Vào ngày đầu tiên trở lại học bình thường sau ngày hội thể thao, Chu Ải được thầy Tần gọi đến văn phòng, bạn cùng bàn là Tưởng Văn Ý cũng bị gọi đi cùng.
Trường số 6 là trường danh tiếng trăm năm, hàng năm ngoài việc thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học để đưa một lượng lớn học sinh vào các trường danh tiếng, về các cuộc thi và xét tuyển thẳng cũng đạt được thành tích đáng kể. Đến gần tháng 11, cuộc thi Olympic Vật lý dành cho học sinh trung học toàn quốc sẽ bắt đầu vòng loại theo khu vực.
Thầy Tần mở tệp thông báo trong văn phòng cho hai người xem: "Tháng 11 sắp đến rồi, các anh chị lớp 12 chuyên Toán của các em sắp bắt đầu tham gia vòng loại, vòng bán kết rồi tiến đến vòng chung kết để giành huy chương vàng, nhưng lần này nhà trường có thêm một số suất vào vòng loại, dành cho học sinh lớp 10 và lớp 11".
"Chu Ải, hồi cấp hai em đã từng tham gia thi, thành tích sau khi nhập học cũng rất ổn định, còn Tưởng Văn Ý thì điểm số trong mấy lần thi vừa rồi... có hơi trồi sụt, nhưng Vật lý vẫn luôn là môn sở trường của em ấy, vì vậy trong ba suất của lớp 10, có hai suất dành cho các em".
Chu Ải ngẩng đầu nhìn thầy Tần.
Thầy Tần hơi mỉm cười: "Cũng không cần phải áp lực gì cả, chắc chắn các em không thể thi qua được những học sinh lớp 12 chuyên Toán, lần này chủ yếu là để các em đi theo các thầy cô phụ trách và các anh chị lớp trên để làm quen với quy trình, nếu có chỉ tiêu dành cho các em thì cứ thử sức, nếu sau này các em muốn theo con đường này thì cũng có thể coi như là luyện tập trước".
Trong văn phòng, Tưởng Văn Ý không có ý kiến phản đối, rất nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Nhưng Chu Ải hơi im lặng, đến hai phút sau vẫn không bày tỏ thái độ, mãi đến khi thầy Tần thúc giục: "Chu Ải, em còn vấn đề gì không?"
Nghe thầy Tần thúc giục, Chu Ải như mới hoàn hồn, cậu nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của thầy Tần, chậm rãi lắc đầu, tỏ ý mình không có vấn đề gì.
Một tuần trước khi thi, các học sinh dự thi lớp dưới như Chu Ải phải học thêm ba tiết ôn tập buổi tối sau khi tan học buổi chiều, nhờ các thầy cô bổ sung kiến thức về cuộc thi một cách nhanh chóng và hiệu quả, các thầy cô trong trường cũng không thể để học sinh lên sàn thi mà không biết gì, thực sự chỉ đi làm quen với đề thi.
Thời gian học buổi tối là từ 7 giờ tối đến 10 giờ tối, trên lớp toàn là những kiến thức khó được lướt qua rất nhanh, các thầy cô giảng rất nhanh, thậm chí không cho học sinh thời gian phản ứng, vì vậy mỗi lần ra khỏi lớp, những học sinh bên cạnh Chu Ải đều như bị vắt kiệt sức, thở dài than phiền, rồi lại có lúc họ cùng dừng tiếng lại, vô tình nhìn về phía Chu Ải, người yên lặng nhất trong đội.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, vì họ lại nhìn thấy Trần Tầm Phong đang dựa vào lan can hành lang.
Từ ngày đầu tiên luyện thi, Trần Tầm Phong ngày nào cũng xuất hiện ở đây chờ Chu Ải, ngay cả hai ngày trước trời mưa to, khi họ mở cửa sau lớp học lúc 10 giờ, điều đầu tiên họ nhìn thấy ngoài trời mưa như trút nước chính là Trần Tầm Phong đang dựa vào bên trong hành lang.
Lúc này, Trần Tầm Phong dựa lưng vào lan can, dáng người thon dài dựa một cách thoải mái, hơi cúi đầu nhìn điện thoại, bờ vai của chàng trai phác họa nên những đường nét dứt khoát, hành lang có gió, tóc và quần áo của Trần Tầm Phong đều bị thổi bay, nhận ra động tĩnh, hắn cất điện thoại đi và ngẩng đầu lên, rất tự nhiên chỉ nhìn Chu Ải, chỉ bước về phía Chu Ải, rồi hắn hỏi Chu Ải: "Kết thúc rồi à?"
Đi trong khuôn viên trường vào buổi tối, không khí có mùi ẩm ướt của cây cối sau mưa, ngoài ra, Chu Ải còn ngửi thấy mùi hương thơm tươi mát trên người chàng trai bên cạnh, có vẻ như Trần Tầm Phong đã về tắm rửa.
Thời gian này, Chu Ải đều được tài xế nhà mình đón đưa lúc đi học và tan học, Trần Tầm Phong mỗi tối đều ở đây chờ, đoạn đường họ cùng đi chỉ là từ lớp học đến chiếc xe trước cổng sau trường.
Bên cạnh đài phun nước trong trường, Chu Ải dừng lại, Trần Tầm Phong bên cạnh cũng dừng lại theo cậu: "Sao vậy?"
Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong bên cạnh, sau đó mới lấy điện thoại ra, rồi hơi cúi đầu mở một ghi chú mới, cậu rất nhanh chóng viết một câu ở đầu: Buổi tối không cần đến đợi tôi nữa, không cần thiết.
Cậu đưa màn hình điện thoại cho Trần Tầm Phong xem, tầm mắt Trần Tầm Phong dừng lại ở đó hai giây, sau đó như mỉm cười, giọng điệu nói rất thoải mái: "Nhà tôi không có ai, về cũng chỉ có một mình".
Đêm tĩnh lặng, ánh đèn đường trắng xóa trong sân trường chiếu lên khuôn mặt Chu Ải, khiến đường nét ngũ quan của cậu càng trở nên rõ ràng.
Trần Tầm Phong nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Chu Ải, cũng nhìn thấy cậu viết thêm một câu ở dòng thứ hai của ghi chú: Không cần lãng phí thời gian cho tôi.
Trần Tầm Phong nhẹ nhàng đá một viên sỏi dưới chân, nụ cười trên mặt hắn dần thu lại, chỉ hỏi Chu Ải: "Cái gì gọi là lãng phí?"
Chu Ải cầm điện thoại trên tay, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Trần Tầm Phong đá viên đá dưới chân bay xa, hắn cúi đầu không nhìn Chu Ải: "Nếu cậu cảm thấy dành thời gian cho cậu... là một sự lãng phí," Trần Tầm Phong lúc này lại ngẩng đầu, nhìn vào mắt Chu Ải: "Thì có lẽ, tôi lại khá thích lãng phí thời gian vào cậu."
Sau mấy trận mưa thu, trời đã trở lạnh, Trần Tầm Phong nhìn bàn tay vẫn cầm điện thoại của Chu Ải, rất tự nhiên đưa tay chạm vào mu bàn tay cậu, hơi lạnh tỏa ra, hắn bỏ qua chủ đề trước, hỏi Chu Ải: "Có lạnh không? Đi thôi, về nhà sớm nào."
Ánh mắt Trần Tầm Phong rất nghiêm túc, khi nhìn cậu, màu đen sâu thẳm, Chu Ải tránh ánh mắt hắn, rút tay lại đút vào túi áo khoác đồng phục, bước đi trước.
Trần Tầm Phong đi theo sau.
...
Tưởng Văn Ý rời trường từ cổng sau, đếm ngược đến cây ngô đồng thứ ba thì nhìn thấy một chàng trai đang ngồi xổm dưới gốc cây.
Tưởng Văn Ý khựng lại, mới đi tới: "Là cậu nhắn tin cho tôi à?"
Chàng trai không kéo khóa áo khoác đồng phục, vạt áo rủ xuống bên hông, tay cầm một điếu thuốc lá màu xanh lục, hắn ngẩng đầu lên khỏi làn khói nhìn cậu ta, dù đang ngồi xổm nhưng không hề tỏ ra yếu thế.
Tưởng Văn Ý ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trong làn khói thuốc, rồi cậu ta nghe Trần Tầm Phong hỏi lại: "Chẳng phải rõ ràng lắm sao?"
Tưởng Văn Ý không hỏi Trần Tầm Phong lấy số điện thoại của cậu ta bằng cách nào, cậu ta cúi đầu nhìn Trần Tầm Phong, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Tầm Phong nghiêng người về phía cậu ta, cũng không nhìn cậu ta, hắn nhả một ngụm khói hỏi: "Tuần sau bọn mày đi thi à?"
Tưởng Văn Ý ừ một tiếng, lại bổ sung: "Phải."
"Đi mấy ngày? Đi xe gì?"
Tưởng Văn Ý trả lời từng câu một: "Thứ hai đi, thứ ba thi, thứ ba thi xong về, đi về đều là xe buýt của trường sắp xếp."
Ban đêm gió lớn, Tưởng Văn Ý bị gió thổi đến lạnh run, nhưng người ngồi xổm trước mặt cậu ta dường như không hề hay biết, điếu thuốc trên tay hắn sắp cháy hết, hắn chậm rãi dập tàn thuốc xuống đất, nói: "Hỏi mày một chuyện."
Tưởng Văn Ý lạnh đến mức hơi run, nhưng vẫn ừ một tiếng.
Cuối cùng Trần Tầm Phong cũng nghiêng đầu, từ từ nhìn cậu ta: "Hôm đó ở lớp 1 của bọn mày, ở hành lang, mày kéo cổ áo người con trai đi mất ấy, tên gì? Là bạn cùng lớp của mày."
Trán Tưởng Văn Ý giật giật, cậu ta lập tức nhận ra, hôm đó Trần Tầm Phong đã nhìn thấy, nhưng cậu ta chỉ khựng lại trong vài giây, Trần Tầm Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn thúc giục cậu ta: "Tên."
Tưởng Văn Ý không cần phải lừa Trần Tầm Phong, cũng không thể lừa được, cậu ta khẽ thở ra: "Tên là Hồ Thành."
Trần Tầm Phong lặp lại cái tên này: "Hồ, Thành."
Tưởng Văn Ý gật đầu: "Đúng."
Trần Tầm Phong cuối cùng cũng đứng dậy, Tưởng Văn Ý vô thức lùi về sau, nhưng Trần Tầm Phong giơ tay túm lấy cánh tay của Tưởng Văn Ý, hơi lạnh bạc hà trên người Trần Tầm Phong và hơi lạnh của gió đêm ập đến với Tưởng Văn Ý trong nháy mắt, Tưởng Văn Ý vô thức run rẩy dữ dội hơn.
“Mày để mắt đến Hồ Thành, đừng để nó làm loạn."
Tưởng Văn Ý nuốt nước bọt, nhất thời không nói gì.
"Mày có hiểu lời tao nói không?" Trần Tầm Phong hỏi cậu ta.
"... Hiểu."
Trần Tầm Phong nhanh chóng buông cậu ta ra, lấy một bao thuốc lá từ túi áo đồng phục, hắn rũ mắt mở hộp thuốc lá: "Hiểu là tốt rồi, cút đi."
Tưởng Văn Ý rời đi rất nhanh, bóng dáng cậu ta chớp mắt đã biến mất trên con phố này, Trần Tầm Phong lại dựa vào gốc cây hút thuốc một lúc.
Hắn đã theo dõi Chu Ải, nên biết được rằng hoạt động hàng ngày của Chu Ải rất đơn giản và có quy luật, Chu Ải càng không thể là kiểu người chủ động trêu chọc người khác, những mâu thuẫn trong trường học thì Trần Tầm Phong có thể tìm ra lý do, nhưng về việc bị côn đồ bên ngoài trường học theo dõi, Trần Tầm Phong không chấp nhận lý do trùng hợp nào kiểu như "tống tiền".
Tối hôm đó, hắn đã hỏi Chu Ải tại sao lại có côn đồ theo dõi cậu, nhưng Chu Ải không nói cho hắn biết, Chu Ải có lý do không nói, nhưng Trần Tầm Phong cũng có sự cố chấp của riêng mình.
Kể cả Chu Ải có nói không sao không biết, thì Trần Tầm Phong cũng phải làm rõ.
Thời gian Chu Ải dành nhiều nhất mỗi ngày là ở trường, nên mâu thuẫn rất có thể xuất phát từ trong trường, thậm chí xuất phát từ lớp 1.
Nghĩ đến đây, điện thoại của Trần Tầm Phong trong túi đột nhiên rung lên, hắn lấy ra xem, là Trần Trinh.
Nghe máy, giọng Trần Trinh lập tức vang lên: "11 giờ rồi! Học sinh cấp ba tan học lúc 6 giờ mà còn chưa về nhà sao?"
Trần Tầm Phong rời khỏi gốc cây nơi mình dựa: "Sắp về rồi, cháu về ngay đây."
...
Sáng ngày lên đường đi thi ở nơi khác, tâm trạng của Chu Ải không được tốt lắm, lên xe buýt của trường, ngay cả giáo viên dẫn đoàn cũng nhìn ra, còn đi tới hỏi cậu: "Bạn học, em có say xe không? Trên xe có thuốc chống say xe, bên cạnh có túi nilon."
Chu Ải không say xe, cậu lắc đầu dưới ánh mắt của giáo viên, sau đó hơi cúi cổ để bày tỏ lòng cảm ơn.
Chu Ải ngồi dựa vào cửa sổ, sau khi giáo viên đi, cậu quay mặt ra ngoài, khuỷu tay chống cằm, rũ mắt hờ hững ngẩn người.
Chỉ vài phút sau, vai cậu đột nhiên bị ai đó chạm vào, Chu Ải hoàn hồn, từ từ nhìn sang bên cạnh, Tưởng Văn Ý đang đứng ở lối đi, trên tay cầm một chiếc túi muốn đưa cho cậu, Chu Ải liếc qua, trong túi nilon đựng hộp thuốc, sữa chua và hộp hoa quả cắt sẵn.
Tưởng Văn Ý chỉ ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Cậu ấy bảo tôi đưa cho cậu."
Chu Ải khựng lại, nhận lấy túi nilon từ tay Tưởng Văn Ý, sau đó cậu quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Trần Tầm Phong đang đứng bên ngoài cửa kính.
Xe buýt dừng ở bên lề đường trước cổng trường, Trần Tầm Phong đứng bên gốc cây nào đó trên vỉa hè bên cạnh, bên cạnh hắn là Giang Xuyên đang cười và vẫy tay khoa trương, biểu cảm khoa trương của Giang Xuyên càng làm nổi bật sự hờ hững trên khuôn mặt của Trần Tầm Phong.