Khả Lăng bước nhanh về phía anh ngồi.
Cô lúc này không để ý xuống dưới chân mình, vô tình vấp vào tấm thảm lông trải giữa phòng.
“ Cẩn thận!!! “
“ Á..... “
Khả Lăng vẫn nhắm tịt mắt, chuẩn bị tinh thần mặt đáp đất.
... 1 giây.... “ Á... “
... 2 giây.... “ Á.... “
... 3 giây...
Nhưng mà... sao mãi không thấy gì thế? Hay là cô đã đáp đất rồi mà không biết?
Với cả mặt đất mà cũng có thể êm như thế này sao?
Sợ hãi hé mắt, cô hết hồn khi thấy khuôn mặt phóng to của Dương Triết.
“ Được rồi, có anh đỡ em rồi. Đừng sợ nữa. “ Dương Triết nhíu mày vì đau nhưng giọng nói vẫn mang theo sự cưng chiều như cũ.
“ Oa... em.. em không cố ý. “
Dương Triết chống tay ngồi dậy. Aiizz.
Anh thầm hít một hơi khí lạnh.
Thực sự đau quá, vai anh vừa nãy đã đập phải mép bàn rồi.
Khả Lăng sợ hãi nhìn anh lấy tay nắm vai, cô cuống quýt lay người anh “ Anh không sao chứ? “
“ Không sao đâu, chỉ hơi nhức thôi. Lát là hết ấy mà, em đừng lo. “Dương Triết dù đau vẫn không quên an ủi cô. Nhìn anh quan tâm cô như vậy, co thấy thật xót xa.
“ Anh, em xin lỗi. Tính hậu đậu của em lại hại anh rồi. Cũng chỉ tại e.. “
“ Suỵt “ Dương Triết ngắt lời cô.
“ Thôi nào. Anh sao có thể nỡ nhìn em ngã chứ? Được rồi, thực sự là không sao mà. “
“ Ừm, vậy.. anh đứng lên được chứ? “ Cô đứng dậy, phủi phủi váy rồi đưa tay về phía anh, ngụ ý anh có thể cầm tay cô, cô sẽ đỡ anh dậy.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn mà tinh xảo trước mặt mình, Dương Triết bật cười.
“ Anh đâu có yếu tới mức đó chứ? Cho dù là thế cũng không thể dựa vào phái nữa được. Nữ nhân là để thương yêu mà. “ Anh nghiêng đầu nhìn cô.
“ Xì!! “ Khả Lăng bĩu môi.
Lời nói của anh làm bao cảm xúc dạt dào trong cô bay hết rồi. Đúng là kẻ không hiểu phong tình mà. Chỉ được cái lấy cớ.
“ Thôi, anh gọi đồ đi. Em đói rồi. “
Khả Lăng phụng phịu ngồi vào bàn, không thèm nhìn Dương Triết.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Hai người kia đang giận dỗi nhau lại thế, ở bên đây lại có kẻ tức đến xì khói.
Thương Vô Thần chán nản nhìn đống lộn xộn trong bếp, mắt trợn ra.
Cái đống này.. sao có thể khó làm đến thế chứ?
Khả Lăng cũng thật là. Nấu thì nấu cho xong đi còn nấu nữa chừng, hại hắn phải tiếp tục.
Trong khi đấy, hắn đã nấu ăn bao giờ đâu?
Thất thần nhìn tường phòng bếp, Thương Vô Thần ngẩn ra.
Cô sẽ không giận anh chứ?
Bức tường vốn trăng tinh là thế, giờ đây chỉ còn một màu đen thui như muốn nói với anh “ Giận chứ, tất nhiên là giận rồi. Anh phá phòng bếp nhà cô rồi. “
Nghĩ tới viễn cảnh Khả Lăng cầm dao trong bếp... liếc nhìn anh với ánh mắt sắc lẹm. Rồi... cô cầm một cái bát tô... xoẹt xoẹt mài dao. Dùng ánh mắt giét người nhìn anh. Mài xong dao.... cô... cô...
Trong lòng Thương Vô Thần không tự chủ được mà run lên. Có thể lắm chứ. Tính tình cô ấy.. anh hiểu mà.
Lại nhìn lên bức tường, Thương Vô Thần nghĩ đủ mọi cách để che dấu chứng cứ phạm tội.
Bỗng anh cười một cách giảo hoạt.
Có rồi.
Anh có cách rồi.