Ông vẫn sống quá sung sướng."

Hắn nhìn qua cửa sổ ra sân bóng xanh mướt của trường Thực nghiệm, chậm rãi nói thêm: "Nhà trường phân phòng phát phụ cấp cho ông, xã hội cấp cho ông tiền trợ cấp người tàn tật, có bảo mẫu giặt giũ nấu cơm cho ông, có học sinh tranh nhau đến thăm ông, có lãnh đạo trước sau hỏi thăm, giáo viên vật lý cấp tỉnh, giáo viên đặc biệt cấp thành phố, ông chỉ nghỉ hưu sớm để hưởng tuổi già." Trần Tầm Phong thu hồi tầm mắt nhìn người ngồi trên xe lăn, yết hầu hắn khẽ lăn, nói: "Ông dựa vào đâu?"

Khi xuống lầu đã là buổi trưa, Trần Tầm Phong vừa ra khỏi cửa cầu thang, thì đụng phải Vương Lị Lị tan học về, hắn có ảnh của Vương Lị Lị, hắn nhận ra cô, khuôn mặt tròn, hơi mập, vài lọn tóc mái thưa thớt và chiếc kính đen, Vương Lị Lị cũng đồng thời nhìn thấy Trần Tầm Phong, trên khuôn mặt của cô gái có nước mắt và mồ hôi, nhưng lại ngây ngốc nhìn hắn hồi lâu mà không chớp mắt.

Trần Tầm Phong vốn định đi thẳng, nhưng khi đi ngang qua cô, hắn dừng lại, hắn nghiêng đầu hỏi Vương Lị Lị: "Cô có quen Chu Ải không?"

Vương Lị Lị giơ cánh tay lau mặt, cô nhìn Trần Tầm Phong không phù hợp với khu nhà dân cũ, suy nghĩ trong chốc lát: "... Cậu nói gì vậy?"

Giọng nói hơi lạnh của người con trai lại vang lên, kiên nhẫn hiếm thấy lặp lại: "Chu Ải, cô có quen không?"

Ba năm cấp hai, học sinh trong lớp thường dùng biệt danh để gọi Chu Ải, vì vậy lúc này Vương Lị Lị mới nhớ ra sự tồn tại của người này, khuôn mặt rám nắng của cô vô thức hiện lên vẻ chán ghét, cô nói: "Có quen."

Cô như tìm được chủ đề chung, tha thiết muốn giữ chân người con trai cao gầy trước mặt, nói thêm vài câu với hắn, “Cậu ta là bạn học cấp hai của tôi, rất... đáng sợ, còn là người câm, nhân phẩm không tốt, tính cách cũng không tốt, mọi người trong lớp chúng tôi đều không thích cậu ta."

Vương Lị Lị dạo này sống rất khổ sở, khoảng thời gian bố cô xảy ra chuyện năm ngoái, đúng vào thời điểm thi đấu vật lý cấp tỉnh, cô lần đầu tự đi thi, dưới áp lực, đừng nói đến việc đạt giải, cô thậm chí còn không lọt vào vòng chung kết, khi đó cô biết mình xong rồi, cô chỉ đạt được suất dự tuyển vào trường đại học, cô chỉ có nhiều chính sách ưu đãi hơn người khác, cô vẫn cần không ngừng đi thi đi đạt giải, mới có thể trúng tuyển.

Năm ngoái, kỳ thi quan trọng nhất đó cô đã gặp thất bại thảm hại, cô trực tiếp mất đi suất dự tuyển ưu việt mà cô đạt được khi tham gia trại hè cấp hai, cô không dám nói với bố cô, chỉ tự mình bắt đầu đi học ở lớp thường.

Thực ra Vương Lị Lị chưa bao giờ cảm thấy mình thích vật lý, giỏi vật lý, có vẻ như cô thích danh hiệu "thiếu nữ thiên tài" hơn, thích ánh mắt ghen tị của người khác hơn, từ nhỏ cô không có mẹ, sau khi bố cô bị liệt, không ai quản cô nữa, cô càng không học được vật lý, vì vậy khi chuyển sang lớp thường, cô hoàn toàn không do dự, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra rằng, mình thậm chí cũng không học được các môn khoa học bình thường.

Bây giờ cô học lớp 11, thành tích học tập của cô trong lớp không nổi bật, cô đã trở thành "Trọng vĩnh" (*) bình thường, không ai quản cô, vì vậy cô bắt đầu tự lừa dối mình đắm chìm vào thế giới ảo của mạng, cô kết bạn với cư dân mạng, cô trò chuyện với nhiều người, sau đó cô mua "thần khí gian lận" tiên tiến nhất theo lời giới thiệu của một cư dân mạng, hồi cấp hai, bố cô luôn nhắc nhở cô trong kỳ thi, cô không cảm thấy gian lận là chuyện gì nghiêm trọng, vì vậy cô đã sử dụng "thần khí gian lận" đã mua trong kỳ thi tuần trước, cô bị giáo viên giám thị bắt tại trận, cô bị xử phạt "giữ lại trường để xem xét", chỉ một bước nữa thôi, là bị đuổi học.

(*): "仲永" là một điển tích trong văn học Trung Quốc, dùng để chỉ những đứa trẻ thần đồng, có tài năng thiên bẩm nhưng không được giáo dục và rèn luyện đúng cách, dẫn đến việc tài năng bị mai một, trở thành người bình thường.

Cô sống mơ mơ hồ hồ, cô sống rất tệ, cô sắp không chịu đựng nổi nữa, vì vậy Trần Tầm Phong đột nhiên xuất hiện, Trần Tầm Phong đột nhiên nói chuyện với cô, trong mắt cô giống như nam chính trong phim ngôn tình đến cứu cô, Trần Tầm Phong hỏi cô một câu, cô liền háo hức giao lưu với Trần Tầm Phong.

Cô nhận ra logo in trước áo phông đen của Trần Tầm Phong, giá của chiếc áo ngắn tay hàng hiệu này thường là bốn năm nghìn, Trần Tầm Phong là người con trai đẹp nhất mà cô từng thấy, Trần Tầm Phong đã hội tụ những đặc điểm giàu có, đẹp trai và cao lớn, vì vậy khi nói xong, cô cẩn thận vuốt tóc mình.

Sau đó, Trần Tầm Phong không nhìn cô nữa, trực tiếp bước đi.

Vương Lị Lị đuổi theo hai bước, đuổi theo nắm lấy cổ tay Trần Tầm Phong: "Chúng ta có thể thêm phương thức liên lạc không? Cậu...Tôi có thể tìm cậu trò chuyện không?"

Cô dùng hết sức nắm chặt cổ tay Trần Tầm Phong, nhưng Trần Tầm Phong dễ dàng rút cánh tay mình ra, Vương Lị Lị bị quán tính kéo ngã xuống đất, Trần Tầm Phong nhìn cô từ trên cao xuống, mùa hè nóng nực, nhưng giọng nói của Trần Tầm Phong lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, hắn nói: "Không phải cô đã có phương thức liên lạc của tôi rồi sao?"

Vương Lị Lị đột ngột ngẩng đầu nhìn Trần Tầm Phong.

Trần Tầm Phong chậm rãi nhắc nhở cô: “Cô vừa mua “thần khí gian lận” từ chỗ tôi."

Nói xong, hắn không quan tâm đến cô gái đang khóc phía sau, không ngoảnh lại mà bỏ đi.

Hôm nay là thứ sáu, chiều tối vẫn còn tiết, Trần Tầm Phong tranh thủ giờ nghỉ trưa về lớp lấy cặp sách, lại đến ký túc xá dọn dẹp vài quyển sách, sau đó rời khỏi trường.

Hắn về nhà, tắm xong thì xuống thẳng phòng trò chơi ở tầng dưới, hắn mở hết tất cả các máy chơi game ồn ào, mở hai lon bia lạnh, hắn xem vở ghi chép, xem sách, làm bài tập, tự học đến tối, cho đến khi có người "thình thịch" gõ vào cánh cửa phía sau, Trần Tầm Phong mới ngẩng đầu lên, nhìn Trần Trinh đang bưng một bát trái cây đi về phía hắn.

Tóc Trần Trinh còn hơi ướt, quấn khăn quanh cổ, ở nhà mặc áo phông rộng và quần đùi, trông như một sinh viên đại học trẻ tuổi, anh đi tới dựa vào máy chơi game, vừa bóc nho vừa nhìn Trần Tầm Phong: "Tôi bảo sao mà công tơ điện trên lầu lại sáng, hóa ra là anh cả trốn khỏi trường về nhà. Anh cả giỏi thật, bia với toán, anh giỏi hơn tôi." Trần Trinh giơ ngón tay cái về phía Trần Tầm Phong: "Đưa anh cả thêm một bao Trung Hoa?"

Trần Tầm Phong đặt bút xuống, cầm điện thoại ném sang một bên, đã tám giờ rưỡi tối rồi, điện thoại của hắn nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, nhưng tin nhắn hắn gửi cho Chu Ải sáng nay vẫn chưa được trả lời.

Trần Tầm Phong tắt điện thoại, ngã người ra ghế sofa, giơ tay day day mắt, hỏi Trần Trinh: "Hôm nay sao về sớm thế?"

Trần Trinh ngồi trước mặt hắn, nghe vậy thì bắt chéo chân: "Hôm nay bác sĩ Tiêu tan làm sớm, tôi lừa anh ấy về đây để sống thế giới của hai người, sao con lại về thế? Làm bóng đèn à."

Trần Tầm Phong duỗi thẳng chân, đặt lên bàn, mặt không cảm xúc nhìn Trần Trinh.

Trần Trinh hoàn toàn không bị biểu cảm của hắn ảnh hưởng, cười tươi chỉ vào cái bát đang ôm trong lòng, trong bát là trái cây đã gọt vỏ đủ màu sắc: "Vợ ngoan bác sĩ Tiêu, hôm kia bảo không cho tôi uống đồ uống, hôm nay tan làm về mua mấy túi trái cây, vừa gọt cho tôi, tắm xong ra là có đồ ăn sẵn, con trai, con có ghen tị không?"

Trần Tầm Phong nhàn nhạt nhìn vào bát trái cây đó, có vẻ như đang sững sờ, sau đó hắn đột ngột chuyển sang chủ đề mới: "Cậu, năm ngoái cậu bảo đi đầu tư vào giáo dục, xây trường, cậu có quen biết với lãnh đạo Sở Giáo dục thành phố không? Cậu có thể giúp tôi hẹn họ ra ngoài ăn cơm không?"

Trần Trinh ngả người về sau, nheo mắt quan sát sắc mặt của Trần Tầm Phong: "Cái vẻ này của con, giống như bảo tôi giúp con hẹn người ra đánh nhau hơn. Thế nào? Con lại gây chuyện rồi à? Lại muốn tôi giúp con làm từ thiện, làm đứa con trai phá của?"

Trần Tầm Phong lắc đầu: "Không phải, tôi có thứ này, muốn đưa cho Sở Giáo dục."

Trần Trinh nhìn hắn, đứng dậy, kéo kéo quần áo Trần Tầm Phong: "Vừa xuống, bác sĩ Tiêu bảo năm phút nữa là ăn cơm, đi, lên ăn cơm, vừa ăn vừa nói."

...

Năm nay, kỳ thi vòng loại cuộc thi Vật lý được tổ chức vào thứ bảy, thứ sáu Chu Ải đi cùng trường, chiều chủ nhật xe buýt lớn đưa họ trở về cổng trường.

Chu Ải vốn định về thẳng ký túc xá, nhưng trên xe, cậu nhận được tin nhắn của Chu Duệ Thành, Chu Duệ Thành nói tài xế đang đợi cậu ở cổng trường, bảo cậu tối về nhà ăn cơm.

Xe buýt dừng ở cổng trường, Chu Ải xuống xe là thấy xe nhà mình, cậu nghiêng đầu nhìn về phía trường, vì là chiều chủ nhật, trong trường ngoài trường vắng vẻ hiếm thấy, ngoài học sinh như bọn họ, chỉ có những người đi đường thỉnh thoảng đi qua cổng trường, Chu Ải quay người mở cửa xe ô tô.

Trên đường về, cậu ngồi dựa cửa sổ, đeo tai nghe nghe sách nói, cậu cúi đầu mở giao diện tin nhắn với Trần Tầm Phong trên điện thoại, hai tin nhắn mới nhất, một tin là Trần Tầm Phong hỏi cậu mấy giờ đến, một tin là cậu trả lời khoảng bốn giờ rưỡi chiều.

Chu Ải tắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố từ từ lùi lại ngoài cửa sổ.

Tối đó, người ngồi trên bàn ăn ít đến lạ thường, chỉ có cậu và Chu Duệ Thành, Chu Duệ Thành không ăn nhiều, chủ yếu là nói chuyện với Chu Ải.

Ông theo thói quen hỏi thăm tình hình học tập ở trường của Chu Ải, sau đó nói rằng kỳ thi lần này của Chu Ải rất tốt, cuối cùng có vẻ như đột nhiên nhớ ra, nói rằng tuần này cậu đi thi, Trần Tứ Lưu đã xin nghỉ, không đến dạy kèm cho cậu.

Trong suốt quá trình, Chu Ải chỉ cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, ít trả lời.

Cuối cùng, khi Chu Ải định đặt bát xuống, Chu Duệ Thành đột nhiên thở dài, ông nói: "Hai ngày nay, mẹ con cãi nhau với bố, dắt em trai con về nhà mẹ đẻ rồi."

Thần sắc Chu Ải không thay đổi, chỉ rút khăn giấy lau miệng và tay, thậm chí không thèm nhìn Chu Duệ Thành, chỉ im lặng xuống bàn đi lên lầu hai. Chu Duệ Thành ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng Chu Ải trên cầu thang, cau mày, sau đó ném mạnh đôi đũa trong tay xuống.

Chu Ải học đến mười giờ thì vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong cậu ra cầm điện thoại lên nhìn, Trần Tầm Phong vẫn chưa trả lời, Chu Ải đặt điện thoại xuống mở đèn bàn, vừa định ngồi xuống thì nghe thấy tiếng rung bên cạnh, cậu lại cầm điện thoại lên, lần này cậu thấy tin nhắn Trần Tầm Phong gửi đến, rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Xuống lầu.

Chu Ải nhìn qua cửa sổ xuống tầng dưới, đèn đường bên ngoài sáng đều thành một con đường ánh sáng, cậu không thấy bóng dáng Trần Tầm Phong, nhưng cậu không do dự nhiều, vẫn cầm điện thoại đi ra ngoài.

Đi ngang qua phòng làm việc, cậu thấy ánh sáng lọt qua khe cửa, Chu Duệ Thành đang ở bên trong, Chu Ải không nói gì đi xuống lầu ra ngoài, nhưng ngay khi cậu vừa mở cánh cửa chính, cổ tay cậu đã bị người ở bên ngoài nắm lấy.

Chu Ải không đoán cũng biết người bên ngoài là Trần Tầm Phong, cậu không giãy giụa, thuận theo lực của Trần Tầm Phong đi ra ngoài, tiện tay đóng cánh cửa chính lại, ở trên lầu cậu không nhìn thấy người, có lẽ là do Trần Tầm Phong dựa vào cửa nhà họ đợi cậu.

Trên người Trần Tầm Phong nồng nặc mùi rượu, hai người còn chưa đến gần, Chu Ải đã ngửi thấy, hắn siết chặt bàn tay Chu Ải, tay có chút nóng, vừa kéo Chu Ải ra ngoài, hắn đã ôm lấy eo Chu Ải, muốn giấu mặt vào cổ cậu, Chu Ải đỡ trán Trần Tầm Phong, nâng đầu hắn lên, cậu ra hiệu với Trần Tầm Phong: Đổi chỗ khác.

Trên bức tường bên ngoài biệt thự có trồng một giàn hoa hồng, đúng mùa hoa nở, Chu Ải dựa lưng vào bức tường này, trước mặt là Trần Tầm Phong, trên đầu và xung quanh toàn là những bông hoa đỏ hồng, cậu ra hiệu hỏi Trần Tầm Phong: Cậu uống rượu à?

Trần Tầm Phong một tay ôm chặt lưng cậu, cúi đầu chăm chú nhìn cậu, sắc mặt hắn tái nhợt bất thường, nhưng phản ứng của hắn rất nhanh, Chu Ải hỏi xong, hắn liền gật đầu với Chu Ải, giọng nói hơi khàn vì say rượu, hắn nói: "Chiều nay đi tiếp khách với cậu tôi, kết thúc muộn hơn dự kiến, nên không thấy tin nhắn của cậu."

Nói xong, hắn gọi tên Chu Ải:"Chu Ải."

Chu Ải ngẩng đầu quan sát sắc mặt hắn, giơ tay áp mu bàn tay vào gáy Trần Tầm Phong, cảm nhận nhiệt độ nóng ran của hắn.

Chu Ải dường như không bắt gặp ánh mắt của hắn, vì vậy Trần Tầm Phong từ trên đầu tiếp tục gọi tên cậu: "Chu Ải."

Cuối cùng Chu Ải cũng nhìn vào mắt hắn, chờ câu tiếp theo của hắn.

Trước cổng biệt thự có hai ngọn đèn đường dùng để trang trí, ánh sáng yếu ớt tỏa ra xiên xẹo, chiếu lên lưng Trần Tầm Phong, hai người nhìn nhau trong bóng tối mờ ảo, ngay khoảnh khắc vừa chạm mắt, Trần Tầm Phong đột nhiên cúi đầu, đôi môi của hắn không sai sót dán lên môi Chu Ải.

Giọng nói mơ hồ của hắn truyền ra từ giữa môi của hai người, hắn nói: “Tôi nhớ cậu quá.”